[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 23
2024-11-15 06:40:07
"Thật sự rất đáng sợ. Lúc đột ngột nhìn thấy, ta sợ đến mức suýt bị tiễn đi ngay tại chỗ."
Nàng liếc nhìn hai người trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy thú vị trước sự tò mò của bọn họ.
Quả nhiên, bất kể già trẻ, con người ai cũng tò mò như nhau. Mặt mũi hai người này tái mét như diễn viên hát tuồng xoa phấn trắng, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự háo hức, mong chờ.
Cố Chiêu đổi chủ đề, "Thôi được rồi, vừa rồi các ngươi cũng nói rồi, ban ngày đừng nhắc người, ban đêm đừng nói quỷ. Giữa đêm hôm thế này, các ngươi không sợ sao?"
"Nghe nhiều chuyện này rồi, cẩn thận ban đêm nằm mơ thấy." Cố Chiêu nhắc nhở.
Triệu Gia Hữu và Bùi Minh Hạo rõ ràng vẫn không phục.
Triệu Gia Hữu nói, "Nghe một nửa lại không nghe hết, càng làm ta không ngủ nổi."
Bùi Minh Hạo đứng bên cạnh cũng gật đầu, đồng tình với Triệu Gia Hữu.
"Bỗng dưng, 'Gâu gâu gâu!'." Đột nhiên, từ một căn nhà gần đó trên phố Thúy Trúc vang lên tiếng chó sủa.
"Giật cả mình! Làm ta suýt chết khiếp." Triệu Gia Hữu bị dọa giật nảy.
Tiếng chó sủa không dứt, vang lên giữa đêm tối lạnh lẽo càng làm người ta rợn tóc gáy. Cả ba nhìn theo âm thanh, thấy qua hàng rào, một con chó đen to lớn đang chằm chằm nhìn họ.
Trong lòng Triệu Gia Hữu nổi da gà, "Sao con chó này cứ nhìn chúng ta sủa mãi thế? Hay là… bên người chúng ta còn có thứ gì dơ bẩn?"
Cố Chiêu dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con chó đen to lớn. Đúng rồi, con chó này không phải sủa bọn họ, mà là sủa nàng. Chính xác hơn, là nhìn vào tay phải của nàng.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Cố Chiêu, tiếng sủa của con chó càng thêm dữ dội.
"Đại Hắc, im lặng nào." Tiếng sủa quá ồn ào khiến chủ nhà bị đánh thức, từ trong nhà, một người phụ nữ khoác vội áo khoác, bước ra giữa đêm tối.
Chị ta liếc nhìn xung quanh, không thấy gì lạ, ánh mắt đảo qua ba đứa trẻ đứng trước cổng, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
"May quá, không phải trộm cướp là tốt rồi."
Cuối cùng, ánh mắt chị dừng lại ở mấy chiếc đèn cầm tinh trong tay bọn họ, gương mặt lộ vẻ hiểu ra.
"Xin lỗi nha, dạo này con chó nhà ta hơi bướng bỉnh, đêm nay lại sủa dữ quá, chắc làm các ngươi hoảng sợ."
"Đi diêu trúc nương về phải không?"
Cố Chiêu giấu tay phải ra sau, mỉm cười đáp, "Không sao đâu, chúng ta diêu xong trúc nương rồi, đang định về nhà."
Người phụ nữ mỉm cười, "Tốt, vậy về sớm đi cho an toàn."
"Đại Hắc, im nào!"
Chị cúi xuống quát con chó đen, nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm vào ba đứa trẻ, vẻ mặt hung dữ. Sợ nó xông ra gây chuyện, chị vội lấy dây thừng buộc con chó lại.
"Lạ thật, sao đêm nay Đại Hắc lại táo tợn thế này, thôi nào, ngoan, im lặng đi." Chị vừa xoa lưng con chó đen bóng loáng vừa nhẹ giọng an ủi.
Dưới sự trấn an của chủ, tiếng sủa dần nhỏ lại, chỉ còn những tiếng gầm gừ thoát ra từ cổ họng, dù không còn lớn nhưng vẫn đầy đe dọa và cảnh giác.
Cố Chiêu liếc nhìn con chó đen toàn thân không một sợi lông trắng, thầm nghĩ: Đúng là một con chó tốt!
Nàng quay sang Triệu Gia Hữu và Bùi Minh Hạo, "Đi thôi."
Mãi đến khi đã rời xa căn nhà, Cố Chiêu mới thả lỏng tay phải đã nắm chặt từ nãy giờ, trong tay là viên đá quỷ khí, quanh nó mờ mịt quấn quýt một làn khí xấu.
Quả thật, lời đồn không sai, những con chó đen tuyền, không một sợi lông tạp sắc, đúng là có khả năng thông linh kỳ lạ.
Ba người lặng lẽ bước đi, tuy có chút trầm mặc nhưng vẫn giữ nhịp chân đều đặn.
Cố Chiêu hỏi, "Gia Hữu ca, vừa nãy ngươi nói phố Thúy Trúc nhà họ Kim không còn ai sống, chuyện đó là sao?"
"Suỵt!" Triệu Gia Hữu vội đưa ngón tay lên môi, khẽ liếc nhìn xung quanh, cảnh giác như sợ ai nghe thấy, "Chúng ta đừng nói chuyện này."
Nàng liếc nhìn hai người trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy thú vị trước sự tò mò của bọn họ.
Quả nhiên, bất kể già trẻ, con người ai cũng tò mò như nhau. Mặt mũi hai người này tái mét như diễn viên hát tuồng xoa phấn trắng, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự háo hức, mong chờ.
Cố Chiêu đổi chủ đề, "Thôi được rồi, vừa rồi các ngươi cũng nói rồi, ban ngày đừng nhắc người, ban đêm đừng nói quỷ. Giữa đêm hôm thế này, các ngươi không sợ sao?"
"Nghe nhiều chuyện này rồi, cẩn thận ban đêm nằm mơ thấy." Cố Chiêu nhắc nhở.
Triệu Gia Hữu và Bùi Minh Hạo rõ ràng vẫn không phục.
Triệu Gia Hữu nói, "Nghe một nửa lại không nghe hết, càng làm ta không ngủ nổi."
Bùi Minh Hạo đứng bên cạnh cũng gật đầu, đồng tình với Triệu Gia Hữu.
"Bỗng dưng, 'Gâu gâu gâu!'." Đột nhiên, từ một căn nhà gần đó trên phố Thúy Trúc vang lên tiếng chó sủa.
"Giật cả mình! Làm ta suýt chết khiếp." Triệu Gia Hữu bị dọa giật nảy.
Tiếng chó sủa không dứt, vang lên giữa đêm tối lạnh lẽo càng làm người ta rợn tóc gáy. Cả ba nhìn theo âm thanh, thấy qua hàng rào, một con chó đen to lớn đang chằm chằm nhìn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Triệu Gia Hữu nổi da gà, "Sao con chó này cứ nhìn chúng ta sủa mãi thế? Hay là… bên người chúng ta còn có thứ gì dơ bẩn?"
Cố Chiêu dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con chó đen to lớn. Đúng rồi, con chó này không phải sủa bọn họ, mà là sủa nàng. Chính xác hơn, là nhìn vào tay phải của nàng.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Cố Chiêu, tiếng sủa của con chó càng thêm dữ dội.
"Đại Hắc, im lặng nào." Tiếng sủa quá ồn ào khiến chủ nhà bị đánh thức, từ trong nhà, một người phụ nữ khoác vội áo khoác, bước ra giữa đêm tối.
Chị ta liếc nhìn xung quanh, không thấy gì lạ, ánh mắt đảo qua ba đứa trẻ đứng trước cổng, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
"May quá, không phải trộm cướp là tốt rồi."
Cuối cùng, ánh mắt chị dừng lại ở mấy chiếc đèn cầm tinh trong tay bọn họ, gương mặt lộ vẻ hiểu ra.
"Xin lỗi nha, dạo này con chó nhà ta hơi bướng bỉnh, đêm nay lại sủa dữ quá, chắc làm các ngươi hoảng sợ."
"Đi diêu trúc nương về phải không?"
Cố Chiêu giấu tay phải ra sau, mỉm cười đáp, "Không sao đâu, chúng ta diêu xong trúc nương rồi, đang định về nhà."
Người phụ nữ mỉm cười, "Tốt, vậy về sớm đi cho an toàn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đại Hắc, im nào!"
Chị cúi xuống quát con chó đen, nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm vào ba đứa trẻ, vẻ mặt hung dữ. Sợ nó xông ra gây chuyện, chị vội lấy dây thừng buộc con chó lại.
"Lạ thật, sao đêm nay Đại Hắc lại táo tợn thế này, thôi nào, ngoan, im lặng đi." Chị vừa xoa lưng con chó đen bóng loáng vừa nhẹ giọng an ủi.
Dưới sự trấn an của chủ, tiếng sủa dần nhỏ lại, chỉ còn những tiếng gầm gừ thoát ra từ cổ họng, dù không còn lớn nhưng vẫn đầy đe dọa và cảnh giác.
Cố Chiêu liếc nhìn con chó đen toàn thân không một sợi lông trắng, thầm nghĩ: Đúng là một con chó tốt!
Nàng quay sang Triệu Gia Hữu và Bùi Minh Hạo, "Đi thôi."
Mãi đến khi đã rời xa căn nhà, Cố Chiêu mới thả lỏng tay phải đã nắm chặt từ nãy giờ, trong tay là viên đá quỷ khí, quanh nó mờ mịt quấn quýt một làn khí xấu.
Quả thật, lời đồn không sai, những con chó đen tuyền, không một sợi lông tạp sắc, đúng là có khả năng thông linh kỳ lạ.
Ba người lặng lẽ bước đi, tuy có chút trầm mặc nhưng vẫn giữ nhịp chân đều đặn.
Cố Chiêu hỏi, "Gia Hữu ca, vừa nãy ngươi nói phố Thúy Trúc nhà họ Kim không còn ai sống, chuyện đó là sao?"
"Suỵt!" Triệu Gia Hữu vội đưa ngón tay lên môi, khẽ liếc nhìn xung quanh, cảnh giác như sợ ai nghe thấy, "Chúng ta đừng nói chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro