[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 46
2024-11-15 06:40:07
Ít nhất thì Chiêu Nhi cũng mới mẻ và biết lắng nghe. Chứ làm chung với ông Cố Xuân Lai thì đúng là… chán ngắt!
Cố Xuân Lai chỉ nghe cho có, chẳng bao giờ phản hồi lại hắn như Cố Chiêu.
Triệu Đao liếc nhìn Cố Chiêu, chỉ thấy nàng xách đèn lồng, bước chân thoăn thoắt phía trước, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe từng lời hắn nói, khiến hắn bất giác nở một nụ cười.
Triệu Đao trong lòng thấy hài lòng.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu kể với Cố Chiêu chuyện "ân oán" của hắn với bà bán đậu phụ.
Thì ra, Diêu Thủy Nương chuyên bán đậu phụ tươi, loại đậu phụ này không để lâu được, cần làm mới mỗi ngày mới ngon. Để kịp đem hàng ra chợ sớm, bà ấy thường dậy từ canh bốn để xay đậu chuẩn bị.
Triệu Đao oán giận: “Bà ấy ấy à, muốn chúng ta mỗi ngày đúng giờ gõ mõ canh bốn trước cửa nhà, vậy mà chẳng chịu bỏ ra vài đồng tiền.”
“Đúng là ta cũng biết làm đậu phụ không dễ, bà ấy không cho tiền thì thôi, nhưng ít nhất cũng nên đưa cho ta hai miếng đậu phụ chứ, có qua có lại mà!”
“Quá keo kiệt!” Triệu Đao hậm hực hừ một tiếng.
“Thường ngày thì thôi, ta với ông nội ngươi cũng biết bà ấy kiếm ăn vất vả, nên luôn cố gắng đi qua phố Thúy Trúc trước. Nhưng thỉnh thoảng có người trả tiền để chúng ta ưu tiên gõ cửa nhà họ, tất nhiên ta phải đi trước cho họ.”
“Hai lần trước cũng vì vậy mà bà ấy không vui, nói chúng ta làm trễ việc của bà, từ đó đến giờ còn chưa cho nhà ta thêm dù chỉ một miếng đậu phụ già nào!”
“Con chó lớn nhà bà ấy cũng chẳng vừa, có lẽ nhìn chủ nhà không ưa chúng ta nên ta vừa đi ngang là nó xém nhảy ra cắn.”
Nghe Triệu Đao lải nhải kể lể, trong lòng Cố Chiêu chỉ muốn bật cười. Thì ra đây chính là chuyện "xích mích vì miếng đậu phụ" mà dẫn đến cả mối "ân oán".
Triệu Đao hạ giọng, như muốn kiếm thêm người đồng tình: “Cố Chiêu, ngươi nói xem, bà ấy có phải quá keo kiệt không?”
Cố Chiêu vội vàng làm mặt nghiêm, đồng tình đáp: “Phải phải, chắc chắn là thế!”
“Nhưng mà, Triệu thúc là người rộng lượng, chúng ta không thèm chấp nhặt với bà Diêu làm gì.”
Người ta thường nói có ba nghề khổ nhất trên đời: chèo thuyền, rèn sắt và làm đậu phụ. Diêu Thủy Nương ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng để làm đậu, nàng keo kiệt một chút, Cố Chiêu nghĩ, cũng là điều dễ hiểu.
Triệu Đao thở dài: “Đúng vậy, ông chồng của bà ấy thì nghiện rượu, chẳng bao giờ về nhà, bà ấy cũng khổ tâm lắm, ai…”
Nhưng mà, trên đời này có mấy ai sống dễ dàng đâu? Ai cũng phải vất vả để kiếm sống.
Trong khoảnh khắc ấy, cả Cố Chiêu và Triệu Đao đều lặng thinh.
Một lát sau, Triệu Đao nói: “Tối nay nhà bà ấy yên ắng thật, mọi khi, con Đại Hắc nhà bà ấy mà nghe tiếng mõ là lại chạy ra ngó qua hàng rào. Đúng là đừng xem thường, chó đen có linh tính thật.”
Cố Chiêu gật đầu đồng ý.
Nàng quay lại liếc nhìn ngôi nhà vẫn còn ánh nến le lói, bỗng dưng, bên đường xuất hiện một đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào nàng rồi thoắt cái biến mất.
“Hách!” Cố Chiêu suýt chút nữa bật thốt, hít ngược một hơi lạnh.
“Gâu gâu!”
Xa xa, dường như có tiếng chó sủa vọng lại.
Cố Chiêu vội đưa mắt nhìn Triệu Đao, chỉ thấy hắn như chẳng nghe thấy gì, vẫn thản nhiên đi tiếp phía trước.
Thấy nàng đứng sững lại, Triệu Đao quay đầu nhíu mày: “Còn phải đi một chuyến qua phố Lâm Thủy nữa, sao lại đứng yên vậy?”
Cố Chiêu nhìn quanh bốn phía, chần chừ nói, “Hình như ta vừa nghe thấy tiếng chó sủa.”
Triệu Đao bật cười, “Sao? Chỗ này yên tĩnh thế mà.”
Hắn bước lại gần, vỗ vỗ lên lưng Cố Chiêu, cười nói, “Ngươi thật đúng là nhát gan, quên mất hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đi trực rồi hả? Có phải mệt quá rồi không?”
“Nào, uống chút rượu cho ấm bụng, đảm bảo uống vào là ngươi thấy khoẻ khoắn hẳn.”
Cố Xuân Lai chỉ nghe cho có, chẳng bao giờ phản hồi lại hắn như Cố Chiêu.
Triệu Đao liếc nhìn Cố Chiêu, chỉ thấy nàng xách đèn lồng, bước chân thoăn thoắt phía trước, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe từng lời hắn nói, khiến hắn bất giác nở một nụ cười.
Triệu Đao trong lòng thấy hài lòng.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu kể với Cố Chiêu chuyện "ân oán" của hắn với bà bán đậu phụ.
Thì ra, Diêu Thủy Nương chuyên bán đậu phụ tươi, loại đậu phụ này không để lâu được, cần làm mới mỗi ngày mới ngon. Để kịp đem hàng ra chợ sớm, bà ấy thường dậy từ canh bốn để xay đậu chuẩn bị.
Triệu Đao oán giận: “Bà ấy ấy à, muốn chúng ta mỗi ngày đúng giờ gõ mõ canh bốn trước cửa nhà, vậy mà chẳng chịu bỏ ra vài đồng tiền.”
“Đúng là ta cũng biết làm đậu phụ không dễ, bà ấy không cho tiền thì thôi, nhưng ít nhất cũng nên đưa cho ta hai miếng đậu phụ chứ, có qua có lại mà!”
“Quá keo kiệt!” Triệu Đao hậm hực hừ một tiếng.
“Thường ngày thì thôi, ta với ông nội ngươi cũng biết bà ấy kiếm ăn vất vả, nên luôn cố gắng đi qua phố Thúy Trúc trước. Nhưng thỉnh thoảng có người trả tiền để chúng ta ưu tiên gõ cửa nhà họ, tất nhiên ta phải đi trước cho họ.”
“Hai lần trước cũng vì vậy mà bà ấy không vui, nói chúng ta làm trễ việc của bà, từ đó đến giờ còn chưa cho nhà ta thêm dù chỉ một miếng đậu phụ già nào!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con chó lớn nhà bà ấy cũng chẳng vừa, có lẽ nhìn chủ nhà không ưa chúng ta nên ta vừa đi ngang là nó xém nhảy ra cắn.”
Nghe Triệu Đao lải nhải kể lể, trong lòng Cố Chiêu chỉ muốn bật cười. Thì ra đây chính là chuyện "xích mích vì miếng đậu phụ" mà dẫn đến cả mối "ân oán".
Triệu Đao hạ giọng, như muốn kiếm thêm người đồng tình: “Cố Chiêu, ngươi nói xem, bà ấy có phải quá keo kiệt không?”
Cố Chiêu vội vàng làm mặt nghiêm, đồng tình đáp: “Phải phải, chắc chắn là thế!”
“Nhưng mà, Triệu thúc là người rộng lượng, chúng ta không thèm chấp nhặt với bà Diêu làm gì.”
Người ta thường nói có ba nghề khổ nhất trên đời: chèo thuyền, rèn sắt và làm đậu phụ. Diêu Thủy Nương ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng để làm đậu, nàng keo kiệt một chút, Cố Chiêu nghĩ, cũng là điều dễ hiểu.
Triệu Đao thở dài: “Đúng vậy, ông chồng của bà ấy thì nghiện rượu, chẳng bao giờ về nhà, bà ấy cũng khổ tâm lắm, ai…”
Nhưng mà, trên đời này có mấy ai sống dễ dàng đâu? Ai cũng phải vất vả để kiếm sống.
Trong khoảnh khắc ấy, cả Cố Chiêu và Triệu Đao đều lặng thinh.
Một lát sau, Triệu Đao nói: “Tối nay nhà bà ấy yên ắng thật, mọi khi, con Đại Hắc nhà bà ấy mà nghe tiếng mõ là lại chạy ra ngó qua hàng rào. Đúng là đừng xem thường, chó đen có linh tính thật.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Chiêu gật đầu đồng ý.
Nàng quay lại liếc nhìn ngôi nhà vẫn còn ánh nến le lói, bỗng dưng, bên đường xuất hiện một đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào nàng rồi thoắt cái biến mất.
“Hách!” Cố Chiêu suýt chút nữa bật thốt, hít ngược một hơi lạnh.
“Gâu gâu!”
Xa xa, dường như có tiếng chó sủa vọng lại.
Cố Chiêu vội đưa mắt nhìn Triệu Đao, chỉ thấy hắn như chẳng nghe thấy gì, vẫn thản nhiên đi tiếp phía trước.
Thấy nàng đứng sững lại, Triệu Đao quay đầu nhíu mày: “Còn phải đi một chuyến qua phố Lâm Thủy nữa, sao lại đứng yên vậy?”
Cố Chiêu nhìn quanh bốn phía, chần chừ nói, “Hình như ta vừa nghe thấy tiếng chó sủa.”
Triệu Đao bật cười, “Sao? Chỗ này yên tĩnh thế mà.”
Hắn bước lại gần, vỗ vỗ lên lưng Cố Chiêu, cười nói, “Ngươi thật đúng là nhát gan, quên mất hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đi trực rồi hả? Có phải mệt quá rồi không?”
“Nào, uống chút rượu cho ấm bụng, đảm bảo uống vào là ngươi thấy khoẻ khoắn hẳn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro