Người Đóng Góp...
2024-11-16 23:01:16
Muốn đuổi học một người thông thường phụ thuộc vào quy định kỷ luật của nhà trường cũng như mức độ nghiêm trọng của vấn đề và sức ảnh hưởng của xã hội.
Mà Lưu Văn vừa hay đang bước trên sợi dây này, ngoài mặt gã nói tâm lý mình bất ổn, nhà trường lại không thể đưa ra nhiều chứng cứ khác, cho dù diễn đàn tranh cãi ầm ĩ, cả trường biết hết, chỉ dựa trên một chú mèo bị mổ bụng và một đoạn ghi âm thừa nhận đã ngược đãi mèo đến chết một thời gian dài, ghi tội đã là khung hình phạt cao nhất, thậm chí nhà trường còn phải phái người tham vấn tâm lý cho gã nữa.
Báo cảnh sát lại chẳng có ai thèm xử lý.
Bởi lẽ không có luật nào để dựa vào cả.
Nhưng tính chất vấn đề bây giờ đã khác.
Chu Hoài Hạ nhìn những đóng góp được đăng bởi một tài khoản VIP bên dưới chủ đề sốt dẻo, trong đó chẳng những chỉ đích danh và bóc trần chuyện Lưu Văn ngược đãi mèo, tung ra bài viết trong diễn đàn nhà trường, mà còn cung cấp một loạt lịch sử trò chuyện và video hình ảnh.
Lịch sử trò chuyện đến từ một nhóm chat ẩn danh, toàn bộ lời Lưu Văn nói đều được khoanh tròn bằng màu đỏ.
Suốt thời gian dài gã đều khoe khoang hành vi hành hạ mèo đến chết của mình trên mạng, thậm chí mỗi lần ngược đãi một con mèo đều phải lưu lại ảnh và video, gửi vào nhóm chat ẩn danh. Ảnh chụp được công bố nom máu me tàn nhẫn, những con mèo khác nhau trong video phát ra tiếng kêu thét thảm thiết như nhau, lập tức nổ ra sự thảo phạt của cộng đồng mạng.
Đồng thời người đóng góp công bố cả địa chỉ IP của Lưu Văn, thậm chí còn so sánh hình ảnh căn phòng có gương với hình ảnh bối cảnh hành hạ mèo trên nền tảng xã hội của gã.
Chứng cứ vô cùng xác thực.
Lưu Văn hành vi xấu xa, thủ đoạn tàn nhẫn, là một mối đe dọa cho sự an toàn tâm lý của sinh viên nhà trường. Video và hình ảnh chụp được thì lại thu hút sự để tâm của đông đảo xã hội.
Không còn nghi ngờ nữa, mức độ nghiêm trọng này hoàn toàn đủ để nhà trường đuổi gã.
Mắt Chu Hoài Hạ dừng trên bức ảnh con mèo trắng bị ngược đãi đến chết kia, nếu cô sớm ngộ ra hôm đó mình không phải đang nằm mơ thì có lẽ...
"Nhà trường đang mời khẩn cấp Ủy ban Kỷ luật đến dự họp." Lữ Cẩn nhìn thấy tin tức trong nhóm chat, cắn răng nói, "Chỉ đuổi thôi thì tiện cho anh ta quá rồi!"
Video và ảnh hot nhất, cô ấy đều không muốn xem nhiều, xem rồi sẽ khó chịu.
Nhiều chú mèo đã mất mạng như thế, ngu cho mình thường chọc mèo trong trường mà trước giờ lại không phát hiện chúng nó gặp chuyện.
Chu Hoài Hạ: "Có lẽ sẽ bị tạm giam."
Lữ Cẩn khựng ngang: "Thật á?"
Chu Hoài Hạ cho cô ấy xem một bình luận bên dưới: "Là một luật sư có tài khoản VIP, kiến giải hẳn đáng tin đấy."
Trần Luật: [Hành vi hành hạ mèo đến chết của Lưu Văn rất cực đoan, kiểu cách tanh máu lan truyền trên mạng gây ra ảnh hưởng lớn tới xã hội và có khả năng quấy rối trật tự công cộng. Căn cứ vào Điều 26 , anh ta có thể bị tạm giam từ 5 đến 10 ngày, đồng thời bị phạt lên đến 500 Nhân dân tệ. Trường hợp nghiêm trọng, thời gian tạm giam có thể tăng lên tới 15 ngày, đồng thời bị phạt lên đến 1000 Nhân dân tệ.]
Trần Luật: [Ngoài ra, nếu cộng thêm tội lan truyền trên mạng, cả hai đều là hình phạt hành chính, sẽ không được tính chồng lên, anh ta tối đa sẽ chỉ bị tạm giam hành chính 15 ngày thôi.]
Lữ Cẩn đẩy mắt kính, càng nổi nóng hơn: "Anh ta giết nhiều mèo như vậy mà cũng chỉ bị tạm giam có 15 ngày thôi! Chờ hết giam rồi rời khỏi trường, anh ta lại có thể động thủ nữa rồi."
Chu Hoài Hạ tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ít nhất hot search đã treo ảnh gã rồi, sẽ có nhiều người biết bộ dáng của gã hơn. Cho dù hầu hết sẽ quên, nhưng luôn có người nhớ mà, gã sẽ không thể hành xử không kiêng nể gì như trước đây."
Vì Lưu Văn là sinh viên S đại, hào quang của danh tiếng sinh viên tài cao rất gây sự chú ý cho người khác, hot search nằm yên trên cao cho tới trưa, nếu còn không xử lý gấp sẽ bắt đầu gây ảnh hưởng tới danh dự nhà trường.
Đúng 12h trưa, blog S đại đưa ra một thông báo, chính thức công bố quyết định đuổi học sinh viên Lưu Văn chuyên ngành Lâm sàng Viện Y học.
Độ hot của chủ đề sốt dẻo bắt đầu hạ.
Chu Hoài Hạ buổi chiều có môn chuyên ngành, gắng chống mắt cố gắng nghe giảng, ráng tới 5h30 tan học, vừa ra đã thấy Lữ Cẩn đang chờ mình ngoài lớp.
"Gì vậy?" Chu Hoài Hạ khó hiểu hỏi.
Lúc này cô ấy phải ở thư viện, lẽ nào bị ảnh hưởng bởi những video kia, hết đọc sách nổi rồi chăng?
Lữ Cẩn kéo Chu Hoài Hạ qua một bên, cho cô xem Weibo, có phần mừng rỡ: "Ai cũng nói Lưu Văn có thể sẽ bị tống vào tù kia."
Chu Hoài Hạ cầm điện thoại của cô ấy, hot search vốn dĩ đã giảm hạng không biết lúc nào lại đứng đầu, nhưng chủ đề đã đổi thành "Lưu Văn là kẻ cuồng ngược đãi mèo hay là kẻ sát nhân tiềm năng?"
Nhấn vào chủ đề coi thử, hóa ra là một câu trong lịch sử trò chuyện của Lưu Văn dạo gần đây gây khủng hoảng cho đại chúng, gã nói: [Sắp được biết cảm giác giải phẫu người rồi]
Không biết một chiều nào đó, câu nói này bị một tài khoản VIP cắt ra, hoài nghi có phải mức độ biến thái của Lưu Văn đã đến nỗi muốn giết người rồi không.
Không có luật nào cấm ngược đãi mèo đến chết, nhưng giết người thì có.
"Tớ có nghe nói, cái hôm gửi tin nhắn này, hình như anh ta vừa chuẩn bị đến lớp cùng người hướng dẫn, hẳn sẽ tham gia một vài thao tác may khâu và khử khuẩn dụng cụ y tế." Lữ Cẩn nói.
Không cần biết gã nói câu này phải chăng với ý là mình thực sự sắp khâu cho bệnh nhân, nhưng dưới dư luận trước mắt, gã chính là tội phạm sát nhân tiềm năng, sớm muộn gì cũng sẽ giết người.
Bản thân video hành hạ mèo đến chết mà Lưu Văn đã quay cho thấy thủ đoạn tra tấn cực đoan và tàn nhẫn, nó không chỉ mau chóng phổ biến mà còn khơi dậy lòng phẫn nộ của đông đảo công chúng, bây giờ câu nói này lại tạo ra dư luận tiêu cực phạm vi lớn trên các phương tiện truyền thông, gây nên ảnh hưởng lớn lao.
Lữ Cẩn cho Chu Hoài Hạ xem một bình luận bên dưới: "Trần Luật nọ lại bình luận kìa."
Trần Luật: [Nếu có thể nhận định rằng anh ta gây hấn sinh sự, nhẹ thì 5 năm trở xuống, nghiêm trọng thì 5 năm trở lên.]
Tóm lại, Lưu Văn có khả năng phải vào tù.
Hai người đều cho rằng đây đã là kết thúc, ai ngờ tối đến, người nổi tiếng Weibo đầu tiên phơi bày chuyện Lưu Văn lại một lần nữa đổ thêm dầu vào, triệt để nhóm lửa các phương tiện truyền thông lớn.
Tài khoản VIP mới đăng bài vạch trần, đối tượng tụ tập trong nhóm chat ẩn danh đều là người hành hạ động vật đến chết, họ mua bán video cho nhau, sau đó lan truyền chúng một cách lén lút. Mà Lưu Văn dựa vào video ngược đãi mèo đầy tàn nhẫn và chuyên nghiệp của mình mà rất được lòng nhóm chat ẩn danh, kiếm được bộn tiền.
Trong bài viết còn có ảnh chụp màn hình dây chuyền giao dịch của họ nữa.
Sự việc đi thẳng tới mức độ luật hình sự.
Lần này bình luận của Trần Luật đơn giản mà khắc nghiệt: [Lưu Văn bị phán tội, tất cả mọi người đều ngồi tù.]
Chu Hoài Hạ: "..."
Cô không ngờ lại dính líu nhiều đến thế.
Bên công an cần thời gian điều tra, không thể tuyên bố kết quả trong đêm, nhưng nhóm chat ẩn danh nhất định sẽ bị tiêu trừ, Lưu Văn và hết thảy những kẻ quay video bạo hành nhằm trục lợi đều sẽ bị luật hình sự trừng phạt.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở tội gây hấn sinh sự, tội truyền bá dữ liệu dâm ô, tội kinh doanh phi pháp, vân vân.
Tóm lại, đã sẵn sàng cho họ.
Lữ Cẩn thành tâm cảm thán: "Nhờ có những người đóng góp này."
...
Tháng 11, trời bắt đầu trở lạnh, thường có gió rét thổi mạnh.
Chu Hoài Hạ đã sớm mặc áo lông, mỗi ngày đều bọc như chim cánh cụt, vừa về ký túc xá là lăn ra ngủ.
"Tớ thấy cậu nên đi kiểm tra sức khỏe đi." Lữ Cẩn bưng bình giữ nhiệt tỏa khói nghi ngút, nhìn Chu Hoài Hạ đang ngủ trên giường, "Ngày nào cũng ăn rồi ngủ, dưới mắt có hai quầng thâm đen thui luôn rồi kìa."
Chu Hoài Hạ bọc chăn dày cộm, không nhúc nhích: "Ngăn kéo bên phải, báo cáo sức khoẻ của tớ."
"Cậu kiểm tra sức khoẻ hồi nào thế?" Lữ Cẩn nói, kéo ngăn bên phải ra, quả nhiên nhìn thấy một chồng báo cáo sức khỏe thật dày.
Cô ấy chỉnh mắt kính, đứng ở bên dưới nghiêm túc lật xem, phát hiện báo cáo được thực hiện vào cuối tháng trước, trên đó chỉ ra ngoại trừ kết quả đo đường huyết cho thấy bị hạ đường huyết, mọi thứ còn lại của Chu Hoài Hạ đều bình thường, là một cô sinh viên hết sức khỏe mạnh.
Lữ Cẩn lật qua mấy trang sau, giật mình hỏi: "Sao cậu còn chụp CT và điện não đồ, với cả siêu âm động mạch cổ nữa vậy? Loại kiểm tra sức khoẻ này thông thường người 50 tuổi trở lên mới cần làm, bộ bác sĩ không nhắc nhở cậu à?
Hay do cậu cứ bị choáng váng đau đầu hoài và gia đình cũng có tiền sử mắc bệnh mạch máu?"
Chu Hoài Hạ nhắm mắt lại: "Cậu ồn ghê á."
Lữ Cẩn yên lại, lật đến trang cuối, cô ấy phát hiện trong báo cáo còn kẹp kèm một hồ sơ bệnh án khoa tư vấn tâm lý.
Họ tên: Chu Hoài Hạ
Giới tính: Nữ
Tuổi: 19
Ngày khám bệnh: Ngày 26 tháng 10 năm 2030
Chẩn đoán: Bệnh nhân tự thuật rằng mình ngủ không đủ giấc...
Mặt Lữ Cẩn nhăn rúm lại, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hoài Hạ đang ngủ trên giường, cô mà ngủ không đủ giấc ư?
Tuy nhiên, Lữ Cẩn nhìn ngày báo cáo mà có chút đăm chiêu, thời gian gần đây Chu Hoài Hạ đều không đến thư viện ngủ hoặc gọi video cả ngày với cô ấy nữa, nếu không phải vẫn còn sống trong cùng một phòng ký túc xá, giao lưu như thường, cô ấy hết sức nghi ngờ Chu Hoài Hạ đang giận mình.
Bắt đầu từ khi nào vậy nhỉ?
Hình như bắt đầu từ ngày Lưu Văn bị bắt do ngược đãi mèo, Chu Hoài Hạ liền không dính lấy cô ấy nữa.
Lữ Cẩn ôn lại tất cả tương tác từ lúc các công biết nhau đến hiện tại, đột nhiên giật thốt, cô ấy kéo ghế qua đứng lên, giơ tay đẩy Chu Hoài Hạ, kinh hoàng chất vấn: "Chu Hoài Hạ, lúc ấy cậu nghi tớ hành hạ mèo đến chết phải không?!"
Dù bị người ta đẩy vai, Chu Hoài Hạ vẫn nhắm mắt thật chặt như núi Thái Sơn không bao giờ lung lay, như đã say giấc nồng.
"Đừng giả bộ ngủ nữa." Lữ Cẩn đẩy mắt kính, đã nhìn thấu mọi chuyện, nghiêm túc nói, "Cậu hoài nghi người nào sẽ mượn nhà vệ sinh người đó, nhà vệ sinh đầu tiên cậu mượn là của nhà tớ."
Chu Hoài Hạ: "..."
"Tớ sớm phát hiện hôm tớ nựng mèo tam thể, ánh mắt cậu đã có gì đó sai sai rồi." Lữ Cẩn vừa nói vừa bắt đầu chất vấn, "Vì sao tự dưng cậu lại biết là nam sống một mình?"
Chu Hoài Hạ bị cô ấy đẩy đến phát bực, cuối cùng cũng mở mắt , chậm rãi nói: "Đã nói là tớ có công năng đặc biệt rồi mà."
Lữ Cẩn há một tiếng: "Vậy tớ đây là mẹ Ultraman luôn á."
Chu Hoài Hạ: "... Đức mẹ Ultraman cao quý, ngài không đi học bài sao ạ?"
Lữ Cẩn hừ lạnh một tiếng: "Bữa nay không học, Lữ Chí Hoa nữ sĩ thưởng cho hai vé công viên giải trí mới mở, kêu tụi mình đi chơi."
Chu Hoài Hạ đội quả đầu rối bời bị cô ấy lôi dậy: "Sao hôm qua cậu không nói?"
Lữ Cẩn quen thói: "Lữ Chí Hoa nữ sĩ bận nên quên béng, hôm nay mới nhớ vé sắp hết hạn, mẹ tớ có sắp xếp cho shipper chạy đưa vé tới rồi, lát nữa sẽ giao."
...
Công viên giải trí mới mở cách rất xa, Lữ Cẩn đòi nằng nặc phải cho Chu Hoài Hạ cảm nhận cảnh phồn hoa của S thị, không đi tàu điện ngầm, đổi thành ngồi xe buýt.
Chu Hoài Hạ đứng trên xe buýt bị chen lấn đến mức áo lông đều xẹp đi phân nửa, chỉ nhờ có chiều cao nên mới có thể thở, mặt mày cau có nắm cán vịn, nhường ra cho bà lùn Lữ Cẩn một chút không gian.
Cửa sổ xe đều bị người ta lấp kín, nhìn cảnh phồn hoa kiểu gì được.
Lữ Cẩn chật vật nói: "Tuyến này ngày thường đúng là hơi đông, ha ha... Đứng thêm 13 trạm nữa, tụi mình liền có thể đổi xe."
Chu Hoài Hạ không phản ứng với cô ấy.
Hai người cứ thế chen chúc đong đưa qua bốn năm trạm, Chu Hoài Hạ quạu quọ đột nhiên xùy một tiếng.
Lữ Cẩn ngờ vực ngẩng đầu, chỉ thấy Chu Hoài Hạ xoay đầu hất mặt ra sau cao giọng nói: "Đủ rồi đấy nhé, chú sờ mông tôi đủ chưa thế?"
Lời nói bộc trực, khiến mọi người vốn đang chen lấn đầy ồn ào trên xe buýt lập tức càng thêm rối loạn.
Lữ Cẩn nhìn theo mắt cô: "?"
Trừ các bái gái trung niên sát bên các cô, người đàn ông mặc âu phục đứng gần nhất vẫn cách nữ sinh trung học.
Bằng vốn kiến thức y học của Lữ Cẩn, cô ấy có thể kết luận dẫu cánh tay của người đàn ông mặc âu phục nọ có dài đến đâu cũng không thể chạm vào Chu Hoài Hạ.
Mà Chu Hoài Hạ lúc bấy giờ đã chen về phía người đàn ông mặc âu phục ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Luật: Khỏi cần nói nữa, bắt hết toàn bộ tống vào tù.
Mà Lưu Văn vừa hay đang bước trên sợi dây này, ngoài mặt gã nói tâm lý mình bất ổn, nhà trường lại không thể đưa ra nhiều chứng cứ khác, cho dù diễn đàn tranh cãi ầm ĩ, cả trường biết hết, chỉ dựa trên một chú mèo bị mổ bụng và một đoạn ghi âm thừa nhận đã ngược đãi mèo đến chết một thời gian dài, ghi tội đã là khung hình phạt cao nhất, thậm chí nhà trường còn phải phái người tham vấn tâm lý cho gã nữa.
Báo cảnh sát lại chẳng có ai thèm xử lý.
Bởi lẽ không có luật nào để dựa vào cả.
Nhưng tính chất vấn đề bây giờ đã khác.
Chu Hoài Hạ nhìn những đóng góp được đăng bởi một tài khoản VIP bên dưới chủ đề sốt dẻo, trong đó chẳng những chỉ đích danh và bóc trần chuyện Lưu Văn ngược đãi mèo, tung ra bài viết trong diễn đàn nhà trường, mà còn cung cấp một loạt lịch sử trò chuyện và video hình ảnh.
Lịch sử trò chuyện đến từ một nhóm chat ẩn danh, toàn bộ lời Lưu Văn nói đều được khoanh tròn bằng màu đỏ.
Suốt thời gian dài gã đều khoe khoang hành vi hành hạ mèo đến chết của mình trên mạng, thậm chí mỗi lần ngược đãi một con mèo đều phải lưu lại ảnh và video, gửi vào nhóm chat ẩn danh. Ảnh chụp được công bố nom máu me tàn nhẫn, những con mèo khác nhau trong video phát ra tiếng kêu thét thảm thiết như nhau, lập tức nổ ra sự thảo phạt của cộng đồng mạng.
Đồng thời người đóng góp công bố cả địa chỉ IP của Lưu Văn, thậm chí còn so sánh hình ảnh căn phòng có gương với hình ảnh bối cảnh hành hạ mèo trên nền tảng xã hội của gã.
Chứng cứ vô cùng xác thực.
Lưu Văn hành vi xấu xa, thủ đoạn tàn nhẫn, là một mối đe dọa cho sự an toàn tâm lý của sinh viên nhà trường. Video và hình ảnh chụp được thì lại thu hút sự để tâm của đông đảo xã hội.
Không còn nghi ngờ nữa, mức độ nghiêm trọng này hoàn toàn đủ để nhà trường đuổi gã.
Mắt Chu Hoài Hạ dừng trên bức ảnh con mèo trắng bị ngược đãi đến chết kia, nếu cô sớm ngộ ra hôm đó mình không phải đang nằm mơ thì có lẽ...
"Nhà trường đang mời khẩn cấp Ủy ban Kỷ luật đến dự họp." Lữ Cẩn nhìn thấy tin tức trong nhóm chat, cắn răng nói, "Chỉ đuổi thôi thì tiện cho anh ta quá rồi!"
Video và ảnh hot nhất, cô ấy đều không muốn xem nhiều, xem rồi sẽ khó chịu.
Nhiều chú mèo đã mất mạng như thế, ngu cho mình thường chọc mèo trong trường mà trước giờ lại không phát hiện chúng nó gặp chuyện.
Chu Hoài Hạ: "Có lẽ sẽ bị tạm giam."
Lữ Cẩn khựng ngang: "Thật á?"
Chu Hoài Hạ cho cô ấy xem một bình luận bên dưới: "Là một luật sư có tài khoản VIP, kiến giải hẳn đáng tin đấy."
Trần Luật: [Hành vi hành hạ mèo đến chết của Lưu Văn rất cực đoan, kiểu cách tanh máu lan truyền trên mạng gây ra ảnh hưởng lớn tới xã hội và có khả năng quấy rối trật tự công cộng. Căn cứ vào Điều 26 , anh ta có thể bị tạm giam từ 5 đến 10 ngày, đồng thời bị phạt lên đến 500 Nhân dân tệ. Trường hợp nghiêm trọng, thời gian tạm giam có thể tăng lên tới 15 ngày, đồng thời bị phạt lên đến 1000 Nhân dân tệ.]
Trần Luật: [Ngoài ra, nếu cộng thêm tội lan truyền trên mạng, cả hai đều là hình phạt hành chính, sẽ không được tính chồng lên, anh ta tối đa sẽ chỉ bị tạm giam hành chính 15 ngày thôi.]
Lữ Cẩn đẩy mắt kính, càng nổi nóng hơn: "Anh ta giết nhiều mèo như vậy mà cũng chỉ bị tạm giam có 15 ngày thôi! Chờ hết giam rồi rời khỏi trường, anh ta lại có thể động thủ nữa rồi."
Chu Hoài Hạ tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ít nhất hot search đã treo ảnh gã rồi, sẽ có nhiều người biết bộ dáng của gã hơn. Cho dù hầu hết sẽ quên, nhưng luôn có người nhớ mà, gã sẽ không thể hành xử không kiêng nể gì như trước đây."
Vì Lưu Văn là sinh viên S đại, hào quang của danh tiếng sinh viên tài cao rất gây sự chú ý cho người khác, hot search nằm yên trên cao cho tới trưa, nếu còn không xử lý gấp sẽ bắt đầu gây ảnh hưởng tới danh dự nhà trường.
Đúng 12h trưa, blog S đại đưa ra một thông báo, chính thức công bố quyết định đuổi học sinh viên Lưu Văn chuyên ngành Lâm sàng Viện Y học.
Độ hot của chủ đề sốt dẻo bắt đầu hạ.
Chu Hoài Hạ buổi chiều có môn chuyên ngành, gắng chống mắt cố gắng nghe giảng, ráng tới 5h30 tan học, vừa ra đã thấy Lữ Cẩn đang chờ mình ngoài lớp.
"Gì vậy?" Chu Hoài Hạ khó hiểu hỏi.
Lúc này cô ấy phải ở thư viện, lẽ nào bị ảnh hưởng bởi những video kia, hết đọc sách nổi rồi chăng?
Lữ Cẩn kéo Chu Hoài Hạ qua một bên, cho cô xem Weibo, có phần mừng rỡ: "Ai cũng nói Lưu Văn có thể sẽ bị tống vào tù kia."
Chu Hoài Hạ cầm điện thoại của cô ấy, hot search vốn dĩ đã giảm hạng không biết lúc nào lại đứng đầu, nhưng chủ đề đã đổi thành "Lưu Văn là kẻ cuồng ngược đãi mèo hay là kẻ sát nhân tiềm năng?"
Nhấn vào chủ đề coi thử, hóa ra là một câu trong lịch sử trò chuyện của Lưu Văn dạo gần đây gây khủng hoảng cho đại chúng, gã nói: [Sắp được biết cảm giác giải phẫu người rồi]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết một chiều nào đó, câu nói này bị một tài khoản VIP cắt ra, hoài nghi có phải mức độ biến thái của Lưu Văn đã đến nỗi muốn giết người rồi không.
Không có luật nào cấm ngược đãi mèo đến chết, nhưng giết người thì có.
"Tớ có nghe nói, cái hôm gửi tin nhắn này, hình như anh ta vừa chuẩn bị đến lớp cùng người hướng dẫn, hẳn sẽ tham gia một vài thao tác may khâu và khử khuẩn dụng cụ y tế." Lữ Cẩn nói.
Không cần biết gã nói câu này phải chăng với ý là mình thực sự sắp khâu cho bệnh nhân, nhưng dưới dư luận trước mắt, gã chính là tội phạm sát nhân tiềm năng, sớm muộn gì cũng sẽ giết người.
Bản thân video hành hạ mèo đến chết mà Lưu Văn đã quay cho thấy thủ đoạn tra tấn cực đoan và tàn nhẫn, nó không chỉ mau chóng phổ biến mà còn khơi dậy lòng phẫn nộ của đông đảo công chúng, bây giờ câu nói này lại tạo ra dư luận tiêu cực phạm vi lớn trên các phương tiện truyền thông, gây nên ảnh hưởng lớn lao.
Lữ Cẩn cho Chu Hoài Hạ xem một bình luận bên dưới: "Trần Luật nọ lại bình luận kìa."
Trần Luật: [Nếu có thể nhận định rằng anh ta gây hấn sinh sự, nhẹ thì 5 năm trở xuống, nghiêm trọng thì 5 năm trở lên.]
Tóm lại, Lưu Văn có khả năng phải vào tù.
Hai người đều cho rằng đây đã là kết thúc, ai ngờ tối đến, người nổi tiếng Weibo đầu tiên phơi bày chuyện Lưu Văn lại một lần nữa đổ thêm dầu vào, triệt để nhóm lửa các phương tiện truyền thông lớn.
Tài khoản VIP mới đăng bài vạch trần, đối tượng tụ tập trong nhóm chat ẩn danh đều là người hành hạ động vật đến chết, họ mua bán video cho nhau, sau đó lan truyền chúng một cách lén lút. Mà Lưu Văn dựa vào video ngược đãi mèo đầy tàn nhẫn và chuyên nghiệp của mình mà rất được lòng nhóm chat ẩn danh, kiếm được bộn tiền.
Trong bài viết còn có ảnh chụp màn hình dây chuyền giao dịch của họ nữa.
Sự việc đi thẳng tới mức độ luật hình sự.
Lần này bình luận của Trần Luật đơn giản mà khắc nghiệt: [Lưu Văn bị phán tội, tất cả mọi người đều ngồi tù.]
Chu Hoài Hạ: "..."
Cô không ngờ lại dính líu nhiều đến thế.
Bên công an cần thời gian điều tra, không thể tuyên bố kết quả trong đêm, nhưng nhóm chat ẩn danh nhất định sẽ bị tiêu trừ, Lưu Văn và hết thảy những kẻ quay video bạo hành nhằm trục lợi đều sẽ bị luật hình sự trừng phạt.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở tội gây hấn sinh sự, tội truyền bá dữ liệu dâm ô, tội kinh doanh phi pháp, vân vân.
Tóm lại, đã sẵn sàng cho họ.
Lữ Cẩn thành tâm cảm thán: "Nhờ có những người đóng góp này."
...
Tháng 11, trời bắt đầu trở lạnh, thường có gió rét thổi mạnh.
Chu Hoài Hạ đã sớm mặc áo lông, mỗi ngày đều bọc như chim cánh cụt, vừa về ký túc xá là lăn ra ngủ.
"Tớ thấy cậu nên đi kiểm tra sức khỏe đi." Lữ Cẩn bưng bình giữ nhiệt tỏa khói nghi ngút, nhìn Chu Hoài Hạ đang ngủ trên giường, "Ngày nào cũng ăn rồi ngủ, dưới mắt có hai quầng thâm đen thui luôn rồi kìa."
Chu Hoài Hạ bọc chăn dày cộm, không nhúc nhích: "Ngăn kéo bên phải, báo cáo sức khoẻ của tớ."
"Cậu kiểm tra sức khoẻ hồi nào thế?" Lữ Cẩn nói, kéo ngăn bên phải ra, quả nhiên nhìn thấy một chồng báo cáo sức khỏe thật dày.
Cô ấy chỉnh mắt kính, đứng ở bên dưới nghiêm túc lật xem, phát hiện báo cáo được thực hiện vào cuối tháng trước, trên đó chỉ ra ngoại trừ kết quả đo đường huyết cho thấy bị hạ đường huyết, mọi thứ còn lại của Chu Hoài Hạ đều bình thường, là một cô sinh viên hết sức khỏe mạnh.
Lữ Cẩn lật qua mấy trang sau, giật mình hỏi: "Sao cậu còn chụp CT và điện não đồ, với cả siêu âm động mạch cổ nữa vậy? Loại kiểm tra sức khoẻ này thông thường người 50 tuổi trở lên mới cần làm, bộ bác sĩ không nhắc nhở cậu à?
Hay do cậu cứ bị choáng váng đau đầu hoài và gia đình cũng có tiền sử mắc bệnh mạch máu?"
Chu Hoài Hạ nhắm mắt lại: "Cậu ồn ghê á."
Lữ Cẩn yên lại, lật đến trang cuối, cô ấy phát hiện trong báo cáo còn kẹp kèm một hồ sơ bệnh án khoa tư vấn tâm lý.
Họ tên: Chu Hoài Hạ
Giới tính: Nữ
Tuổi: 19
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày khám bệnh: Ngày 26 tháng 10 năm 2030
Chẩn đoán: Bệnh nhân tự thuật rằng mình ngủ không đủ giấc...
Mặt Lữ Cẩn nhăn rúm lại, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hoài Hạ đang ngủ trên giường, cô mà ngủ không đủ giấc ư?
Tuy nhiên, Lữ Cẩn nhìn ngày báo cáo mà có chút đăm chiêu, thời gian gần đây Chu Hoài Hạ đều không đến thư viện ngủ hoặc gọi video cả ngày với cô ấy nữa, nếu không phải vẫn còn sống trong cùng một phòng ký túc xá, giao lưu như thường, cô ấy hết sức nghi ngờ Chu Hoài Hạ đang giận mình.
Bắt đầu từ khi nào vậy nhỉ?
Hình như bắt đầu từ ngày Lưu Văn bị bắt do ngược đãi mèo, Chu Hoài Hạ liền không dính lấy cô ấy nữa.
Lữ Cẩn ôn lại tất cả tương tác từ lúc các công biết nhau đến hiện tại, đột nhiên giật thốt, cô ấy kéo ghế qua đứng lên, giơ tay đẩy Chu Hoài Hạ, kinh hoàng chất vấn: "Chu Hoài Hạ, lúc ấy cậu nghi tớ hành hạ mèo đến chết phải không?!"
Dù bị người ta đẩy vai, Chu Hoài Hạ vẫn nhắm mắt thật chặt như núi Thái Sơn không bao giờ lung lay, như đã say giấc nồng.
"Đừng giả bộ ngủ nữa." Lữ Cẩn đẩy mắt kính, đã nhìn thấu mọi chuyện, nghiêm túc nói, "Cậu hoài nghi người nào sẽ mượn nhà vệ sinh người đó, nhà vệ sinh đầu tiên cậu mượn là của nhà tớ."
Chu Hoài Hạ: "..."
"Tớ sớm phát hiện hôm tớ nựng mèo tam thể, ánh mắt cậu đã có gì đó sai sai rồi." Lữ Cẩn vừa nói vừa bắt đầu chất vấn, "Vì sao tự dưng cậu lại biết là nam sống một mình?"
Chu Hoài Hạ bị cô ấy đẩy đến phát bực, cuối cùng cũng mở mắt , chậm rãi nói: "Đã nói là tớ có công năng đặc biệt rồi mà."
Lữ Cẩn há một tiếng: "Vậy tớ đây là mẹ Ultraman luôn á."
Chu Hoài Hạ: "... Đức mẹ Ultraman cao quý, ngài không đi học bài sao ạ?"
Lữ Cẩn hừ lạnh một tiếng: "Bữa nay không học, Lữ Chí Hoa nữ sĩ thưởng cho hai vé công viên giải trí mới mở, kêu tụi mình đi chơi."
Chu Hoài Hạ đội quả đầu rối bời bị cô ấy lôi dậy: "Sao hôm qua cậu không nói?"
Lữ Cẩn quen thói: "Lữ Chí Hoa nữ sĩ bận nên quên béng, hôm nay mới nhớ vé sắp hết hạn, mẹ tớ có sắp xếp cho shipper chạy đưa vé tới rồi, lát nữa sẽ giao."
...
Công viên giải trí mới mở cách rất xa, Lữ Cẩn đòi nằng nặc phải cho Chu Hoài Hạ cảm nhận cảnh phồn hoa của S thị, không đi tàu điện ngầm, đổi thành ngồi xe buýt.
Chu Hoài Hạ đứng trên xe buýt bị chen lấn đến mức áo lông đều xẹp đi phân nửa, chỉ nhờ có chiều cao nên mới có thể thở, mặt mày cau có nắm cán vịn, nhường ra cho bà lùn Lữ Cẩn một chút không gian.
Cửa sổ xe đều bị người ta lấp kín, nhìn cảnh phồn hoa kiểu gì được.
Lữ Cẩn chật vật nói: "Tuyến này ngày thường đúng là hơi đông, ha ha... Đứng thêm 13 trạm nữa, tụi mình liền có thể đổi xe."
Chu Hoài Hạ không phản ứng với cô ấy.
Hai người cứ thế chen chúc đong đưa qua bốn năm trạm, Chu Hoài Hạ quạu quọ đột nhiên xùy một tiếng.
Lữ Cẩn ngờ vực ngẩng đầu, chỉ thấy Chu Hoài Hạ xoay đầu hất mặt ra sau cao giọng nói: "Đủ rồi đấy nhé, chú sờ mông tôi đủ chưa thế?"
Lời nói bộc trực, khiến mọi người vốn đang chen lấn đầy ồn ào trên xe buýt lập tức càng thêm rối loạn.
Lữ Cẩn nhìn theo mắt cô: "?"
Trừ các bái gái trung niên sát bên các cô, người đàn ông mặc âu phục đứng gần nhất vẫn cách nữ sinh trung học.
Bằng vốn kiến thức y học của Lữ Cẩn, cô ấy có thể kết luận dẫu cánh tay của người đàn ông mặc âu phục nọ có dài đến đâu cũng không thể chạm vào Chu Hoài Hạ.
Mà Chu Hoài Hạ lúc bấy giờ đã chen về phía người đàn ông mặc âu phục ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Luật: Khỏi cần nói nữa, bắt hết toàn bộ tống vào tù.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro