Chỉ Là Một Ngườ...
2024-11-14 03:29:29
"Hết cứu rồi."
Bảo an tiểu khu trên chiếc bè bơm khí lắc đầu hô với chú bảo an đứng ở đầu cầu.
Đầu cầu bảo an cầm bộ đàm hỏi: "Cảnh sát tới chưa? Camera giám sát tra được chưa?"
Bác gái đứng kế bên chợt nhận ra: "Ủa chẳng phải đây là đứa nhỏ tòa nhà 5 sao? Năm nay hình như mới vào cấp 3 mà, tội nghiệp quá đi mất!"
"Sao lại rơi xuống thế này?"
"Ai thông báo cha mẹ thằng nhỏ đi?"
"Có số cha mẹ nó không?"
"Chả biết nữa."
"Tôi ở tòa nhà 5 nè, tôi biết nó ở tầng nào!"
"Mau đi! Mau đi kêu cha mẹ nó tới đây! Lẹ lên!"
Quần chúng vốn vây xem khá yên lặng bắt đầu rần rần lên.
"Chúng ta về nhà thôi." Mẹ Chu nhíu mày khít khao, thậm chí còn muốn giơ tay che mắt Chu Hoài Hạ, "Con nít đừng có xem mấy vụ này, dễ gặp ác mộng lắm."
"Mẹ, con lớn rồi mà." Chu Hoài Hạ chặn bàn tay duỗi tới của mẹ Chu, nhìn chòng chọc nam sinh trong hồ. Đêm qua cô mới đi vào giấc mộng của cậu ta, chứng kiến dáng vẻ suy sụp của cậu ta trong phòng thi, sáng dậy lại nhìn thấy thi thể của cậu ta trong hồ.
Mẹ Chu kéo Chu Hoài Hạ về nhà, không cho cô nán lại công viên nữa.
"Tiểu Hạ, nếu con có áp lực gì, nhất định phải nhớ nói với cha mẹ nhé." Mẹ Chu lo lắng, bà thỉnh thoảng lại nhìn Chu Hoài Hạ, thấy cô lặng thinh, liền hỏi, "Bị dọa sợ rồi hả con?"
"Dạ đâu có." Chu Hoài Hạ xốc dậy tinh thần, không biết là đang an ủi mẹ Chu hay bản thân mình nữa, "Chắc cậu ấy chỉ bị trượt chân rơi xuống thôi."
Nhưng giấc mộng và cảm xúc của người nằm mơ có dính líu tới nhau.
Với trạng thái sụp đổ của nam sinh tối hôm qua, rất khó để Chu Hoài Hạ không nghĩ nhiều.
"Bình thường ra ngoài con cũng phải cẩn thận đó." Mẹ Chu cau mày dặn dò, "Buổi tối không có việc gì thì đừng có ra ngoài một mình, đi đường nhất định phải nhớ cúi đầu nhìn đường."
Chu Hoài Hạ đồng ý: "Dạ được ạ."
Vừa về đến nhà, hai người đã chạm mặt cha Chu định đi ra ngoài, ông vừa thấy hai mẹ con cô bèn hỏi: "Mới chuẩn bị đi tìm hai mẹ con đây, đứa nhỏ nhà số 1701 tòa nhà 5 nhảy hồ tự sát hồi 4 giờ sáng nay, hai mẹ con có thấy không?"
Chu Hoài Hạ: "... Cha, sao cha biết hay vậy?"
Ông nói ra toàn bộ nơi ở, thời gian và nguyên nhân tử vong chỉ bằng một câu.
Cha Chu giơ điện thoại lên: "Trong group có người gửi camera giám sát."
Mẹ Chu muốn ngăn cản, Chu Hoài Hạ đã trước bà một bước giơ tay nhận lấy điện thoại của cha Chu: "Cho con xem với."
Tiểu khu có nhiều group chat, giờ phút này mọi người đều làm mới màn hình trò chuyện, cô vuốt lên một hồi mới tìm thấy có người gửi một đoạn video camera giám sát được quay lén bằng điện thoại.
Trong công viên, nam sinh mặt tròn mặc đồ ngủ dài tay màu xanh dương đậm bước nhanh trên lối nhỏ. Cậu giơ một tay gỡ mắt kính xuống, tay còn lại đánh 'bốp bốp' lên mặt mình, dùng sức cực lớn, xem bằng video giám sát tối tăm vẫn có thể nhìn ra mặt cậu ta sưng đỏ trong chóng vánh, trong miệng dường như còn đang lầm bầm gì đó như thần kinh có vấn đề.
Mắt Chu Hoài Hạ nhìn miệng nam sinh mặt tròn đăm đăm, gần như có thể lập tức nhớ ra những lời đáng chết, rác rưởi mà cậu chàng nhắc tới trong mơ ấy.
Nam sinh nhất thời không để ý tới miếng gạch nhô lên dưới chân, bỗng bị vấp té, mắt kính trong tay lập tức bay đi, rơi vào bụi cỏ sát bên.
Cậu ta chống hai tay đứng dậy, cũng không đi tìm mắt kính, mà đứng tại chỗ một hồi lâu, hồn như đã bị ai đó bắt đi, chỉ có sự nghiến răng nghiến lợi trên mặt cho thấy cảm xúc cậu ta đang xao động kịch liệt.
Một lát sau, nam sinh mặt tròn di chuyển, nhưng không phải đi tìm mắt kính, thay vào đó là chạy thật nhanh lên cầu đá, nắm lan can xoay người, trực tiếp nhảy xuống.
Mặt hồ 'bõm' một tiếng tóe lên tia nước không lớn không nhỏ, camera giám sát đến đây là dừng.
Chu Hoài Hạ ấn mở video lần nữa, tua tới trước, tầm mắt rơi trên thời gian camera giám sát dừng lại.
4:18 rạng sáng.
Lúc đó, cô đang ngồi uống nước trên sô pha trong phòng khách.
Nói cách khác, nam sinh vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, đi thẳng ra ngoài vào công viên tiểu khu, cuối cùng mới nhảy hồ.
Chu Hoài Hạ trả điện thoại lại cho cha Chu, bịt miệng bằng mu bàn tay còn lại, đè nén cơn buồn nôn sinh lý đang cuộn trào trong bao tử.
Chuyện này không có liên quan gì tới cô cả, nhưng...
"Trong group nói cha mẹ đứa nhỏ kiểm soát chặt chẽ lắm, vì đó mà thằng nhóc thường này hay ngẩn người." Cha Chu còn đang lướt tin tức trên màn hình, "Chắc là kỳ kiểm tra tháng này làm bài không được tốt, nên bị kích thích rồi."
Cha Chu nhấn vào video mới nhất được gửi trong group, điện thoại lập tức phát ra tiếng kêu khóc chói tai 'Con ơi', 'Sao lại có thể như vậy được?' của một cặp vợ chồng trung niên mới chạy tới công viên.
"Tội quá." Cha Chu lắc đầu, "Nếu bình thường giảm chút áp lực cho con mình, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như thế này rồi."
"Tắt video đi, đừng có đứng ở đây nữa." Mẹ Chu đẩy cha Chu, "Đều là chuyện của người ta mà, anh bớt bà tám lại đi."
"Con buồn ngủ rồi." Chu Hoài Hạ chợt nói, "Cha mẹ, con đi đánh một giấc trước nha."
Mẹ Chu nhìn con gái định nói đành thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Được con, chừng nào nấu cơm trưa xong, mẹ sẽ gọi con nhé."
Chu Hoài Hạ đẩy cửa vào phòng, nghe loáng thoáng mẹ mình đang trách ba mình ở phòng khách.
"Ông cho Tiểu Hạ coi camera giám sát làm gì? Lỡ con mình bị dọa sợ rồi sao?"
"Tui tưởng..."
"Ông tưởng gì? Bộ ông không thấy mặt Tiểu Hạ..."
"Rầm!"
Chu Hoài Hạ đóng cửa ngăn cách giọng nói ở phòng khách, trực tiếp ngã lên giường. Cô nhìn trần nhà, nét mặt mỏi mệt: Có thể vào mộng để làm gì vậy? Chẳng qua chỉ cảm nhận được cảm xúc của người nằm mơ thôi, còn lại không thể làm gì khác được cả.
Chỉ là một người ngoài cuộc.
Miễn là cô không ngừng đi vào giấc mộng của người khác, chuyện giống hôm nay sớm muộn gì vẫn sẽ phát sinh nữa.
... Lạ quá, có lẽ cô vẫn có thể làm gì đó.
Chu Hoài Hạ móc điện thoại từ túi ra, ấn mở giao diện video chat của WeChat.
Mấy giây sau, Lữ Cẩn xuất hiện trong video bên kia, kinh ngạc hỏi: "Chu Hoài Hạ? Sao vậy?"
"Tớ làm rơi đồ trong ký túc xá." Chu Hoài Hạ nằm trên giường, quan sát sau lưng Lữ Cẩn, "Cậu đang không ở trường hả?"
"Có đâu á." Lữ Cẩn ngồi trước một chiếc máy tính, một tay cầm điện thoại, bên cạnh tay còn lại là bàn phím màu đen, đằng sau là tủ sắt màu xám trắng, cô nàng chỉ phân cho Chu Hoài Hạ mấy phần sự chú ý, vẫn nhìn thẳng vào màn hình, "Tớ đang ở bệnh viện của mẹ tớ mà, cậu làm rơi thứ gì trong ký túc xá thế?"
Chu Hoài Hạ không trả lời ngay, thay vào đó hỏi: "Vậy chừng nào cậu mới về trường?"
Lữ Cẩn cầm chuột cuộn trang web: "Chắc tầm chiều ấy."
Cô ấy không phát hiện Chu Hoài Hạ nhíu mày, chỉ nghe bạn cùng phòng hỏi: "Quốc Khánh cậu không về nhà, một mực ở trường à?"
Chẳng phải bọn mèo ở trường sẽ có thể rơi vào nguy hiểm bất cứ lúc nào hay sao?
Lữ Cẩn 'ò' một tiếng: "Gần như là vậy đó, mẹ tớ có một ký túc xá giáo chức trên danh nghĩa của bà ấy, Quốc Khánh tớ ở bên đó."
Ký túc xá chỉ có thể đảm bảo những yêu cầu sinh hoạt cơ bản, ký túc xá giáo chức thì có ban công, phòng bếp và phòng sách riêng, ngay cả giường cũng lớn hơn phân nửa. Nếu không phải mẹ cô ấy không ép cô ấy sống tập thể ở đại học, Lữ Cẩn vốn sẽ không ở 407.
Chu Hoài Hạ chậm chạp ngồi dậy, nhìn bạn cùng phòng của mình như một quả bom không hẹn giờ: "Chiều nay mấy giờ cậu về?"
Lữ Cẩn: "Chưa xác định nữa, tầm 3h ấy."
Chu Hoài Hạ: "Vậy lúc về trường, cậu gửi giúp tớ một thứ được không?"
"Được chứ." Mắt Lữ Cẩn rốt cuộc nhìn thẳng video, "Gửi thứ gì?"
Chu Hoài Hạ: "Mấy quyển sách thôi, cậu đến ký túc xá thì gọi video cho tớ nhé."
"Ok." Lữ Cẩn đồng ý dứt khoát, chờ cúp máy, tay cầm chuột của cô khựng lại, kinh ngạc tự hỏi, "Chu Hoài Hạ mà cũng biết đọc sách nữa à?"
Ly kỳ phết, chúa ngủ hoàn toàn tỉnh ngộ rồi sao?
Hai giờ rưỡi chiều, Lữ Cẩn vừa từ bệnh viện đi ra, lại nhận được cuộc gọi video của bạn cùng phòng, cô ấy không nghĩ nhiều, nhấn nhận hỏi: "Sao thế?"
"Tớ tưởng cậu về trường rồi." Chu Hoài Hạ nhìn bối cảnh sau lưng Lữ Cẩn, là đang trên xe buýt, "Sợ cậu quên gửi đồ giùm tớ đó mà."
Lữ Cẩn kéo dây xin xuống xe buýt: "Yên tâm, tớ có viết trong ghi nhớ mà, không quên đâu nhen."
Cô ấy không đeo tai nghe, nói vài câu liền cúp máy.
Chu Hoài Hạ ở bên đầu dây còn lại tính toán thời gian Lữ Cẩn về trường, đến 3h, cô lại bấm gọi video.
"Cậu muốn lấy sách nào vậy?" Lữ Cẩn lúc này vừa khéo định gửi cho cô vài bức ảnh mặt bàn, bèn nhận máy luôn, cô ấy đổi camera ra sau, "Mấy quyển đó hả?"
Bình thường cô ấy không quan tâm sách vở trên bàn học của bạn cùng phòng, hôm nay thấy toàn là mấy quyển , , ... à ừm, có cả nữa.
Nhìn không ra Chu Hoài Hạ có đa tín ngưỡng đó nhen.
Tuy chỉ cảnh quay không tới ba giây, nhưng Chu Hoài Hạ xác nhận Lữ Cẩn quả thực đang ở ký túc xá, cô tùy tiện chỉ mấy quyển: "Phiền cậu gửi qua giùm tớ nhé, cảm ơn nhiều."
Sau khi tắt cuộc gọi video, Chu Hoài Hạ chỉ bình tĩnh một thời gian ngắn ngủi tại nhà, cô không biết chừng nào Lữ Cẩn mới thực hiện hành vi biến thái trong mơ, nhưng ngày nghỉ Quốc Khánh, trong trường cơ bản không có một ai, tuyệt đối là một thời điểm tốt để hành động.
Cô phải cắt ngang kế hoạch của cô ấy.
Một cuộc gọi video bất ngờ là một phương pháp đơn giản.
10:25 tối.
"Chu Hoài Hạ?" Lữ Cẩn nhìn bạn cùng phòng mặc đồ ngủ trên video trong điện thoại, mặt mày đầy vẻ nghi hoặc, "Còn chuyện gì nữa hả? Tớ gửi qua chuyển phát nhanh rồi, số đơn hàng tớ cũng gửi cho cậu rồi mà."
Chu Hoài Hạ ở video bên kia mím môi, hai mắt có chút phiền muộn: "Thì tớ... hơi mơ màng thôi."
Phòng sách xa lạ, trước mặt bày vài cuốn sách, tay còn cầm bút, chung quanh cũng không có tiếng mèo kêu, cô thấy hơi nhẹ lòng.
Lữ Cẩn đẩy mắt kính, trên dưới quan sát người bạn cùng phòng này của mình, miễn cưỡng dâng lên chút sự hiếu kỳ: "Ý cậu là sao?"
"Haiz, trước giờ tớ với cha mẹ luôn có quan điểm bất đồng về chuyện chuyên ngành ấy." Chu Hoài Hạ thở dài, lại như mới nhận ra, "Có phải tớ làm phiền cậu học hành rồi không? Vậy mai nói sau nhé."
Lữ Cẩn nhìn màn hình tối đen: "?"
Chu Hoài Hạ không biết nếu Lữ Cẩn muốn thực hiện kế hoạch hành hạ mèo cô ấy sẽ chọn thời gian nào, định gọi video ngẫu nhiên hòng quan sát đồng thời quấy rầy cô ấy.
00:12 rạng sáng.
Chu Hoài Hạ gắng vượt qua cơn buồn ngủ đang phủ lấy mình, nhấn gọi video cho Lữ Cẩn.
Bạn cùng phòng quả nhiên vẫn chưa ngủ, ngồi trên giường trong ký túc xá, cầm trong tay một văn kiện A4.
Chu Hoài Hạ: "Cậu còn chưa ngủ nữa hả? Tớ ngủ không có được. Haiz, được rồi, có vài chuyện vẫn đợi mai mới nói với cậu vậy."
"Đâu có..." Lữ Cẩn còn chưa nói xong, cuộc gọi đã lập tức bị dừng, cô ấy ngớ ra nhìn điện thoại, "Đồ thần kinh."
Hôm sau, 7:31 sáng.
Chu Hoài Hạ vừa mở mắt ra, chuyện đầu tiên làm là gọi video cho Lữ Cẩn.
Đầu bên kia reo đủ mười mấy giây, lúc sắp tự động cúp máy, Lữ Cẩn mới nhận cuộc gọi, cô ấy cầm điện thoại, nở nụ cười trên môi: "Lại sao nữa?"
Mới sáng còn chưa rời giường đã gọi video cho mình, không kịp chờ muốn tâm sự như thế, bộ hai cô quen thân lắm hả? Ngày thường ở trường cũng không thấy cô nhiều lời đến vậy.
Chu Hoài Hạ quét qua phía sau Lữ Cẩn, cô ấy đang cầm điện thoại đi lại, có thể thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, phòng khách sạch sẽ gọn gàng, xác nhận không có cảnh máu me nào, nhưng tóc cô ấy lại ướt, hẳn là mới gội đầu xong, tuy nhiên lúc ở ký túc xá, Lữ Cẩn nào có thói quen gội đầu vào buổi sáng.
Thế là, nàng trực tiếp tra hỏi: "Sao mới sáng mà cậu lại gội đầu thế?"
Lữ Cẩn tay còn lại cầm khăn xoa đầu, đi về hướng nhà vệ sinh: "Bà chị, chị có chuyện gì à?"
Chu Hoài Hạ thật sự quá bất thường luôn!
Giống kẹo cao su vậy, chẳng hiểu sao cứ dính vào mình.
Từ trước tới nay cô ấy chưa gặp ai thích gọi video đến thế, còn chưa tròn 2 ngày mà đã tận 6 cuộc, như đang kiểm tra cô ấy vậy, hai cô có phải người yêu đâu trời!
Lữ Cẩn vẫn cố nhịn, mang chút ít lòng tốt dành cho nhóm người yếu thế, dịu đi sắc mặt: "Nếu cậu và cha mẹ cậu bất đông quan điểm về chuyên ngành, có thể ngồi xuống rồi tâm sự sâu với họ một phen, trường mình cũng cho đổi chuyên ngành mà."
Chu Hoài Hạ đã đạt mục đích của cuộc gọi video này, đang chuẩn bị tìm một lý do để cúp máy: "Ok, tớ..."
Lữ Cẩn đã đẩy mở cửa nhà vệ sinh, bước vào cầm lấy máy sấy, tiện tay đặt điện thoại trên cốc xúc miệng, không đặt đàng hoàng, chiếc cốc bị đổ, điện thoại lộn nhào rồi rơi thẳng xuống đất.
Ánh mắt của Chu Hoài Hạ ở bên kia video lại bỗng khựng lại, cô thấy rồi.
Vách cửa kính quen thuộc, ngay cả vòi sen và bố cục tay vịn trên khối gạch men sứ vuông nhỏ màu trắng hơi ngả vàng đều giống y như đúc.
"Thôi cúp trước đây." Lữ Cẩn khom lưng nhặt điện thoại lên, cô ấy định sấy tóc, không gọi video được nữa, "Có việc thì dùng voice, đừng có gọi video."
Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã dừng, Chu Hoài Hạ chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, nét mặt nghiêm nghị, hóa ra vụ án đầu tiên xảy ra trong mơ nằm ở trong nhà vệ sinh của ký túc xá giáo chức.
...
4:53 chiều.
Lữ Cẩn đeo cặp sách từ bệnh viện về, hôm nay cô dự thính một tiết nghiên cứu và thảo luận, cảm giác có thu hoạch lớn, quay về chuẩn bị sắp xếp lại kiến thức mới.
Cô đi xuống dưới tòa ký túc xá giáo chức, ngẩng đầu thấy một người quen ở cổng, lập tức dừng bước.
Lữ Cẩn ngoài mặt tỏ vẻ điềm tĩnh, song lại cúi đầu đẩy mắt kính: "Chậc!"
Chỉ kêu Chu Hoài Hạ đừng gọi video thôi mà, cô dĩ nhiên lại trực tiếp đuổi theo từ dưới quê tới đây luôn!
Tác giả có lời muốn nói:
Buổi sáng, Lữ Cẩn: Lại có chuyện gì nữa vậy, đại tiểu thư của tui?
Buổi chiều, Lữ Cẩn: Bạn cùng phòng bị bệnh nặng, có ai có thể nói ra giùm tui không?
Bảo an tiểu khu trên chiếc bè bơm khí lắc đầu hô với chú bảo an đứng ở đầu cầu.
Đầu cầu bảo an cầm bộ đàm hỏi: "Cảnh sát tới chưa? Camera giám sát tra được chưa?"
Bác gái đứng kế bên chợt nhận ra: "Ủa chẳng phải đây là đứa nhỏ tòa nhà 5 sao? Năm nay hình như mới vào cấp 3 mà, tội nghiệp quá đi mất!"
"Sao lại rơi xuống thế này?"
"Ai thông báo cha mẹ thằng nhỏ đi?"
"Có số cha mẹ nó không?"
"Chả biết nữa."
"Tôi ở tòa nhà 5 nè, tôi biết nó ở tầng nào!"
"Mau đi! Mau đi kêu cha mẹ nó tới đây! Lẹ lên!"
Quần chúng vốn vây xem khá yên lặng bắt đầu rần rần lên.
"Chúng ta về nhà thôi." Mẹ Chu nhíu mày khít khao, thậm chí còn muốn giơ tay che mắt Chu Hoài Hạ, "Con nít đừng có xem mấy vụ này, dễ gặp ác mộng lắm."
"Mẹ, con lớn rồi mà." Chu Hoài Hạ chặn bàn tay duỗi tới của mẹ Chu, nhìn chòng chọc nam sinh trong hồ. Đêm qua cô mới đi vào giấc mộng của cậu ta, chứng kiến dáng vẻ suy sụp của cậu ta trong phòng thi, sáng dậy lại nhìn thấy thi thể của cậu ta trong hồ.
Mẹ Chu kéo Chu Hoài Hạ về nhà, không cho cô nán lại công viên nữa.
"Tiểu Hạ, nếu con có áp lực gì, nhất định phải nhớ nói với cha mẹ nhé." Mẹ Chu lo lắng, bà thỉnh thoảng lại nhìn Chu Hoài Hạ, thấy cô lặng thinh, liền hỏi, "Bị dọa sợ rồi hả con?"
"Dạ đâu có." Chu Hoài Hạ xốc dậy tinh thần, không biết là đang an ủi mẹ Chu hay bản thân mình nữa, "Chắc cậu ấy chỉ bị trượt chân rơi xuống thôi."
Nhưng giấc mộng và cảm xúc của người nằm mơ có dính líu tới nhau.
Với trạng thái sụp đổ của nam sinh tối hôm qua, rất khó để Chu Hoài Hạ không nghĩ nhiều.
"Bình thường ra ngoài con cũng phải cẩn thận đó." Mẹ Chu cau mày dặn dò, "Buổi tối không có việc gì thì đừng có ra ngoài một mình, đi đường nhất định phải nhớ cúi đầu nhìn đường."
Chu Hoài Hạ đồng ý: "Dạ được ạ."
Vừa về đến nhà, hai người đã chạm mặt cha Chu định đi ra ngoài, ông vừa thấy hai mẹ con cô bèn hỏi: "Mới chuẩn bị đi tìm hai mẹ con đây, đứa nhỏ nhà số 1701 tòa nhà 5 nhảy hồ tự sát hồi 4 giờ sáng nay, hai mẹ con có thấy không?"
Chu Hoài Hạ: "... Cha, sao cha biết hay vậy?"
Ông nói ra toàn bộ nơi ở, thời gian và nguyên nhân tử vong chỉ bằng một câu.
Cha Chu giơ điện thoại lên: "Trong group có người gửi camera giám sát."
Mẹ Chu muốn ngăn cản, Chu Hoài Hạ đã trước bà một bước giơ tay nhận lấy điện thoại của cha Chu: "Cho con xem với."
Tiểu khu có nhiều group chat, giờ phút này mọi người đều làm mới màn hình trò chuyện, cô vuốt lên một hồi mới tìm thấy có người gửi một đoạn video camera giám sát được quay lén bằng điện thoại.
Trong công viên, nam sinh mặt tròn mặc đồ ngủ dài tay màu xanh dương đậm bước nhanh trên lối nhỏ. Cậu giơ một tay gỡ mắt kính xuống, tay còn lại đánh 'bốp bốp' lên mặt mình, dùng sức cực lớn, xem bằng video giám sát tối tăm vẫn có thể nhìn ra mặt cậu ta sưng đỏ trong chóng vánh, trong miệng dường như còn đang lầm bầm gì đó như thần kinh có vấn đề.
Mắt Chu Hoài Hạ nhìn miệng nam sinh mặt tròn đăm đăm, gần như có thể lập tức nhớ ra những lời đáng chết, rác rưởi mà cậu chàng nhắc tới trong mơ ấy.
Nam sinh nhất thời không để ý tới miếng gạch nhô lên dưới chân, bỗng bị vấp té, mắt kính trong tay lập tức bay đi, rơi vào bụi cỏ sát bên.
Cậu ta chống hai tay đứng dậy, cũng không đi tìm mắt kính, mà đứng tại chỗ một hồi lâu, hồn như đã bị ai đó bắt đi, chỉ có sự nghiến răng nghiến lợi trên mặt cho thấy cảm xúc cậu ta đang xao động kịch liệt.
Một lát sau, nam sinh mặt tròn di chuyển, nhưng không phải đi tìm mắt kính, thay vào đó là chạy thật nhanh lên cầu đá, nắm lan can xoay người, trực tiếp nhảy xuống.
Mặt hồ 'bõm' một tiếng tóe lên tia nước không lớn không nhỏ, camera giám sát đến đây là dừng.
Chu Hoài Hạ ấn mở video lần nữa, tua tới trước, tầm mắt rơi trên thời gian camera giám sát dừng lại.
4:18 rạng sáng.
Lúc đó, cô đang ngồi uống nước trên sô pha trong phòng khách.
Nói cách khác, nam sinh vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, đi thẳng ra ngoài vào công viên tiểu khu, cuối cùng mới nhảy hồ.
Chu Hoài Hạ trả điện thoại lại cho cha Chu, bịt miệng bằng mu bàn tay còn lại, đè nén cơn buồn nôn sinh lý đang cuộn trào trong bao tử.
Chuyện này không có liên quan gì tới cô cả, nhưng...
"Trong group nói cha mẹ đứa nhỏ kiểm soát chặt chẽ lắm, vì đó mà thằng nhóc thường này hay ngẩn người." Cha Chu còn đang lướt tin tức trên màn hình, "Chắc là kỳ kiểm tra tháng này làm bài không được tốt, nên bị kích thích rồi."
Cha Chu nhấn vào video mới nhất được gửi trong group, điện thoại lập tức phát ra tiếng kêu khóc chói tai 'Con ơi', 'Sao lại có thể như vậy được?' của một cặp vợ chồng trung niên mới chạy tới công viên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tội quá." Cha Chu lắc đầu, "Nếu bình thường giảm chút áp lực cho con mình, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như thế này rồi."
"Tắt video đi, đừng có đứng ở đây nữa." Mẹ Chu đẩy cha Chu, "Đều là chuyện của người ta mà, anh bớt bà tám lại đi."
"Con buồn ngủ rồi." Chu Hoài Hạ chợt nói, "Cha mẹ, con đi đánh một giấc trước nha."
Mẹ Chu nhìn con gái định nói đành thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Được con, chừng nào nấu cơm trưa xong, mẹ sẽ gọi con nhé."
Chu Hoài Hạ đẩy cửa vào phòng, nghe loáng thoáng mẹ mình đang trách ba mình ở phòng khách.
"Ông cho Tiểu Hạ coi camera giám sát làm gì? Lỡ con mình bị dọa sợ rồi sao?"
"Tui tưởng..."
"Ông tưởng gì? Bộ ông không thấy mặt Tiểu Hạ..."
"Rầm!"
Chu Hoài Hạ đóng cửa ngăn cách giọng nói ở phòng khách, trực tiếp ngã lên giường. Cô nhìn trần nhà, nét mặt mỏi mệt: Có thể vào mộng để làm gì vậy? Chẳng qua chỉ cảm nhận được cảm xúc của người nằm mơ thôi, còn lại không thể làm gì khác được cả.
Chỉ là một người ngoài cuộc.
Miễn là cô không ngừng đi vào giấc mộng của người khác, chuyện giống hôm nay sớm muộn gì vẫn sẽ phát sinh nữa.
... Lạ quá, có lẽ cô vẫn có thể làm gì đó.
Chu Hoài Hạ móc điện thoại từ túi ra, ấn mở giao diện video chat của WeChat.
Mấy giây sau, Lữ Cẩn xuất hiện trong video bên kia, kinh ngạc hỏi: "Chu Hoài Hạ? Sao vậy?"
"Tớ làm rơi đồ trong ký túc xá." Chu Hoài Hạ nằm trên giường, quan sát sau lưng Lữ Cẩn, "Cậu đang không ở trường hả?"
"Có đâu á." Lữ Cẩn ngồi trước một chiếc máy tính, một tay cầm điện thoại, bên cạnh tay còn lại là bàn phím màu đen, đằng sau là tủ sắt màu xám trắng, cô nàng chỉ phân cho Chu Hoài Hạ mấy phần sự chú ý, vẫn nhìn thẳng vào màn hình, "Tớ đang ở bệnh viện của mẹ tớ mà, cậu làm rơi thứ gì trong ký túc xá thế?"
Chu Hoài Hạ không trả lời ngay, thay vào đó hỏi: "Vậy chừng nào cậu mới về trường?"
Lữ Cẩn cầm chuột cuộn trang web: "Chắc tầm chiều ấy."
Cô ấy không phát hiện Chu Hoài Hạ nhíu mày, chỉ nghe bạn cùng phòng hỏi: "Quốc Khánh cậu không về nhà, một mực ở trường à?"
Chẳng phải bọn mèo ở trường sẽ có thể rơi vào nguy hiểm bất cứ lúc nào hay sao?
Lữ Cẩn 'ò' một tiếng: "Gần như là vậy đó, mẹ tớ có một ký túc xá giáo chức trên danh nghĩa của bà ấy, Quốc Khánh tớ ở bên đó."
Ký túc xá chỉ có thể đảm bảo những yêu cầu sinh hoạt cơ bản, ký túc xá giáo chức thì có ban công, phòng bếp và phòng sách riêng, ngay cả giường cũng lớn hơn phân nửa. Nếu không phải mẹ cô ấy không ép cô ấy sống tập thể ở đại học, Lữ Cẩn vốn sẽ không ở 407.
Chu Hoài Hạ chậm chạp ngồi dậy, nhìn bạn cùng phòng của mình như một quả bom không hẹn giờ: "Chiều nay mấy giờ cậu về?"
Lữ Cẩn: "Chưa xác định nữa, tầm 3h ấy."
Chu Hoài Hạ: "Vậy lúc về trường, cậu gửi giúp tớ một thứ được không?"
"Được chứ." Mắt Lữ Cẩn rốt cuộc nhìn thẳng video, "Gửi thứ gì?"
Chu Hoài Hạ: "Mấy quyển sách thôi, cậu đến ký túc xá thì gọi video cho tớ nhé."
"Ok." Lữ Cẩn đồng ý dứt khoát, chờ cúp máy, tay cầm chuột của cô khựng lại, kinh ngạc tự hỏi, "Chu Hoài Hạ mà cũng biết đọc sách nữa à?"
Ly kỳ phết, chúa ngủ hoàn toàn tỉnh ngộ rồi sao?
Hai giờ rưỡi chiều, Lữ Cẩn vừa từ bệnh viện đi ra, lại nhận được cuộc gọi video của bạn cùng phòng, cô ấy không nghĩ nhiều, nhấn nhận hỏi: "Sao thế?"
"Tớ tưởng cậu về trường rồi." Chu Hoài Hạ nhìn bối cảnh sau lưng Lữ Cẩn, là đang trên xe buýt, "Sợ cậu quên gửi đồ giùm tớ đó mà."
Lữ Cẩn kéo dây xin xuống xe buýt: "Yên tâm, tớ có viết trong ghi nhớ mà, không quên đâu nhen."
Cô ấy không đeo tai nghe, nói vài câu liền cúp máy.
Chu Hoài Hạ ở bên đầu dây còn lại tính toán thời gian Lữ Cẩn về trường, đến 3h, cô lại bấm gọi video.
"Cậu muốn lấy sách nào vậy?" Lữ Cẩn lúc này vừa khéo định gửi cho cô vài bức ảnh mặt bàn, bèn nhận máy luôn, cô ấy đổi camera ra sau, "Mấy quyển đó hả?"
Bình thường cô ấy không quan tâm sách vở trên bàn học của bạn cùng phòng, hôm nay thấy toàn là mấy quyển , , ... à ừm, có cả nữa.
Nhìn không ra Chu Hoài Hạ có đa tín ngưỡng đó nhen.
Tuy chỉ cảnh quay không tới ba giây, nhưng Chu Hoài Hạ xác nhận Lữ Cẩn quả thực đang ở ký túc xá, cô tùy tiện chỉ mấy quyển: "Phiền cậu gửi qua giùm tớ nhé, cảm ơn nhiều."
Sau khi tắt cuộc gọi video, Chu Hoài Hạ chỉ bình tĩnh một thời gian ngắn ngủi tại nhà, cô không biết chừng nào Lữ Cẩn mới thực hiện hành vi biến thái trong mơ, nhưng ngày nghỉ Quốc Khánh, trong trường cơ bản không có một ai, tuyệt đối là một thời điểm tốt để hành động.
Cô phải cắt ngang kế hoạch của cô ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cuộc gọi video bất ngờ là một phương pháp đơn giản.
10:25 tối.
"Chu Hoài Hạ?" Lữ Cẩn nhìn bạn cùng phòng mặc đồ ngủ trên video trong điện thoại, mặt mày đầy vẻ nghi hoặc, "Còn chuyện gì nữa hả? Tớ gửi qua chuyển phát nhanh rồi, số đơn hàng tớ cũng gửi cho cậu rồi mà."
Chu Hoài Hạ ở video bên kia mím môi, hai mắt có chút phiền muộn: "Thì tớ... hơi mơ màng thôi."
Phòng sách xa lạ, trước mặt bày vài cuốn sách, tay còn cầm bút, chung quanh cũng không có tiếng mèo kêu, cô thấy hơi nhẹ lòng.
Lữ Cẩn đẩy mắt kính, trên dưới quan sát người bạn cùng phòng này của mình, miễn cưỡng dâng lên chút sự hiếu kỳ: "Ý cậu là sao?"
"Haiz, trước giờ tớ với cha mẹ luôn có quan điểm bất đồng về chuyện chuyên ngành ấy." Chu Hoài Hạ thở dài, lại như mới nhận ra, "Có phải tớ làm phiền cậu học hành rồi không? Vậy mai nói sau nhé."
Lữ Cẩn nhìn màn hình tối đen: "?"
Chu Hoài Hạ không biết nếu Lữ Cẩn muốn thực hiện kế hoạch hành hạ mèo cô ấy sẽ chọn thời gian nào, định gọi video ngẫu nhiên hòng quan sát đồng thời quấy rầy cô ấy.
00:12 rạng sáng.
Chu Hoài Hạ gắng vượt qua cơn buồn ngủ đang phủ lấy mình, nhấn gọi video cho Lữ Cẩn.
Bạn cùng phòng quả nhiên vẫn chưa ngủ, ngồi trên giường trong ký túc xá, cầm trong tay một văn kiện A4.
Chu Hoài Hạ: "Cậu còn chưa ngủ nữa hả? Tớ ngủ không có được. Haiz, được rồi, có vài chuyện vẫn đợi mai mới nói với cậu vậy."
"Đâu có..." Lữ Cẩn còn chưa nói xong, cuộc gọi đã lập tức bị dừng, cô ấy ngớ ra nhìn điện thoại, "Đồ thần kinh."
Hôm sau, 7:31 sáng.
Chu Hoài Hạ vừa mở mắt ra, chuyện đầu tiên làm là gọi video cho Lữ Cẩn.
Đầu bên kia reo đủ mười mấy giây, lúc sắp tự động cúp máy, Lữ Cẩn mới nhận cuộc gọi, cô ấy cầm điện thoại, nở nụ cười trên môi: "Lại sao nữa?"
Mới sáng còn chưa rời giường đã gọi video cho mình, không kịp chờ muốn tâm sự như thế, bộ hai cô quen thân lắm hả? Ngày thường ở trường cũng không thấy cô nhiều lời đến vậy.
Chu Hoài Hạ quét qua phía sau Lữ Cẩn, cô ấy đang cầm điện thoại đi lại, có thể thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, phòng khách sạch sẽ gọn gàng, xác nhận không có cảnh máu me nào, nhưng tóc cô ấy lại ướt, hẳn là mới gội đầu xong, tuy nhiên lúc ở ký túc xá, Lữ Cẩn nào có thói quen gội đầu vào buổi sáng.
Thế là, nàng trực tiếp tra hỏi: "Sao mới sáng mà cậu lại gội đầu thế?"
Lữ Cẩn tay còn lại cầm khăn xoa đầu, đi về hướng nhà vệ sinh: "Bà chị, chị có chuyện gì à?"
Chu Hoài Hạ thật sự quá bất thường luôn!
Giống kẹo cao su vậy, chẳng hiểu sao cứ dính vào mình.
Từ trước tới nay cô ấy chưa gặp ai thích gọi video đến thế, còn chưa tròn 2 ngày mà đã tận 6 cuộc, như đang kiểm tra cô ấy vậy, hai cô có phải người yêu đâu trời!
Lữ Cẩn vẫn cố nhịn, mang chút ít lòng tốt dành cho nhóm người yếu thế, dịu đi sắc mặt: "Nếu cậu và cha mẹ cậu bất đông quan điểm về chuyên ngành, có thể ngồi xuống rồi tâm sự sâu với họ một phen, trường mình cũng cho đổi chuyên ngành mà."
Chu Hoài Hạ đã đạt mục đích của cuộc gọi video này, đang chuẩn bị tìm một lý do để cúp máy: "Ok, tớ..."
Lữ Cẩn đã đẩy mở cửa nhà vệ sinh, bước vào cầm lấy máy sấy, tiện tay đặt điện thoại trên cốc xúc miệng, không đặt đàng hoàng, chiếc cốc bị đổ, điện thoại lộn nhào rồi rơi thẳng xuống đất.
Ánh mắt của Chu Hoài Hạ ở bên kia video lại bỗng khựng lại, cô thấy rồi.
Vách cửa kính quen thuộc, ngay cả vòi sen và bố cục tay vịn trên khối gạch men sứ vuông nhỏ màu trắng hơi ngả vàng đều giống y như đúc.
"Thôi cúp trước đây." Lữ Cẩn khom lưng nhặt điện thoại lên, cô ấy định sấy tóc, không gọi video được nữa, "Có việc thì dùng voice, đừng có gọi video."
Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã dừng, Chu Hoài Hạ chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, nét mặt nghiêm nghị, hóa ra vụ án đầu tiên xảy ra trong mơ nằm ở trong nhà vệ sinh của ký túc xá giáo chức.
...
4:53 chiều.
Lữ Cẩn đeo cặp sách từ bệnh viện về, hôm nay cô dự thính một tiết nghiên cứu và thảo luận, cảm giác có thu hoạch lớn, quay về chuẩn bị sắp xếp lại kiến thức mới.
Cô đi xuống dưới tòa ký túc xá giáo chức, ngẩng đầu thấy một người quen ở cổng, lập tức dừng bước.
Lữ Cẩn ngoài mặt tỏ vẻ điềm tĩnh, song lại cúi đầu đẩy mắt kính: "Chậc!"
Chỉ kêu Chu Hoài Hạ đừng gọi video thôi mà, cô dĩ nhiên lại trực tiếp đuổi theo từ dưới quê tới đây luôn!
Tác giả có lời muốn nói:
Buổi sáng, Lữ Cẩn: Lại có chuyện gì nữa vậy, đại tiểu thư của tui?
Buổi chiều, Lữ Cẩn: Bạn cùng phòng bị bệnh nặng, có ai có thể nói ra giùm tui không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro