[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 11
2024-11-12 12:13:38
“Nếu không phải vì đi với ngươi, người lớn như ta đây chẳng bao giờ thèm đi mấy chỗ chơi đèn dạo phố hay quải trúc kỳ nguyện nữa đâu.”
Triệu Gia Hữu lè lưỡi, khinh thường phun ra hai chữ, “Ấu trĩ!”
Cố Chiêu: …
Rốt cuộc ai mới là ấu trĩ đây chứ!
...
Mặt trời lặn, ánh chiều tà rực rỡ phủ lên nửa bầu trời, bóng tối dần bao phủ, bầu trời chuyển màu lam sẫm, trấn Ngọc Khê bắt đầu thấp thoáng những ánh đèn dầu.
“Đông keng keng, đông keng keng.”
Chưa đến phố Đồng Nhân, tiếng chiêng trống rộn ràng đã vang lên. Triệu Gia Hữu mặt mày hớn hở, quay lại vẫy tay gọi Cố Chiêu, hô lớn.
“Mau lên, sắp muộn rồi, bọn họ sắp bắt đầu!”
Nhìn dáng vẻ sốt sắng của hắn, Cố Chiêu không khỏi bật cười.
Trẻ con thì vẫn là trẻ con, nói cái gì mà đánh đèn dạo phố ấu trĩ, thế mà vừa tới nơi náo nhiệt là mặt mày phấn khích, không phải chạy ngay tới đấy sao!
Bắt gặp ánh mắt như cười cợt của Cố Chiêu, Triệu Gia Hữu đỏ mặt, hình như có chút xấu hổ.
Hắn lấy chiếc đèn lồng hoa trên vai xuống, hắng giọng vài cái, rồi cố gắng giữ vẻ đàng hoàng, tuy ngoài mạnh trong yếu mà lên tiếng.
“Đừng có hiểu lầm, cha ta dặn hôm nay ta phải coi chừng ngươi đấy, khụ, chứ không phải là ta ham chơi hay thích náo nhiệt gì đâu nhé.”
Cố Chiêu không trêu chọc thêm, chỉ cười nhẹ, chắp tay nói với Triệu Gia Hữu, “Thì ra là vậy, vậy đành làm phiền Gia Hữu ca rồi.”
Triệu Gia Hữu đỏ mặt càng đậm hơn.
“Không... không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Hắn lúng túng vài câu, rồi cúi đầu đi trước Cố Chiêu, cũng không biết nên nói gì tiếp.
Thật kỳ lạ, Cố Tiểu Chiêu sau lần bệnh này dường như tính tình thoải mái hơn nhiều, trước giờ làm gì có chuyện nàng cười đùa với hắn như vậy, suốt ngày chỉ biết rúc trong nhà, chẳng bao giờ ra ngoài chơi.
Lúc nào cũng tỏ ra chín chắn như một ông già, trên mặt chẳng thấy chút vui vẻ nào.
Nghĩ đến mẹ của Cố Chiêu, Triệu Gia Hữu chợt hiểu ra.
Đúng rồi, trước đây Cố Chiêu lúc nào cũng bị mẹ nàng – Trương thị – kìm kẹp, giờ Trương thị tái giá rồi, không ai quản thúc nữa, tính tình thay đổi cũng là chuyện thường.
Âm thanh náo nhiệt của phố Đồng Nhân nhanh chóng thu hút sự chú ý của Triệu Gia Hữu. Tạm gác những suy nghĩ linh tinh qua một bên, hắn xách đèn lồng, bước nhanh đuổi kịp Cố Chiêu.
Đêm nay là lễ Thượng Nguyên, đoàn diễu hành đèn lồng xuất phát từ phố Đồng Nhân, hai bên đường các cửa hàng treo đèn kết hoa rực rỡ, khắp nơi rộn ràng không khí lễ hội.
Những đứa trẻ tham gia diễu hành ai nấy đều cầm đèn hình con giáp, cổ tay buộc sợi chỉ đỏ, xếp thành hai hàng ngay ngắn. Dù vậy, bọn chúng vẫn thì thầm trò chuyện với bạn bè bên cạnh, đôi lúc cười khúc khích.
Cố Chiêu kéo tay Triệu Gia Hữu, luồn lách qua đám đông, quan sát đoàn người, cuối cùng bị tụt lại phía sau.
Triệu Gia Hữu không hài lòng, “Ta không muốn làm cái đuôi ở đây, phía trước vui hơn nhiều, chúng ta lên phía trước đi.”
Cố Chiêu nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên phía trước rất náo nhiệt.
Chỉ thấy những người cầm quạt xếp, ông tơ bà nguyệt cầm gậy cưới, đi cà kheo qua lại theo nhịp trống rộn ràng, thỉnh thoảng tiếng reo hò cổ vũ vang lên từ đám đông.
Phía sau họ, vài bà thím mặc áo đỏ, đầu cài hoa lớn, đi đứng vững chãi, phía trên đầu gắn hình con thuyền trang trí bằng hoa màu xanh và hồng, lắc lư đầy sinh động. Đây là các màn biểu diễn của dân làng, cầu mong năm sau trúng mùa cá.
Những người đi cà kheo hay đội thuyền hoa đều trang điểm đậm và hài hước, chỉ riêng màn dạo đầu cũng đã náo nhiệt thế này, thử hỏi đến khi diễu hành chính thức bắt đầu thì sẽ còn tưng bừng đến mức nào.
Triệu Gia Hữu nói xong liền định xông lên phía trước, nhưng Cố Chiêu nắm tay hắn, khuyên nhủ.
Triệu Gia Hữu lè lưỡi, khinh thường phun ra hai chữ, “Ấu trĩ!”
Cố Chiêu: …
Rốt cuộc ai mới là ấu trĩ đây chứ!
...
Mặt trời lặn, ánh chiều tà rực rỡ phủ lên nửa bầu trời, bóng tối dần bao phủ, bầu trời chuyển màu lam sẫm, trấn Ngọc Khê bắt đầu thấp thoáng những ánh đèn dầu.
“Đông keng keng, đông keng keng.”
Chưa đến phố Đồng Nhân, tiếng chiêng trống rộn ràng đã vang lên. Triệu Gia Hữu mặt mày hớn hở, quay lại vẫy tay gọi Cố Chiêu, hô lớn.
“Mau lên, sắp muộn rồi, bọn họ sắp bắt đầu!”
Nhìn dáng vẻ sốt sắng của hắn, Cố Chiêu không khỏi bật cười.
Trẻ con thì vẫn là trẻ con, nói cái gì mà đánh đèn dạo phố ấu trĩ, thế mà vừa tới nơi náo nhiệt là mặt mày phấn khích, không phải chạy ngay tới đấy sao!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bắt gặp ánh mắt như cười cợt của Cố Chiêu, Triệu Gia Hữu đỏ mặt, hình như có chút xấu hổ.
Hắn lấy chiếc đèn lồng hoa trên vai xuống, hắng giọng vài cái, rồi cố gắng giữ vẻ đàng hoàng, tuy ngoài mạnh trong yếu mà lên tiếng.
“Đừng có hiểu lầm, cha ta dặn hôm nay ta phải coi chừng ngươi đấy, khụ, chứ không phải là ta ham chơi hay thích náo nhiệt gì đâu nhé.”
Cố Chiêu không trêu chọc thêm, chỉ cười nhẹ, chắp tay nói với Triệu Gia Hữu, “Thì ra là vậy, vậy đành làm phiền Gia Hữu ca rồi.”
Triệu Gia Hữu đỏ mặt càng đậm hơn.
“Không... không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Hắn lúng túng vài câu, rồi cúi đầu đi trước Cố Chiêu, cũng không biết nên nói gì tiếp.
Thật kỳ lạ, Cố Tiểu Chiêu sau lần bệnh này dường như tính tình thoải mái hơn nhiều, trước giờ làm gì có chuyện nàng cười đùa với hắn như vậy, suốt ngày chỉ biết rúc trong nhà, chẳng bao giờ ra ngoài chơi.
Lúc nào cũng tỏ ra chín chắn như một ông già, trên mặt chẳng thấy chút vui vẻ nào.
Nghĩ đến mẹ của Cố Chiêu, Triệu Gia Hữu chợt hiểu ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng rồi, trước đây Cố Chiêu lúc nào cũng bị mẹ nàng – Trương thị – kìm kẹp, giờ Trương thị tái giá rồi, không ai quản thúc nữa, tính tình thay đổi cũng là chuyện thường.
Âm thanh náo nhiệt của phố Đồng Nhân nhanh chóng thu hút sự chú ý của Triệu Gia Hữu. Tạm gác những suy nghĩ linh tinh qua một bên, hắn xách đèn lồng, bước nhanh đuổi kịp Cố Chiêu.
Đêm nay là lễ Thượng Nguyên, đoàn diễu hành đèn lồng xuất phát từ phố Đồng Nhân, hai bên đường các cửa hàng treo đèn kết hoa rực rỡ, khắp nơi rộn ràng không khí lễ hội.
Những đứa trẻ tham gia diễu hành ai nấy đều cầm đèn hình con giáp, cổ tay buộc sợi chỉ đỏ, xếp thành hai hàng ngay ngắn. Dù vậy, bọn chúng vẫn thì thầm trò chuyện với bạn bè bên cạnh, đôi lúc cười khúc khích.
Cố Chiêu kéo tay Triệu Gia Hữu, luồn lách qua đám đông, quan sát đoàn người, cuối cùng bị tụt lại phía sau.
Triệu Gia Hữu không hài lòng, “Ta không muốn làm cái đuôi ở đây, phía trước vui hơn nhiều, chúng ta lên phía trước đi.”
Cố Chiêu nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên phía trước rất náo nhiệt.
Chỉ thấy những người cầm quạt xếp, ông tơ bà nguyệt cầm gậy cưới, đi cà kheo qua lại theo nhịp trống rộn ràng, thỉnh thoảng tiếng reo hò cổ vũ vang lên từ đám đông.
Phía sau họ, vài bà thím mặc áo đỏ, đầu cài hoa lớn, đi đứng vững chãi, phía trên đầu gắn hình con thuyền trang trí bằng hoa màu xanh và hồng, lắc lư đầy sinh động. Đây là các màn biểu diễn của dân làng, cầu mong năm sau trúng mùa cá.
Những người đi cà kheo hay đội thuyền hoa đều trang điểm đậm và hài hước, chỉ riêng màn dạo đầu cũng đã náo nhiệt thế này, thử hỏi đến khi diễu hành chính thức bắt đầu thì sẽ còn tưng bừng đến mức nào.
Triệu Gia Hữu nói xong liền định xông lên phía trước, nhưng Cố Chiêu nắm tay hắn, khuyên nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro