[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 15
2024-11-15 06:40:07
Triệu Gia Hữu không chờ được câu trả lời từ Cố Chiêu, lại đưa tay đẩy nhẹ nàng.
“Này, ngươi làm sao vậy? Sao mặt mày như thế kia, gặp quỷ à?”
“Ai da! Nói cái gì vậy chứ!” Cố Chiêu còn chưa kịp đáp lời, Bùi Minh Hạo ở phía trước đã không hài lòng, quay lại kéo mạnh tay áo Triệu Gia Hữu, trách cứ.
“Người ta có câu ‘ngày không nói người, đêm không nói quỷ’, nhà ngươi không ai dạy ngươi sao?”
“Ngươi nhìn ngươi đi, ăn nói chẳng cẩn thận chút nào! Suỵt, coi chừng lời nói đấy!”
“Ai da!” Triệu Gia Hữu đã có chút hối hận ngay khi buột miệng nhắc đến chữ “quỷ”.
Cha hắn và ông nội Cố Chiêu đều làm nghề gõ mõ cầm canh ban đêm, đi đường đêm nhiều, đôi khi cũng sẽ bắt gặp vài điều không tầm thường.
“Ngày không nói người, đêm không nói quỷ,” câu này hắn đương nhiên hiểu rõ.
Chỉ là, bị Bùi Minh Hạo – kẻ mà hắn vốn chẳng ưa gì – nghiêm nghị quở trách thế này, mặt mày Triệu Gia Hữu có chút không vui, khó chịu ra mặt.
Trong chốc lát, mặt Triệu Gia Hữu lúc đỏ lúc trắng, đủ mọi sắc thái, cảm xúc rối ren chỉ có hắn mới hiểu rõ.
“Phì phì phì!”
Triệu Gia Hữu mạnh mẽ nhổ vài bãi nước miếng xuống đất.
Cuối cùng, những câu chuyện kỳ bí mà cha hắn hay kể lại khiến hắn đâm ra sợ, cúi đầu nhận lỗi, ồm ồm xin lỗi bốn phía.
“Tiểu tử không hiểu chuyện, làm phiền mọi người, thật là đắc tội.”
Nói xong, hắn kéo tay áo lên lau môi một cách qua loa, liếc nhìn Bùi Minh Hạo, rồi nói, “Giờ đi được chưa?”
“Ừ.” Bùi Minh Hạo miễn cưỡng gật đầu, “Đi thôi.”
Dân gian có câu: “Quỷ không sợ bùa, chỉ sợ nước miếng.” Người ta nói rằng chỗ dương khí nặng nhất trên cơ thể là dưới lưỡi. Cử chỉ của Triệu Gia Hữu miễn cưỡng khiến Bùi Minh Hạo an tâm hơn một chút.
Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước.
Triệu Gia Hữu lại vỗ vai Cố Chiêu, khẽ trách móc, “Cố Tiểu Chiêu, chuyện này cũng tại ngươi cả. Nhìn bộ dạng ngươi khi nãy kìa, mặt tự nhiên trắng bệch, bảo sao ta lại nói bậy.”
“Được rồi, ta sai.” Cố Chiêu lúc này không muốn đôi co với hắn, chỉ trả lời qua loa vài câu.
Ánh mắt nàng thoáng liếc ra sau, dừng lại trên người cô bé đang đi theo sau Triệu Gia Hữu.
Triệu Gia Hữu nhận ra điều đó.
“Cố Chiêu, ngươi quen cô bé đó à?”
Cố Chiêu đáp, “Không quen. Chúng ta sắp tụt lại phía sau rồi, đi nhanh lên.”
Nói xong, nàng kéo tay Triệu Gia Hữu định đi về phía trước, nhưng hắn không chịu, hậm hực nói, “Lúc nãy ngươi nói đúng đấy, chúng ta đến sau cùng, đây là chỗ đứng của chúng ta, việc gì phải chen lên trước?”
Hắn nắm chặt tay Cố Chiêu, “Ngươi đừng đi, cha ta dặn ta phải chăm sóc ngươi đấy.”
Cố Chiêu: …
Ta cảm ơn ngươi, được chưa?
Triệu Gia Hữu vốn tính tình thật thà, thấy cô bé mặc áo bông đỏ thì lập tức lên tiếng chào hỏi một cách thân thiện.
“Ngươi là con nhà ai? Trước đây ta chưa từng gặp.”
Cố Chiêu thầm thở dài.
Được rồi, lại còn đi bắt chuyện nữa!
“Trấn nhỏ thế này, làm sao ngươi có thể biết hết con nhà người ta được.”
“Ta biết hết!” Triệu Gia Hữu phản đối ngay, hắn chính là “lão đại” trong đám trẻ ở trấn này, con nhà ai hắn cũng quen mặt!
Cô bé cười thẹn thùng, nói, “Ta là con gái nhà họ Kim ở phố Thúy Trúc, tên là Kim Phượng Tiên, chào đại ca ca.”
Kim Phượng Tiên trả lời, đôi mắt sáng long lanh liếc qua Bùi Minh Hạo và Triệu Gia Hữu, cuối cùng dừng lại ở Cố Chiêu, đầu nghiêng nghiêng, nở nụ cười ngọt ngào.
“Ca ca tên gì vậy? Mẹ ta nói, biết tên là quen nhau. Ta thấy ca ca dễ gần, ca ca chơi với ta nhé?”
Cố Chiêu: …
Nàng rất muốn nói “không”, nhưng lại sợ có điều gì đó không ổn.
Cô bé trước mắt nhìn thì không có gì khác lạ, nhưng khoảnh khắc kỳ quái khi nãy, chẳng lẽ thật sự là nàng hoa mắt?
Cố Chiêu hít sâu một hơi, định bịa đại một cái tên để qua chuyện, nhưng rồi chợt nhớ ra, khi nãy trong lúc nói chuyện, cả ba người bọn họ đều đã gọi tên lẫn nhau. Cô bé này đi theo sau từ nãy, chắc hẳn đã nghe hết rồi.
“Này, ngươi làm sao vậy? Sao mặt mày như thế kia, gặp quỷ à?”
“Ai da! Nói cái gì vậy chứ!” Cố Chiêu còn chưa kịp đáp lời, Bùi Minh Hạo ở phía trước đã không hài lòng, quay lại kéo mạnh tay áo Triệu Gia Hữu, trách cứ.
“Người ta có câu ‘ngày không nói người, đêm không nói quỷ’, nhà ngươi không ai dạy ngươi sao?”
“Ngươi nhìn ngươi đi, ăn nói chẳng cẩn thận chút nào! Suỵt, coi chừng lời nói đấy!”
“Ai da!” Triệu Gia Hữu đã có chút hối hận ngay khi buột miệng nhắc đến chữ “quỷ”.
Cha hắn và ông nội Cố Chiêu đều làm nghề gõ mõ cầm canh ban đêm, đi đường đêm nhiều, đôi khi cũng sẽ bắt gặp vài điều không tầm thường.
“Ngày không nói người, đêm không nói quỷ,” câu này hắn đương nhiên hiểu rõ.
Chỉ là, bị Bùi Minh Hạo – kẻ mà hắn vốn chẳng ưa gì – nghiêm nghị quở trách thế này, mặt mày Triệu Gia Hữu có chút không vui, khó chịu ra mặt.
Trong chốc lát, mặt Triệu Gia Hữu lúc đỏ lúc trắng, đủ mọi sắc thái, cảm xúc rối ren chỉ có hắn mới hiểu rõ.
“Phì phì phì!”
Triệu Gia Hữu mạnh mẽ nhổ vài bãi nước miếng xuống đất.
Cuối cùng, những câu chuyện kỳ bí mà cha hắn hay kể lại khiến hắn đâm ra sợ, cúi đầu nhận lỗi, ồm ồm xin lỗi bốn phía.
“Tiểu tử không hiểu chuyện, làm phiền mọi người, thật là đắc tội.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, hắn kéo tay áo lên lau môi một cách qua loa, liếc nhìn Bùi Minh Hạo, rồi nói, “Giờ đi được chưa?”
“Ừ.” Bùi Minh Hạo miễn cưỡng gật đầu, “Đi thôi.”
Dân gian có câu: “Quỷ không sợ bùa, chỉ sợ nước miếng.” Người ta nói rằng chỗ dương khí nặng nhất trên cơ thể là dưới lưỡi. Cử chỉ của Triệu Gia Hữu miễn cưỡng khiến Bùi Minh Hạo an tâm hơn một chút.
Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước.
Triệu Gia Hữu lại vỗ vai Cố Chiêu, khẽ trách móc, “Cố Tiểu Chiêu, chuyện này cũng tại ngươi cả. Nhìn bộ dạng ngươi khi nãy kìa, mặt tự nhiên trắng bệch, bảo sao ta lại nói bậy.”
“Được rồi, ta sai.” Cố Chiêu lúc này không muốn đôi co với hắn, chỉ trả lời qua loa vài câu.
Ánh mắt nàng thoáng liếc ra sau, dừng lại trên người cô bé đang đi theo sau Triệu Gia Hữu.
Triệu Gia Hữu nhận ra điều đó.
“Cố Chiêu, ngươi quen cô bé đó à?”
Cố Chiêu đáp, “Không quen. Chúng ta sắp tụt lại phía sau rồi, đi nhanh lên.”
Nói xong, nàng kéo tay Triệu Gia Hữu định đi về phía trước, nhưng hắn không chịu, hậm hực nói, “Lúc nãy ngươi nói đúng đấy, chúng ta đến sau cùng, đây là chỗ đứng của chúng ta, việc gì phải chen lên trước?”
Hắn nắm chặt tay Cố Chiêu, “Ngươi đừng đi, cha ta dặn ta phải chăm sóc ngươi đấy.”
Cố Chiêu: …
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta cảm ơn ngươi, được chưa?
Triệu Gia Hữu vốn tính tình thật thà, thấy cô bé mặc áo bông đỏ thì lập tức lên tiếng chào hỏi một cách thân thiện.
“Ngươi là con nhà ai? Trước đây ta chưa từng gặp.”
Cố Chiêu thầm thở dài.
Được rồi, lại còn đi bắt chuyện nữa!
“Trấn nhỏ thế này, làm sao ngươi có thể biết hết con nhà người ta được.”
“Ta biết hết!” Triệu Gia Hữu phản đối ngay, hắn chính là “lão đại” trong đám trẻ ở trấn này, con nhà ai hắn cũng quen mặt!
Cô bé cười thẹn thùng, nói, “Ta là con gái nhà họ Kim ở phố Thúy Trúc, tên là Kim Phượng Tiên, chào đại ca ca.”
Kim Phượng Tiên trả lời, đôi mắt sáng long lanh liếc qua Bùi Minh Hạo và Triệu Gia Hữu, cuối cùng dừng lại ở Cố Chiêu, đầu nghiêng nghiêng, nở nụ cười ngọt ngào.
“Ca ca tên gì vậy? Mẹ ta nói, biết tên là quen nhau. Ta thấy ca ca dễ gần, ca ca chơi với ta nhé?”
Cố Chiêu: …
Nàng rất muốn nói “không”, nhưng lại sợ có điều gì đó không ổn.
Cô bé trước mắt nhìn thì không có gì khác lạ, nhưng khoảnh khắc kỳ quái khi nãy, chẳng lẽ thật sự là nàng hoa mắt?
Cố Chiêu hít sâu một hơi, định bịa đại một cái tên để qua chuyện, nhưng rồi chợt nhớ ra, khi nãy trong lúc nói chuyện, cả ba người bọn họ đều đã gọi tên lẫn nhau. Cô bé này đi theo sau từ nãy, chắc hẳn đã nghe hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro