Kẻ Cuồng Ngược...
2024-11-16 23:01:16
Có một chú mèo tam thể treo ngược trên tay vịn trong chỗ tắm vòi sen, nó bị dây giày đen trói thật chắc, phần bụng bị cắt một đường dài sâu ngoắm, đã có thể nhìn thấy cơ quan nội tạng bên trong. Do nó đang vùng vẫy nên chúng còn có chiều hướng rơi ra, máu chảy xuống tí tách, ướt nhẹp cằm mèo, rồi nhỏ lên mặt sàn gạch men màu trắng cũ kỹ.
Nó meo đầy thảm thiết, nhưng lại bị tiếng TV cố tình bị mở to át đi hơn phân nửa.
Chàng nam sinh đại khái cũng không ngờ sẽ có người chưa được sự đồng ý của gã đã cưỡng ép xô cửa xông vào, hoàn toàn không xử lý kịp trong nhà vệ sinh, nhét đại găng tay dính máu vào bồn rửa tay.
Chu Hoài Hạ lạnh căm căm lườm đối phương, cô nghi ngờ hai giấc mộng trước đó của mình đã phát sinh ngoài đời thật: "Anh đã giết mấy con mèo rồi?"
Từ khi cô đẩy mở cửa nhà vệ sinh, nam sinh rõ ràng đã trở nên hoảng loạn, nhất thời đứng yên tại chỗ: "Tao không biết mày đang nói gì, con mèo này bị ngã, tao chỉ muốn cứu nó thôi."
Lữ Cẩn kế bên vốn đã ngửi thấy mùi máu tươi ngày một tanh nồng hơn trong căn hộ, nghe lời Chu Hoài Hạ nói xong, cô ấy sợ hãi giật mình, lập tức buông nam sinh ra, đi về phía nhà vệ sinh, nhìn thấy tình huống trong đó, cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, quay đầu phẫn nộ nói: "Anh bớt xàm đi! Vừa nãy bọn tôi tình cờ thấy nó ở tầng 1 nó vẫn còn bình thường mà!"
Âm lượng của cô ấy không nhỏ, áp đảo cả tiếng TV trong phòng, cửa hộ lại không khóa, nữ sinh căn đối diện đã sớm chần chừ không biết có nên tò mò thò đầu vào hóng hớt hay không, vừa hay giáo sư Dương ở tầng 1 do nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm trước đó của Chu Hoài Hạ mà cũng đang đi lên.
Nữ sinh nhà đối diện thấy còn có người đến, lập tức tràn trề sức mạnh, nhanh bước tiến lên, đi đến nhà vệ sinh coi thử, nhìn thấy tình huống bên trong, cô ta không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, sau đó lặng lẽ móc điện thoại ra chụp.
Lữ Cẩn đã ngắm nghía bốn phía, lôi một chiếc ghế ở phòng khách qua vào nhà vệ sinh. Cô ấy đem chiếc ghế lại gần tay vịn trên tường, cởi balo xuống, lấy từ trong ra một túi đồ to, dùng cây kéo trực tiếp cắt đứt dây giày, một tay cẩn thận đỡ chú mèo, thả nó trên ghế, cố hết sức giảm thiểu phạm vi chuyển động của nó.
"Mấy đứa đang làm gì thế?"
Giáo sư Dương đứng ở cửa ra vào, cau mày nhìn các sinh viên trẻ đang giằng co trong căn hộ, ông nghe thấy tiếng động, sợ có chuyện nên mới lật đật đi lên.
Chu Hoài Hạ: "Giáo sư, tên này ngược đãi động vật đến chết một thời gian dài rồi ạ."
Giáo sư Dương nghe xong lập tức đi vào: "Lưu Văn, có chuyện gì vậy em?"
Sinh viên này là một nghiên cứu sinh của Viện Y học, ông có quen biết với người hướng dẫn của cậu ta, cho nên thỉnh thoảng gặp nhau trong tòa nhà, ông sẽ chào một tiếng.
Nam sinh tên Lưu Văn phủ nhận: "Em không biết cô ấy đang nói gì hết."
"Mèo đều bị anh mổ bụng mất tiêu rồi, anh còn không biết cô ấy đang nói gì nữa à?" Nữ sinh nhà đối diện đứng trong nhà vệ sinh, trên nét mặt cũng có căm phẫn, "Giáo sư, thầy qua đây coi là hiểu ngay."
Giáo sư Dương nhíu mày đi đến cửa nhà vệ sinh, liền thấy Lữ Cẩn đang đeo găng tay chế nước muối sinh lý lên băng gạc vô trùng, có một chú mèo bị mổ bụng máu me đầm đìa toàn thân đang nằm trên ghế. Cô ấy thao tác nhanh nhẹn bao bọc và cố định bụng mèo bằng miếng gạc đã đẫm nước.
"Lưu Văn, chuyện này là em làm sao?" Giáo sư Dương kinh sợ quay đầu lại hỏi.
Khóe miệng Lưu Văn co quắp mấy bận: "Em chỉ muốn tập khâu thôi ạ."
Giáo sư Dương nhìn sinh viên này chòng chọc, cau mày: "Lưu Văn, tôi cũng là bác sĩ mà, em cũng dám nói láo với tôi nữa hả? Tập khâu có thể dùng miếng da silicon, thậm chí cũng có thể dùng giò heo, thịt gà, em lại dùng một con mèo sống ư?"
Trên mặt Lưu Văn hằn nét lo âu và hổ thẹn, cúi người thật thấp: "Giáo sư Dương, em xin lỗi, em chỉ nhất thời bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, đây là lần đầu cũng là lần cuối, sau này em tuyệt đối sẽ không làm vậy nữa ạ."
Chu Hoài Hạ thình lình cười lạnh: "Lần đầu? Tầm 1 giờ 15 trưa ngày 22 tháng 9, chẳng phải anh đã bắt một con mèo trắng đuôi đen từ trong vườn trúc rồi giết chết nó sao?"
Đồng tử của tên Lưu Văn nãy giờ vẫn đứng thẳng đột nhiên co lại, da thịt trên xương gò má đều đang run rẩy: "Gì, gì cơ?"
Hai giấc mộng ấy không phải góc nhìn thứ nhất, Chu Hoài Hạ không thể xác định nó có xảy ra ở hiện thực như đàn chị treo cổ tự sát ở Viện Y học hay không. Vừa rồi cô chỉ đang lừa gã thôi, nhưng lúc bấy giờ nhìn thấy biểu cảm của Lưu Văn, cô xác định ngay tức khắc.
"10 giờ 17 phút tối ngày 22 tháng 9, anh đựng con mèo đã bị chặt xác trong bịch ni lông đen đi đến đại đạo thứ 5 tòa thư viện 2, mở nắp cống số 013, ném cái xác vào đó." Vẻ mặt Chu Hoài Hạ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lưu Văn mặt mũi đầy vẻ dối trá và áy náy, "Bộ anh tưởng không có camera giám sát thì sẽ không có ai phát hiện được hả?"
"Tôi đã thấy rồi." Cô móc điện thoại ra, "Video nằm ở trong."
Đôi môi mang hai chùm râu của Lưu Văn đang run lên, hai tay buông thõng hai bên người siết chặt, mắt nhìn điện thoại của cô không chớp mắt, không hề nói gì.
"Có phải anh phát hiện tòa 2 và vườn trúc đã được lắp camera giám sát, nên gần đây không tìm thấy cơ hội để bắt mèo không?" Chu Hoài Hạ tỉnh táo bịa đặt, "Đó là vì tôi đã đưa video cho phòng làm việc của hiệu trưởng và bên bảo an, họ đã theo dõi anh lâu lắm rồi."
Cô nói tiếp: "Lưu Văn, đây không phải lần đầu anh vi phạm, mà anh đã hành hạ mèo đến chết suốt một thời gian dài rồi."
Giáo sư Dương và nữ sinh căn đối diện trong phòng khách rơi vào nỗi kinh hoàng.
Giáo sư Dương nhìn Chu Hoài Hạ, sau đó lại nhìn Lưu Văn: "Em..."
Ông không ngờ một nam sinh viên thường ngày trông có vẻ bình thường, thậm chí có chút nhút nhát lại làm chuyện như thế này trong khoảng thời gian dài.
"Vườn trúc gì cơ?" Lữ Cẩn cẩn thận bưng ghế, đem mèo từ nhà vệ sinh ra, chỉ nghe được đại khái. Cô ấy đặt ghế xuống, nhìn về phía Chu Hoài Hạ, trong đầu xử lý được thông tin trong chớp nhoáng, "Ý cậu là con mèo trắng đuôi đen tớ từng nựng đó sao?"
Mặt Lưu Văn giật mạnh mấy phát, sau đó gã bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, trên mặt mang vẻ không hề gì: "Chuyện đó thì có làm sao? Tôi chịu áp lực quá lớn, cần giải tỏa thôi mà."
Gã nhún vai, dĩ nhiên lại thả lỏng: "Chẳng lẽ muốn bắt tôi đi ngồi tù à? Giết mèo đâu có phạm pháp nhỉ?"
Lưu Văn nhìn biểu cảm sửng sốt của ba người trong căn hộ, lập tức cười thành tiếng: "Trường hợp xấu nhất là yêu cầu nhà trường làm chút tham vấn tâm lý cho tôi thôi, nói không chừng tôi sẽ nhận thức được sự nghiêm trọng hành vi của mình đáy."
"Đệt!" Lữ Cẩn giận dữ, duỗi ngón tay chỉ Lưu Văn, "Bà đây có quen biết nhé, đừng nói nhà trường, sau này tất cả bệnh viện ở S thị đều không thèm nhận anh đâu!"
"Tiểu Lữ, đừng nói bậy!" Giáo sư Dương đè vai Lữ Cẩn xuống, nhìn thoáng qua chú mèo trên ghế, "Tranh thủ đem mèo đến bệnh viện tìm bác sĩ thú y chữa trị đi con."
Có mấy lời không thể nói quá công khai.
Giáo sư Dương móc điện thoại ra gọi vài cuộc, dòm người đối diện: "Lưu Văn, em không thể làm chuyện như thế này. Nếu áp lực tâm lý quá lớn thì phải điều trị. Đợi chút nữa người hướng dẫn và cố vấn học tập của em sẽ đến, ba đứa em cũng đừng đứng đây nữa."
Muốn đến bệnh viện thú y thì không thể trực tiếp khiêng ghế đi, Lữ Cẩn mượn tấm thớt của nữ sinh đối diện, dùng khăn bọc lại, miễn cưỡng làm một tấm ván cố định tiện để nhấc lên.
Chờ lúc cô ấy chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Chu Hoài Hạ còn dựa trên tường cầu thang, cô cúi đầu lướt điện thoại, dưới chân là balo của Lữ Cẩn.
Lữ Cẩn cẩn thận từng li từng tí bưng tấm thớt tạm gọi là cáng cứu thương giải phẫu: "Chu Hoài Hạ, đi thôi."
Chu Hoài Hạ khom lưng nhấc balo lên, đứng trước căn hộ đối diện, nói với nữ sinh: "Hồi nãy cậu có đăng bài phải không?"
Nữ sinh hơi lúng túng: "Bị cậu thấy được rồi."
Chu Hoài Hạ lấy điện thoại ra: "Tớ có một đoạn ghi âm Lưu Văn thừa nhận mình đã ngược đãi mèo một thời gian dài, cậu muốn lấy không?"
Cô cắt xén những lời rằng mình có quay video và về camera giám sát, với cả câu nói của Lữ Cẩn và giáo sư Dương đi rồi.
"Muốn chứ!" Nữ sinh nhận ghi âm mà Chu Hoài Hạ gửi sang, lại hơi ngập ngừng hỏi, "Chuyện này... cứ thế thôi hả?"
Chu Hoài Hạ dường như tự giễu: "Lưu Văn nói chả sai, dẫu có hành hạ mèo đến chết một thời gian dài cũng không bắt gã được, vậy thì phải làm sao đây?"
Cô hất mắt về phía điện thoại của nữ sinh: "Mong bài đăng của cậu có chút hiệu quả, ít nhất có thể khiến người trong trường đề phòng và giám sát gã."
Hai người bước ra từ tòa ký túc xá công chức 3, gọi được chiếc xe đậu sẵn dưới lầu, Lữ Cẩn và Chu Hoài Hạ nâng tấm thớt lên, ngồi xe tiến về bệnh viện thú y.
...
Chú mèo tam thể vẫn còn sống.
Do được phát hiện kịp thời, lại có Lữ Cẩn cấp cứu hợp lý, cuối cùng chú ta được bác sĩ trong bệnh viện thú y cứu chữa thành công.
Nhưng con mèo trắng bị phanh thây vứt xuống đường cống kia thì ngay cả xác cũng tìm chẳng ra.
Như lời Lưu Văn nói, nhà trường sắp xếp tham vấn tâm lý cho gã, đồng thời liên hệ với cha mẹ gã để báo tin, vì có nhiều người chứng thực, nhà trường căn cứ nội quy trường mà tiến hành ghi cho gã một tội.
Hết rồi.
Chỉ có diễn đàn là nghị luận sôi nổi.
Bài viết mà nữ sinh căn đối diện đăng lên cực kỳ gây sự chú ý về nội dung tiêu đề lẫn hình ảnh máu me, chớ nói chi bản thân hành vi của Lưu Văn đã biến thái rồi. Gần như trong vòng một đêm, bài đăng đã lan truyền khắp trường.
Tất cả mọi người đều biết tên Lưu Văn này là một kẻ cuồng ngược đãi mèo, cũng bất mãn với cách xử lý của nhà trường, nhưng chứng cứ hữu hiệu chân chính chỉ có mấy tấm hình chú mèo tam thể đẫm máu trong nhà vệ sinh mà nữ sinh nhà đối diện chụp được thôi.
Nhà trường chỉ có thể làm đến đó.
"Có chuyện, tớ vẫn luôn muốn hỏi." Trong ký túc xá 407, Lữ Cẩn dời ghế qua, nhìn Chu Hoài Hạ đang rũ hai tay xuống hai bên người, mặt dán thẳng lên bàn nhắm mắt thiếp đi, "Sao cậu biết Lưu Văn bắt chú mèo tam thể kia đi thế? Lúc ấy tụi mình một mực đi chung với nhau mà."
Chu Hoài Hạ: "Mơ thấy."
Lữ Cẩn: "... Tớ đang hỏi cậu nghiêm túc đó."
Chu Hoài Hạ không hề động đậy mi mắt, như thể đã sa vào trạng thái ngủ say.
Lữ Cẩn: "Cậu tận mắt nhìn thấy Lưu Văn ném con mèo trắng xuống cống thật hả?"
Chu Hoài Hạ: "Ừm."
"Tớ không tin." Lữ Cẩn đẩy mắt kính, "Cậu có gửi ghi âm cho nữ sinh căn đối diện nhưng video thì không, vả lại cậu còn cắt đi đoạn mấy lời đã đưa cho phòng làm việc của hiệu trưởng và bên bảo an nữa chứ."
Cô ấy đưa ra kết luận: "Cậu nhất định không có mặt tại hiện trường."
Chu Hoài Hạ lại không hó hé gì.
Lữ Cẩn: "Lạ quá, cậu dĩ nhiên có thể nói đúng thời gian Lưu Văn ngược đãi con mèo trắng tới chết đến mấy giờ mấy phút. Tớ vốn còn nghi ngờ cậu đã gắn camera mini vào người bọn mèo trong trường nữa cơ, nhưng cậu lại không móc ra được video, hơn nữa Lưu Văn cũng không phát hiện, cho thấy thực chất không có thứ này."
Cô ấy hỏi tiếp: "Chu Hoài Hạ, rốt cuộc cậu biết bằng cách nào vậy?"
Chu Hoài Hạ vẫn dán mặt lên bàn như cũ, chỉ có miệng là chuyển động: "Dựa vào thời gian gã về ký túc xá công chức rồi thuận mồm bịa ra thôi, cậu cũng tin nữa hả?"
Lữ Cẩn bỗng cúi đầu lướt lịch sử trò chuyện trong điện thoại: "Đâu phải, 10 giờ 20 phút tối ngày 22 tháng 9, Chu Hoài Hạ, cậu đã vô cớ gọi điện thoại cho tớ nè. 11 giờ lúc tòa 2 đóng cửa, cậu và chú bảo an đang làm gì ở cửa ra vào?"
Cô ấy càng nghĩ càng thấy mọi chuyện hết sức mâu thuẫn.
"Ừm." Mí mắt Chu Hoài Hạ giật giật, "Thì lúc ấy tớ nhìn thấy bóng lưng bỏ mèo của gã, vỗn muốn nhìn thử thứ dưới nắp cống, ai dè tớ lại bị chú bảo an bắt được."
Lữ Cẩn vẫn loáng thoáng có cảm giác chỗ nào đó sai sai: "Tớ cảm thấy cậu đang gạt tớ."
Chu Hoài Hạ mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, xoay người giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình, sau đó lại chỉ vào Lữ Cẩn: "Tớ có công năng đặc biệt, có thể nhìn thấy tất cả tội ác."
Lữ Cẩn mặt không đổi sắc: "... Ha ha."
Chu Hoài Hạ nhướng mày không nhiều lời nữa, tựa vào ghế, mở Weibo để giải trí.
Mắt cô dừng trên một chủ đề sốt dẻo, đột ngột khựng lại, sau đó nhấn vào coi thử, chậm chạp đứng dậy: "Lưu Văn ít nhất phải bị đuổi ra khỏi trường."
Tác giả có lời muốn nói:
Năng lực của tiểu Chu trước mắt chỉ dựa trên tầm quan sát phát hiện và sự kết luận của cô ấy thui, tui khum thể tiết lộ
Nó meo đầy thảm thiết, nhưng lại bị tiếng TV cố tình bị mở to át đi hơn phân nửa.
Chàng nam sinh đại khái cũng không ngờ sẽ có người chưa được sự đồng ý của gã đã cưỡng ép xô cửa xông vào, hoàn toàn không xử lý kịp trong nhà vệ sinh, nhét đại găng tay dính máu vào bồn rửa tay.
Chu Hoài Hạ lạnh căm căm lườm đối phương, cô nghi ngờ hai giấc mộng trước đó của mình đã phát sinh ngoài đời thật: "Anh đã giết mấy con mèo rồi?"
Từ khi cô đẩy mở cửa nhà vệ sinh, nam sinh rõ ràng đã trở nên hoảng loạn, nhất thời đứng yên tại chỗ: "Tao không biết mày đang nói gì, con mèo này bị ngã, tao chỉ muốn cứu nó thôi."
Lữ Cẩn kế bên vốn đã ngửi thấy mùi máu tươi ngày một tanh nồng hơn trong căn hộ, nghe lời Chu Hoài Hạ nói xong, cô ấy sợ hãi giật mình, lập tức buông nam sinh ra, đi về phía nhà vệ sinh, nhìn thấy tình huống trong đó, cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, quay đầu phẫn nộ nói: "Anh bớt xàm đi! Vừa nãy bọn tôi tình cờ thấy nó ở tầng 1 nó vẫn còn bình thường mà!"
Âm lượng của cô ấy không nhỏ, áp đảo cả tiếng TV trong phòng, cửa hộ lại không khóa, nữ sinh căn đối diện đã sớm chần chừ không biết có nên tò mò thò đầu vào hóng hớt hay không, vừa hay giáo sư Dương ở tầng 1 do nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm trước đó của Chu Hoài Hạ mà cũng đang đi lên.
Nữ sinh nhà đối diện thấy còn có người đến, lập tức tràn trề sức mạnh, nhanh bước tiến lên, đi đến nhà vệ sinh coi thử, nhìn thấy tình huống bên trong, cô ta không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, sau đó lặng lẽ móc điện thoại ra chụp.
Lữ Cẩn đã ngắm nghía bốn phía, lôi một chiếc ghế ở phòng khách qua vào nhà vệ sinh. Cô ấy đem chiếc ghế lại gần tay vịn trên tường, cởi balo xuống, lấy từ trong ra một túi đồ to, dùng cây kéo trực tiếp cắt đứt dây giày, một tay cẩn thận đỡ chú mèo, thả nó trên ghế, cố hết sức giảm thiểu phạm vi chuyển động của nó.
"Mấy đứa đang làm gì thế?"
Giáo sư Dương đứng ở cửa ra vào, cau mày nhìn các sinh viên trẻ đang giằng co trong căn hộ, ông nghe thấy tiếng động, sợ có chuyện nên mới lật đật đi lên.
Chu Hoài Hạ: "Giáo sư, tên này ngược đãi động vật đến chết một thời gian dài rồi ạ."
Giáo sư Dương nghe xong lập tức đi vào: "Lưu Văn, có chuyện gì vậy em?"
Sinh viên này là một nghiên cứu sinh của Viện Y học, ông có quen biết với người hướng dẫn của cậu ta, cho nên thỉnh thoảng gặp nhau trong tòa nhà, ông sẽ chào một tiếng.
Nam sinh tên Lưu Văn phủ nhận: "Em không biết cô ấy đang nói gì hết."
"Mèo đều bị anh mổ bụng mất tiêu rồi, anh còn không biết cô ấy đang nói gì nữa à?" Nữ sinh nhà đối diện đứng trong nhà vệ sinh, trên nét mặt cũng có căm phẫn, "Giáo sư, thầy qua đây coi là hiểu ngay."
Giáo sư Dương nhíu mày đi đến cửa nhà vệ sinh, liền thấy Lữ Cẩn đang đeo găng tay chế nước muối sinh lý lên băng gạc vô trùng, có một chú mèo bị mổ bụng máu me đầm đìa toàn thân đang nằm trên ghế. Cô ấy thao tác nhanh nhẹn bao bọc và cố định bụng mèo bằng miếng gạc đã đẫm nước.
"Lưu Văn, chuyện này là em làm sao?" Giáo sư Dương kinh sợ quay đầu lại hỏi.
Khóe miệng Lưu Văn co quắp mấy bận: "Em chỉ muốn tập khâu thôi ạ."
Giáo sư Dương nhìn sinh viên này chòng chọc, cau mày: "Lưu Văn, tôi cũng là bác sĩ mà, em cũng dám nói láo với tôi nữa hả? Tập khâu có thể dùng miếng da silicon, thậm chí cũng có thể dùng giò heo, thịt gà, em lại dùng một con mèo sống ư?"
Trên mặt Lưu Văn hằn nét lo âu và hổ thẹn, cúi người thật thấp: "Giáo sư Dương, em xin lỗi, em chỉ nhất thời bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, đây là lần đầu cũng là lần cuối, sau này em tuyệt đối sẽ không làm vậy nữa ạ."
Chu Hoài Hạ thình lình cười lạnh: "Lần đầu? Tầm 1 giờ 15 trưa ngày 22 tháng 9, chẳng phải anh đã bắt một con mèo trắng đuôi đen từ trong vườn trúc rồi giết chết nó sao?"
Đồng tử của tên Lưu Văn nãy giờ vẫn đứng thẳng đột nhiên co lại, da thịt trên xương gò má đều đang run rẩy: "Gì, gì cơ?"
Hai giấc mộng ấy không phải góc nhìn thứ nhất, Chu Hoài Hạ không thể xác định nó có xảy ra ở hiện thực như đàn chị treo cổ tự sát ở Viện Y học hay không. Vừa rồi cô chỉ đang lừa gã thôi, nhưng lúc bấy giờ nhìn thấy biểu cảm của Lưu Văn, cô xác định ngay tức khắc.
"10 giờ 17 phút tối ngày 22 tháng 9, anh đựng con mèo đã bị chặt xác trong bịch ni lông đen đi đến đại đạo thứ 5 tòa thư viện 2, mở nắp cống số 013, ném cái xác vào đó." Vẻ mặt Chu Hoài Hạ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lưu Văn mặt mũi đầy vẻ dối trá và áy náy, "Bộ anh tưởng không có camera giám sát thì sẽ không có ai phát hiện được hả?"
"Tôi đã thấy rồi." Cô móc điện thoại ra, "Video nằm ở trong."
Đôi môi mang hai chùm râu của Lưu Văn đang run lên, hai tay buông thõng hai bên người siết chặt, mắt nhìn điện thoại của cô không chớp mắt, không hề nói gì.
"Có phải anh phát hiện tòa 2 và vườn trúc đã được lắp camera giám sát, nên gần đây không tìm thấy cơ hội để bắt mèo không?" Chu Hoài Hạ tỉnh táo bịa đặt, "Đó là vì tôi đã đưa video cho phòng làm việc của hiệu trưởng và bên bảo an, họ đã theo dõi anh lâu lắm rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói tiếp: "Lưu Văn, đây không phải lần đầu anh vi phạm, mà anh đã hành hạ mèo đến chết suốt một thời gian dài rồi."
Giáo sư Dương và nữ sinh căn đối diện trong phòng khách rơi vào nỗi kinh hoàng.
Giáo sư Dương nhìn Chu Hoài Hạ, sau đó lại nhìn Lưu Văn: "Em..."
Ông không ngờ một nam sinh viên thường ngày trông có vẻ bình thường, thậm chí có chút nhút nhát lại làm chuyện như thế này trong khoảng thời gian dài.
"Vườn trúc gì cơ?" Lữ Cẩn cẩn thận bưng ghế, đem mèo từ nhà vệ sinh ra, chỉ nghe được đại khái. Cô ấy đặt ghế xuống, nhìn về phía Chu Hoài Hạ, trong đầu xử lý được thông tin trong chớp nhoáng, "Ý cậu là con mèo trắng đuôi đen tớ từng nựng đó sao?"
Mặt Lưu Văn giật mạnh mấy phát, sau đó gã bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, trên mặt mang vẻ không hề gì: "Chuyện đó thì có làm sao? Tôi chịu áp lực quá lớn, cần giải tỏa thôi mà."
Gã nhún vai, dĩ nhiên lại thả lỏng: "Chẳng lẽ muốn bắt tôi đi ngồi tù à? Giết mèo đâu có phạm pháp nhỉ?"
Lưu Văn nhìn biểu cảm sửng sốt của ba người trong căn hộ, lập tức cười thành tiếng: "Trường hợp xấu nhất là yêu cầu nhà trường làm chút tham vấn tâm lý cho tôi thôi, nói không chừng tôi sẽ nhận thức được sự nghiêm trọng hành vi của mình đáy."
"Đệt!" Lữ Cẩn giận dữ, duỗi ngón tay chỉ Lưu Văn, "Bà đây có quen biết nhé, đừng nói nhà trường, sau này tất cả bệnh viện ở S thị đều không thèm nhận anh đâu!"
"Tiểu Lữ, đừng nói bậy!" Giáo sư Dương đè vai Lữ Cẩn xuống, nhìn thoáng qua chú mèo trên ghế, "Tranh thủ đem mèo đến bệnh viện tìm bác sĩ thú y chữa trị đi con."
Có mấy lời không thể nói quá công khai.
Giáo sư Dương móc điện thoại ra gọi vài cuộc, dòm người đối diện: "Lưu Văn, em không thể làm chuyện như thế này. Nếu áp lực tâm lý quá lớn thì phải điều trị. Đợi chút nữa người hướng dẫn và cố vấn học tập của em sẽ đến, ba đứa em cũng đừng đứng đây nữa."
Muốn đến bệnh viện thú y thì không thể trực tiếp khiêng ghế đi, Lữ Cẩn mượn tấm thớt của nữ sinh đối diện, dùng khăn bọc lại, miễn cưỡng làm một tấm ván cố định tiện để nhấc lên.
Chờ lúc cô ấy chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Chu Hoài Hạ còn dựa trên tường cầu thang, cô cúi đầu lướt điện thoại, dưới chân là balo của Lữ Cẩn.
Lữ Cẩn cẩn thận từng li từng tí bưng tấm thớt tạm gọi là cáng cứu thương giải phẫu: "Chu Hoài Hạ, đi thôi."
Chu Hoài Hạ khom lưng nhấc balo lên, đứng trước căn hộ đối diện, nói với nữ sinh: "Hồi nãy cậu có đăng bài phải không?"
Nữ sinh hơi lúng túng: "Bị cậu thấy được rồi."
Chu Hoài Hạ lấy điện thoại ra: "Tớ có một đoạn ghi âm Lưu Văn thừa nhận mình đã ngược đãi mèo một thời gian dài, cậu muốn lấy không?"
Cô cắt xén những lời rằng mình có quay video và về camera giám sát, với cả câu nói của Lữ Cẩn và giáo sư Dương đi rồi.
"Muốn chứ!" Nữ sinh nhận ghi âm mà Chu Hoài Hạ gửi sang, lại hơi ngập ngừng hỏi, "Chuyện này... cứ thế thôi hả?"
Chu Hoài Hạ dường như tự giễu: "Lưu Văn nói chả sai, dẫu có hành hạ mèo đến chết một thời gian dài cũng không bắt gã được, vậy thì phải làm sao đây?"
Cô hất mắt về phía điện thoại của nữ sinh: "Mong bài đăng của cậu có chút hiệu quả, ít nhất có thể khiến người trong trường đề phòng và giám sát gã."
Hai người bước ra từ tòa ký túc xá công chức 3, gọi được chiếc xe đậu sẵn dưới lầu, Lữ Cẩn và Chu Hoài Hạ nâng tấm thớt lên, ngồi xe tiến về bệnh viện thú y.
...
Chú mèo tam thể vẫn còn sống.
Do được phát hiện kịp thời, lại có Lữ Cẩn cấp cứu hợp lý, cuối cùng chú ta được bác sĩ trong bệnh viện thú y cứu chữa thành công.
Nhưng con mèo trắng bị phanh thây vứt xuống đường cống kia thì ngay cả xác cũng tìm chẳng ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như lời Lưu Văn nói, nhà trường sắp xếp tham vấn tâm lý cho gã, đồng thời liên hệ với cha mẹ gã để báo tin, vì có nhiều người chứng thực, nhà trường căn cứ nội quy trường mà tiến hành ghi cho gã một tội.
Hết rồi.
Chỉ có diễn đàn là nghị luận sôi nổi.
Bài viết mà nữ sinh căn đối diện đăng lên cực kỳ gây sự chú ý về nội dung tiêu đề lẫn hình ảnh máu me, chớ nói chi bản thân hành vi của Lưu Văn đã biến thái rồi. Gần như trong vòng một đêm, bài đăng đã lan truyền khắp trường.
Tất cả mọi người đều biết tên Lưu Văn này là một kẻ cuồng ngược đãi mèo, cũng bất mãn với cách xử lý của nhà trường, nhưng chứng cứ hữu hiệu chân chính chỉ có mấy tấm hình chú mèo tam thể đẫm máu trong nhà vệ sinh mà nữ sinh nhà đối diện chụp được thôi.
Nhà trường chỉ có thể làm đến đó.
"Có chuyện, tớ vẫn luôn muốn hỏi." Trong ký túc xá 407, Lữ Cẩn dời ghế qua, nhìn Chu Hoài Hạ đang rũ hai tay xuống hai bên người, mặt dán thẳng lên bàn nhắm mắt thiếp đi, "Sao cậu biết Lưu Văn bắt chú mèo tam thể kia đi thế? Lúc ấy tụi mình một mực đi chung với nhau mà."
Chu Hoài Hạ: "Mơ thấy."
Lữ Cẩn: "... Tớ đang hỏi cậu nghiêm túc đó."
Chu Hoài Hạ không hề động đậy mi mắt, như thể đã sa vào trạng thái ngủ say.
Lữ Cẩn: "Cậu tận mắt nhìn thấy Lưu Văn ném con mèo trắng xuống cống thật hả?"
Chu Hoài Hạ: "Ừm."
"Tớ không tin." Lữ Cẩn đẩy mắt kính, "Cậu có gửi ghi âm cho nữ sinh căn đối diện nhưng video thì không, vả lại cậu còn cắt đi đoạn mấy lời đã đưa cho phòng làm việc của hiệu trưởng và bên bảo an nữa chứ."
Cô ấy đưa ra kết luận: "Cậu nhất định không có mặt tại hiện trường."
Chu Hoài Hạ lại không hó hé gì.
Lữ Cẩn: "Lạ quá, cậu dĩ nhiên có thể nói đúng thời gian Lưu Văn ngược đãi con mèo trắng tới chết đến mấy giờ mấy phút. Tớ vốn còn nghi ngờ cậu đã gắn camera mini vào người bọn mèo trong trường nữa cơ, nhưng cậu lại không móc ra được video, hơn nữa Lưu Văn cũng không phát hiện, cho thấy thực chất không có thứ này."
Cô ấy hỏi tiếp: "Chu Hoài Hạ, rốt cuộc cậu biết bằng cách nào vậy?"
Chu Hoài Hạ vẫn dán mặt lên bàn như cũ, chỉ có miệng là chuyển động: "Dựa vào thời gian gã về ký túc xá công chức rồi thuận mồm bịa ra thôi, cậu cũng tin nữa hả?"
Lữ Cẩn bỗng cúi đầu lướt lịch sử trò chuyện trong điện thoại: "Đâu phải, 10 giờ 20 phút tối ngày 22 tháng 9, Chu Hoài Hạ, cậu đã vô cớ gọi điện thoại cho tớ nè. 11 giờ lúc tòa 2 đóng cửa, cậu và chú bảo an đang làm gì ở cửa ra vào?"
Cô ấy càng nghĩ càng thấy mọi chuyện hết sức mâu thuẫn.
"Ừm." Mí mắt Chu Hoài Hạ giật giật, "Thì lúc ấy tớ nhìn thấy bóng lưng bỏ mèo của gã, vỗn muốn nhìn thử thứ dưới nắp cống, ai dè tớ lại bị chú bảo an bắt được."
Lữ Cẩn vẫn loáng thoáng có cảm giác chỗ nào đó sai sai: "Tớ cảm thấy cậu đang gạt tớ."
Chu Hoài Hạ mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, xoay người giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình, sau đó lại chỉ vào Lữ Cẩn: "Tớ có công năng đặc biệt, có thể nhìn thấy tất cả tội ác."
Lữ Cẩn mặt không đổi sắc: "... Ha ha."
Chu Hoài Hạ nhướng mày không nhiều lời nữa, tựa vào ghế, mở Weibo để giải trí.
Mắt cô dừng trên một chủ đề sốt dẻo, đột ngột khựng lại, sau đó nhấn vào coi thử, chậm chạp đứng dậy: "Lưu Văn ít nhất phải bị đuổi ra khỏi trường."
Tác giả có lời muốn nói:
Năng lực của tiểu Chu trước mắt chỉ dựa trên tầm quan sát phát hiện và sự kết luận của cô ấy thui, tui khum thể tiết lộ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro