[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 39
2024-11-15 06:40:07
Đại Hắc lè lưỡi, đầu nghiêng nghiêng nhìn theo động tác quét dọn của Diêu Thủy Nương, nhìn qua nhìn lại, trông buồn cười. Diêu Thủy Nương đứng thẳng người lên, bắt gặp ánh mắt của Đại Hắc nhìn mình, không nhịn được bật cười.
Nàng xoa đầu Đại Hắc, thân mật nói, “Đúng không, Đại Hắc cũng nghĩ thế nhỉ?”
Diêu Thủy Nương tiếp tục dọn dẹp, nhưng không để ý rằng từ lúc nào, ánh mắt Đại Hắc đã dời đi, chăm chú nhìn chằm chằm về phía cửa phòng của Lâm Trung Cát. Đôi mắt nó đen láy, lông dựng đứng, tai cụp xuống, chân trước hơi co lại…
Đó là dấu hiệu của một con chó sắp sửa tấn công.
...
Vào giờ Dậu, nhà họ Cố bắt đầu tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của nồi canh xương.
Cố Chiêu vừa làm sạch Côn bố, vừa buộc lại từng miếng nhỏ, sau đó mới thả vào nồi canh xương đang sôi để hầm chung. Nước canh sánh đặc, mùi thơm nức mũi, chỉ trong chốc lát đã dậy lên hương vị ngọt ngào, tươi ngon khó cưỡng.
“Được rồi, con múc cho ông nội một chén đi, cho nhiều cục xương lớn và Côn bố vào, để ông bồi bổ sức khỏe.” Bà Đỗ dặn dò.
“Dạ!” Cố Chiêu đáp, lấy một cái khay, nhanh nhẹn múc cháo loãng và canh xương hầm, rồi quay người đi về phía đông phòng.
Đợi Cố Chiêu đi rồi, bà Đỗ nhìn vào nồi canh còn lại, thở dài, rồi thêm nước vào bếp, sau đó mới cho đậu hũ mềm vào để nấu thêm.
...
Trong bữa cơm, Cố Chiêu đột nhiên lên tiếng.
“Nãi nãi, trong nhà có phải thiếu tiền không? Nếu không, trong mấy ngày ông nội nghỉ dưỡng, để ta thay ông gõ mõ tuần đêm đi, ít nhất cũng kiếm được chút tiền mua thức ăn.”
“Không được!” Bà Đỗ không cần suy nghĩ, lập tức cự tuyệt.
Cố Chiêu đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn bà Đỗ, nói.
“Nãi nãi, con biết ngài lo cho con, nhưng tình hình nhà mình không tốt, ông nội còn phải xem đại phu uống thuốc, con cũng muốn san sẻ một phần gánh nặng. Hơn nữa, thái gia năm xưa chẳng phải cũng bắt đầu đi gõ mõ khi mới mười một tuổi sao?”
“Ông ấy chỉ hơn con một tuổi thôi.”
“Nếu ông làm được, con chắc chắn cũng làm được!”
Bà Đỗ lẩm bẩm, “Đúng là mười một tuổi…” Rồi đột nhiên nhìn Cố Chiêu với ánh mắt ngạc nhiên, “Nhưng mà Chiêu Nhi, sao con lại biết chuyện này?”
Cố Chiêu hơi lảng ánh mắt đi, đáp bâng quơ, “A, chẳng phải ngài đã kể cho con nghe sao?”
Bà Đỗ lắc đầu ngờ vực, “Ta đã kể sao? Chắc tuổi già rồi, trí nhớ không còn tốt nữa.”
Cố Chiêu cầm đũa lên, liếc nhìn cây đèn lồng giấy có sáu mặt treo ở góc phòng, thầm nhắc nhở bản thân, lần sau nói chuyện phải cẩn thận hơn một chút.
Chuyện thái gia mười một tuổi đã bắt đầu đi gõ mõ canh đêm, vốn không phải do bà Đỗ kể cho Cố Chiêu, mà là nàng nhìn thấy từ những hình cắt dài trên chiếc đèn lồng cung đình cũ kia.
Tuy nhiên, dù Cố Chiêu có ý muốn thay ca, bà Đỗ vẫn chưa chịu đồng ý.
...
Tối đó, bà Đỗ dùng khăn ướt lau mặt cho Cố Xuân Lai, vừa lau vừa trò chuyện.
“Chiêu Nhi là đứa có hiếu, hiểu chuyện, vừa rồi còn nói với ta là muốn thay ông gõ mõ tuần đêm, kiếm chút tiền về phụ giúp gia đình. Nó còn biết mình nhỏ tuổi, nên lấy thái gia ra làm ví dụ, nói thái gia mười một tuổi đã đi gõ mõ rồi, nó cũng muốn làm giống thái gia.”
“Thật là một đứa trẻ ngốc, thành thật hết sức.”
“Nhưng làm sao mà so sánh được? Chiêu Nhi mới có mười tuổi, lại là con gái. Ban đêm đi gõ mõ tuần tra vất vả như vậy, ta thật không đành lòng.”
“Nghĩ tới chuyện này, đúng là đau lòng ta quá…”
Bà Đỗ nói một hồi, còn Cố Xuân Lai thì lặng im không nói.
Một lát sau, bà Đỗ bắt đầu nhận ra ý tứ trong sự im lặng của ông, không dám tin mà hỏi lại, “Không phải chứ, lão gia, ngươi muốn cho Chiêu Nhi tiếp ca của ngươi thật sao?” Nàng ném mạnh khăn xuống, tạo nên một mảng nước bắn tung tóe, “Không được, ta không đồng ý!”
Nàng xoa đầu Đại Hắc, thân mật nói, “Đúng không, Đại Hắc cũng nghĩ thế nhỉ?”
Diêu Thủy Nương tiếp tục dọn dẹp, nhưng không để ý rằng từ lúc nào, ánh mắt Đại Hắc đã dời đi, chăm chú nhìn chằm chằm về phía cửa phòng của Lâm Trung Cát. Đôi mắt nó đen láy, lông dựng đứng, tai cụp xuống, chân trước hơi co lại…
Đó là dấu hiệu của một con chó sắp sửa tấn công.
...
Vào giờ Dậu, nhà họ Cố bắt đầu tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của nồi canh xương.
Cố Chiêu vừa làm sạch Côn bố, vừa buộc lại từng miếng nhỏ, sau đó mới thả vào nồi canh xương đang sôi để hầm chung. Nước canh sánh đặc, mùi thơm nức mũi, chỉ trong chốc lát đã dậy lên hương vị ngọt ngào, tươi ngon khó cưỡng.
“Được rồi, con múc cho ông nội một chén đi, cho nhiều cục xương lớn và Côn bố vào, để ông bồi bổ sức khỏe.” Bà Đỗ dặn dò.
“Dạ!” Cố Chiêu đáp, lấy một cái khay, nhanh nhẹn múc cháo loãng và canh xương hầm, rồi quay người đi về phía đông phòng.
Đợi Cố Chiêu đi rồi, bà Đỗ nhìn vào nồi canh còn lại, thở dài, rồi thêm nước vào bếp, sau đó mới cho đậu hũ mềm vào để nấu thêm.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong bữa cơm, Cố Chiêu đột nhiên lên tiếng.
“Nãi nãi, trong nhà có phải thiếu tiền không? Nếu không, trong mấy ngày ông nội nghỉ dưỡng, để ta thay ông gõ mõ tuần đêm đi, ít nhất cũng kiếm được chút tiền mua thức ăn.”
“Không được!” Bà Đỗ không cần suy nghĩ, lập tức cự tuyệt.
Cố Chiêu đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn bà Đỗ, nói.
“Nãi nãi, con biết ngài lo cho con, nhưng tình hình nhà mình không tốt, ông nội còn phải xem đại phu uống thuốc, con cũng muốn san sẻ một phần gánh nặng. Hơn nữa, thái gia năm xưa chẳng phải cũng bắt đầu đi gõ mõ khi mới mười một tuổi sao?”
“Ông ấy chỉ hơn con một tuổi thôi.”
“Nếu ông làm được, con chắc chắn cũng làm được!”
Bà Đỗ lẩm bẩm, “Đúng là mười một tuổi…” Rồi đột nhiên nhìn Cố Chiêu với ánh mắt ngạc nhiên, “Nhưng mà Chiêu Nhi, sao con lại biết chuyện này?”
Cố Chiêu hơi lảng ánh mắt đi, đáp bâng quơ, “A, chẳng phải ngài đã kể cho con nghe sao?”
Bà Đỗ lắc đầu ngờ vực, “Ta đã kể sao? Chắc tuổi già rồi, trí nhớ không còn tốt nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Chiêu cầm đũa lên, liếc nhìn cây đèn lồng giấy có sáu mặt treo ở góc phòng, thầm nhắc nhở bản thân, lần sau nói chuyện phải cẩn thận hơn một chút.
Chuyện thái gia mười một tuổi đã bắt đầu đi gõ mõ canh đêm, vốn không phải do bà Đỗ kể cho Cố Chiêu, mà là nàng nhìn thấy từ những hình cắt dài trên chiếc đèn lồng cung đình cũ kia.
Tuy nhiên, dù Cố Chiêu có ý muốn thay ca, bà Đỗ vẫn chưa chịu đồng ý.
...
Tối đó, bà Đỗ dùng khăn ướt lau mặt cho Cố Xuân Lai, vừa lau vừa trò chuyện.
“Chiêu Nhi là đứa có hiếu, hiểu chuyện, vừa rồi còn nói với ta là muốn thay ông gõ mõ tuần đêm, kiếm chút tiền về phụ giúp gia đình. Nó còn biết mình nhỏ tuổi, nên lấy thái gia ra làm ví dụ, nói thái gia mười một tuổi đã đi gõ mõ rồi, nó cũng muốn làm giống thái gia.”
“Thật là một đứa trẻ ngốc, thành thật hết sức.”
“Nhưng làm sao mà so sánh được? Chiêu Nhi mới có mười tuổi, lại là con gái. Ban đêm đi gõ mõ tuần tra vất vả như vậy, ta thật không đành lòng.”
“Nghĩ tới chuyện này, đúng là đau lòng ta quá…”
Bà Đỗ nói một hồi, còn Cố Xuân Lai thì lặng im không nói.
Một lát sau, bà Đỗ bắt đầu nhận ra ý tứ trong sự im lặng của ông, không dám tin mà hỏi lại, “Không phải chứ, lão gia, ngươi muốn cho Chiêu Nhi tiếp ca của ngươi thật sao?” Nàng ném mạnh khăn xuống, tạo nên một mảng nước bắn tung tóe, “Không được, ta không đồng ý!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro