[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 29
2024-11-12 12:13:38
Cố Chiêu thấy ông nội trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn, liền kéo tay lão Đỗ thị, nhỏ giọng khuyên: “Nãi, đừng nói nữa. Đường lão đại phu bảo ông nội cần yên tĩnh nghỉ ngơi, chúng ta chờ ông khỏe rồi hãy nói tiếp.”
Nàng quay sang nói với Cố Xuân Lai: “Ông nội, nãi nãi chỉ lo cho ông thôi.”
Cố Xuân Lai yếu ớt xua tay: “Ta còn lạ gì bà ấy, ngoài miệng thì sắc bén, nhưng lòng dạ thì mềm như đậu phụ. Ta mà để bụng thật, thì đã chẳng sống nổi đến giờ.”
Triệu Đao, đứng cạnh chuẩn bị rời đi, không kìm được bực bội, nói: “Chuyện này không thể trách Cố thúc không cẩn thận, ai mà ngờ được có đứa trời đánh nào lại đào cái hố to giữa đường phố Lâm Thủy. Trời tối thế này, ai mà để ý cho được?”
Nghe Triệu Đao nói, Cố Chiêu cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân ông nội bị thương.
Hóa ra, tối nay họ đi tuần tra qua phố Lâm Thủy, từ giờ Tuất đến giờ Tý đều không có gì bất thường. Nhưng đến giờ Sửu quay lại, đột nhiên trên đường xuất hiện một cái hố.
Mà hố này lại chỉ là một lớp đất mỏng bên trên!
Cố Xuân Lai đi trước, không may đạp trúng, chân sụp xuống, khiến lớp đất mỏng vỡ vụn ngay, người ông liền ngã lộn nhào vào hố sâu.
Cố Xuân Lai thở dài, cũng chẳng than trách gì thêm, chỉ xua tay: “Thôi thôi, đừng nhắc đến nữa, cũng là do ta xui xẻo, mệnh đã đến kiếp này rồi. Đúng rồi, nhớ lấp cái hố đó lại, kẻo lại có người khác vô tình ngã xuống.”
“Được! Ta sẽ đi lấp hố ngay.” Triệu Đao đồng ý sảng khoái, mượn từ Cố gia một cái cuốc và cái ky, đốt đèn lồng rồi đi ngay trong đêm.
Cố Xuân Lai uống thuốc xong, cơ thể rã rời, lão Đỗ thị đắp chăn kín lại cho ông. Chẳng bao lâu sau, ông đã chìm vào giấc ngủ say.
Cố Chiêu nhặt lấy chiếc đèn lồng rách tả tơi đặt ở một bên.
Lão Đỗ thị nhìn chiếc đèn lồng, lòng không khỏi xót xa: “Ôi trời ơi, đến cái đèn lồng cũng bị ngã đến rách nát thế này rồi…”
Cố Chiêu cúi đầu nhìn kỹ chiếc đèn lồng.
Quả nhiên, lớp lụa đã dính đầy đất đỏ, bẩn thỉu không chịu nổi. Có chỗ lụa còn bị rách toạc một mảng lớn, cả các thanh gỗ mảnh bên trong cũng nứt ra vài khe nhỏ.
Cố Chiêu nhíu mày, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng nàng cảm thấy chiếc đèn lồng này dường như đã trở nên xám xịt, mất đi sinh khí.
“Nãi nãi, không sao đâu. Ta đem về sửa lại một chút, vừa hay còn ít giấy thừa mua ban ngày. Lụa hỏng rồi, thôi thì đổi thành giấy, tạm dùng cũng được.”
Lão Đỗ thị bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, ngươi đem vào phòng mà sửa đi.”
Cố Chiêu cầm chiếc đèn lồng sáu mặt lụa trở về phòng phía tây.
…
Trên bàn tre, ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, u tối.
Cố Chiêu gỡ chiếc mõ và đồng la treo trên thanh gỗ mun xuống, nhúng khăn vào nước, vừa lau lớp bụi đất đỏ bám trên đèn lồng vừa lẩm bẩm:
“Chưa đầy một ngày, ta lại phải lau chùi ngươi rồi. Lần trước thì bị ám khói đen kịt, giờ lại dính đầy đất đỏ. Ngươi cũng thật là nhiều tai ương quá.”
Động tác của nàng chậm lại, ánh mắt thoáng hiện nét tiếc nuối. Nhìn lớp lụa đã hỏng, nàng thầm nghĩ thật đáng tiếc, đây là đồ vật đã lâu năm rồi.
Ngay khi Cố Chiêu định bỏ lớp lụa cũ đi, đột nhiên một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.
Tóc nàng khẽ lay động, chỉ thấy từ giữa chiếc đèn lồng bỗng dấy lên một cơn gió xoáy, luồng gió xoay tròn, mang theo ánh sáng trắng mờ ảo lan tỏa bên trong.
Đây là…
Cố Chiêu mở to mắt, chưa kịp phản ứng thì luồng sáng như một con rồng trắng bất ngờ lao thẳng về phía tay phải của nàng.
Ở đó, có một khối quỷ khí hình như được nén lại thành một cục đá.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng trắng chợt bừng lên mãnh liệt.
…
Mọi thứ trở nên tĩnh lặng, không còn mưa gió, không còn ánh sáng.
Nàng quay sang nói với Cố Xuân Lai: “Ông nội, nãi nãi chỉ lo cho ông thôi.”
Cố Xuân Lai yếu ớt xua tay: “Ta còn lạ gì bà ấy, ngoài miệng thì sắc bén, nhưng lòng dạ thì mềm như đậu phụ. Ta mà để bụng thật, thì đã chẳng sống nổi đến giờ.”
Triệu Đao, đứng cạnh chuẩn bị rời đi, không kìm được bực bội, nói: “Chuyện này không thể trách Cố thúc không cẩn thận, ai mà ngờ được có đứa trời đánh nào lại đào cái hố to giữa đường phố Lâm Thủy. Trời tối thế này, ai mà để ý cho được?”
Nghe Triệu Đao nói, Cố Chiêu cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân ông nội bị thương.
Hóa ra, tối nay họ đi tuần tra qua phố Lâm Thủy, từ giờ Tuất đến giờ Tý đều không có gì bất thường. Nhưng đến giờ Sửu quay lại, đột nhiên trên đường xuất hiện một cái hố.
Mà hố này lại chỉ là một lớp đất mỏng bên trên!
Cố Xuân Lai đi trước, không may đạp trúng, chân sụp xuống, khiến lớp đất mỏng vỡ vụn ngay, người ông liền ngã lộn nhào vào hố sâu.
Cố Xuân Lai thở dài, cũng chẳng than trách gì thêm, chỉ xua tay: “Thôi thôi, đừng nhắc đến nữa, cũng là do ta xui xẻo, mệnh đã đến kiếp này rồi. Đúng rồi, nhớ lấp cái hố đó lại, kẻo lại có người khác vô tình ngã xuống.”
“Được! Ta sẽ đi lấp hố ngay.” Triệu Đao đồng ý sảng khoái, mượn từ Cố gia một cái cuốc và cái ky, đốt đèn lồng rồi đi ngay trong đêm.
Cố Xuân Lai uống thuốc xong, cơ thể rã rời, lão Đỗ thị đắp chăn kín lại cho ông. Chẳng bao lâu sau, ông đã chìm vào giấc ngủ say.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Chiêu nhặt lấy chiếc đèn lồng rách tả tơi đặt ở một bên.
Lão Đỗ thị nhìn chiếc đèn lồng, lòng không khỏi xót xa: “Ôi trời ơi, đến cái đèn lồng cũng bị ngã đến rách nát thế này rồi…”
Cố Chiêu cúi đầu nhìn kỹ chiếc đèn lồng.
Quả nhiên, lớp lụa đã dính đầy đất đỏ, bẩn thỉu không chịu nổi. Có chỗ lụa còn bị rách toạc một mảng lớn, cả các thanh gỗ mảnh bên trong cũng nứt ra vài khe nhỏ.
Cố Chiêu nhíu mày, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng nàng cảm thấy chiếc đèn lồng này dường như đã trở nên xám xịt, mất đi sinh khí.
“Nãi nãi, không sao đâu. Ta đem về sửa lại một chút, vừa hay còn ít giấy thừa mua ban ngày. Lụa hỏng rồi, thôi thì đổi thành giấy, tạm dùng cũng được.”
Lão Đỗ thị bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, ngươi đem vào phòng mà sửa đi.”
Cố Chiêu cầm chiếc đèn lồng sáu mặt lụa trở về phòng phía tây.
…
Trên bàn tre, ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, u tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Chiêu gỡ chiếc mõ và đồng la treo trên thanh gỗ mun xuống, nhúng khăn vào nước, vừa lau lớp bụi đất đỏ bám trên đèn lồng vừa lẩm bẩm:
“Chưa đầy một ngày, ta lại phải lau chùi ngươi rồi. Lần trước thì bị ám khói đen kịt, giờ lại dính đầy đất đỏ. Ngươi cũng thật là nhiều tai ương quá.”
Động tác của nàng chậm lại, ánh mắt thoáng hiện nét tiếc nuối. Nhìn lớp lụa đã hỏng, nàng thầm nghĩ thật đáng tiếc, đây là đồ vật đã lâu năm rồi.
Ngay khi Cố Chiêu định bỏ lớp lụa cũ đi, đột nhiên một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.
Tóc nàng khẽ lay động, chỉ thấy từ giữa chiếc đèn lồng bỗng dấy lên một cơn gió xoáy, luồng gió xoay tròn, mang theo ánh sáng trắng mờ ảo lan tỏa bên trong.
Đây là…
Cố Chiêu mở to mắt, chưa kịp phản ứng thì luồng sáng như một con rồng trắng bất ngờ lao thẳng về phía tay phải của nàng.
Ở đó, có một khối quỷ khí hình như được nén lại thành một cục đá.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng trắng chợt bừng lên mãnh liệt.
…
Mọi thứ trở nên tĩnh lặng, không còn mưa gió, không còn ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro