[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 12
2024-11-15 06:40:07
“Chúng ta đến muộn, cứ đứng ở đây là được rồi.”
“Không được.” Triệu Gia Hữu từ chối ngay.
“Ngươi đứng đây đi, ta qua đằng kia chen vào hàng trước, nếu có chỗ trống, ta sẽ gọi ngươi.”
Triệu Gia Hữu nhìn phía trước đầy thèm thuồng, thật lòng hắn chẳng tin, với cái dáng cao lớn thế này, hắn đứng trước mặt mấy đứa nhóc con thì chúng nó dám không nhường chỗ chắc?
Vừa nói, Triệu Gia Hữu giơ tay còn lại định nắm lấy tay Cố Chiêu, rõ ràng là quyết tâm muốn chen lên hàng đầu.
Cố Chiêu hết cách, đành phải tung ra “đòn sát thủ”.
Nàng chủ động buông tay Triệu Gia Hữu, nhún vai, ra vẻ thản nhiên, nói.
“Vậy ngươi đi đi.”
“Nhưng nhìn kìa, đằng trước toàn là mấy đứa nhóc, ngươi cao lớn thế này mà chen vào, trông như hạc giữa bầy gà, lộ rõ quá ấy chứ.”
“Mọi người nhìn lên, ánh mắt đầu tiên chắc chắn sẽ đổ dồn vào ngươi thôi.”
“Nhưng cũng chẳng sao, ta đã nghe nói rồi, năm ngoái ngươi cãi nhau với người ta lúc đi dạo phố đèn lồng, vừa xấu hổ vừa bực mình, lại còn vụng trộm đi chặt cây trúc, đến nỗi quần bị rách tả tơi.”
“Thôi, cứ đi đi, để cả phố biết ngươi là kẻ hứa lèo tư lợi.”
Cố Chiêu vẫn chừa cho Triệu Gia Hữu chút thể diện, không nhắc đến chuyện hắn từng suýt lộ cả mông năm trước.
Bị nói trúng điểm yếu, Triệu Gia Hữu mặt đỏ tía tai, “Cố Chiêu, ngươi!”
“Rồi rồi!” Cố Chiêu chụp lấy tay hắn đang chỉ vào mình, trấn an, “Đừng chen lên trước nữa. Chúng ta đứng ở đây cũng nhìn thấy mà, đằng trước chiêng trống ầm ĩ như vậy, một lát là điếc tai ngay.”
Triệu Gia Hữu ngẫm nghĩ, thấy cũng hợp lý, đành miễn cưỡng đứng lại phía sau.
Hắn đâu phải sợ mất mặt, chỉ là lo lắng tai bị ù thôi!
“Hừ.”
Cố Chiêu nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng cũng được yên ổn. Đúng lúc này, phía trước bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ, âm thanh nhẹ nhưng mang ý khinh mạn, dù tiếng chiêng trống xung quanh vang trời cũng không át nổi.
Nàng dừng lại, ngưng chỉnh đèn con thỏ trong tay, nghiêng người nhìn về phía trước.
Ánh mắt nàng chạm vào một chiếc đèn lồng con thỏ khác, rồi từ từ ngước lên, là một thiếu niên cao cỡ nàng, mặc áo choàng màu xám tro, đầu đội khăn chít đầu.
Cố Chiêu nhíu mày: Ai đây, không quen biết!
Thiếu niên đó – Bùi Minh Hạo – bắt gặp ánh mắt của Cố Chiêu, gương mặt thoáng ngẩn ra.
Ban nãy, Cố Chiêu quay lưng nói chuyện với Triệu Gia Hữu, hắn chỉ thấy bóng dáng của nàng mà không nhìn rõ mặt, cứ tưởng nàng cũng là một cậu nhóc thô lỗ nào đó đi cùng Triệu Gia Hữu. Không ngờ khi quay lại, gương mặt nàng lại thanh tú đến vậy.
Bùi Minh Hạo vô thức thu lại vẻ khinh mạn trên mặt, giơ tay chắp tay chào Cố Chiêu, nhẹ nhàng nói, “Tại hạ Bùi Minh Hạo.”
Cố Chiêu gật đầu, “Ta là Cố Chiêu.”
Lúc này, phía trước tiếng trống dồn dập hơn, từng chiếc đèn lồng trong tay bọn trẻ bắt đầu được thắp sáng. Cứ cách một đoạn đường, bên cạnh đoàn diễu hành lại có một người đàn ông trung niên cầm đuốc, giữ trật tự và bảo vệ bọn trẻ. Họ im lặng, gương mặt nghiêm nghị, rõ ràng là rất chú tâm vào nhiệm vụ.
Ngọn đuốc làm sáng bừng cả một góc phố.
Triệu Gia Hữu vừa châm lửa chiếc đèn hình con trâu của mình, nghe thấy tiếng, ngạc nhiên quay lại hỏi, “Ủa, sao ngươi cũng ở đây?”
Bùi Minh Hạo nhíu mặt tỏ vẻ chín chắn, ra vẻ trầm tĩnh mà phất tay áo, “Ta sao lại không thể ở đây được?”
Cố Chiêu nhìn hai người một cái, có chút ngạc nhiên.
“Gia Hữu ca, hai người quen nhau à?”
Bùi Minh Hạo xị mặt, còn Triệu Gia Hữu cũng lộ vẻ không vui.
Cố Chiêu lập tức hiểu ra, thì ra tiếng cười khẩy vừa rồi của Bùi Minh Hạo là nhắm vào ai.
Triệu Gia Hữu kéo nhẹ tay áo Cố Chiêu, nói khẽ, “Hắn là em họ bên nhà dì ta. Trước đây sống ở trấn Thông Ninh bên cạnh chúng ta, mấy năm trước dọn lên thành Tĩnh Châu, chẳng biết sao hôm nay lại xuất hiện ở đây.”
“Không được.” Triệu Gia Hữu từ chối ngay.
“Ngươi đứng đây đi, ta qua đằng kia chen vào hàng trước, nếu có chỗ trống, ta sẽ gọi ngươi.”
Triệu Gia Hữu nhìn phía trước đầy thèm thuồng, thật lòng hắn chẳng tin, với cái dáng cao lớn thế này, hắn đứng trước mặt mấy đứa nhóc con thì chúng nó dám không nhường chỗ chắc?
Vừa nói, Triệu Gia Hữu giơ tay còn lại định nắm lấy tay Cố Chiêu, rõ ràng là quyết tâm muốn chen lên hàng đầu.
Cố Chiêu hết cách, đành phải tung ra “đòn sát thủ”.
Nàng chủ động buông tay Triệu Gia Hữu, nhún vai, ra vẻ thản nhiên, nói.
“Vậy ngươi đi đi.”
“Nhưng nhìn kìa, đằng trước toàn là mấy đứa nhóc, ngươi cao lớn thế này mà chen vào, trông như hạc giữa bầy gà, lộ rõ quá ấy chứ.”
“Mọi người nhìn lên, ánh mắt đầu tiên chắc chắn sẽ đổ dồn vào ngươi thôi.”
“Nhưng cũng chẳng sao, ta đã nghe nói rồi, năm ngoái ngươi cãi nhau với người ta lúc đi dạo phố đèn lồng, vừa xấu hổ vừa bực mình, lại còn vụng trộm đi chặt cây trúc, đến nỗi quần bị rách tả tơi.”
“Thôi, cứ đi đi, để cả phố biết ngươi là kẻ hứa lèo tư lợi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Chiêu vẫn chừa cho Triệu Gia Hữu chút thể diện, không nhắc đến chuyện hắn từng suýt lộ cả mông năm trước.
Bị nói trúng điểm yếu, Triệu Gia Hữu mặt đỏ tía tai, “Cố Chiêu, ngươi!”
“Rồi rồi!” Cố Chiêu chụp lấy tay hắn đang chỉ vào mình, trấn an, “Đừng chen lên trước nữa. Chúng ta đứng ở đây cũng nhìn thấy mà, đằng trước chiêng trống ầm ĩ như vậy, một lát là điếc tai ngay.”
Triệu Gia Hữu ngẫm nghĩ, thấy cũng hợp lý, đành miễn cưỡng đứng lại phía sau.
Hắn đâu phải sợ mất mặt, chỉ là lo lắng tai bị ù thôi!
“Hừ.”
Cố Chiêu nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng cũng được yên ổn. Đúng lúc này, phía trước bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ, âm thanh nhẹ nhưng mang ý khinh mạn, dù tiếng chiêng trống xung quanh vang trời cũng không át nổi.
Nàng dừng lại, ngưng chỉnh đèn con thỏ trong tay, nghiêng người nhìn về phía trước.
Ánh mắt nàng chạm vào một chiếc đèn lồng con thỏ khác, rồi từ từ ngước lên, là một thiếu niên cao cỡ nàng, mặc áo choàng màu xám tro, đầu đội khăn chít đầu.
Cố Chiêu nhíu mày: Ai đây, không quen biết!
Thiếu niên đó – Bùi Minh Hạo – bắt gặp ánh mắt của Cố Chiêu, gương mặt thoáng ngẩn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban nãy, Cố Chiêu quay lưng nói chuyện với Triệu Gia Hữu, hắn chỉ thấy bóng dáng của nàng mà không nhìn rõ mặt, cứ tưởng nàng cũng là một cậu nhóc thô lỗ nào đó đi cùng Triệu Gia Hữu. Không ngờ khi quay lại, gương mặt nàng lại thanh tú đến vậy.
Bùi Minh Hạo vô thức thu lại vẻ khinh mạn trên mặt, giơ tay chắp tay chào Cố Chiêu, nhẹ nhàng nói, “Tại hạ Bùi Minh Hạo.”
Cố Chiêu gật đầu, “Ta là Cố Chiêu.”
Lúc này, phía trước tiếng trống dồn dập hơn, từng chiếc đèn lồng trong tay bọn trẻ bắt đầu được thắp sáng. Cứ cách một đoạn đường, bên cạnh đoàn diễu hành lại có một người đàn ông trung niên cầm đuốc, giữ trật tự và bảo vệ bọn trẻ. Họ im lặng, gương mặt nghiêm nghị, rõ ràng là rất chú tâm vào nhiệm vụ.
Ngọn đuốc làm sáng bừng cả một góc phố.
Triệu Gia Hữu vừa châm lửa chiếc đèn hình con trâu của mình, nghe thấy tiếng, ngạc nhiên quay lại hỏi, “Ủa, sao ngươi cũng ở đây?”
Bùi Minh Hạo nhíu mặt tỏ vẻ chín chắn, ra vẻ trầm tĩnh mà phất tay áo, “Ta sao lại không thể ở đây được?”
Cố Chiêu nhìn hai người một cái, có chút ngạc nhiên.
“Gia Hữu ca, hai người quen nhau à?”
Bùi Minh Hạo xị mặt, còn Triệu Gia Hữu cũng lộ vẻ không vui.
Cố Chiêu lập tức hiểu ra, thì ra tiếng cười khẩy vừa rồi của Bùi Minh Hạo là nhắm vào ai.
Triệu Gia Hữu kéo nhẹ tay áo Cố Chiêu, nói khẽ, “Hắn là em họ bên nhà dì ta. Trước đây sống ở trấn Thông Ninh bên cạnh chúng ta, mấy năm trước dọn lên thành Tĩnh Châu, chẳng biết sao hôm nay lại xuất hiện ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro