[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 14
2024-11-12 12:13:38
Cố Chiêu chặn lời hắn, dõng dạc nói, “Gọi là Chiêu ca!”
Bùi Minh Hạo ngẩn người: “Hả?”
Cố Chiêu nói tiếp, “Đúng vậy, ta lớn hơn ngươi hai ngày.”
Nàng giơ hai ngón tay trước mặt Bùi Minh Hạo, giọng đầy khí thế, “Hai ngày cũng là huynh. Ta nghe bà nội kể lại, ta sinh trước ngươi hai ngày, chuyện này chắc chắn, không sai vào đâu được!”
Bùi Minh Hạo lắp bắp, “Chiêu… Chiêu ca.”
“Ừ, giờ mới đúng.” Cố Chiêu hài lòng rút ngón tay về, gần như chọc vào mắt Bùi Minh Hạo, rồi nói, “Tốt rồi, chuẩn bị xuất phát, chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa, chú ý dưới chân.”
Bùi Minh Hạo vẫn còn hơi ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, thì Cố Chiêu đã không còn để ý đến hắn, tinh thần phấn chấn dẫn đầu đoàn người tiến lên.
...
Chiêng trống vang trời, lễ hội đèn lồng náo nhiệt chính thức bắt đầu. Những chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng ấm áp lung linh, trông như những con đom đóm mùa hè, theo dòng người tấp nập tiến về phía trước.
Giữa không khí ồn ào náo nhiệt, bỗng xuất hiện một cô bé chừng bảy, tám tuổi, tóc khô vàng, buộc hai búi nhỏ hai bên, tay cầm một chiếc đèn lồng hình chuột con với đôi mắt đỏ rực, chầm chậm bước tới.
Cô bé ấy đi theo sau nhóm của Cố Chiêu.
Mặc chiếc áo khoác đỏ, không biết có phải vì áo hơi mỏng hay không, mà khi cơn gió lạnh thổi qua, cô bé khẽ ngẩng đầu lên. Ánh nến từ chiếc đèn chuột chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, trông như thoáng chút ưu tư.
“Lễ hội đèn lồng lâu rồi không có vui thế này ~” Tiếng hát vui vẻ vang lên, cả đoàn người hân hoan tiến về phía trước.
...
Đêm đông lạnh giá, trăng lạnh treo trên cao, gió buốt từng cơn lùa qua.
Đi được bốn con phố, đám trẻ ban đầu mặt mày hớn hở, ríu rít trò chuyện, giờ đây ai nấy đều như cà tím bị sương đánh, thần sắc ủ rũ héo úa.
Ngay cả Triệu Gia Hữu và Bùi Minh Hạo cũng có chút mệt mỏi, đến mức không còn hứng đấu khẩu với nhau, chẳng buồn ngó đến những màn biểu diễn đi cà kheo hay múa lân qua đường.
Môi mím chặt, cúi đầu lầm lũi bước đi, trong lòng chỉ mong mau đi hết đường, sớm về nhà nghỉ ngơi.
Riêng Cố Chiêu thì lại không cảm thấy khó chịu mấy.
Hôm nay, nàng đã khéo léo lót thêm một lớp bông vào trong giày, nhờ vậy mà đôi chân luôn ấm áp, cơ thể cũng không thấy lạnh, bước đi mạnh mẽ, tràn đầy sinh khí.
Nàng cầm đèn lồng hình con thỏ, thảnh thơi ngắm nghía cảnh vật xung quanh.
Trong lúc ngước nhìn, nàng chợt chú ý đến cô bé đi phía sau Triệu Gia Hữu. Cô bé này chẳng biết từ đâu đi theo, khoác một chiếc áo màu đỏ, dưới ánh đèn lại càng nổi bật.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Cố Chiêu, cô bé ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, cổ hơi cứng đờ.
Đôi mắt đen nhánh chạm vào ánh nhìn của Cố Chiêu, gượng gạo nở một nụ cười, gương mặt xanh xao không chút sức sống.
Theo nụ cười đó, con ngươi đen trong đôi mắt cô bé bỗng co rút lại, cuối cùng chỉ còn nhỏ như hạt đậu xanh.
Ánh mắt ấy bỗng trở nên sắc lạnh và kỳ dị đến đáng sợ.
“Hô!” Cố Chiêu hít vào một hơi lạnh.
Hàn khí từ lòng bàn chân chạy dọc lên đỉnh đầu, lan đến tận đầu ngón tay. Trong khoảnh khắc ấy, nàng chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Thịch thịch thịch!
Thịch thịch thịch!
Tiếng tim đập vang lên như sấm.
…
“Đi thôi, ngẩn ngơ làm gì thế?” Triệu Gia Hữu ngạc nhiên vỗ vai Cố Chiêu.
“A?” Cố Chiêu đau nhói, lập tức giật mình trở lại.
Nàng chớp mắt, trấn tĩnh lại, rồi nghiêm túc quay sang nhìn phía sau Triệu Gia Hữu.
Nhưng chỗ đó giờ chỉ còn một cô bé có nụ cười thẹn thùng, gương mặt hồng hào tươi tắn.
Vẫn là chiếc áo bông đỏ ấy, búi tóc nhỏ xinh lắc lư theo từng bước đi, đôi mắt ngước lên đầy ngây thơ, trong sáng.
Cố Chiêu tròn mắt, kinh ngạc chớp chớp:… Là mình hoa mắt sao?
Bùi Minh Hạo ngẩn người: “Hả?”
Cố Chiêu nói tiếp, “Đúng vậy, ta lớn hơn ngươi hai ngày.”
Nàng giơ hai ngón tay trước mặt Bùi Minh Hạo, giọng đầy khí thế, “Hai ngày cũng là huynh. Ta nghe bà nội kể lại, ta sinh trước ngươi hai ngày, chuyện này chắc chắn, không sai vào đâu được!”
Bùi Minh Hạo lắp bắp, “Chiêu… Chiêu ca.”
“Ừ, giờ mới đúng.” Cố Chiêu hài lòng rút ngón tay về, gần như chọc vào mắt Bùi Minh Hạo, rồi nói, “Tốt rồi, chuẩn bị xuất phát, chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa, chú ý dưới chân.”
Bùi Minh Hạo vẫn còn hơi ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, thì Cố Chiêu đã không còn để ý đến hắn, tinh thần phấn chấn dẫn đầu đoàn người tiến lên.
...
Chiêng trống vang trời, lễ hội đèn lồng náo nhiệt chính thức bắt đầu. Những chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng ấm áp lung linh, trông như những con đom đóm mùa hè, theo dòng người tấp nập tiến về phía trước.
Giữa không khí ồn ào náo nhiệt, bỗng xuất hiện một cô bé chừng bảy, tám tuổi, tóc khô vàng, buộc hai búi nhỏ hai bên, tay cầm một chiếc đèn lồng hình chuột con với đôi mắt đỏ rực, chầm chậm bước tới.
Cô bé ấy đi theo sau nhóm của Cố Chiêu.
Mặc chiếc áo khoác đỏ, không biết có phải vì áo hơi mỏng hay không, mà khi cơn gió lạnh thổi qua, cô bé khẽ ngẩng đầu lên. Ánh nến từ chiếc đèn chuột chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, trông như thoáng chút ưu tư.
“Lễ hội đèn lồng lâu rồi không có vui thế này ~” Tiếng hát vui vẻ vang lên, cả đoàn người hân hoan tiến về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Đêm đông lạnh giá, trăng lạnh treo trên cao, gió buốt từng cơn lùa qua.
Đi được bốn con phố, đám trẻ ban đầu mặt mày hớn hở, ríu rít trò chuyện, giờ đây ai nấy đều như cà tím bị sương đánh, thần sắc ủ rũ héo úa.
Ngay cả Triệu Gia Hữu và Bùi Minh Hạo cũng có chút mệt mỏi, đến mức không còn hứng đấu khẩu với nhau, chẳng buồn ngó đến những màn biểu diễn đi cà kheo hay múa lân qua đường.
Môi mím chặt, cúi đầu lầm lũi bước đi, trong lòng chỉ mong mau đi hết đường, sớm về nhà nghỉ ngơi.
Riêng Cố Chiêu thì lại không cảm thấy khó chịu mấy.
Hôm nay, nàng đã khéo léo lót thêm một lớp bông vào trong giày, nhờ vậy mà đôi chân luôn ấm áp, cơ thể cũng không thấy lạnh, bước đi mạnh mẽ, tràn đầy sinh khí.
Nàng cầm đèn lồng hình con thỏ, thảnh thơi ngắm nghía cảnh vật xung quanh.
Trong lúc ngước nhìn, nàng chợt chú ý đến cô bé đi phía sau Triệu Gia Hữu. Cô bé này chẳng biết từ đâu đi theo, khoác một chiếc áo màu đỏ, dưới ánh đèn lại càng nổi bật.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Cố Chiêu, cô bé ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, cổ hơi cứng đờ.
Đôi mắt đen nhánh chạm vào ánh nhìn của Cố Chiêu, gượng gạo nở một nụ cười, gương mặt xanh xao không chút sức sống.
Theo nụ cười đó, con ngươi đen trong đôi mắt cô bé bỗng co rút lại, cuối cùng chỉ còn nhỏ như hạt đậu xanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt ấy bỗng trở nên sắc lạnh và kỳ dị đến đáng sợ.
“Hô!” Cố Chiêu hít vào một hơi lạnh.
Hàn khí từ lòng bàn chân chạy dọc lên đỉnh đầu, lan đến tận đầu ngón tay. Trong khoảnh khắc ấy, nàng chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Thịch thịch thịch!
Thịch thịch thịch!
Tiếng tim đập vang lên như sấm.
…
“Đi thôi, ngẩn ngơ làm gì thế?” Triệu Gia Hữu ngạc nhiên vỗ vai Cố Chiêu.
“A?” Cố Chiêu đau nhói, lập tức giật mình trở lại.
Nàng chớp mắt, trấn tĩnh lại, rồi nghiêm túc quay sang nhìn phía sau Triệu Gia Hữu.
Nhưng chỗ đó giờ chỉ còn một cô bé có nụ cười thẹn thùng, gương mặt hồng hào tươi tắn.
Vẫn là chiếc áo bông đỏ ấy, búi tóc nhỏ xinh lắc lư theo từng bước đi, đôi mắt ngước lên đầy ngây thơ, trong sáng.
Cố Chiêu tròn mắt, kinh ngạc chớp chớp:… Là mình hoa mắt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro