Uống Thuốc
2024-11-16 23:01:16
Đối tượng đến hiện trường trước hết nhất là cảnh sát tuần tra, họ phụ trách ứng phó tội nhẹ và sự kiện đột phát. Họ chiết xuất camera giám sát từ cửa hàng, sau khi xác nhận nghi phạm và tình tiết vụ án, họ liền giao lại cho đại đội cảnh sát hình sự Tây nội thành, để Điền Hoằng phụ trách việc điều tra, thu thập chứng cứ và thẩm vấn tiếp đến.
Tình tiết vụ án cũng chẳng mấy phức tạp, trừ nữ sinh thấy việc nghĩa hăng hái làm bị nứt xương cánh tay, may mà không có quần chúng khác bị thương, việc tiếp theo chủ yếu là tra hỏi động cơ gây án của kẻ tình nghi, sau đó mới giao cho cơ quan kiểm soát.
Trên đường, Điền Hoằng đã nhận được tất cả ghi hình giám sát từ lúc kẻ tình nghi đi vào trung tâm mua sắm cho đến lúc bị hai nữ sinh hợp tác chế ngự, cũng đã xem một lượt thông tin thân phận của cả ba.
Trong camera giám sát, kẻ tình nghi mặc áo khoác đen rảo bước khắp nơi trong trung tâm mua sắm, cuối cùng chọn một cửa hàng trang sức đa số là những cô gái trẻ mà bước vào, rồi mới chọn mục tiêu để ra tay.
Không cần biết gã có biết mục tiêu mà mình để mắt tới không, chỉ nhìn một loạt hành vi của gã trong camera giám sát, hết sức điển hình, không chút đáng nghi nào.
Nhưng con bé Chu Hoài Hạ này thì hơi... khác.
Điền Hoằng đã kiểm tra hết lần này tới lần khác đoạn phim giám sát khoảng thời gian từ khi cô đi vô cửa hàng cho đến khi xông về phía kệ hàng, từ đầu tới cuối, cô và người đàn ông áo khoác đen không hề tiếp xúc, thậm chí có thể nói là cô hoàn toàn bỏ qua gã, đến đoạn sau cô càng đứng ở góc hẻo lánh nhất, đưa lưng về phía tất cả mọi người.
Góc hẻo lánh nhất thì có vật chắn, có thể coi là góc chết, chỉ quay được bắp chân của Chu Hoài Hạ, mãi đến giây phút cô thình lình ngửa ra sau mới để lộ chỉ một nửa khuôn mặt nhăn nhó.
Điền Hoằng từ trong đoạn ghi hình thấy mặt Chu Hoài Hạ biến mất khỏi tầm quay của camera giám sát, sau đó cô đột nhiên xoay người, lảo đảo vòng qua kệ hàng, mục tiêu của cô rất chuẩn, lượn quanh mấy hàng kệ hàng mới quẹo gắt, sau đó dừng bước, vọt mạnh về phía cái kệ để đầy ly nước kia.
Đương nhiên, từ góc của cô quả thực có thể nhìn thấy kẻ bị tình nghi móc dao phay ra.
Nhưng thần sắc của Chu Hoài Hạ thay đổi quá sớm.
Điền Hoằng kéo qua kéo lại thanh tiến độ của đoạn ghi hình đâu đó bảy tám lần, xác định trước khi kẻ bị tình nghi móc dao phay ra, sắc mặt của Chu Hoài Hạ đã đổi, hắn thậm chí còn có một ảo giác rằng, cô dường như... đã sớm biết đối phương muốn làm gì.
Tuy nhiên, Điền Hoằng cũng biết ảo giác của mình không được thiết thực.
Hai nữ sinh và kẻ bị tình nghi không có bất cứ liên quan nào, Chu Hoài Hạ thì lại là người A thị, mới đến đây học hồi tháng 9, chưa có vụ từng gặp đối phương.
Chắc là giống lời cảnh sát tuần tra, hai cô sinh viên tài cao chỉ phản ứng nhanh phết thôi.
"Dạ vâng." Chu Hoài Hạ bụm cánh tay phải đeo nẹp, nói thật từ tốn, "Bụng con bị khó chịu, đáng lẽ định báo cho bạn cùng phòng một tiếng rồi đi vệ sinh, ai dè nhìn thấy có người cầm dao, lúc ấy con không nghĩ nhiều lắm mà đã ập tới rồi ạ."
Người bạn cùng phòng Lữ Cẩn của cô quả thực chỉ cách kẻ bị tình nghi một kệ hàng, thân thể khó chịu đi vội tới cũng hợp tình hợp lý.
"Con làm tốt lắm." Mắt Điền Hoằng lướt qua cánh tay phải của cô, hơi lo hỏi, "Cũng đã đến bệnh viện rồi, bụng không thoải mái, con không nhờ bác tiện thể xem giúp à?"
Chu Hoài Hạ lắc đầu chậm rãi nói: "Chắc vì bữa nay trước khi đến trường, con có ăn nhiều cua ở nhà ấy mà."
"Cua có tính hàn, không được ăn nhiều đâu con." Điền Hoằng lại hỏi vài câu, câu chuyện vẫn không có gì khác.
Rốt cuộc chỉ là thẩm vấn, lại là người thấy việc nghĩa hăng hái làm, trên mặt Điền Hoằng lộ vẻ dịu dàng, không truy cùng hỏi tận quá mức, thấy Chu Hoài Hạ đứng lên bị choáng nhẹ, hắn còn giơ tay đỡ giùm.
"Con cảm ơn ạ." Chu Hoài Hạ nói chầm chậm.
"Về tắm rửa đi, ngủ sớm chút, đừng nghĩ nhiều con nhé." Điền Hoằng phát hiện tuy lúc ấy cô phản ứng nhanh, nhưng bây giờ có khả năng đã lấy lại tinh thần, nghĩ lại mà thấy sợ, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, thậm chí đứng cũng không vững.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Lữ Cẩn chờ trước cửa lập tức đi tới, trong tay còn có một ly nước.
"Cho cậu nè." Lữ Cẩn đưa ly giấy tới, lại móc từ trong túi ra vài bịch thuốc.
Vừa nãy khi đổi Chu Hoài Hạ vào thẩm vấn, cô có nói chắc mình bị tiêu chảy, nhờ cô ấy đi mua hộ ít thuốc.
Thế là, Lữ Cẩn tìm được nửa hộp bột Diosmectite miễn phí từ văn phòng của Lữ Chí Hoa nữ sĩ.
Mắt Điền Hoằng ở bên cạnh đảo qua thuốc trong tay cô ấy: "Nếu đau bụng dữ dội, kèm với đau đầu, con vẫn phải đi xét nghiệm máu đấy."
Lữ Cẩn ngửa đầu nhìn Điền Hoằng, đẩy mắt kính, giọng điệu sùng bái: "Đội trưởng, vụ này mà chú cũng biết nữa hả, không hổ là cảnh sát hình sự nha."
"... Ngày thường thấy nhiều thôi con." Điền Hoằng nói, "Các con đi nghỉ ngơi sớm đi."
Hắn còn phải chờ kẻ tình nghi tỉnh lại rồi thẩm vấn nữa.
Chu Hoài Hạ cúi đầu nhìn nước trong ly: "Nước nóng thế này, không có muỗng, tớ khuấy thuốc kiểu nào đây?"
?
Lại nữa, Chu Hoài Hạ khiến người ta phiền não chỉ tỏa sáng một chốc ngắn ngủi trong cửa hàng đêm nay thôi.
Lữ Cẩn nhịn tiếp, cầm một túi bột Diosmectite ra hiệu: "Cậu xé nó ra rót thẳng vô miệng, sau đó ực nước, rồi lại lắc đầu, thế là có thể uống xong rồi."
Chu Hoài Hạ: "... Nước quá nóng rồi á."
Lữ Cẩn mặt không đổi sắc: "Tớ có pha nước lạnh vào mà, giờ nó ấm rồi."
Chu Hoài Hạ: "Vẫn quá nóng nè, cậu có thể giúp tớ mua một chai nước khoáng không?"
Lữ Cẩn hít sâu, nhắm mắt lại: "... Cậu đứng đây chờ tớ đi!"
Cô ấy xoay người đi đến máy bán hàng tự động trong hành lang.
Chu Hoài Hạ cúi đầu thong thả bình tĩnh xé mở túi bột, đổ hết vào ly giấy, dùng ngón tay khuấy hai vòng, quết lớp bọt trắng dính trên mu ngón tay lên miệng, sau đó đi về phía thùng rác, vứt cả ly lẫn túi rỗng vào đó.
Chờ cô ấy trở lại, Chu Hoài Hạ giơ tay nhận lấy nước khoáng: "Cậu chậm phết, tớ uống xong mất đất rồi."
"..."
Một người ngày nào đi đứng cũng như con rùa như thế mà cũng có tư cách nói cô ấy chậm nữa ư?
Lữ Cẩn lấy bịch khăn giấy ra ném cho cô: "Lau miệng cậu giùm cái, toàn là bột không."
Chết tiệt.
Nếu không phải thấy cơ thể cô không thoải mái, cô ấy đã rời đi từ lâu rồi.
Cuối cùng hai người ngồi trên xe Lữ Chí Hoa nữ sĩ, được giáo sư Lữ tự đưa về trường.
Vốn dĩ giáo sư Lữ muốn kêu Lữ Cẩn về nhà với mình, dù sao cũng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng Lữ Cẩn không muốn về.
Căn hộ nằm ở trung tâm thành phố, cách S đại rất xa, cô ấy vẫn chưa sửa lại nội dung đã nghe trong cuộc nghiên cứu và thảo luận nữa.
"Thôi bỏ qua đi mẹ." Lữ Cẩn từ chối, "Con về trường ở."
Giáo sư Lữ suy nghĩ một hồi nói: "Cũng tốt, cánh tay tiểu Chu bị thương, con có thể giúp đỡ con bé."
Lữ Cẩn muốn nói mình sẽ về ký túc xá công chức, nhưng xoay đầu nhìn Chu Hoài Hạ tái mét mặt mày tựa vào cửa sổ xe, cuối cùng vẫn lê giọng dài thườn thượt: "Con biết rồi ạ."
Giáo sư Lữ đưa hai người vô ký túc xá, không nán lại lâu, sáng mai bà còn phải bay đi nơi khác họp: "Tiểu Chu, Lữ Cẩn là người địa phương, cũng quen thuộc với S đại, con có chuyện gì cứ việc nói với nó nhé."
Chu Hoài Hạ đồng ý: "Dạ vâng."
Lữ Chí Hoa nữ sĩ vừa đi, Lữ Cẩn đã ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm, chuyện đã trải qua đêm nay thực tế hơi kích thích, cô ấy ngoái đầu nhìn Chu Hoài Hạ, chủ động hỏi: "Đợi chút nữa cậu đi tắm có cần tớ giúp một tay không?"
"Khỏi." Chu Hoài Hạ trả lời tin nhắn trong group chat gia đình, ngẩng đầu lên đáp, "Tớ sẽ lau sơ thôi."
Đến khi Chu Hoài Hạ rửa mặt xong lên giường cũng đã sắp 12h, cô đeo bịt mắt, nằm yên ắng, bên tai nghe tiếng lật sách thi thoảng truyền tới từ Lữ Cẩn ở phía dưới, hiếm khi lại không thiêm thiếp ngủ ngay.
Lạ quá chừng.
Chu Hoài Hạ lần nữa hồi tưởng tất cả mọi thứ mình thấy được lúc ấy, cô nghĩ mình có thể chia hư ảo và hiện thực làm hai.
Hư ảo là cảnh máu tươi bắn tung tóe khi dao phay chém lên cổ, cho dù chém trúng động mạch cũng không đến mức sương máu tung bay khắp trời thế kia, nó càng giống sự hoang tưởng đã được phóng đại trong mộng cảnh hơn, chứ nó không hề phát sinh ngoài đời thật.
Về phần hai nữ sinh mặc đầm thủy thủ và người đàn ông áo khoác đen ngắn nọ mà cô 'nhìn' thấy, nó lại phát sinh cùng lúc trong hiện thực.
Chu Hoài Hạ lật người, bỗng cởi bịt mắt xuống, mò từ trong rổ đựng đồ bên giường ra một chiếc gương gấp gọn: Làn da người trong gương trắng bợt gần như trong suốt, trong tầm mắt đong đầy nét mệt mỏi nhàn nhạt, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Khác hẳn người đàn ông mà cô 'nhìn' thấy trong gương cửa hàng lúc ấy.
Chu Hoài Hạ nắm thật chặt chiếc gương, dường như trước hết cô nhìn thấy hoang tưởng trong đầu người đàn ông, rồi trở thành người đàn ông mặc áo khoác đen, xuyên qua mắt gã mà thấy được bốn phía.
... Góc nhìn thứ nhất.
"Cậu đè lên cánh tay kia." Lữ Cẩn vừa đứng dậy chuẩn đi bị rót ly nước, liền thấy Chu Hoài Hạ ở giường đối diện xéo mặc kệ tình huống cánh tay phải của mình, cầm gương trực tiếp nghiêng người, "Trời đã khuya, cậu đừng có lấy gương soi mình chứ?"
Chu Hoài Hạ bỗng ngồi phắt dậy, dĩ nhiên là góc nhìn thứ nhất!
Khuôn giường mỏng manh của ký túc xá phát ra một tiếng cộp, Lữ Cẩn lùi lại một bước, do dự nói: "Đừng giận mà, cậu soi đi cậu soi đi." Chu rùa đều tức đến mức nhảy dựng lên rồi.
Nét mặt Chu Hoài Hạ cực kỳ khó coi, cô xoay đầu nhìn về phía Lữ Cẩn: "Viện Y học trước đó có người gặp tai nạn, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trong một hốc bà tó nào đó, đồng chí Lữ Cẩn đã đặt cho tiểu Chu vô số biệt danh
Tình tiết vụ án cũng chẳng mấy phức tạp, trừ nữ sinh thấy việc nghĩa hăng hái làm bị nứt xương cánh tay, may mà không có quần chúng khác bị thương, việc tiếp theo chủ yếu là tra hỏi động cơ gây án của kẻ tình nghi, sau đó mới giao cho cơ quan kiểm soát.
Trên đường, Điền Hoằng đã nhận được tất cả ghi hình giám sát từ lúc kẻ tình nghi đi vào trung tâm mua sắm cho đến lúc bị hai nữ sinh hợp tác chế ngự, cũng đã xem một lượt thông tin thân phận của cả ba.
Trong camera giám sát, kẻ tình nghi mặc áo khoác đen rảo bước khắp nơi trong trung tâm mua sắm, cuối cùng chọn một cửa hàng trang sức đa số là những cô gái trẻ mà bước vào, rồi mới chọn mục tiêu để ra tay.
Không cần biết gã có biết mục tiêu mà mình để mắt tới không, chỉ nhìn một loạt hành vi của gã trong camera giám sát, hết sức điển hình, không chút đáng nghi nào.
Nhưng con bé Chu Hoài Hạ này thì hơi... khác.
Điền Hoằng đã kiểm tra hết lần này tới lần khác đoạn phim giám sát khoảng thời gian từ khi cô đi vô cửa hàng cho đến khi xông về phía kệ hàng, từ đầu tới cuối, cô và người đàn ông áo khoác đen không hề tiếp xúc, thậm chí có thể nói là cô hoàn toàn bỏ qua gã, đến đoạn sau cô càng đứng ở góc hẻo lánh nhất, đưa lưng về phía tất cả mọi người.
Góc hẻo lánh nhất thì có vật chắn, có thể coi là góc chết, chỉ quay được bắp chân của Chu Hoài Hạ, mãi đến giây phút cô thình lình ngửa ra sau mới để lộ chỉ một nửa khuôn mặt nhăn nhó.
Điền Hoằng từ trong đoạn ghi hình thấy mặt Chu Hoài Hạ biến mất khỏi tầm quay của camera giám sát, sau đó cô đột nhiên xoay người, lảo đảo vòng qua kệ hàng, mục tiêu của cô rất chuẩn, lượn quanh mấy hàng kệ hàng mới quẹo gắt, sau đó dừng bước, vọt mạnh về phía cái kệ để đầy ly nước kia.
Đương nhiên, từ góc của cô quả thực có thể nhìn thấy kẻ bị tình nghi móc dao phay ra.
Nhưng thần sắc của Chu Hoài Hạ thay đổi quá sớm.
Điền Hoằng kéo qua kéo lại thanh tiến độ của đoạn ghi hình đâu đó bảy tám lần, xác định trước khi kẻ bị tình nghi móc dao phay ra, sắc mặt của Chu Hoài Hạ đã đổi, hắn thậm chí còn có một ảo giác rằng, cô dường như... đã sớm biết đối phương muốn làm gì.
Tuy nhiên, Điền Hoằng cũng biết ảo giác của mình không được thiết thực.
Hai nữ sinh và kẻ bị tình nghi không có bất cứ liên quan nào, Chu Hoài Hạ thì lại là người A thị, mới đến đây học hồi tháng 9, chưa có vụ từng gặp đối phương.
Chắc là giống lời cảnh sát tuần tra, hai cô sinh viên tài cao chỉ phản ứng nhanh phết thôi.
"Dạ vâng." Chu Hoài Hạ bụm cánh tay phải đeo nẹp, nói thật từ tốn, "Bụng con bị khó chịu, đáng lẽ định báo cho bạn cùng phòng một tiếng rồi đi vệ sinh, ai dè nhìn thấy có người cầm dao, lúc ấy con không nghĩ nhiều lắm mà đã ập tới rồi ạ."
Người bạn cùng phòng Lữ Cẩn của cô quả thực chỉ cách kẻ bị tình nghi một kệ hàng, thân thể khó chịu đi vội tới cũng hợp tình hợp lý.
"Con làm tốt lắm." Mắt Điền Hoằng lướt qua cánh tay phải của cô, hơi lo hỏi, "Cũng đã đến bệnh viện rồi, bụng không thoải mái, con không nhờ bác tiện thể xem giúp à?"
Chu Hoài Hạ lắc đầu chậm rãi nói: "Chắc vì bữa nay trước khi đến trường, con có ăn nhiều cua ở nhà ấy mà."
"Cua có tính hàn, không được ăn nhiều đâu con." Điền Hoằng lại hỏi vài câu, câu chuyện vẫn không có gì khác.
Rốt cuộc chỉ là thẩm vấn, lại là người thấy việc nghĩa hăng hái làm, trên mặt Điền Hoằng lộ vẻ dịu dàng, không truy cùng hỏi tận quá mức, thấy Chu Hoài Hạ đứng lên bị choáng nhẹ, hắn còn giơ tay đỡ giùm.
"Con cảm ơn ạ." Chu Hoài Hạ nói chầm chậm.
"Về tắm rửa đi, ngủ sớm chút, đừng nghĩ nhiều con nhé." Điền Hoằng phát hiện tuy lúc ấy cô phản ứng nhanh, nhưng bây giờ có khả năng đã lấy lại tinh thần, nghĩ lại mà thấy sợ, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, thậm chí đứng cũng không vững.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Lữ Cẩn chờ trước cửa lập tức đi tới, trong tay còn có một ly nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cho cậu nè." Lữ Cẩn đưa ly giấy tới, lại móc từ trong túi ra vài bịch thuốc.
Vừa nãy khi đổi Chu Hoài Hạ vào thẩm vấn, cô có nói chắc mình bị tiêu chảy, nhờ cô ấy đi mua hộ ít thuốc.
Thế là, Lữ Cẩn tìm được nửa hộp bột Diosmectite miễn phí từ văn phòng của Lữ Chí Hoa nữ sĩ.
Mắt Điền Hoằng ở bên cạnh đảo qua thuốc trong tay cô ấy: "Nếu đau bụng dữ dội, kèm với đau đầu, con vẫn phải đi xét nghiệm máu đấy."
Lữ Cẩn ngửa đầu nhìn Điền Hoằng, đẩy mắt kính, giọng điệu sùng bái: "Đội trưởng, vụ này mà chú cũng biết nữa hả, không hổ là cảnh sát hình sự nha."
"... Ngày thường thấy nhiều thôi con." Điền Hoằng nói, "Các con đi nghỉ ngơi sớm đi."
Hắn còn phải chờ kẻ tình nghi tỉnh lại rồi thẩm vấn nữa.
Chu Hoài Hạ cúi đầu nhìn nước trong ly: "Nước nóng thế này, không có muỗng, tớ khuấy thuốc kiểu nào đây?"
?
Lại nữa, Chu Hoài Hạ khiến người ta phiền não chỉ tỏa sáng một chốc ngắn ngủi trong cửa hàng đêm nay thôi.
Lữ Cẩn nhịn tiếp, cầm một túi bột Diosmectite ra hiệu: "Cậu xé nó ra rót thẳng vô miệng, sau đó ực nước, rồi lại lắc đầu, thế là có thể uống xong rồi."
Chu Hoài Hạ: "... Nước quá nóng rồi á."
Lữ Cẩn mặt không đổi sắc: "Tớ có pha nước lạnh vào mà, giờ nó ấm rồi."
Chu Hoài Hạ: "Vẫn quá nóng nè, cậu có thể giúp tớ mua một chai nước khoáng không?"
Lữ Cẩn hít sâu, nhắm mắt lại: "... Cậu đứng đây chờ tớ đi!"
Cô ấy xoay người đi đến máy bán hàng tự động trong hành lang.
Chu Hoài Hạ cúi đầu thong thả bình tĩnh xé mở túi bột, đổ hết vào ly giấy, dùng ngón tay khuấy hai vòng, quết lớp bọt trắng dính trên mu ngón tay lên miệng, sau đó đi về phía thùng rác, vứt cả ly lẫn túi rỗng vào đó.
Chờ cô ấy trở lại, Chu Hoài Hạ giơ tay nhận lấy nước khoáng: "Cậu chậm phết, tớ uống xong mất đất rồi."
"..."
Một người ngày nào đi đứng cũng như con rùa như thế mà cũng có tư cách nói cô ấy chậm nữa ư?
Lữ Cẩn lấy bịch khăn giấy ra ném cho cô: "Lau miệng cậu giùm cái, toàn là bột không."
Chết tiệt.
Nếu không phải thấy cơ thể cô không thoải mái, cô ấy đã rời đi từ lâu rồi.
Cuối cùng hai người ngồi trên xe Lữ Chí Hoa nữ sĩ, được giáo sư Lữ tự đưa về trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn dĩ giáo sư Lữ muốn kêu Lữ Cẩn về nhà với mình, dù sao cũng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng Lữ Cẩn không muốn về.
Căn hộ nằm ở trung tâm thành phố, cách S đại rất xa, cô ấy vẫn chưa sửa lại nội dung đã nghe trong cuộc nghiên cứu và thảo luận nữa.
"Thôi bỏ qua đi mẹ." Lữ Cẩn từ chối, "Con về trường ở."
Giáo sư Lữ suy nghĩ một hồi nói: "Cũng tốt, cánh tay tiểu Chu bị thương, con có thể giúp đỡ con bé."
Lữ Cẩn muốn nói mình sẽ về ký túc xá công chức, nhưng xoay đầu nhìn Chu Hoài Hạ tái mét mặt mày tựa vào cửa sổ xe, cuối cùng vẫn lê giọng dài thườn thượt: "Con biết rồi ạ."
Giáo sư Lữ đưa hai người vô ký túc xá, không nán lại lâu, sáng mai bà còn phải bay đi nơi khác họp: "Tiểu Chu, Lữ Cẩn là người địa phương, cũng quen thuộc với S đại, con có chuyện gì cứ việc nói với nó nhé."
Chu Hoài Hạ đồng ý: "Dạ vâng."
Lữ Chí Hoa nữ sĩ vừa đi, Lữ Cẩn đã ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm, chuyện đã trải qua đêm nay thực tế hơi kích thích, cô ấy ngoái đầu nhìn Chu Hoài Hạ, chủ động hỏi: "Đợi chút nữa cậu đi tắm có cần tớ giúp một tay không?"
"Khỏi." Chu Hoài Hạ trả lời tin nhắn trong group chat gia đình, ngẩng đầu lên đáp, "Tớ sẽ lau sơ thôi."
Đến khi Chu Hoài Hạ rửa mặt xong lên giường cũng đã sắp 12h, cô đeo bịt mắt, nằm yên ắng, bên tai nghe tiếng lật sách thi thoảng truyền tới từ Lữ Cẩn ở phía dưới, hiếm khi lại không thiêm thiếp ngủ ngay.
Lạ quá chừng.
Chu Hoài Hạ lần nữa hồi tưởng tất cả mọi thứ mình thấy được lúc ấy, cô nghĩ mình có thể chia hư ảo và hiện thực làm hai.
Hư ảo là cảnh máu tươi bắn tung tóe khi dao phay chém lên cổ, cho dù chém trúng động mạch cũng không đến mức sương máu tung bay khắp trời thế kia, nó càng giống sự hoang tưởng đã được phóng đại trong mộng cảnh hơn, chứ nó không hề phát sinh ngoài đời thật.
Về phần hai nữ sinh mặc đầm thủy thủ và người đàn ông áo khoác đen ngắn nọ mà cô 'nhìn' thấy, nó lại phát sinh cùng lúc trong hiện thực.
Chu Hoài Hạ lật người, bỗng cởi bịt mắt xuống, mò từ trong rổ đựng đồ bên giường ra một chiếc gương gấp gọn: Làn da người trong gương trắng bợt gần như trong suốt, trong tầm mắt đong đầy nét mệt mỏi nhàn nhạt, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Khác hẳn người đàn ông mà cô 'nhìn' thấy trong gương cửa hàng lúc ấy.
Chu Hoài Hạ nắm thật chặt chiếc gương, dường như trước hết cô nhìn thấy hoang tưởng trong đầu người đàn ông, rồi trở thành người đàn ông mặc áo khoác đen, xuyên qua mắt gã mà thấy được bốn phía.
... Góc nhìn thứ nhất.
"Cậu đè lên cánh tay kia." Lữ Cẩn vừa đứng dậy chuẩn đi bị rót ly nước, liền thấy Chu Hoài Hạ ở giường đối diện xéo mặc kệ tình huống cánh tay phải của mình, cầm gương trực tiếp nghiêng người, "Trời đã khuya, cậu đừng có lấy gương soi mình chứ?"
Chu Hoài Hạ bỗng ngồi phắt dậy, dĩ nhiên là góc nhìn thứ nhất!
Khuôn giường mỏng manh của ký túc xá phát ra một tiếng cộp, Lữ Cẩn lùi lại một bước, do dự nói: "Đừng giận mà, cậu soi đi cậu soi đi." Chu rùa đều tức đến mức nhảy dựng lên rồi.
Nét mặt Chu Hoài Hạ cực kỳ khó coi, cô xoay đầu nhìn về phía Lữ Cẩn: "Viện Y học trước đó có người gặp tai nạn, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trong một hốc bà tó nào đó, đồng chí Lữ Cẩn đã đặt cho tiểu Chu vô số biệt danh
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro