[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 16
2024-11-15 06:40:07
Cố Chiêu siết chặt chiếc đèn hình con thỏ trong tay, mỉm cười nói, “Phượng Tiên muội muội, chào muội, ta là Cố Chiêu.”
“Ca ca tên nghe hay quá, ta thích cái tên này.” Kim Phượng Tiên vui mừng vỗ tay.
Ngay sau đó, nàng rụt rè cúi đầu, ngước đôi mắt tròn xoe đen trắng rõ ràng, đôi búi tóc nhỏ hai bên khẽ rũ xuống, trông vô cùng đáng thương và đáng yêu.
“Vậy… Phượng Tiên có thể gọi ngươi là Tiểu Chiêu ca ca được không?”
Tiểu Chiêu ca ca?
Tên gọi này… Cố Chiêu cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Nàng khẽ nhếch khóe miệng, sau đó gật đầu, “Được thôi, miễn ngươi vui là được.”
Kể từ đó, Kim Phượng Tiên bám riết lấy Cố Chiêu, cứ “Tiểu Chiêu ca ca” hết lần này đến lần khác, những lời ngây ngô của cô bé đôi khi cũng khiến người nghe bật cười.
Vì sự ngây thơ trong sáng ấy, Cố Chiêu dần dần cũng thả lỏng.
Chớ sợ, chớ sợ, nàng đã từng trải qua không ít chuyện, thậm chí từng đối mặt với cả những thứ ghê gớm hơn, dù có là yêu ma quỷ quái thì nàng cũng chẳng sợ!
Nghĩ vậy, Cố Chiêu cảm thấy can đảm hơn, lá gan đang héo úa cũng dần trở nên mạnh mẽ.
Hai người vừa đùa vừa nói, bước đi trên con đường cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Con phố cuối cùng của lễ hội là phố Thúy Trúc.
Phố Thúy Trúc nằm ở phía tây trấn, gần con sông lớn Chương Linh Khê. Bờ sông đất đai phì nhiêu, cỏ cây tươi tốt, tạo nên một khu rừng trúc xanh mướt tự nhiên. Tên phố Thúy Trúc cũng bắt nguồn từ đó.
Cố Chiêu động viên đám trẻ đang hơi mệt mỏi, “Cố gắng thêm chút nữa, đi hết con phố này, chúng ta vào rừng trúc chơi một lát, hát tặng bài ca cho nữ thần trúc, thế là kết thúc lễ hội đèn lồng tối nay.”
Rồi nàng quay sang hỏi, “Có lạnh không?”
Nàng cầm lấy chiếc đèn chuột mắt đỏ từ tay Kim Phượng Tiên. Khi ngón tay chạm vào, Cố Chiêu nhận ra bàn tay nhỏ bé của Kim Phượng Tiên lạnh như băng, giống như cục đá để ngoài trời suốt đêm đông.
Cố Chiêu khựng lại một chút, sau đó làm như không có gì, thu tay về.
“Để ta cầm đèn giúp ngươi. Chờ đến rừng trúc, ta sẽ đưa lại. Trời lạnh, ngươi mau sưởi ấm tay đi.”
“Dạ!” Kim Phượng Tiên cười ngọt ngào, “Cảm ơn Tiểu Chiêu ca ca, Phượng Tiên thích ngươi nhất.”
Có lẽ vì sắp đến điểm dừng cuối cùng, Triệu Gia Hữu lại hào hứng ngó nghiêng về phía trước xem xiếc ảo thuật.
Ánh trăng tròn soi bóng xuống Chương Linh Khê, tối nay tiếng chiêng trống náo động vang rền, khiến mặt nước lung linh, bóng trăng phản chiếu vỡ ra từng mảnh, tựa như lớp sóng bạc lấp lánh.
Bùi Minh Hạo nhà cũng có một em gái nhỏ, trông có lẽ tầm tuổi Kim Phượng Tiên. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của Phượng Tiên, trong lòng hắn thoáng chút thương cảm.
Hắn tháo túi nước bên hông, đưa tới.
“Có khát không?”
“Nước trong này vẫn còn ấm, muốn uống không?”
Kim Phượng Tiên vừa định ngẩng đầu nhìn Bùi Minh Hạo, thì Cố Chiêu đã bước lên chắn tầm mắt của nàng, nhanh tay chộp lấy túi nước, đẩy Bùi Minh Hạo về phía Triệu Gia Hữu, không khách sáo.
Nàng nói nhanh, áp đảo: “Thôi khỏi, để ta chăm sóc muội ấy là được rồi.”
“Hảo a, Bùi biểu đệ, có nước ấm mà cũng không biết lấy ra cho huynh trưởng. Thôi, túi nước này cứ để ở chỗ ta đi.”
“Ngươi!” Bùi Minh Hạo bị đoạt mất túi nước, không khỏi tức tối.
Cố Chiêu mỉm cười, “Không phải ‘ngươi’, là Chiêu ca. Vừa nãy chẳng phải ngươi đã nhận ta là ca ca rồi sao?”
Bùi Minh Hạo nén giận, mặt đỏ lên vì bực.
Triệu Gia Hữu trợn mắt, kéo Bùi Minh Hạo lại, “Thôi nào, ngươi còn không nhận ra sao? Cố Chiêu thích cô bé này lắm, suốt dọc đường cứ mải mê nói chuyện với muội ấy. Ngươi thò mặt vào làm gì cho mất hứng!”
“Chẳng biết tự lượng sức mình!”
“Ngươi cứ ở đây với ta đi cho xong.”
…
Không lâu sau, cả nhóm gần đi hết phố Thúy Trúc. Triệu Gia Hữu đảo mắt nhìn các căn nhà và cửa hàng xung quanh, bởi vì hôm nay là tết Thượng Nguyên, nhà nào cũng thắp đèn nến sáng rực.
“Ca ca tên nghe hay quá, ta thích cái tên này.” Kim Phượng Tiên vui mừng vỗ tay.
Ngay sau đó, nàng rụt rè cúi đầu, ngước đôi mắt tròn xoe đen trắng rõ ràng, đôi búi tóc nhỏ hai bên khẽ rũ xuống, trông vô cùng đáng thương và đáng yêu.
“Vậy… Phượng Tiên có thể gọi ngươi là Tiểu Chiêu ca ca được không?”
Tiểu Chiêu ca ca?
Tên gọi này… Cố Chiêu cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Nàng khẽ nhếch khóe miệng, sau đó gật đầu, “Được thôi, miễn ngươi vui là được.”
Kể từ đó, Kim Phượng Tiên bám riết lấy Cố Chiêu, cứ “Tiểu Chiêu ca ca” hết lần này đến lần khác, những lời ngây ngô của cô bé đôi khi cũng khiến người nghe bật cười.
Vì sự ngây thơ trong sáng ấy, Cố Chiêu dần dần cũng thả lỏng.
Chớ sợ, chớ sợ, nàng đã từng trải qua không ít chuyện, thậm chí từng đối mặt với cả những thứ ghê gớm hơn, dù có là yêu ma quỷ quái thì nàng cũng chẳng sợ!
Nghĩ vậy, Cố Chiêu cảm thấy can đảm hơn, lá gan đang héo úa cũng dần trở nên mạnh mẽ.
Hai người vừa đùa vừa nói, bước đi trên con đường cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con phố cuối cùng của lễ hội là phố Thúy Trúc.
Phố Thúy Trúc nằm ở phía tây trấn, gần con sông lớn Chương Linh Khê. Bờ sông đất đai phì nhiêu, cỏ cây tươi tốt, tạo nên một khu rừng trúc xanh mướt tự nhiên. Tên phố Thúy Trúc cũng bắt nguồn từ đó.
Cố Chiêu động viên đám trẻ đang hơi mệt mỏi, “Cố gắng thêm chút nữa, đi hết con phố này, chúng ta vào rừng trúc chơi một lát, hát tặng bài ca cho nữ thần trúc, thế là kết thúc lễ hội đèn lồng tối nay.”
Rồi nàng quay sang hỏi, “Có lạnh không?”
Nàng cầm lấy chiếc đèn chuột mắt đỏ từ tay Kim Phượng Tiên. Khi ngón tay chạm vào, Cố Chiêu nhận ra bàn tay nhỏ bé của Kim Phượng Tiên lạnh như băng, giống như cục đá để ngoài trời suốt đêm đông.
Cố Chiêu khựng lại một chút, sau đó làm như không có gì, thu tay về.
“Để ta cầm đèn giúp ngươi. Chờ đến rừng trúc, ta sẽ đưa lại. Trời lạnh, ngươi mau sưởi ấm tay đi.”
“Dạ!” Kim Phượng Tiên cười ngọt ngào, “Cảm ơn Tiểu Chiêu ca ca, Phượng Tiên thích ngươi nhất.”
Có lẽ vì sắp đến điểm dừng cuối cùng, Triệu Gia Hữu lại hào hứng ngó nghiêng về phía trước xem xiếc ảo thuật.
Ánh trăng tròn soi bóng xuống Chương Linh Khê, tối nay tiếng chiêng trống náo động vang rền, khiến mặt nước lung linh, bóng trăng phản chiếu vỡ ra từng mảnh, tựa như lớp sóng bạc lấp lánh.
Bùi Minh Hạo nhà cũng có một em gái nhỏ, trông có lẽ tầm tuổi Kim Phượng Tiên. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của Phượng Tiên, trong lòng hắn thoáng chút thương cảm.
Hắn tháo túi nước bên hông, đưa tới.
“Có khát không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nước trong này vẫn còn ấm, muốn uống không?”
Kim Phượng Tiên vừa định ngẩng đầu nhìn Bùi Minh Hạo, thì Cố Chiêu đã bước lên chắn tầm mắt của nàng, nhanh tay chộp lấy túi nước, đẩy Bùi Minh Hạo về phía Triệu Gia Hữu, không khách sáo.
Nàng nói nhanh, áp đảo: “Thôi khỏi, để ta chăm sóc muội ấy là được rồi.”
“Hảo a, Bùi biểu đệ, có nước ấm mà cũng không biết lấy ra cho huynh trưởng. Thôi, túi nước này cứ để ở chỗ ta đi.”
“Ngươi!” Bùi Minh Hạo bị đoạt mất túi nước, không khỏi tức tối.
Cố Chiêu mỉm cười, “Không phải ‘ngươi’, là Chiêu ca. Vừa nãy chẳng phải ngươi đã nhận ta là ca ca rồi sao?”
Bùi Minh Hạo nén giận, mặt đỏ lên vì bực.
Triệu Gia Hữu trợn mắt, kéo Bùi Minh Hạo lại, “Thôi nào, ngươi còn không nhận ra sao? Cố Chiêu thích cô bé này lắm, suốt dọc đường cứ mải mê nói chuyện với muội ấy. Ngươi thò mặt vào làm gì cho mất hứng!”
“Chẳng biết tự lượng sức mình!”
“Ngươi cứ ở đây với ta đi cho xong.”
…
Không lâu sau, cả nhóm gần đi hết phố Thúy Trúc. Triệu Gia Hữu đảo mắt nhìn các căn nhà và cửa hàng xung quanh, bởi vì hôm nay là tết Thượng Nguyên, nhà nào cũng thắp đèn nến sáng rực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro