[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 13
2024-11-15 06:40:07
Hiển nhiên hắn cực kỳ ghét người em họ này, mặt đầy vẻ chán ghét, “Đúng là xui xẻo!”
Cố Chiêu rút tay ra khỏi tay Triệu Gia Hữu, liếc nhìn Bùi Minh Hạo, chỉ thấy Bùi Minh Hạo liếc mắt lên trời, tỏ vẻ khinh thường.
Cố Chiêu hỏi, “Em họ bên dì? Hai ngươi không hợp nhau sao?”
“Thông minh lắm!” Triệu Gia Hữu giơ ngón cái khen ngợi Cố Chiêu, “Chiêu đệ quả nhiên nhìn rõ mọi chuyện.”
Cố Chiêu khẽ nhếch mép cười, không thèm để ý lời khen thiếu chính xác của Triệu Gia Hữu, tiếp tục lắng nghe hắn kể.
Triệu Gia Hữu bực bội nói, “Hắn đấy, lúc nào cũng ỷ vào việc cha mình là tú tài, bản thân thì thông minh hơn người. Còn cha ta ấy à, chỉ là người nghèo gõ mõ cầm canh, thường bị hắn nhìn từ trên xuống dưới, còn hay khịt mũi coi thường. Ta mà hòa hợp với hắn mới lạ.”
Cố Chiêu bật cười, “Hắn nhìn ngươi như kẻ ngốc chứ gì.”
Triệu Gia Hữu gật đầu lia lịa, “Không sai không sai, Chiêu đệ thật đúng là tinh mắt!”
Đột nhiên, Triệu Gia Hữu vỗ tay một cái, “Đúng rồi, hai ngươi từng gặp nhau rồi thì phải? Có khi còn từng chơi với nhau ấy chứ.”
Cố Chiêu ngạc nhiên, “Thật sao?”
Lời vừa dứt, Cố Chiêu và Bùi Minh Hạo cùng quay sang nhìn Triệu Gia Hữu, rồi lại liếc nhìn đối phương, từ ánh mắt cả hai đều thấy rõ sự xa lạ.
Triệu Gia Hữu cười ha ha, “Ta cũng chỉ nghe mẹ ta kể lại thôi. Khi biểu đệ hắn mới sinh, sức khỏe mẹ hắn không tốt, phải mang sang nhà hàng xóm bú sữa.”
“Trùng hợp thay, người đó chính là mẹ ngươi đó, Cố Chiêu.”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Chiêu có chút kỳ lạ.
Nhà ngoại nàng hồi xưa ở ngay bên cạnh nhà của Bùi tú tài, nhớ ra rồi, quen thuộc thật!
Cố Chiêu len lén quan sát Bùi Minh Hạo mấy lần, ánh mắt lần lượt lướt từ trên xuống dưới, bỗng dưng như bị chạm phải gì đó, vội vã rút mắt về.
Tội lỗi, tội lỗi!
Cô suýt chút nữa đã phạm giới sắc rồi.
Cố Chiêu thầm niệm hai tiếng Phật trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được lại nhìn Bùi Minh Hạo một cái, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thầm than: Trời đất, đúng là trùng hợp thật!
Hóa ra, đây chính là cái nhóc con từng bú sữa mẹ nàng hồi đó.
Bùi Minh Hạo lần nữa chắp tay trước mặt Cố Chiêu, thần sắc so với lúc nãy chân thành hơn nhiều, “Vừa rồi tại hạ thất lễ.”
Hắn dừng một chút, như đang hồi tưởng, rồi tiếp tục hỏi, “Không biết dạo này Trương cô cô thế nào, sức khỏe có ổn không? Khi nào về nhà, xin Chiêu đệ thay ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe Trương cô cô.”
Cố Chiêu ngẩn người, lúc này mới nhận ra Bùi Minh Hạo đang hỏi thăm mẹ nàng.
“Còn đang sống tốt… cũng ổn mà…”
Lời nàng còn chưa kịp dứt đã bị Triệu Gia Hữu cắt ngang.
Chỉ thấy hắn bất ngờ nắm chặt tay Bùi Minh Hạo, mặt bầu bĩnh có phần dữ dằn hơn thường ngày, trông hơi hung tợn.
“Bùi biểu đệ, ngươi thật là chỉ biết nói mấy lời không hợp lẽ.”
Bùi Minh Hạo hất tay Triệu Gia Hữu ra, “Buông tay, thô lỗ quá!”
“Ta nói cái gì mà thô lỗ?”
Triệu Gia Hữu vẻ mặt u sầu, nói: “Mẹ của Chiêu đệ vừa mới tái giá tháng trước, ngươi lại lôi chuyện đó ra, chẳng phải làm Chiêu đệ buồn lòng sao!”
Cố Chiêu: …
Rõ ràng là Gia Hữu ca hắn nhắc đến trước mà.
Bùi Minh Hạo ngượng ngùng, có chút áy náy, liếc nhìn Cố Chiêu dò xét, rồi xin lỗi, “Xin lỗi, tại hạ lỡ lời.”
Cố Chiêu khẽ lắc đầu, ý bảo mình không để tâm. Bùi Minh Hạo còn chưa kịp thở phào thì Cố Chiêu đã lại mở miệng, “Nhưng mà…”
Bùi Minh Hạo căng thẳng, “Cái gì?”
Cố Chiêu có vẻ hơi kỳ lạ, nàng cẩn thận nhớ lại những gì bà Đỗ nói hồi sáng, rồi nghi hoặc hỏi.
“Sao ngươi lại gọi ta là Chiêu đệ?”
Bùi Minh Hạo nhìn sang Triệu Gia Hữu, Triệu Gia Hữu ưỡn ngực, hùng hồn nói, “Không sai không sai, ngươi khác ta, ta với Cố Chiêu thân thiết hơn nhiều.”
Trên mặt Bùi Minh Hạo thoáng hiện vẻ kinh ngạc, lại có chút bối rối, miễn cưỡng nói, “À… à… là… chắc là vậy.”
Cố Chiêu rút tay ra khỏi tay Triệu Gia Hữu, liếc nhìn Bùi Minh Hạo, chỉ thấy Bùi Minh Hạo liếc mắt lên trời, tỏ vẻ khinh thường.
Cố Chiêu hỏi, “Em họ bên dì? Hai ngươi không hợp nhau sao?”
“Thông minh lắm!” Triệu Gia Hữu giơ ngón cái khen ngợi Cố Chiêu, “Chiêu đệ quả nhiên nhìn rõ mọi chuyện.”
Cố Chiêu khẽ nhếch mép cười, không thèm để ý lời khen thiếu chính xác của Triệu Gia Hữu, tiếp tục lắng nghe hắn kể.
Triệu Gia Hữu bực bội nói, “Hắn đấy, lúc nào cũng ỷ vào việc cha mình là tú tài, bản thân thì thông minh hơn người. Còn cha ta ấy à, chỉ là người nghèo gõ mõ cầm canh, thường bị hắn nhìn từ trên xuống dưới, còn hay khịt mũi coi thường. Ta mà hòa hợp với hắn mới lạ.”
Cố Chiêu bật cười, “Hắn nhìn ngươi như kẻ ngốc chứ gì.”
Triệu Gia Hữu gật đầu lia lịa, “Không sai không sai, Chiêu đệ thật đúng là tinh mắt!”
Đột nhiên, Triệu Gia Hữu vỗ tay một cái, “Đúng rồi, hai ngươi từng gặp nhau rồi thì phải? Có khi còn từng chơi với nhau ấy chứ.”
Cố Chiêu ngạc nhiên, “Thật sao?”
Lời vừa dứt, Cố Chiêu và Bùi Minh Hạo cùng quay sang nhìn Triệu Gia Hữu, rồi lại liếc nhìn đối phương, từ ánh mắt cả hai đều thấy rõ sự xa lạ.
Triệu Gia Hữu cười ha ha, “Ta cũng chỉ nghe mẹ ta kể lại thôi. Khi biểu đệ hắn mới sinh, sức khỏe mẹ hắn không tốt, phải mang sang nhà hàng xóm bú sữa.”
“Trùng hợp thay, người đó chính là mẹ ngươi đó, Cố Chiêu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, sắc mặt Cố Chiêu có chút kỳ lạ.
Nhà ngoại nàng hồi xưa ở ngay bên cạnh nhà của Bùi tú tài, nhớ ra rồi, quen thuộc thật!
Cố Chiêu len lén quan sát Bùi Minh Hạo mấy lần, ánh mắt lần lượt lướt từ trên xuống dưới, bỗng dưng như bị chạm phải gì đó, vội vã rút mắt về.
Tội lỗi, tội lỗi!
Cô suýt chút nữa đã phạm giới sắc rồi.
Cố Chiêu thầm niệm hai tiếng Phật trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được lại nhìn Bùi Minh Hạo một cái, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thầm than: Trời đất, đúng là trùng hợp thật!
Hóa ra, đây chính là cái nhóc con từng bú sữa mẹ nàng hồi đó.
Bùi Minh Hạo lần nữa chắp tay trước mặt Cố Chiêu, thần sắc so với lúc nãy chân thành hơn nhiều, “Vừa rồi tại hạ thất lễ.”
Hắn dừng một chút, như đang hồi tưởng, rồi tiếp tục hỏi, “Không biết dạo này Trương cô cô thế nào, sức khỏe có ổn không? Khi nào về nhà, xin Chiêu đệ thay ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe Trương cô cô.”
Cố Chiêu ngẩn người, lúc này mới nhận ra Bùi Minh Hạo đang hỏi thăm mẹ nàng.
“Còn đang sống tốt… cũng ổn mà…”
Lời nàng còn chưa kịp dứt đã bị Triệu Gia Hữu cắt ngang.
Chỉ thấy hắn bất ngờ nắm chặt tay Bùi Minh Hạo, mặt bầu bĩnh có phần dữ dằn hơn thường ngày, trông hơi hung tợn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bùi biểu đệ, ngươi thật là chỉ biết nói mấy lời không hợp lẽ.”
Bùi Minh Hạo hất tay Triệu Gia Hữu ra, “Buông tay, thô lỗ quá!”
“Ta nói cái gì mà thô lỗ?”
Triệu Gia Hữu vẻ mặt u sầu, nói: “Mẹ của Chiêu đệ vừa mới tái giá tháng trước, ngươi lại lôi chuyện đó ra, chẳng phải làm Chiêu đệ buồn lòng sao!”
Cố Chiêu: …
Rõ ràng là Gia Hữu ca hắn nhắc đến trước mà.
Bùi Minh Hạo ngượng ngùng, có chút áy náy, liếc nhìn Cố Chiêu dò xét, rồi xin lỗi, “Xin lỗi, tại hạ lỡ lời.”
Cố Chiêu khẽ lắc đầu, ý bảo mình không để tâm. Bùi Minh Hạo còn chưa kịp thở phào thì Cố Chiêu đã lại mở miệng, “Nhưng mà…”
Bùi Minh Hạo căng thẳng, “Cái gì?”
Cố Chiêu có vẻ hơi kỳ lạ, nàng cẩn thận nhớ lại những gì bà Đỗ nói hồi sáng, rồi nghi hoặc hỏi.
“Sao ngươi lại gọi ta là Chiêu đệ?”
Bùi Minh Hạo nhìn sang Triệu Gia Hữu, Triệu Gia Hữu ưỡn ngực, hùng hồn nói, “Không sai không sai, ngươi khác ta, ta với Cố Chiêu thân thiết hơn nhiều.”
Trên mặt Bùi Minh Hạo thoáng hiện vẻ kinh ngạc, lại có chút bối rối, miễn cưỡng nói, “À… à… là… chắc là vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro