[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 8
2024-11-12 12:13:38
Nghe vậy, lòng bà Đỗ bỗng run lên.
“Không... không thể để vậy được.”
Cố Xuân Lai cắn răng, “Sao mà không thể? Ngươi sống nửa đời người rồi, chẳng lẽ còn chưa thấy đủ sao?”
“Những kẻ vô lương tâm, bọn chúng cướp tài sản đã đành, còn hận không thể đem người đẩy vào cối xay, xem có vắt thêm được chút gì không.”
Bà Đỗ nghe xong thì ngã phịch xuống ghế, mặt mày tái mét.
...
Cố Xuân Lai ngước mắt nhìn bà Đỗ. Vì những đêm dài thức khuya, đôi mắt hắn đã khô cằn và đục ngầu, giờ đây không biết là do hận hay giận mà trong mắt lấp lánh những tia đỏ, trông có phần đáng sợ.
“Nếu ngươi đi trước ta, vậy có lẽ là một điều may mắn. Còn nếu ta đi trước, e rằng ngươi cũng sẽ khổ chẳng kém.”
Hắn nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy lo lắng.
Khi nuôi nấng Cố Chiêu, cha của Chiêu Nhi bệnh nặng, bà lão lo chăm sóc người bệnh bận trước bận sau, hắn phải thay phiên gõ mõ canh đêm. Đến cả lúc Cố Chiêu ra đời, cũng phải gửi về bên ngoại của Trương thị để trông nom.
Khi hài tử vừa sinh ra, vì cha của Cố Chiêu ho suốt ngày đêm không dứt, hắn và bà Đỗ sợ đứa nhỏ sức yếu sẽ bị lây bệnh. Năm đó, Cố Chiêu và mẹ là Trương thị đa phần ở nhà ngoại, nhờ bên ngoại chăm sóc. Từ đó, hắn và bà Đỗ mới bị Trương thị qua mặt.
Bỗng nhiên, Cố Xuân Lai như chợt nhớ ra điều gì, đột ngột ngồi thẳng dậy.
“Bà nó ơi!”
Tiếng gọi của Cố Xuân Lai khiến bà Đỗ giật mình, dù đang là trời lạnh, lưng bà cũng toát mồ hôi lạnh, áo ướt cả một mảng. Nghe hắn gọi to, bà mới trấn tĩnh lại, “Sao vậy?”
Cố Xuân Lai nắm lấy tay bà Đỗ, trong mắt như lóe lên tia sáng, vội vàng nói.
“Ta nhớ rõ, hồi Chiêu Nhi mới sinh không lâu, ngươi có lần tranh thủ thời gian qua nhà họ Trương thăm cháu. Lúc về, ngươi rất vui mừng, còn nói với ta rằng tôn tử nhà mình trông khôi ngô ra phết.”
Hắn siết chặt tay, giọng đầy mong đợi, “Vậy thì…”
Cố Xuân Lai chưa nói hết câu đã bị bà Đỗ cắt ngang, “Đó là do Trương thị gạt ta.”
Bà Đỗ phẫn nộ, “Ngươi cũng nghĩ tới chuyện đó sao, ta đã sớm nhớ ra rồi!”
“Mấy ngày trước, ta cố tình đến tìm Trương thị ở nhà chồng mới để hỏi chuyện này. Ngươi nói có phải nó xảo trá không, trẻ mới sinh vài tháng đầu thay đổi nhanh chóng, nàng ta lợi dụng điều đó để lừa gạt ta!”
Bà Đỗ thở hổn hển, giận dữ nói tiếp.
“Hồi đó ta nhìn thấy không phải Chiêu Nhi nhà mình, mà là thằng bé nhà Bùi tú tài bên cạnh nhà họ Trương.”
“Thằng bé đó nhỏ hơn Chiêu Nhi nhà mình có hai ngày, mẹ nó không có sữa, còn Trương thị thì sữa dồi dào, thế là mẹ Bùi tú tài mang con qua nhà Trương thị nhờ bú nhờ.”
Hôm đó, bà Đỗ đến thăm, đứa trẻ đang quấn tã, Trương thị thấy vậy liền nhanh trí, lấy đứa bé nhà Bùi tú tài ra giả làm Cố Chiêu, cố tình cho bà Đỗ nhìn để lấy lòng.
Thằng bé đó trông kháu khỉnh, bà Đỗ không biết rõ sự tình, mừng rỡ không ngớt lời. Sau khi về, bà còn hào hứng kể khoe với hàng xóm láng giềng.
Vì vậy, khắp phố Trường Ninh, ai ai cũng biết Cố gia có đứa cháu trai đẹp đẽ, chẳng ai nghi ngờ Chiêu Nhi không phải con trai.
Nghĩ đến sự ngốc nghếch của mình khi ấy, bà Đỗ trong lòng không khỏi tức giận, như muốn hộc máu.
Cố Xuân Lai suy sụp ngồi xuống, “Thôi, ta hiểu rồi.”
Trương thị làm như vậy, trách ai được đây, chỉ trách thế gian bạc bẽo, và cũng trách nhà mình không có người nối dõi vững vàng.
Khi ấy cha của Chiêu Nhi bệnh nặng, còn hắn thì đã già nua, gần đất xa trời rồi, biết làm sao được...
...
Miếng bánh bao kẹp dưa muối làm Cố Xuân Lai nghẹn cổ, hắn bưng bát canh lên, húp một ngụm canh trứng hành lá, bên kia, bà Đỗ không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Một lúc lâu sau, bà đập mạnh lên mặt bàn, “Không được! Không thể để người ta đối xử với Chiêu Nhi như vậy.”
“Không... không thể để vậy được.”
Cố Xuân Lai cắn răng, “Sao mà không thể? Ngươi sống nửa đời người rồi, chẳng lẽ còn chưa thấy đủ sao?”
“Những kẻ vô lương tâm, bọn chúng cướp tài sản đã đành, còn hận không thể đem người đẩy vào cối xay, xem có vắt thêm được chút gì không.”
Bà Đỗ nghe xong thì ngã phịch xuống ghế, mặt mày tái mét.
...
Cố Xuân Lai ngước mắt nhìn bà Đỗ. Vì những đêm dài thức khuya, đôi mắt hắn đã khô cằn và đục ngầu, giờ đây không biết là do hận hay giận mà trong mắt lấp lánh những tia đỏ, trông có phần đáng sợ.
“Nếu ngươi đi trước ta, vậy có lẽ là một điều may mắn. Còn nếu ta đi trước, e rằng ngươi cũng sẽ khổ chẳng kém.”
Hắn nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy lo lắng.
Khi nuôi nấng Cố Chiêu, cha của Chiêu Nhi bệnh nặng, bà lão lo chăm sóc người bệnh bận trước bận sau, hắn phải thay phiên gõ mõ canh đêm. Đến cả lúc Cố Chiêu ra đời, cũng phải gửi về bên ngoại của Trương thị để trông nom.
Khi hài tử vừa sinh ra, vì cha của Cố Chiêu ho suốt ngày đêm không dứt, hắn và bà Đỗ sợ đứa nhỏ sức yếu sẽ bị lây bệnh. Năm đó, Cố Chiêu và mẹ là Trương thị đa phần ở nhà ngoại, nhờ bên ngoại chăm sóc. Từ đó, hắn và bà Đỗ mới bị Trương thị qua mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng nhiên, Cố Xuân Lai như chợt nhớ ra điều gì, đột ngột ngồi thẳng dậy.
“Bà nó ơi!”
Tiếng gọi của Cố Xuân Lai khiến bà Đỗ giật mình, dù đang là trời lạnh, lưng bà cũng toát mồ hôi lạnh, áo ướt cả một mảng. Nghe hắn gọi to, bà mới trấn tĩnh lại, “Sao vậy?”
Cố Xuân Lai nắm lấy tay bà Đỗ, trong mắt như lóe lên tia sáng, vội vàng nói.
“Ta nhớ rõ, hồi Chiêu Nhi mới sinh không lâu, ngươi có lần tranh thủ thời gian qua nhà họ Trương thăm cháu. Lúc về, ngươi rất vui mừng, còn nói với ta rằng tôn tử nhà mình trông khôi ngô ra phết.”
Hắn siết chặt tay, giọng đầy mong đợi, “Vậy thì…”
Cố Xuân Lai chưa nói hết câu đã bị bà Đỗ cắt ngang, “Đó là do Trương thị gạt ta.”
Bà Đỗ phẫn nộ, “Ngươi cũng nghĩ tới chuyện đó sao, ta đã sớm nhớ ra rồi!”
“Mấy ngày trước, ta cố tình đến tìm Trương thị ở nhà chồng mới để hỏi chuyện này. Ngươi nói có phải nó xảo trá không, trẻ mới sinh vài tháng đầu thay đổi nhanh chóng, nàng ta lợi dụng điều đó để lừa gạt ta!”
Bà Đỗ thở hổn hển, giận dữ nói tiếp.
“Hồi đó ta nhìn thấy không phải Chiêu Nhi nhà mình, mà là thằng bé nhà Bùi tú tài bên cạnh nhà họ Trương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thằng bé đó nhỏ hơn Chiêu Nhi nhà mình có hai ngày, mẹ nó không có sữa, còn Trương thị thì sữa dồi dào, thế là mẹ Bùi tú tài mang con qua nhà Trương thị nhờ bú nhờ.”
Hôm đó, bà Đỗ đến thăm, đứa trẻ đang quấn tã, Trương thị thấy vậy liền nhanh trí, lấy đứa bé nhà Bùi tú tài ra giả làm Cố Chiêu, cố tình cho bà Đỗ nhìn để lấy lòng.
Thằng bé đó trông kháu khỉnh, bà Đỗ không biết rõ sự tình, mừng rỡ không ngớt lời. Sau khi về, bà còn hào hứng kể khoe với hàng xóm láng giềng.
Vì vậy, khắp phố Trường Ninh, ai ai cũng biết Cố gia có đứa cháu trai đẹp đẽ, chẳng ai nghi ngờ Chiêu Nhi không phải con trai.
Nghĩ đến sự ngốc nghếch của mình khi ấy, bà Đỗ trong lòng không khỏi tức giận, như muốn hộc máu.
Cố Xuân Lai suy sụp ngồi xuống, “Thôi, ta hiểu rồi.”
Trương thị làm như vậy, trách ai được đây, chỉ trách thế gian bạc bẽo, và cũng trách nhà mình không có người nối dõi vững vàng.
Khi ấy cha của Chiêu Nhi bệnh nặng, còn hắn thì đã già nua, gần đất xa trời rồi, biết làm sao được...
...
Miếng bánh bao kẹp dưa muối làm Cố Xuân Lai nghẹn cổ, hắn bưng bát canh lên, húp một ngụm canh trứng hành lá, bên kia, bà Đỗ không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Một lúc lâu sau, bà đập mạnh lên mặt bàn, “Không được! Không thể để người ta đối xử với Chiêu Nhi như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro