[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 47
2024-11-15 06:40:07
Nói xong, hắn đưa túi rượu cho Cố Chiêu.
Cố Chiêu dở khóc dở cười, “Không cần đâu thúc, ta không có mệt, chúng ta đi tiếp thôi.”
Nàng lại nhìn thoáng qua bụi cỏ, nhưng chẳng thấy đôi mắt sáng kia đâu nữa.
...
Khi Cố Chiêu vừa đi khỏi, trong bụi cỏ lại lóe lên ánh sáng, đôi mắt đen láy ấy tiếp tục dõi theo bóng dáng nàng, đảo qua đảo lại rồi nhìn về phía nhà bà Diêu Thủy Nương.
Một lúc sau, từ không trung truyền đến tiếng sủa nức nở của chó, nghe như không muốn rời xa. Ngay sau đó, đôi mắt ấy bắt đầu lơ lửng di chuyển, lặng lẽ bám theo Cố Chiêu.
Như thể là một con chó lớn, đang giơ chân bước nhẹ nhàng theo từng bước.
...
"Bang... Bang bang bang bang!"
“Ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể.”
Tiếng mõ canh năm vang lên, nhịp một chậm bốn nhanh.
Sau khi hoàn thành lượt gõ mõ cuối cùng ở các con phố, Cố Chiêu thu dọn đồng la và cái mõ. Lúc này, ánh sáng bình minh bắt đầu le lói, mờ mờ trên sáu mặt lồng đèn lụa, ánh sáng dịu dàng chiếu lên màn sương sớm, tạo nên một lớp mờ ảo.
Triệu Đao quay sang từ biệt Cố Chiêu.
“Về nghỉ ngơi sớm đi. Đừng có dựa vào tuổi trẻ mà chủ quan, không ngủ nghỉ đầy đủ. Nghề gõ mõ báo canh này không giống những việc khác, không phải chỉ làm một ngày hai ngày, mà là quanh năm.”
Khuôn mặt hắn hiếm khi trở nên nghiêm túc.
“Nếu đã quyết định nối nghiệp ông nội ngươi, thì không được qua loa, không được ham chơi, nghe chưa?”
Lời nói của Triệu Đao tuy nghiêm khắc, nhưng chứa đầy tình cảm của một bậc trưởng bối gần gũi thật lòng khuyên bảo. Cố Chiêu hiểu rõ điều đó, nàng lập tức giơ tay chào Triệu Đao, mỉm cười đáp.
“Ta biết rồi, ông nội cũng đã dặn dò ta kỹ lắm.”
“Triệu thúc yên tâm, ta sẽ làm tốt!”
“Giỏi lắm, đúng là đứa trẻ ngoan.” Triệu Đao vui mừng khi thấy nàng hiểu chuyện, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút chua xót.
Hắn chợt nghĩ đến cậu con trai của mình, Triệu Gia Hữu, suốt ngày chỉ biết chơi bời. So với Cố Chiêu, Gia Hữu còn lớn hơn hai tuổi, vậy mà tính cách vẫn còn trẻ con lắm.
Triệu Đao nghiến răng: “Tên nhóc này, nếu ta về nhà mà còn thấy ngươi ngủ nướng, xem ta có dạy dỗ ngươi không!”
Cố Chiêu: “Ơ??”
Triệu Đao: “Thúc không nói ngươi, ta nói cái tên Gia Hữu ấy!”
“Được rồi, về nghỉ ngơi đi, chiều gặp lại chỗ cũ.”
Dứt lời, hắn xoay người đi thẳng.
Cố Chiêu nhìn theo bóng dáng Triệu Đao, không khỏi cảm thấy khó hiểu, nàng chạm vào mặt mình, suy nghĩ không chắc chắn.
Cứ có cảm giác, cơn giận của Triệu thúc dường như là do nàng khơi lên.
Cố Chiêu: ...
Nàng nhắm mắt lại, trong lòng chân thành xin lỗi Triệu Gia Hữu.
Gia Hữu ca, tuy không rõ tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng... xin lỗi ngươi nhé!
Đường Lục Mã, nhà họ Triệu.
Gió lạnh ùa qua, Triệu Gia Hữu cuộn mình trong chăn, gãi gãi mặt, trở mình tiếp tục ngủ ngon lành, hoàn toàn không hay biết "quân địch" chỉ còn cách chiến trường có 30 giây!
…
Cố Chiêu cầm chiếc đèn lồng, chậm rãi tiến về hướng phố Trường Ninh. Dưới ánh trăng và những đốm sao lấp lánh, từng làn hơi sương phảng phất như những linh hồn lang thang trôi dạt trên con đường, rồi dần dần tan biến không dấu vết.
Đến đầu phố Trường Ninh, nơi đó có một tảng đá lớn cao ngang người, mặt đá khắc ba chữ "Phố Trường Ninh" bằng nét chạm tỉ mỉ, phía trên còn tô màu đỏ đậm.
Cố Chiêu dừng bước, bỗng nhiên quay đầu lại.
Quả nhiên, vừa nãy ở phố Thúy Trúc, nàng đã thoáng thấy một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn mình, lúc này vẫn còn theo sau cách nàng chừng mười bước, lặng lẽ dõi theo.
Đôi mắt âm u, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào nàng.
Cố Chiêu siết chặt cán đèn lồng trong tay, sắc mặt tỏ vẻ đề phòng.
"Ngươi là thứ gì, theo ta làm chi?"
Đôi mắt âm thầm nhìn Cố Chiêu, không đáp.
Một người, một đôi mắt, cứ thế nhìn nhau không nhúc nhích.
Cố Chiêu dở khóc dở cười, “Không cần đâu thúc, ta không có mệt, chúng ta đi tiếp thôi.”
Nàng lại nhìn thoáng qua bụi cỏ, nhưng chẳng thấy đôi mắt sáng kia đâu nữa.
...
Khi Cố Chiêu vừa đi khỏi, trong bụi cỏ lại lóe lên ánh sáng, đôi mắt đen láy ấy tiếp tục dõi theo bóng dáng nàng, đảo qua đảo lại rồi nhìn về phía nhà bà Diêu Thủy Nương.
Một lúc sau, từ không trung truyền đến tiếng sủa nức nở của chó, nghe như không muốn rời xa. Ngay sau đó, đôi mắt ấy bắt đầu lơ lửng di chuyển, lặng lẽ bám theo Cố Chiêu.
Như thể là một con chó lớn, đang giơ chân bước nhẹ nhàng theo từng bước.
...
"Bang... Bang bang bang bang!"
“Ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể.”
Tiếng mõ canh năm vang lên, nhịp một chậm bốn nhanh.
Sau khi hoàn thành lượt gõ mõ cuối cùng ở các con phố, Cố Chiêu thu dọn đồng la và cái mõ. Lúc này, ánh sáng bình minh bắt đầu le lói, mờ mờ trên sáu mặt lồng đèn lụa, ánh sáng dịu dàng chiếu lên màn sương sớm, tạo nên một lớp mờ ảo.
Triệu Đao quay sang từ biệt Cố Chiêu.
“Về nghỉ ngơi sớm đi. Đừng có dựa vào tuổi trẻ mà chủ quan, không ngủ nghỉ đầy đủ. Nghề gõ mõ báo canh này không giống những việc khác, không phải chỉ làm một ngày hai ngày, mà là quanh năm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt hắn hiếm khi trở nên nghiêm túc.
“Nếu đã quyết định nối nghiệp ông nội ngươi, thì không được qua loa, không được ham chơi, nghe chưa?”
Lời nói của Triệu Đao tuy nghiêm khắc, nhưng chứa đầy tình cảm của một bậc trưởng bối gần gũi thật lòng khuyên bảo. Cố Chiêu hiểu rõ điều đó, nàng lập tức giơ tay chào Triệu Đao, mỉm cười đáp.
“Ta biết rồi, ông nội cũng đã dặn dò ta kỹ lắm.”
“Triệu thúc yên tâm, ta sẽ làm tốt!”
“Giỏi lắm, đúng là đứa trẻ ngoan.” Triệu Đao vui mừng khi thấy nàng hiểu chuyện, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút chua xót.
Hắn chợt nghĩ đến cậu con trai của mình, Triệu Gia Hữu, suốt ngày chỉ biết chơi bời. So với Cố Chiêu, Gia Hữu còn lớn hơn hai tuổi, vậy mà tính cách vẫn còn trẻ con lắm.
Triệu Đao nghiến răng: “Tên nhóc này, nếu ta về nhà mà còn thấy ngươi ngủ nướng, xem ta có dạy dỗ ngươi không!”
Cố Chiêu: “Ơ??”
Triệu Đao: “Thúc không nói ngươi, ta nói cái tên Gia Hữu ấy!”
“Được rồi, về nghỉ ngơi đi, chiều gặp lại chỗ cũ.”
Dứt lời, hắn xoay người đi thẳng.
Cố Chiêu nhìn theo bóng dáng Triệu Đao, không khỏi cảm thấy khó hiểu, nàng chạm vào mặt mình, suy nghĩ không chắc chắn.
Cứ có cảm giác, cơn giận của Triệu thúc dường như là do nàng khơi lên.
Cố Chiêu: ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nhắm mắt lại, trong lòng chân thành xin lỗi Triệu Gia Hữu.
Gia Hữu ca, tuy không rõ tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng... xin lỗi ngươi nhé!
Đường Lục Mã, nhà họ Triệu.
Gió lạnh ùa qua, Triệu Gia Hữu cuộn mình trong chăn, gãi gãi mặt, trở mình tiếp tục ngủ ngon lành, hoàn toàn không hay biết "quân địch" chỉ còn cách chiến trường có 30 giây!
…
Cố Chiêu cầm chiếc đèn lồng, chậm rãi tiến về hướng phố Trường Ninh. Dưới ánh trăng và những đốm sao lấp lánh, từng làn hơi sương phảng phất như những linh hồn lang thang trôi dạt trên con đường, rồi dần dần tan biến không dấu vết.
Đến đầu phố Trường Ninh, nơi đó có một tảng đá lớn cao ngang người, mặt đá khắc ba chữ "Phố Trường Ninh" bằng nét chạm tỉ mỉ, phía trên còn tô màu đỏ đậm.
Cố Chiêu dừng bước, bỗng nhiên quay đầu lại.
Quả nhiên, vừa nãy ở phố Thúy Trúc, nàng đã thoáng thấy một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn mình, lúc này vẫn còn theo sau cách nàng chừng mười bước, lặng lẽ dõi theo.
Đôi mắt âm u, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào nàng.
Cố Chiêu siết chặt cán đèn lồng trong tay, sắc mặt tỏ vẻ đề phòng.
"Ngươi là thứ gì, theo ta làm chi?"
Đôi mắt âm thầm nhìn Cố Chiêu, không đáp.
Một người, một đôi mắt, cứ thế nhìn nhau không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro