Cuộc Thẩm Vấn C...
2024-11-14 03:29:29
"Á! Áaaa ——"
Trước hết là nửa người bị đè dưới kệ hàng, sau đó lại bị đạp lên tay rồi cướp dao, người đàn ông dưới đất ăn đau hét lên một tiếng, sau đó điên cuồng tru tréo vùng vẫy, muốn đứng dậy.
Chu Hoài Hạ suýt nữa bị hất tung, trước mắt cô tối sầm, tay trái sờ trúng một ly nước, không chút do dự đập lên đầu người đàn ông đang có ý định thò ra.
"Bộp."
"Ụp!"
Ly thủy tinh màu hồng phấn có nắp phát ra một tiếng thật khẽ, sức tổn thương với người đàn ông sắp leo ra kệ hàng là bằng 0, cái ly trái lại rơi khỏi tay Chu Hoài Hạ, đập đến bể nát.
Trong một thoáng chốc, người đàn ông ngớ ra.
Lữ Cẩn vừa khom lưng cướp lấy dao phay ở bên cạnh: "..."
Cô ấy va phải đôi mắt hóa đỏ của người đàn ông, tay còn lại mau chóng nhặt ly nước bên chân lên, nhân lúc trước khi gã hất tung Chu Hoài Hạ mà nện mạnh lên đầu gã.
"Bộp!"
"Bộp! Bộp!"
Bình giữ nhiệt inox 304 liên tiếp đập lên đầu người phát ra ba tiếng bộp nặng nề, vẻ điên rồ trên mặt người đàn ông cứng lại, gã đảo hai mắt một cái, triệt để ngất xỉu.
Lữ Cẩn thở hổn hển, nện ba lần cuối cùng mới đánh người ta bất tỉnh được.
Cô ấy dùng mu bàn tay đẩy mắt kính sắp rơi xuống, nhảy qua mặt đất bừa bãi lung tung, đi hai bước về phía nhân viên cửa hàng ở bên cạnh: "Có thể phiền chị báo cảnh sát được không ạ?"
Nhân viên cửa hàng không ngừng lùi về sau, nhìn chằm chằm con dao phay và bình giữ nhiệt trong tay Lữ Cẩn, trong mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.
"À, ngại quá." Lữ Cẩn cẩn thận đặt bình giữ nhiệt trong tay lên kệ hàng kế bên, cười cười với nhân viên cửa hàng, "Con dao thì đợi cảnh sát đến em mới đưa ạ, để tránh bị kẻ khác cướp lấy đó mà."
Từ khi kệ hàng bị Chu Hoài Hạ đụng ngã đến lúc Lữ Cẩn cướp dao đánh gã đàn ông bất tỉnh, tổng cộng không tới một phút đồng hồ, đám người ở quanh nghe thấy động tĩnh tò mò nhìn qua thậm chí còn chưa kịp vây tới đông đủ nữa.
Nhân viên cửa hàng lại càng đờ đẫn, ánh mắt lướt qua kệ hàng ngổn ngang trên mặt đất, rốt cuộc mới tỉnh ngộ, bối rối móc điện thoại ra, lắp bắp báo cảnh sát, nhưng cô ta không thể miêu tả trọn vẹn hiện trạng: "Ờm, chào anh, hiện tại có ba, ba người đang quậy, quậy trong cửa hàng ạ."
"Nói gã có mang dao phay..." Chu Hoài Hạ nghe lời đối thoại của nhân viên cửa hàng với người trực tổng đài, nhắm hai mắt lại, dùng sức thở gấp rồi nói, "Muốn giết người."
Chị nhân viên nhìn lại cô ấy, vội vã bổ sung lặp lại một câu: "Có người cầm dao muốn giết người."
Người trực tổng đài bên kia đầu dây lập tức hỏi địa chỉ cụ thể, nhân viên cửa hàng này lại có thể cấp tốc báo ra, người trực tổng đài kêu nhân viên cửa hàng bảo đảm an toàn của bản thân trước, sẽ có cảnh sát đến hiện trường ngay lập tức.
"Cậu không sao chứ?" Lữ Cẩn chìa tay ra về phía Chu Hoài Hạ, muốn kéo cô lên.
Chu Hoài Hạ nằm nửa người trên kệ hàng đổ ập muôn nơi không nhúc nhích, mặt mày tái mét dọa người, quần áo trên người ướt đẫm, đợi mãi một lúc cuối cùng cô mới có thể thấy rõ Lữ Cẩn trước mặt, chầm chậm nói: "Cảm phiền, tiện tay gọi giùm tớ 120 với."
Cô cảm thấy tay phải mình đâm vào kệ hàng nên bị gãy rồi.
Mười phút sau, xe cứu thương và cảnh sát lần lượt đến tầng 1 trung tâm mua sắm, những người trong cửa hàng trước đó đã bị bảo an trung tâm đuổi ra ngoài, đám đông vây quanh cách đó không xa thì đang hóng hớt.
"Ai bị thương đâu?"
"Kẻ cầm dao giết người đâu rồi?"
Bác sĩ cấp cứu và cảnh sát chạy tới lần lượt chen vào đám đông, đồng thời hỏi bảo an trung tâm mua sắm ở lối ra vào, bảo an nhường đường đồng thời chỉ vào trong cửa hàng.
Lữ Cẩn nghe giọng, vội giơ dao hô: "Nơi này!"
Sự thật rõ ràng.
Trên mặt đất là một đống bừa bộn, cô ấy cầm dao kèm hai bên người một cô gái trẻ đang ngồi trên kệ hàng đã đổ, đối phương ôm tay, sắc mặt tái nhợt, hình như bị thương không nhẹ, bên dưới kệ hàng còn có một người đàn ông bị ngã chưa biết sống chết.
Cảnh sát vừa đến hiện trường lập tức giơ tấm chắn và xiên tóm đề phòng bạo lực lên bao vây, miệng nghiêm nghị quát: "Không được nhúc nhích!"
Lữ Cẩn lập tức ném dao phay đi, hai tay giơ cao: "Tôi là người tốt!"
Sau ba phút giải thích tùm lum tùm la, đám cảnh sát đầy đủ vũ trang lặng đi, bác sĩ cấp cứu nhấc đem cáng cứu thương tới kiểm tra tình hình của Chu Hoài Hạ và cơ thể người đàn ông ngã dưới kệ hàng trước.
"Có khả năng bị gãy xương, nhưng chắc không nghiêm trọng lắm đâu, đợi lát nữa đến bệnh viện chụp X-ray rồi xem lại tình hình là được." Bác sĩ cấp cứu hỏi, "Chị có thể tự đứng lên không?"
Chu Hoài Hạ tốn chừng mười phút để bình tĩnh lại, cảm giác trời đất quay cuồng kia đã giảm bớt rất nhiều, cô bèn gật đầu, chầm chậm đứng dậy với sự dìu dắt của y tá cấp cứu ở bên cạnh.
Bác sĩ cấp cứu chuyển qua kiểm tra người bị tình nghi đã té xỉu trên mặt đất, thầm nói trong bụng: Đừng nói chi đầu, bàn tay này thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn nữ sinh vừa rồi nữa.
Cảnh sát bên nọ đã lấy được tất cả video camera giám sát trong cửa hàng, do tình huống đặc biệt, người đàn ông hôn mê bị cảnh sát đưa lên xe cứu thương, Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn thì ngồi vào xe cảnh sát, được những người cảnh sát khác chở tới bệnh viện.
Chu Hoài Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đèn báo hiệu lấp lóe trên trần xe cứ không ngừng phản chiếu ánh sáng đỏ xanh lên mặt kính. Cô hồi tưởng mọi chuyện phát sinh trước đó, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại đột ngột nhìn thấy những hình ảnh kia.
"Haiz, khoảnh khắc hồi nãy khi cậu xông lại, cậu làm tớ bị dọa cứng đơ luôn." Lữ Cẩn chọc chọc cô, quay qua nói chuyện với cô, "Cứ tưởng cậu nhắm vào tớ không chứ."
Bạn cùng phòng tuy hành xử quái đản, nhưng bản chất vẫn là chính nghĩa, Lữ Cẩn cảm thấy sau này cô mà có đeo theo mình thì cứ để cô đeo thôi, cô ấy có thể chịu được.
Chu Hoài Hạ liếc cô ấy một cái: "Cậu phản ứng nhanh mà."
Tất cả mọi người chung quanh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lữ Cẩn đã tiến tới trước tiên cướp con dao phay đi, không biết có phải xuất phát từ lòng thấu hiểu giữa đồng loại với nhau không nữa.
Nhưng lần này nếu không có sự hỗ trợ của cô ấy, e rằng chuyện sẽ trở nên hỏng bét hơn nữa.
Người cảnh sát ngồi ở ghế phụ đằng trước nghe hai người nói chuyện, xoay đầu qua khen: "Lần này cũng may mà các con phản ứng nhanh, nếu không sẽ để gã làm người ta bị thương thật đấy."
Cảnh sát có mặt đều đã xem đoạn video giám sát kia, may mắn hai nữ sinh này kịp thời liên kết chế ngự tên lưu manh, bằng không cũng sẽ có người bị thương thôi.
"Thì đó, đoạn camera giám sát ấy tụi mình đều phải xem đi xem lại nhiều lần mới nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì." Chú cảnh sát lái xe cười hỏi, "Hai đứa các con còn là học sinh à?"
Lữ Cẩn gật đầu: "Dạ vâng, bọn con đều đến từ S đại ạ."
Chú cảnh sát ở ghế lái cảm thán: "Hóa ra là sinh viên tài cao, hèn chi phản ứng nhanh như vậy."
Xe cứu thương và xe cảnh sát dừng trước cửa Bệnh viện trực thuộc đầu tiên của S đại, Chu Hoài Hạ được một chú cảnh sát dẫn đến phòng cấp cứu chụp X-ray, những người cảnh sát khác thì trông coi kẻ bị tình nghi.
Nửa tiếng sau, kết quả phim chụp được xuất khẩn cấp, sau khi xem xong bác sĩ nói: "Vẫn ổn, chỉ bị nứt xương thôi, đợi chút nữa lấy thanh nẹp cố định lại, sau đó chú kê cho ít thuốc là được, nhưng con bị thương tay phải, phương diện sinh hoạt sắp tới chắc sẽ không tiện lắm đâu."
Bác sĩ nhìn quần áo ướt mèm của cô hỏi: "Con sợ đau lắm hả? Hay con bị dọa sợ vậy?"
Chu Hoài Hạ cười đầy gượng gạo, chờ cô cố định lại cánh tay đi ra thì đã có kết quả chẩn đoán của kẻ bị tình nghi bên kia.
Cô nghe bác sĩ đứng ngoài cửa nói với cảnh sát: "Chấn thương sọ não rất nhỏ, chờ một hồi tỉnh lại anh ta có thể sẽ bị buồn nôn muốn ói, nhưng ngón tay phải của anh ta đã gãy nát tan tành, phải làm giải phẫu."
"..."
Chu Hoài Hạ nhìn qua Lữ Cẩn đeo balo của mình đứng kế bên, uy lực bàn chân của cô ấy lại lớn đến thế sao?
Lữ Cẩn điềm tĩnh đẩy mắt kính: "Bình thường tớ có tập thể dục mà, bởi vậy sức tớ mạnh hơn chút rồi nhé."
Nếu muốn trở thành một bác sĩ ưu tú, thể lực là thứ đầu tiên phải theo kịp, cô ấy biết điều này rất rõ.
"Lúc ấy dưới tình thế cấp bách, tớ không kiểm soát được." Lữ Cẩn cẩn thận hỏi, "Sau này tớ phải bồi thường cho gã hả?"
"Đâu cần, các con vốn đang ngăn cản gã gây tổn thương cho người khác mà." Một vị cảnh sát ở lối ra vào nói với hai người, "Nhưng vẫn phải làm phiền hai đứa ở lại bệnh viện chờ một chút, bởi vì vụ án cầm dao hại người này dính líu tới vấn đề xâm phạm an toàn công cộng, sẽ có cảnh sát hình sự đến đảm nhận việc điều tra, chắc sẽ cần tiến hành thẩm vấn các con đấy."
"Không thành vấn đề ạ." Lữ Cẩn trả lời ngay tức thì, "Dù sao bây giờ đang là ngày nghỉ không có lên lớp, vả lại con biết rõ về việc này h..."
"Lữ Cẩn!"
Hành lang vọng tới một giọng nữ nghiêm khắc nhưng tràn ngập lo lắng.
Mọi người nhìn sang, phát hiện một nữ bác sĩ búi tóc đang đi từng bước dài vội vã về hướng này, cảnh sát chung quanh giơ tay cản đường theo bản năng.
"Mẹ?" Lữ Cẩn nhìn thấy nét mặt sốt ruột của mẹ mình, lật đật đi qua nắm lấy tay bà, cảm động nói, "Lữ Chí Hoa nữ sĩ, con không sao ạ."
Lữ Chí Hoa quét dọc cô con gái tràn trề năng lượng, phất tay cô ấy đi, nhìn về phía người cảnh sát gần đó nhất: "Đồng chí cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Lữ Chí Hoa đang sửa luận văn trong văn phòng, bỗng có đồng nghiệp gõ cửa đi vào, nói có thấy Lữ Cẩn bị cảnh sát mang vào khoa cấp cứu, không biết đã gặp chuyện gì, bà hoảng đến nỗi gấp rút xuống lầu, chỉ thấy Lữ Cẩn đang cười cười nói nói với cảnh sát.
"Đây là con gái chị hả? Bé nhà và một bạn học khác bữa nay thấy việc nghĩa hăng hái làm, chắc đã cứu được không ít người rồi chị ạ." Cảnh sát nói rồi nhìn sang hướng Chu Hoài Hạ, lại chẳng thấy ai.
Lại nhìn ra xa, phát hiện Chu Hoài Hạ đã ngồi trên ghế hành lang, dựa vào tường ngủ mất tiêu từ lúc nào không hay.
Mọi người: "..."
Lữ Cẩn đã quen với việc này: "Cậu ấy cứ như vậy đó ạ, giờ nào chỗ nào cũng ngủ được hết."
...
Đại đội thứ 3 của đội Cảnh sát hình sự Tây nội thành, họ nhanh chóng ngồi vào một chiếc SUV, lái về hướng bệnh viện.
"Đội trưởng, kẻ bị tình nghi đã làm bao nhiêu người bị thương vậy ạ?" Chàng cảnh sát hình sự trẻ tuổi mặt chữ điền tóc húi cua ngồi ở ghế sau bám lấy ghế phụ hỏi, cậu vừa làm xong nhiệm vụ về, không nghe rõ tình hình cụ thể, chỉ biết có người cầm dao muốn đâm chém trong trung tâm mua sắm.
Điền Hoằng cúi đầu nhìn camera giám sát trong máy tính bảng: "Một nữ sinh viên bị thương cánh tay."
Dư Thiên Minh ở ghế sau giận mắng: "Đồ khốn nạn!"
Điền Hoằng ngoái đầu nhìn cậu một cái, không nói gì.
Đợi đến bệnh viện, Dư Thiên Minh sờ đầu mình, tự dưng ngộ ra ánh mắt vừa rồi của đội trưởng.
Người bị hại vẫn khỏe như trâu, kẻ bị tình nghi thì hôn mê bất tỉnh, việc này đúng là ngược đời.
"Đâu phải người bị hại." Cô cảnh sát tóc ngắn sát tai nghe cậu thì thầm, lắc đầu nói, "Các cô ấy là người đi đường thấy việc nghĩa hăng hái làm."
Dư Thiên Minh đứng tại một cửa phòng bệnh, cách cửa kính nhìn nữ sinh đeo mắt kính ở bên trong, kinh ngạc: "Ý là sao?"
Tôn Vi đưa cho cậu máy tính bảng mà đội trưởng đã xem suốt quãng đường: "Em tự xem camera giám sát đi."
...
Trong phòng bệnh tạm thời bị bỏ trống, Lữ Cẩn ngồi trên chiếc ghế tròn, hơi hồi hộp, liên tục chỉnh mắt kính. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy thấy cảnh sát hình sự thật, người đàn ông trung niên tóc ngắn mặt vuông ở đối diện, ánh mắt sắc bén quét tới cực có sức uy hiếp.
"Đừng khẩn trương, chú xem camera giám sát rồi, chỉ là thẩm vấn theo đúng quy trình thôi." Khuôn mặt Điền Hoằng hơi thả lỏng, mang chút nét nhã nhặn, "Nghe nói con là sinh viên y khoa S đại, mẹ cũng là một bác sĩ nổi tiếng, không tệ lắm."
Lữ Cẩn xếp hai tay lên nhau đặt trên đùi, lưng eo thẳng tắp, thần sắc lẫm liệt đại nghĩa, ngay cả mắt kính cũng không che được ánh mắt kích động của cô ấy: "Từ nhỏ lý tưởng của con đã là chăm sóc người bị thương, hôm nay có thể ngăn cản hắn làm hại người khác, cũng tính là thực hiện được một phần lý tưởng của con rồi ạ."
Hăng máu, trẻ trâu.
Điền Hoằng đánh giá qua loa trong lòng, sau đó hắn hỏi về dòng thời gian câu chuyện từ góc nhìn của cô ấy, chờ cảnh sát hình sự bên cạnh ghi chép xong xuôi, bèn bảo cô ấy kêu Chu Hoài Hạ vào.
Chu Hoài Hạ vừa vào, Điền Hoằng đã buông đôi chân đang vắt chéo xuống.
Nữ sinh này mới càng phù hợp với trạng thái người bình thường, một tay cô bị nẹp định hình, mặt mày xanh sao, thần sắc uể oải, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi và mờ mịt, người ngợm trông gầy gò, nhìn hơi yếu đuối.
Nhưng cô lại có thể phát hiện nguy hiểm ngay khoảnh khắc người đàn ông móc dao phay ra, nhanh chóng lựa chọn đụng ngã kệ hàng, đồng thời kêu người khác báo cảnh sát, trong cách hành xử không có chút yếu đuối nào.
"Con rất thông minh, cũng rất nhạy bén." Điền Hoằng nói chân thành, "Trễ thêm chút nữa, con dao của kẻ tình nghi có khả năng đã chém lên cổ nữ sinh đằng trước rồi."
Trên đường hắn đã xem camera giám sát nhiều lần, lúc người đàn ông mặc áo khoác ngắn màu đen móc dao phay ra, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, rõ ràng gã đã tụ lực từ lâu, một giây sau sẽ phải vùng lên chém người, trễ thêm một giây nữa, hai nữ sinh phía trước ấy ít nhất sẽ có một người gặp chuyện không may.
Chu Hoài Hạ hơi rũ mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh sương máu phun tóe ra khi con dao chém lên cổ lúc ban đầu.
"Nhưng mà..." Điền Hoằng đột ngột hỏi, "Lúc đó bộ con thấy không được dễ chịu hả?"
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực chuyện tiểu Chu chính nghĩa giỏi nhất không phải đi ngủ, mà là xáo trộn sự thật rồi nói láo.
Trước hết là nửa người bị đè dưới kệ hàng, sau đó lại bị đạp lên tay rồi cướp dao, người đàn ông dưới đất ăn đau hét lên một tiếng, sau đó điên cuồng tru tréo vùng vẫy, muốn đứng dậy.
Chu Hoài Hạ suýt nữa bị hất tung, trước mắt cô tối sầm, tay trái sờ trúng một ly nước, không chút do dự đập lên đầu người đàn ông đang có ý định thò ra.
"Bộp."
"Ụp!"
Ly thủy tinh màu hồng phấn có nắp phát ra một tiếng thật khẽ, sức tổn thương với người đàn ông sắp leo ra kệ hàng là bằng 0, cái ly trái lại rơi khỏi tay Chu Hoài Hạ, đập đến bể nát.
Trong một thoáng chốc, người đàn ông ngớ ra.
Lữ Cẩn vừa khom lưng cướp lấy dao phay ở bên cạnh: "..."
Cô ấy va phải đôi mắt hóa đỏ của người đàn ông, tay còn lại mau chóng nhặt ly nước bên chân lên, nhân lúc trước khi gã hất tung Chu Hoài Hạ mà nện mạnh lên đầu gã.
"Bộp!"
"Bộp! Bộp!"
Bình giữ nhiệt inox 304 liên tiếp đập lên đầu người phát ra ba tiếng bộp nặng nề, vẻ điên rồ trên mặt người đàn ông cứng lại, gã đảo hai mắt một cái, triệt để ngất xỉu.
Lữ Cẩn thở hổn hển, nện ba lần cuối cùng mới đánh người ta bất tỉnh được.
Cô ấy dùng mu bàn tay đẩy mắt kính sắp rơi xuống, nhảy qua mặt đất bừa bãi lung tung, đi hai bước về phía nhân viên cửa hàng ở bên cạnh: "Có thể phiền chị báo cảnh sát được không ạ?"
Nhân viên cửa hàng không ngừng lùi về sau, nhìn chằm chằm con dao phay và bình giữ nhiệt trong tay Lữ Cẩn, trong mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.
"À, ngại quá." Lữ Cẩn cẩn thận đặt bình giữ nhiệt trong tay lên kệ hàng kế bên, cười cười với nhân viên cửa hàng, "Con dao thì đợi cảnh sát đến em mới đưa ạ, để tránh bị kẻ khác cướp lấy đó mà."
Từ khi kệ hàng bị Chu Hoài Hạ đụng ngã đến lúc Lữ Cẩn cướp dao đánh gã đàn ông bất tỉnh, tổng cộng không tới một phút đồng hồ, đám người ở quanh nghe thấy động tĩnh tò mò nhìn qua thậm chí còn chưa kịp vây tới đông đủ nữa.
Nhân viên cửa hàng lại càng đờ đẫn, ánh mắt lướt qua kệ hàng ngổn ngang trên mặt đất, rốt cuộc mới tỉnh ngộ, bối rối móc điện thoại ra, lắp bắp báo cảnh sát, nhưng cô ta không thể miêu tả trọn vẹn hiện trạng: "Ờm, chào anh, hiện tại có ba, ba người đang quậy, quậy trong cửa hàng ạ."
"Nói gã có mang dao phay..." Chu Hoài Hạ nghe lời đối thoại của nhân viên cửa hàng với người trực tổng đài, nhắm hai mắt lại, dùng sức thở gấp rồi nói, "Muốn giết người."
Chị nhân viên nhìn lại cô ấy, vội vã bổ sung lặp lại một câu: "Có người cầm dao muốn giết người."
Người trực tổng đài bên kia đầu dây lập tức hỏi địa chỉ cụ thể, nhân viên cửa hàng này lại có thể cấp tốc báo ra, người trực tổng đài kêu nhân viên cửa hàng bảo đảm an toàn của bản thân trước, sẽ có cảnh sát đến hiện trường ngay lập tức.
"Cậu không sao chứ?" Lữ Cẩn chìa tay ra về phía Chu Hoài Hạ, muốn kéo cô lên.
Chu Hoài Hạ nằm nửa người trên kệ hàng đổ ập muôn nơi không nhúc nhích, mặt mày tái mét dọa người, quần áo trên người ướt đẫm, đợi mãi một lúc cuối cùng cô mới có thể thấy rõ Lữ Cẩn trước mặt, chầm chậm nói: "Cảm phiền, tiện tay gọi giùm tớ 120 với."
Cô cảm thấy tay phải mình đâm vào kệ hàng nên bị gãy rồi.
Mười phút sau, xe cứu thương và cảnh sát lần lượt đến tầng 1 trung tâm mua sắm, những người trong cửa hàng trước đó đã bị bảo an trung tâm đuổi ra ngoài, đám đông vây quanh cách đó không xa thì đang hóng hớt.
"Ai bị thương đâu?"
"Kẻ cầm dao giết người đâu rồi?"
Bác sĩ cấp cứu và cảnh sát chạy tới lần lượt chen vào đám đông, đồng thời hỏi bảo an trung tâm mua sắm ở lối ra vào, bảo an nhường đường đồng thời chỉ vào trong cửa hàng.
Lữ Cẩn nghe giọng, vội giơ dao hô: "Nơi này!"
Sự thật rõ ràng.
Trên mặt đất là một đống bừa bộn, cô ấy cầm dao kèm hai bên người một cô gái trẻ đang ngồi trên kệ hàng đã đổ, đối phương ôm tay, sắc mặt tái nhợt, hình như bị thương không nhẹ, bên dưới kệ hàng còn có một người đàn ông bị ngã chưa biết sống chết.
Cảnh sát vừa đến hiện trường lập tức giơ tấm chắn và xiên tóm đề phòng bạo lực lên bao vây, miệng nghiêm nghị quát: "Không được nhúc nhích!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lữ Cẩn lập tức ném dao phay đi, hai tay giơ cao: "Tôi là người tốt!"
Sau ba phút giải thích tùm lum tùm la, đám cảnh sát đầy đủ vũ trang lặng đi, bác sĩ cấp cứu nhấc đem cáng cứu thương tới kiểm tra tình hình của Chu Hoài Hạ và cơ thể người đàn ông ngã dưới kệ hàng trước.
"Có khả năng bị gãy xương, nhưng chắc không nghiêm trọng lắm đâu, đợi lát nữa đến bệnh viện chụp X-ray rồi xem lại tình hình là được." Bác sĩ cấp cứu hỏi, "Chị có thể tự đứng lên không?"
Chu Hoài Hạ tốn chừng mười phút để bình tĩnh lại, cảm giác trời đất quay cuồng kia đã giảm bớt rất nhiều, cô bèn gật đầu, chầm chậm đứng dậy với sự dìu dắt của y tá cấp cứu ở bên cạnh.
Bác sĩ cấp cứu chuyển qua kiểm tra người bị tình nghi đã té xỉu trên mặt đất, thầm nói trong bụng: Đừng nói chi đầu, bàn tay này thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn nữ sinh vừa rồi nữa.
Cảnh sát bên nọ đã lấy được tất cả video camera giám sát trong cửa hàng, do tình huống đặc biệt, người đàn ông hôn mê bị cảnh sát đưa lên xe cứu thương, Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn thì ngồi vào xe cảnh sát, được những người cảnh sát khác chở tới bệnh viện.
Chu Hoài Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đèn báo hiệu lấp lóe trên trần xe cứ không ngừng phản chiếu ánh sáng đỏ xanh lên mặt kính. Cô hồi tưởng mọi chuyện phát sinh trước đó, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại đột ngột nhìn thấy những hình ảnh kia.
"Haiz, khoảnh khắc hồi nãy khi cậu xông lại, cậu làm tớ bị dọa cứng đơ luôn." Lữ Cẩn chọc chọc cô, quay qua nói chuyện với cô, "Cứ tưởng cậu nhắm vào tớ không chứ."
Bạn cùng phòng tuy hành xử quái đản, nhưng bản chất vẫn là chính nghĩa, Lữ Cẩn cảm thấy sau này cô mà có đeo theo mình thì cứ để cô đeo thôi, cô ấy có thể chịu được.
Chu Hoài Hạ liếc cô ấy một cái: "Cậu phản ứng nhanh mà."
Tất cả mọi người chung quanh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lữ Cẩn đã tiến tới trước tiên cướp con dao phay đi, không biết có phải xuất phát từ lòng thấu hiểu giữa đồng loại với nhau không nữa.
Nhưng lần này nếu không có sự hỗ trợ của cô ấy, e rằng chuyện sẽ trở nên hỏng bét hơn nữa.
Người cảnh sát ngồi ở ghế phụ đằng trước nghe hai người nói chuyện, xoay đầu qua khen: "Lần này cũng may mà các con phản ứng nhanh, nếu không sẽ để gã làm người ta bị thương thật đấy."
Cảnh sát có mặt đều đã xem đoạn video giám sát kia, may mắn hai nữ sinh này kịp thời liên kết chế ngự tên lưu manh, bằng không cũng sẽ có người bị thương thôi.
"Thì đó, đoạn camera giám sát ấy tụi mình đều phải xem đi xem lại nhiều lần mới nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì." Chú cảnh sát lái xe cười hỏi, "Hai đứa các con còn là học sinh à?"
Lữ Cẩn gật đầu: "Dạ vâng, bọn con đều đến từ S đại ạ."
Chú cảnh sát ở ghế lái cảm thán: "Hóa ra là sinh viên tài cao, hèn chi phản ứng nhanh như vậy."
Xe cứu thương và xe cảnh sát dừng trước cửa Bệnh viện trực thuộc đầu tiên của S đại, Chu Hoài Hạ được một chú cảnh sát dẫn đến phòng cấp cứu chụp X-ray, những người cảnh sát khác thì trông coi kẻ bị tình nghi.
Nửa tiếng sau, kết quả phim chụp được xuất khẩn cấp, sau khi xem xong bác sĩ nói: "Vẫn ổn, chỉ bị nứt xương thôi, đợi chút nữa lấy thanh nẹp cố định lại, sau đó chú kê cho ít thuốc là được, nhưng con bị thương tay phải, phương diện sinh hoạt sắp tới chắc sẽ không tiện lắm đâu."
Bác sĩ nhìn quần áo ướt mèm của cô hỏi: "Con sợ đau lắm hả? Hay con bị dọa sợ vậy?"
Chu Hoài Hạ cười đầy gượng gạo, chờ cô cố định lại cánh tay đi ra thì đã có kết quả chẩn đoán của kẻ bị tình nghi bên kia.
Cô nghe bác sĩ đứng ngoài cửa nói với cảnh sát: "Chấn thương sọ não rất nhỏ, chờ một hồi tỉnh lại anh ta có thể sẽ bị buồn nôn muốn ói, nhưng ngón tay phải của anh ta đã gãy nát tan tành, phải làm giải phẫu."
"..."
Chu Hoài Hạ nhìn qua Lữ Cẩn đeo balo của mình đứng kế bên, uy lực bàn chân của cô ấy lại lớn đến thế sao?
Lữ Cẩn điềm tĩnh đẩy mắt kính: "Bình thường tớ có tập thể dục mà, bởi vậy sức tớ mạnh hơn chút rồi nhé."
Nếu muốn trở thành một bác sĩ ưu tú, thể lực là thứ đầu tiên phải theo kịp, cô ấy biết điều này rất rõ.
"Lúc ấy dưới tình thế cấp bách, tớ không kiểm soát được." Lữ Cẩn cẩn thận hỏi, "Sau này tớ phải bồi thường cho gã hả?"
"Đâu cần, các con vốn đang ngăn cản gã gây tổn thương cho người khác mà." Một vị cảnh sát ở lối ra vào nói với hai người, "Nhưng vẫn phải làm phiền hai đứa ở lại bệnh viện chờ một chút, bởi vì vụ án cầm dao hại người này dính líu tới vấn đề xâm phạm an toàn công cộng, sẽ có cảnh sát hình sự đến đảm nhận việc điều tra, chắc sẽ cần tiến hành thẩm vấn các con đấy."
"Không thành vấn đề ạ." Lữ Cẩn trả lời ngay tức thì, "Dù sao bây giờ đang là ngày nghỉ không có lên lớp, vả lại con biết rõ về việc này h..."
"Lữ Cẩn!"
Hành lang vọng tới một giọng nữ nghiêm khắc nhưng tràn ngập lo lắng.
Mọi người nhìn sang, phát hiện một nữ bác sĩ búi tóc đang đi từng bước dài vội vã về hướng này, cảnh sát chung quanh giơ tay cản đường theo bản năng.
"Mẹ?" Lữ Cẩn nhìn thấy nét mặt sốt ruột của mẹ mình, lật đật đi qua nắm lấy tay bà, cảm động nói, "Lữ Chí Hoa nữ sĩ, con không sao ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lữ Chí Hoa quét dọc cô con gái tràn trề năng lượng, phất tay cô ấy đi, nhìn về phía người cảnh sát gần đó nhất: "Đồng chí cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Lữ Chí Hoa đang sửa luận văn trong văn phòng, bỗng có đồng nghiệp gõ cửa đi vào, nói có thấy Lữ Cẩn bị cảnh sát mang vào khoa cấp cứu, không biết đã gặp chuyện gì, bà hoảng đến nỗi gấp rút xuống lầu, chỉ thấy Lữ Cẩn đang cười cười nói nói với cảnh sát.
"Đây là con gái chị hả? Bé nhà và một bạn học khác bữa nay thấy việc nghĩa hăng hái làm, chắc đã cứu được không ít người rồi chị ạ." Cảnh sát nói rồi nhìn sang hướng Chu Hoài Hạ, lại chẳng thấy ai.
Lại nhìn ra xa, phát hiện Chu Hoài Hạ đã ngồi trên ghế hành lang, dựa vào tường ngủ mất tiêu từ lúc nào không hay.
Mọi người: "..."
Lữ Cẩn đã quen với việc này: "Cậu ấy cứ như vậy đó ạ, giờ nào chỗ nào cũng ngủ được hết."
...
Đại đội thứ 3 của đội Cảnh sát hình sự Tây nội thành, họ nhanh chóng ngồi vào một chiếc SUV, lái về hướng bệnh viện.
"Đội trưởng, kẻ bị tình nghi đã làm bao nhiêu người bị thương vậy ạ?" Chàng cảnh sát hình sự trẻ tuổi mặt chữ điền tóc húi cua ngồi ở ghế sau bám lấy ghế phụ hỏi, cậu vừa làm xong nhiệm vụ về, không nghe rõ tình hình cụ thể, chỉ biết có người cầm dao muốn đâm chém trong trung tâm mua sắm.
Điền Hoằng cúi đầu nhìn camera giám sát trong máy tính bảng: "Một nữ sinh viên bị thương cánh tay."
Dư Thiên Minh ở ghế sau giận mắng: "Đồ khốn nạn!"
Điền Hoằng ngoái đầu nhìn cậu một cái, không nói gì.
Đợi đến bệnh viện, Dư Thiên Minh sờ đầu mình, tự dưng ngộ ra ánh mắt vừa rồi của đội trưởng.
Người bị hại vẫn khỏe như trâu, kẻ bị tình nghi thì hôn mê bất tỉnh, việc này đúng là ngược đời.
"Đâu phải người bị hại." Cô cảnh sát tóc ngắn sát tai nghe cậu thì thầm, lắc đầu nói, "Các cô ấy là người đi đường thấy việc nghĩa hăng hái làm."
Dư Thiên Minh đứng tại một cửa phòng bệnh, cách cửa kính nhìn nữ sinh đeo mắt kính ở bên trong, kinh ngạc: "Ý là sao?"
Tôn Vi đưa cho cậu máy tính bảng mà đội trưởng đã xem suốt quãng đường: "Em tự xem camera giám sát đi."
...
Trong phòng bệnh tạm thời bị bỏ trống, Lữ Cẩn ngồi trên chiếc ghế tròn, hơi hồi hộp, liên tục chỉnh mắt kính. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy thấy cảnh sát hình sự thật, người đàn ông trung niên tóc ngắn mặt vuông ở đối diện, ánh mắt sắc bén quét tới cực có sức uy hiếp.
"Đừng khẩn trương, chú xem camera giám sát rồi, chỉ là thẩm vấn theo đúng quy trình thôi." Khuôn mặt Điền Hoằng hơi thả lỏng, mang chút nét nhã nhặn, "Nghe nói con là sinh viên y khoa S đại, mẹ cũng là một bác sĩ nổi tiếng, không tệ lắm."
Lữ Cẩn xếp hai tay lên nhau đặt trên đùi, lưng eo thẳng tắp, thần sắc lẫm liệt đại nghĩa, ngay cả mắt kính cũng không che được ánh mắt kích động của cô ấy: "Từ nhỏ lý tưởng của con đã là chăm sóc người bị thương, hôm nay có thể ngăn cản hắn làm hại người khác, cũng tính là thực hiện được một phần lý tưởng của con rồi ạ."
Hăng máu, trẻ trâu.
Điền Hoằng đánh giá qua loa trong lòng, sau đó hắn hỏi về dòng thời gian câu chuyện từ góc nhìn của cô ấy, chờ cảnh sát hình sự bên cạnh ghi chép xong xuôi, bèn bảo cô ấy kêu Chu Hoài Hạ vào.
Chu Hoài Hạ vừa vào, Điền Hoằng đã buông đôi chân đang vắt chéo xuống.
Nữ sinh này mới càng phù hợp với trạng thái người bình thường, một tay cô bị nẹp định hình, mặt mày xanh sao, thần sắc uể oải, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi và mờ mịt, người ngợm trông gầy gò, nhìn hơi yếu đuối.
Nhưng cô lại có thể phát hiện nguy hiểm ngay khoảnh khắc người đàn ông móc dao phay ra, nhanh chóng lựa chọn đụng ngã kệ hàng, đồng thời kêu người khác báo cảnh sát, trong cách hành xử không có chút yếu đuối nào.
"Con rất thông minh, cũng rất nhạy bén." Điền Hoằng nói chân thành, "Trễ thêm chút nữa, con dao của kẻ tình nghi có khả năng đã chém lên cổ nữ sinh đằng trước rồi."
Trên đường hắn đã xem camera giám sát nhiều lần, lúc người đàn ông mặc áo khoác ngắn màu đen móc dao phay ra, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, rõ ràng gã đã tụ lực từ lâu, một giây sau sẽ phải vùng lên chém người, trễ thêm một giây nữa, hai nữ sinh phía trước ấy ít nhất sẽ có một người gặp chuyện không may.
Chu Hoài Hạ hơi rũ mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh sương máu phun tóe ra khi con dao chém lên cổ lúc ban đầu.
"Nhưng mà..." Điền Hoằng đột ngột hỏi, "Lúc đó bộ con thấy không được dễ chịu hả?"
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực chuyện tiểu Chu chính nghĩa giỏi nhất không phải đi ngủ, mà là xáo trộn sự thật rồi nói láo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro