Kẻ Xâm Nhiễm

Mộng Cảnh Xâm N...

2024-11-16 23:01:16

Chu Hoài Hạ mới về nhà chưa được hai ngày đã muốn về trường, cha Chu ban đầu không đồng ý: "Sao bữa nay tự dưng con lại muốn đến trường thế?"

Ông đã dậy sớm mua rau cải, vốn đang định làm chút món ăn trưa mà con gái thích.

"Tiểu Hạ muốn về trường thì cứ để con nó về trường đi anh." Mẹ Chu lo chuyện hôm qua đã gây ảnh hưởng tới Chu Hoài Hạ, cho rằng bây giờ cô về trường chưa chắc không phải chuyện tốt, cô có thể rời xa tiểu khu lộn xộn hiện tại, hồi sáng cặp cha mẹ kia còn quậy ở cổng chính nữa kìa.

Chu Hoài Hạ đã đổi vé máy bay, giữa trưa sẽ bay đi S thị, cô đeo cặp lên nói: "Con có hẹn đi chơi chung với bạn rồi ạ."

Con gái hiếm khi chủ động mời bạn học đi chơi, cha Chu mẹ Chu càng không có lý do từ chối, lập tức cầm lấy chìa khóa, đưa cô ra sân bay.

Trên máy bay, Chu Hoài Hạ đã nghĩ rất nhiều.

Lữ Cẩn nhất định đã lên kế hoạch lặp đi lặp lại trong đầu mình vô số lần, nếu không hai giấc mộng ấy sẽ không rõ ràng và có lô-gích đến vậy.

Đúng thế, rõ ràng và có lô-gích.

Tư duy của người nằm mơ thì rời rạc và cách quãng, những chuyện không có lô-gích mà muốn phát triển theo lẽ thường thì cần phải xảy ra nối tiếp nhau.

Chẳng hạn như cánh tay bị heo cắn đứt bỗng dưng mọc ra lại của nữ sinh ở tòa nhà 23, nam sinh đã tự sát tại tiểu khu bị hai chiếc đồng hồ báo thức biến dạng đâm xuyên cơ thể mà vẫn có thể sống sót một cách không hợp lẽ thường, bút chì trong tay cậu ta chảy mực, hai giám thị ở trước và sau thì mọc đầu camera to tướng.

Tất cả những người và sự việc không theo lẽ thường ở trong mơ là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng lại không một ai nhận ra cả.

Mà giấc mộng hành hạ mèo đến chết lại rõ ràng rất giống với hiện thực, không gian có thể nhìn thấy bằng mắt không có bất kỳ thứ méo mó gì, ngay cả số thứ tự nắp cống cũng có tồn tại thật nữa.

Chu Hoài Hạ không khẳng định hai giấc mộng đó là sự hoang tưởng trước khi chuyện xảy ra hay hồi ức sau khi chuyện xảy ra của Lữ Cẩn, nhưng người thái nhân cách ắt có để lại đầu mối.

Cô muốn đến ký túc xá giáo chức ấy xem thử.

Một khi tìm thấy chứng cứ khả nghi, cô sẽ báo cáo ngay lập tức!

...

"Sao cậu lại về đây rồi thế?" Lữ Cẩn chầm chầm dời bước gần lại cổng ký túc xá giáo chức, cố nặn ra một nụ cười, "Chẳng phải hồi sáng cậu còn ở nhà à?"

Giờ khắc này, trong đầu cô ấy hiện ra đủ loại bài báo và tin tức, nữ sinh viên nào đó dây dưa mập mờ với bạn cùng phòng của mình mấy năm trời, đến tột cùng là vì yêu thành cuồng hay vì oán sinh hận!

Chu Hoài Hạ lộ vẻ sầu muộn: "Hồi sáng tớ lại cãi một trận to đùng với cha mẹ vì vấn đề chuyên ngành, nên tớ dứt khoát về trường sớm luôn."

Lữ Cẩn lập tức thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải do hồi sáng cô ấy tắt cuộc gọi video của cô.

"Giờ đang là ngày nghỉ, ở trường tớ cũng chả có quen ai, bèn muốn tới tìm cậu chơi." Chu Hoài Hạ nói, bỗng nhiên ôm bụng, "Tớ có thể đi vệ sinh trong nhà cậu không?"

Lữ Cẩn do dự trong một chớp nhoáng, thấy mặt cô đau khổ tột cùng, thế là cô ấy vẫn tốt bụng dẫn người lên lầu.

Tầng 1 ký túc xá giáo chức chỉ có 2 hộ đối diện nhau, mỗi hộ có diện tích 80m2, hai phòng ngủ một phòng khách cộng với một ban công nhỏ, độc thân mà ở đây sẽ rất thoải mái, hành lang cũng rất sạch sẽ.

Lữ Cẩn đẩy mở cánh cửa bên trái có dán câu đối, đổi qua đôi dép lê của mẹ mình, còn chưa cúi người, chỉ thấy Chu Hoài Hạ đã chủ động giơ tay mở tủ giày ở huyền quan, đồng thời hơi đăm chiêu nhìn chằm chằm vào trong, như thể đang nghĩ nên chọn đôi nào để đeo.

Lữ Cẩn: "..."

Cô ấy lại bắt đầu hối hận vì đã dẫn người vào đây, đầu óc Chu Hoài Hạ không có vấn đề thật ư?

Tầm nhìn của Chu Hoài Hạ cuối cùng dời khỏi tủ giày, đối diện ánh mắt của bạn cùng phòng, hết sức vô tội: "Sao thế?"

Trong tủ giày không có một đôi giày cột bằng dây đen nào, nhưng Chu Hoài Hạ nhạy bén nhận ra trong ánh mắt vừa rồi của Lữ Cẩn ẩn chứa một nỗi lo âu.

Cô ấy đang sợ cô phát hiện ra thứ gì đó!

"Dép lê ở đây." Lữ Cẩn mặt không đổi sắc đá dép lê của mình qua cho Chu Hoài Hạ, "Nhà vệ sinh đi thẳng rồi quẹo trái."

Chờ Chu Hoài Hạ đi cầu xong, phải mau chóng đuổi cô đi mới được.

"Cảm ơn nhen."

Chu Hoài Hạ phát hiện sự đổi thay trong cảm xúc của Lữ Cẩn, càng cảm thấy mình không đến nhầm, bên trong căn hộ này chắc là cất giấu một thứ không thể để ai thấy.

"Quẹo trái!" Lữ Cẩn đứng ở phòng khách nhìn Chu Hoài Hạ đi thẳng về phía phải, không nhịn được nhắc nhở, "Bên phải là phòng sách."

Tay Chu Hoài Hạ đều đã phủ lên chốt cửa, thế là cô làm bộ không nghe, vặn nắm tay, dùng sức đẩy mở cửa phòng.

Phòng sách vừa nhìn đã thấy hết, một hàng kệ sách bày đủ mọi sách vở y học, ở giữa là một tủ sách, trong góc còn có khung xương cơ thể con người, ngoài ra chẳng còn gì nữa.

"Xin lỗi nha, đi nhầm rồi." Lúc này Chu Hoài Hạ mới tỏ vẻ vừa nhận ra, quay người đi về phía trái.

Lữ Cẩn nhìn hết thảy quá trình: "..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Hoài Hạ đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, ngắm nghía bốn phía, mọi thứ càng thêm rõ rệt so với nhìn thoáng qua lung tung trong video, quả nhiên giống hệt mộng cảnh. Cô đưa tay kéo cửa kính ngăn cách ra, đi đến trước vòi sen nhìn một hồi, sau đó xoay lưng nhìn tay vịn phía trên khối gạch tường vuông màu trắng.

Tay vịn này vốn nên dùng để tạo thuận lợi cho người già và trẻ nhỏ, phòng ngừa họ bị ngã lúc tắm.

Chu Hoài Hạ khom lưng xích lại gần để quan sát tay vịn, cô còn nhớ chú mèo trắng trong mơ từng duỗi vuốt liều mạng tóm chặt tay vịn, để lại vết cắt rõ nét.

... Không có.

Tảng đá đè nặng trong lòng cô vơi đi chút trọng lượng, coi bộ hai giấc mộng kia hẳn là vô số lần lên kế hoạch hoang tưởng trước đó của Lữ Cẩn.

Chu Hoài Hạ quay người rời khỏi khu vực tắm rửa, kế tiếp lại nhẹ tay nhẹ chân mở tủ kính ra kiểm tra, bên trong chỉ có mấy món mỹ phẩm dưỡng da và kem đánh răng đơn giản, cũng chẳng có thứ gì kỳ quặc khác.

Phòng khách.

Lữ Cẩn bụm điện thoại, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa nhà vệ sinh, lén lút nhỏ giọng nói: "Lữ Chí Hoa nữ sĩ, con xin được rời ký túc xá ạ."

Lữ giáo sư còn đang thỏa luận phương án giải phẫu cùng học trò, nghe vậy chỉ phun ra hai chữ: "Lý do."

Lữ Cẩn: "Con cảm thấy bạn cùng phòng của con không được bình thường cho lắm."

Giáo sư Lữ quả quyết bác bỏ: "Lời xin không có hiệu lực."

"Vì sao chứ ạ?!" Lữ Cẩn muốn nhân cơ hội phóng đại vấn đề của Chu Hoài Hạ, "Cậu ấy không tiến bộ, còn quái đản này nọ nữa..."

"Trước khi phân chia phòng ngủ vào lúc khai giảng, tân sinh viên nào cũng có làm một bài kiểm tra tâm lý cả, mẹ đã từng coi điểm bạn cùng phòng con, tâm lý của nó hết sức lành mạnh." Giáo sư Lữ nghiêm túc ngắt lời, "Lữ Cẩn, con đừng có mà chụp mũ người khác bậy bạ chỉ vì ham muốn được thuận tiện và được hưởng thụ."

Lữ Cẩn hơi chột dạ: "Con có đâu mẹ."

Giáo sư Lữ không nghe cô giải thích nữa, ngược lại căn dặn: "Ngày mai là sinh nhật em họ con, mẹ không có thời gian mua quà, tối nay con đi mua giúp mẹ đi, đến cửa hàng trang sức trang trí màu hồng phấn ấy, lần trước con bé có nói nó thích cặp công chúa hợp tác gì đó trong ấy."

Lữ Cẩn không bằng lòng lắm: "Con về lại ký túc xá giáo chức rồi, không muốn đi ra ngoài nữa đâu mẹ."

Lữ Chí Hoa: "Con mua xong sáng mai mang đến cho mẹ."

Lữ Cẩn nghe tiếng cúp máy tút tút, bực bội nắm tóc, Lữ Chí Hoa nữ sĩ đang muốn cô ấy khổ quen rồi sướng không chịu nổi đây mà, sinh hoạt tập thể rốt cuộc có gì tốt đâu chứ!

"Cụp."

Cửa nhà vệ sinh bị mở ra, thấy Chu Hoài Hạ đi chậm từ bên trong tới, Lữ Cẩn ho khan một tiếng, đẩy mắt kính nói: "Cậu ổn chưa? Tớ phải đi ra ngoài mua chút đồ, cậu tự về ký túc xá trước đi."

Chu Hoài Hạ nghe vậy, lập tức trở nên cảnh giác: "Cậu định đi đâu? Mua đồ gì á?"

Sau hai tiếng nữa, trời sẽ tối om.

Lữ Cẩn lanh mồm lẹ miệng: "Tớ phải rời trường, mua quà cho em họ."

Chu Hoài Hạ tiến lên ngay tức thì: "Tớ đi cùng cậu cho, dẫu sao ngày nghỉ cũng không có chuyện gì để làm hết trơn."

Lữ Cẩn quả thực muốn vá miệng mình mới nãy lại.

"Cậu không chịu cho tớ đi theo cậu hả?" Chu Hoài Hạ dường như nhìn ra gì đó, gương mặt vốn đã xanh xao tăng thêm vẻ đau lòng, cô rũ mắt, "Xin lỗi cậu nhiều."

Không cho cô đi chung có nghĩa là có gì đó kỳ lạ, đợi chút nữa phải lén bám đuôi.

Lữ Cẩn ăn mềm không ăn cứng, lặng thinh hai giây rồi nói: "Đâu có không chịu, đi thôi."

Trước khi đi, Chu Hoài Hạ cố ý để cặp trong nhà vệ sinh, lấy cớ cho lần vào ký túc xá giáo chức tiếp theo.

Tuy nhiên, lần này Lữ Cẩn vô cùng nhanh nhạy, rõ ràng đã đi tới cửa, bỗng dưng quay người nhìn chằm chằm cô, đẩy mắt kính hỏi: "Cặp cậu đâu rồi? Để quên trong nhà vệ sinh rồi phải không?"

Thành công phá nát cơ hội tiếp cận lần nữa của người bạn cùng phòng!

Chu Hoài Hạ: "..."

Tây nội thành, lầu 1 của một trung tâm mua sắm cỡ bự nào đó.

Lữ Cẩn liếc Chu Hoài Hạ theo sát kế bên một cái, thầm nghĩ: Lữ Chí Hoa nữ sĩ, người thực sự nên nhìn tận mắt đi, con gái người bị người ta quấn lấy nè trời!

Chu Hoài Hạ chán ngán đảo qua đám người chung quanh, ánh mắt rơi trên cánh cửa chớp sáng màu hồng phấn ở phía trước, thầm nghĩ: Lữ Cẩn thế mà lại rời trường để mua quà thật.

Hai người đều mang suy nghĩ riêng bước vào cửa hàng trang sức đang mốt.

Đang vào lễ Quốc Khánh, khách hàng trong tiệm không ít, hầu hết toàn là nữ sinh trẻ tuổi, lẻ tẻ vài chàng trai đi cùng họ.

Lữ Cẩn cúi đầu lướt coi lịch sử tin nhắn của em họ trong group gia đình, tìm thấy cặp hợp tác mà nàng ta thích là gì, lại cầm điện thoại đi hỏi nhân viên cửa hàng.

Chu Hoài Hạ bèn đi dạo gần đó, ngẫu nhiên nhìn thấy đồ lạ, cô sẽ cầm lên xem.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên kệ hàng ở tận trong cùng có treo một đống balo thú có lông mô phỏng động vật thật. Cô cảm thấy thú vị, đi qua gỡ một cái cặp hồ ly màu hồng xuống, hơi nhướng mày, trong mắt dâng trào hứng thú, còn chưa kịp ngắm cẩn thận, đầu bỗng như bị bổ ra, một đoạn hình ảnh hỗn loạn cứ thế chui vào: Một bàn tay với khớp xương thô to nắm con dao phay điên cuồng chém lên cần cổ trắng nõn và mảnh khảnh, máu bắn tung toé, sương đỏ đầy trời che mắt.

Đây là gì vậy?

Đầu Chu Hoài Hạ đau muốn nứt toạc, mặt mày tái mét, một tay chống lên kệ hàng, một tay túm chặt cái cặp lông. Cô có ngủ miếng nào đâu, sao lại đi vào giấc mộng của người khác thế này?

Cô cố giữ thăng bằng cơ thể, dùng sức lắc đầu hòng giúp mình trở nên tỉnh táo.

Một giây sau trước mắt lại hiện lên một cảnh khác, hai bóng lưng thon thả tay đan tay, các cô ấy mặc đầm thủy thủ hồng và xanh dương, chân đeo giày da màu đen, hai bên sau lưng trưng bày một dọc ly nước màu hồng.

"Giảm giá lễ Quốc Khánh, mua 500 giảm 50, mua 1000 giảm 120, mua càng nhiều giảm càng nhiều..."

Bên tai gần như cùng lúc đó vang lên hai tiếng loa phóng thanh nữ ngọt ngào nói chồng lên nhau, Chu Hoài Hạ chớp mắt liên tục, một hồi thì thấy cái cặp hồ ly màu hồng phấn trong tay, một hồi lại thấy bóng lưng của hai nữ sinh.

Chu Hoài Hạ thậm chí có thể cảm giác rằng mình đang đi lại. Cô dụi mắt thật mạnh, lại nhìn cặp hồ ly trong tay, chưa kịp hoàn hồn, trước mắt lại lóe lên một dãy kệ hàng bày đủ các loại bút màu hồng lấp lánh.

"..."

Đây rõ ràng là những thứ cô đã thấy khi mới bước vô cửa hàng, ngay cả hai chữ 'RẤT QUÝ' to đùng trên bảng in thử cũng giống nữa.

Chu Hoài Hạ nhất thời không kịp phản ứng, đầu cô đau chẳng khác nào bị búa bổ, cứ như cả người đột nhiên bị bỏ vào trong máy xay sinh tố rồi xoay mòng mòng dữ dội.

"Ọe!"

Sắc mặt Chu Hoài Hạ trắng bệch khó coi, một tay bụm chặt miệng, hàng mi ứa nước mắt sinh lý, một giây sau lại 'nhìn thấy' một chiếc gương.

Giữa sự không lường trước được, cô chạm mắt với người trong gương.

Một người đàn ông.

Cô thấy, một người đàn ông có gò má cao, sâu trong cặp mắt tam giác là sự hưng phấn u ám, mặc áo khoác ngắn màu đen, một tay luồn vào ngực, lướt qua chiếc gương nửa người gắn trên tường.

Chu Hoài Hạ chợt ngửa ra sau, hít vào một hơi, mặc kệ sự rối rắm và cơn đau nhức nhói trong đầu, cô xoay người vịn kệ hàng lảo đảo rời khỏi chỗ tận trong cùng.

Một dọc ly nước màu hồng kia... cô còn nhớ lúc vừa bước vô mình cũng có thấy...

Chu Hoài Hạ băng qua giá treo bút nhìn quen mắt, đứng giữa hai hàng kệ hàng nằm ở phía trước, ánh mắt dời từ kệ hàng đầy cặp bên trái sang kệ hàng đầy ly hồng bên phải, sau đó lại dòm người đàn ông mặc áo khoác ngắn màu đen đứng đưa lưng về phía mình, tầm mắt lướt qua bờ vai gã dừng tại hai nữ sinh mặc đồ thủy thủ màu hồng và xanh dương đứng trước kệ đồ trang điểm ở đằng trước nhất.

Bỗng nhiên có một cảm giác hoang đường rằng mộng cảnh xâm nhập hiện thực.

Nhưng mà, hiện thực không cho cô thêm thời gian để suy nghĩ nữa.

Từ góc nhìn của Chu Hoài Hạ, cô đã thấy người đàn ông tăng tốc nhịp bước về phía hai nữ sinh nọ, và... rút từ trong chiếc áo khoác ngắn màu đen ra một con dao phay bén ngót.

"Cặp công chúa khỉ hồng phấn là một mẫu khá hiếm của cửa hàng tụi em, hôm nay mua còn có giảm giá nữa đó ạ."

Lữ Cẩn cầm lấy chiếc cặp hợp tác mà nhân viên cửa hàng tìm hộ mình, chuẩn bị đến quầy tính tiền, vừa ngẩng đầu đúng lúc thấy Chu Hoài Hạ xuất hiện ở đối diện, co ấy còn chưa mở miệng đã phát hiện Chu Hoài Hạ đột ngột bày ra dáng vẻ quyết tâm đến cùng, bất thình lình vọt tới hướng mình.

"?"

Lữ Cẩn không hiểu, khiếp sợ, song nhanh nhẹn lách đi.

Ai dè cô thấy Chu Hoài Hạ trực tiếp lướt qua vị trí của cô ấy, đồng thời nhảy cẫng lên xông thẳng tới kệ hàng kế bên.

Lữ Cẩn trợn mắt hốc mồm xoay đầu, trơ mắt nhìn bạn cùng phòng nổi điên đẩy đổ kệ hàng trưng bày ly cộ tạo ra âm thanh rầm rầm, cặp hợp tác trong tay cũng vô tình làm rơi xuống đất.

Lữ Chí Hoa nữ sĩ, người có thấy không ạ?

Chu Hoài Hạ không bình thường thật mà!!!

Tất cả mọi người trong cửa hàng đều bị tiếng vang rầm rầm này thu hút sự chú ý, rối rít nhìn qua.

"Đm! Cậu đè người ta rồi kìa."

Lữ Cẩn đột nhiên phát hiện bên dưới kệ hàng mà Chu Hoài Hạ đè sụp dường như có ai đó, lật đật định đi qua kéo cô, muốn cứu người dưới kệ hàng ra.

Trước mắt Chu Hoài Hạ thoắt cái tối om, nhận ra người đàn ông bên dưới kệ hàng đang giãy giụa, cô đè kệ hàng thật mạnh xuống, gắng giữ ý thức hô với Lữ Cẩn gần mình nhất: "Báo cảnh sát! Gã có dao, muốn giết người!"

"Gì cơ?"

Lữ Cẩn sững sờ, nhìn kỹ lại, quả nhiên phát hiện một người đàn ông tay đang cầm dao phay giữa đống ly rơi lả tả dưới đất. Cô ấy không kịp nghĩ kỹ, nhào tới giơ chân lên, dùng sức đạp mạnh lên bàn tay đó, sau đó khom lưng giật con dao phay vào tay mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Chu chính nghĩa: Báo cáo! Báo cáo! Báo cáo mọi chuyện!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Xâm Nhiễm

Số ký tự: 0