Phiếu Trả Lời
2024-11-16 23:01:16
"Chọn A, hay chọn D... sao lại không nghĩ ra vậy trời... rốt cuộc đáp án là gì!"
Chiếc quạt cũ giữa lớp quay vù vù, nam sinh mặt tròn ngay bên dưới đeo cặp kính dày như đáy bình, mặt mày trắng bệch, chau mày, một tay dùng sức nhéo chặt lỗ tai mình, tai thậm chí do máu không được lưu thông tốt mà tím lịm, ngón tay bên tay còn lại gần như móc nát vòng cao su đen trên thân bút, mắt cậu nhìn chằm chằm bài thi trên bàn, miệng không ngừng lẩm bẩm, giọng ngày một to hơn.
Chung quanh cậu còn có 29 học sinh đang ngồi, trước sau đều có một giáo viên giám thị đứng.
Hiển nhiên đây là phòng thi của kỳ thi đại học, trên bảng đen còn ghi rõ môn Toán học và thời gian kiểm tra bằng phấn trắng.
Nhưng trong phòng thi dường như không có ai chú ý tới giọng nói càng lúc càng lớn của chàng nam sinh, nhìn kỹ lại mới phát hiện mặt của mỗi 29 học sinh này đều mơ hồ, hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo.
Hai kẻ được gọi là giáo viên giám thị một trước một sau ở trong lớp cao đến tận 2 mét, tay dài chân dài không giống người thật, chỗ vốn phải mọc đầu biến thành đầu camera hình hộp chữ nhật cực lớn, không ngừng chuyển động qua lại, sáng lên ánh đỏ lập lòe.
Khủng bố và quái đản.
Nam sinh ngồi trước bàn, chẳng hề ngẩng đầu lên, như thể vốn không nhận ra học sinh và giám thị trong phòng thi giống quái vật.
"Vì sao mình lại nghĩ không ra chứ?"
"Phải làm sao đây phải làm sao đây, thi mà rớt thì..."
"Đáng chết! Mình đáng chết!"
Nam sinh cầm cây bút thật chặt bằng tay phải, nóng nảy đâm xuống mặt bàn, trong miệng lải nhải liên miên như bị thần kinh.
"Phập! Phập! Phập!"
Ngòi bút 2B đâm lên bàn, gãy từng khúc một, nhưng nó sẽ luôn tự động lòi ra khúc mới, chẳng biết từ lúc nào ngòi bút bỗng ứa ra một tí mực màu xám đen, nhìn tựa hình dạng bút chì sau khi tan chảy, nhuộm đen cả bàn tay nam sinh.
Cậu ta không có chút cảm giác nào, còn đang đâm mặt bàn. Bút chì 2B trong tay như bị đâm thủng động mạch chủ, mực đen từ trong bút ùa ra ào ạt, chảy xuôi theo mặt bàn xuống đát, chẳng mấy chốc đã bắt đầu có xu thế chìm ngập mặt sàn phòng thi.
Chu Hoài Hạ dịch sang bên cạnh, tránh né chất lỏng xám đen chảy trúng, mắt cô đảo qua bài thi nằm trên bàn nam sinh, chỉ có thể nhìn ra được chữ trên bài thi có hình dạng tiếng Trung mơ hồ, những dòng chữ như bị nhốt trong một chiếc gương ướt sũng, đảo lộn méo mó, cũng lẻ tẻ dính dớp, không có chút ý nghĩa thực tế nào.
Chớ nói chi chọn A hay D, cô ngay cả một chữ cũng nhìn chẳng ra nữa mà.
"Sắp hết thời gian rồi... Không kịp nữa..." Nam sinh bắt đầu đấm vào đầu mình từng phát một, trong giọng nói khàn đặc mang theo nỗi nghẹn ngào đầy tuyệt vọng, "Rác rưởi... mình là rác rưởi!"
"Tách tách tách ——"
Đầu và cuối phòng học vốn nên là vị trí của bảng đen, giờ phút này đột nhiên bị hai chiếc đồng hồ biến hình vặn vẹo chiếm cứ, kim giây, kim phút và kim giờ đều đang quay dữ dội, tiếng tách tách càng ngày càng nhanh, càng ngày càng lớn, mãi đến khi toàn bộ lớp học đều tràn ngập âm thành này.
Ồn quá đi!
Thân là một người đứng ngoài quan sát, Chu Hoài Hạ cũng không nhịn được mà giơ tay che lỗ tai mình lại.
Hai chiếc đồng hồ biến dạng trước sau chợt bay lên, bắt đầu tiếp cận nhau, tất cả ba cây kim đều dựng thẳng trên mặt đồng hồ, theo tiếng đồng hồ xoay tách tách, bọn chúng lại bay là đà về phía chàng nam sinh ở chính giữa.
Nam sinh ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ ngay phía trước, không có động tác né tránh nào, trên mặt chỉ đong đầy nét nôn nóng và đau khổ.
Trước giờ Chu Hoài Hạ vào mộng chỉ có thể làm người ngoài cuộc chứ không thể đối thoại, cũng không thể thay đổi hướng phát triển của mộng cảnh. Cô lẳng lặng nhìn hai chiếc đồng hồ dựng thẳng ba cây kim ấy cứ thế cắm xộc vào bàn từ trước và sau, đâm thẳng vào lồng ngực lẫn lưng chàng nam sinh.
"Phốc ——"
Kim đồng hồ lần lượt xuyên vào cơ thể nam sinh, máu tươi nhanh chóng từ trong cơ thể cậu phọt ra, chảy ào ào xuống, dần pha lẫn với bãi mực đen trên sàn dưới bàn chân.
Nam sinh run lẩy bẩy, chẳng dám nghía tới cơ thể mình, còn đang nhìn chằm chằm phiếu trả lời trên mặt bàn.
Lúc này, một tiếng chuông chói tai vang lên, giám thị đầu camera ở đầu và cuối lớp đột nhiên bắt đầu đi lại 'thùng thùng', thu phiếu trả lời của thí sinh.
Nam sinh quýnh đít đến độ toàn thân đổ mồ hôi như mưa, bắt đầu cố chọn đáp án: "A! Không, là C! Mình chọn C!"
Cậu muốn tô lựa chọn mình đã xác định trên phiếu trả lời, tay phải lại không kiểm soát được mà tô lựa chọn khác.
"C! Là C!"
Nam sinh cắn răng run môi, dùng hết sức lực cả người để chọn câu C, nào ngờ lần nào cũng tô sai cả.
"Thùng! Thùng!"
Nam sinh nghe tiếng bước chân của giám thị cách trước sau mình càng ngày càng gần, dùng tay trái giữ chặt tay phải hòng khống chế nó lựa chọn đáp án chính xác, nhưng bút vẫn dời tới chỗ khác, cậu ta chỉ có thể điên cuồng lắc đầu thét to: "Không! Không!"
Giờ phút này, giám thị đã tới gần, đạp lên bãi chất lỏng dinh dính màu đỏ đen, dừng trước mặt nam sinh, đầu camera cực to trên cổ chuyển động quan sát, ống kính nhắm ngay mặt bàn, ánh đỏ chớp tắt, sau đó nó chìa tay ra giật lấy phiếu trả lời của cậu.
"Không, thầy ơi, con xin thầy! Để con điền xong đi! Đề này con tô sai rồi! Đáp án con chọn không phải đáp án này mà!" Nam sinh dùng hai tay giành lại phiếu trả lời, hô đầy rít tai.
Giảm thị đầu camera không ư hử gì, trực tiếp giật về, nam sinh còn đang hô trong cuồng loạn, nó dứt khoát xé luôn phiếu trả lời của cậu ta, phát ra tiếng điện tử như robot: "Phạm quy, bài thi không có hiệu lực."
"..."
Nam sinh mặt tròn ngồi giữa phòng thi cuối cùng cũng hoàn toàn suy sụp, thần sắc tan rã vứt bỏ cây bút trong tay, toàn thân xụi lơ té ngồi dưới đất.
Chu Hoài Hạ đứng ngoài xem chỉ nhìn thôi cũng có thể hiểu được tâm tình tuyệt vọng của cậu ta giờ phút này.
Hai giám thị đầu đội camera cực to một trước một sau vây quanh nam sinh, đồng thời khom lưng chầm chậm tới gần cậu ta, gần như muốn dán trên mặt và ót cậu ta, ánh đỏ lập lòe chớp đến ngày một lẹ hơn.
"Tạch, tạch!"
Khi hai tiếng chụp ảnh vang lên, như là một tín hiệu, 29 thí sinh còn lại trong phòng thi rối rít đứng dậy, xoay đầu nhìn về phía nam sinh, trên toàn bộ khuôn mặt đáng lẽ mơ hồ không rõ mọc ra một đầu camera nhỏ, bọn chúng chớp ánh đỏ tiếp cận cậu ta.
"Tạch! Tạch! Tạch ——"
Theo vô số ánh sáng chụp ảnh lóe lên, tất cả 'người đầu camera' trong phòng thi đều đang áp sát nam sinh, cứ như muốn ghi lại thời khắc sụp đổ tuyệt vọng này của cậu ta vậy.
Sắp rồi.
Chu Hoài Hạ nhìn các thí sinh thân thể càng ngày càng méo mó và có xu thế tan rã ở chung quanh, liền biết giấc mộng này đã sắp đi đến hồi kết.
Quả nhiên, một giây sau bốn phương tám hướng của lớp học bắt đầu rung chuyển kịch liệt, toàn bộ mộng cảnh như quân bài domino bị đẩy ngã, từng miếng đổ xuống.
Chu Hoài Hạ đứng dựa tường trong một góc, cúi đầu đảo qua tay chân mình, chúng đang từ từ trở nên trong suốt.
"Ầm!"
Quạt trần giữa phòng thi nối liền với một mảng trần lớn sụp rầm rầm xuống nam sinh mặt tròn, kế tiếp nện mọi giám thị quanh cậu ta thành thịt nát.
Chu Hoài Hạ giương mắt nhìn một miếng quạt vỡ bay về phía mình, cô không né đi, thậm chí mi mắt cũng không chớp chút nào.
—— Mộng cảnh sẽ không làm người ta bị thương.
...
4:13 rạng sáng.
Trong bóng tối, Chu Hoài Hạ giơ tay xem đồng hồ tay của mình, bèn nằm thêm một chút, cô không muốn ngủ tiếp cho lắm, vén chăn đứng dậy, đi ra ngoài về hướng phòng khách.
Phòng khách không kéo rèm, mượn ánh trăng, Chu Hoài Hạ mở tủ lạnh, cầm chai nước khoáng uống.
Cô tựa vào sô pha, nhìn ngoài cửa sổ một chút.
Chu Hoài Hạ không hề xa lạ với ác mộng thi cử, giấc mơ xuất hiện nhiều nhất vào đêm khuya ở tiểu khu là kiểu này, nhưng trước kia toàn là hàng xóm cùng tòa nhà mà cô biết hoặc từng thấy thôi.
Nhưng cô chưa từng thấy nam sinh mặt tròn vừa rồi ấy, cũng không biết đối phương là học sinh tòa nhà nào trong tiểu khu, áp lực thi đại học nặng nề đến thế, nỗi lo trong mơ sắp tràn ra ngoài luôn rồi.
Chu Hoài Hạ chậm rãi uống nửa chai nước lạnh, lạnh đến run lập cập, cơn buồn ngủ quấn quanh tan biến hơn phân nửa.
...
"Tiểu Hạ?"
Chu Hoài Hạ thấp thoáng nghe được một giọng nói quen tai, lại nhận ra có thứ gì đó ấm áp áp lên trán, cô chầm chậm mở mắt liền thấy mẹ mình khom lưng đưa tay sờ trán mình: "Sao lại chạy tới phòng khách ngủ vậy con? Cũng không biết cầm theo chăn để đắp nữa, may mà không bị cảm đấy."
"Dạ con quên."
Chu Hoài Hạ từ từ ngồi dậy.
Cha Chu lại nhìn qua chai nước suối đã uống được một nửa trên sàn nhà, nhíu mày: "Cha có để nước ấm đã nấu trên bàn trong phòng con rồi mà, sao lại đi uống nước lạnh thế hả?"
"Chỉ lần này thôi ạ." Chu Hoài Hạ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nói sang chuyện khác, "Mẹ, sáng nay ăn gì vậy ạ?"
Mẹ Chu nói: "Tối qua mẹ đã hẹn giờ nấu cháo rồi, còn một ít dưa cải, nếu con muốn ăn món khác, mẹ sẽ kêu cha con đi mua."
Chu Hoài Hạ: "Dạ thôi khỏi, nhiêu đây là được rồi ạ."
Chờ cô rửa mặt đi ra, trên bàn ăn bày đầy những món cải muối, toàn bộ được để gọn trong dĩa hình chú vịt vàng, đặt ở trước mặt Chu Hoài Hạ.
Mẹ Chu nhìn cô con gái: "Con quen với cuộc sống đại học chưa, ở đó con có ngủ được không con?"
Chu Hoài Hạ: "Dạ quen rồi, con ngủ rất ngon ở đại học ạ."
Cha Chu: "Tiểu Hạ, mẹ nghe nói khối lượng học tập ở S đại nặng lắm, con cứ cố hết sức là được, đừng yêu cầu quá cao với bản thân nhé con."
Chủ đề cũ rích này, Chu Hoài Hạ không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ gật đầu nói dạ.
"Mẹ, tòa nhà chúng ta gần đây có hàng xóm nào mới chuyển vào không ạ?" Sau khi lấp gần đầy bụng, Chu Hoài Hạ hỏi như lơ đãng.
"Hàng xóm mới?" Mẹ Chu lắc đầu, "Đâu có, người thuê vẫn là một hai hộ kia, cũng chẳng có ai bán nhà, sao vậy con?"
Chu Hoài Hạ thầm nghĩ, khoảng cách vào mộng quả nhiên trở nên xa hơn rồi.
"Con hỏi chơi thôi hà." Cô cười nói, "Không biết sang năm sẽ có bao nhiêu người thi đại học mẹ nhỉ, tiểu khu sẽ lại đặt lệnh giới nghiêm sao ạ?"
Chân dung của người dân sống trong tiểu khu hết sức trùng hợp, nghề nghiệp, tuổi tác thậm chí kết hôn sinh con đều nằm trong một phạm vi gần, cho nên mấy năm qua có rất nhiều học sinh thi đại học, cứ mỗi tháng 4-5-6 đều sẽ bắt đầu tự phát lệnh 'giới nghiêm', không cho phép tạo tiếng ồn bên trong tiểu khu.
"Ít hơn khóa của con." Mẹ Chu nói, "Mẹ đã xem danh sách thống kê này trong group."
Gia đình ăn điểm tâm xong, cha Chu ở lại rửa chén dọn dẹp, mẹ Chu kéo Chu Hoài Hạ đi tản bộ trong công viên tiểu khu.
Còn chưa tới 8h sáng, hôm nay lại là ngày nghỉ Quốc Khánh, trong công viên không được đông người, Chu Hoài Hạ bị mẹ Chu dắt đi vòng quanh hồ.
Cô thì cao ráo, cô thấy trước mẹ Chu rằng có một chú bảo an tiểu khu đứng ở đầu cây cầu đá giữa hồ, đang nửa cản mấy cô mấy thím thò đầu xích hóng hớt vây xem, nhưng đến chính hắn cũng đang liên tục nhìn xuống hồ.
Chẳng mấy chốc, mẹ Chu cũng phát hiện có gì đó sai sai: "Bị sao vậy ta?"
Hai người đi theo lối nhỏ công viên, hướng về phía đầu cầu bên kia.
"Ai da, sao lại có người rơi xuống nước thế này!"
Chu Hoài Hạ mới lại sát đầu cầu đã nghe một bác gái bên cạnh cũng vừa tới gần hô to lên, cô bèn dòm mặt hồ bên trái cây cầu đá, chỉ thấy một bóng người ướt rượt đang lặng lẽ chìm xuống, không nhìn thấy mặt, đồ ngủ màu xanh dương đậm thấm nước nên nhìn hơi giống màu đen.
Một chú bảo an khác của tiểu khu đang ngồi trên một chiếc bè bơm khí cũ, kéo mái chèo nhựa tiếp cận bóng người trong nước.
"Người có còn sống không?" Có một ông cụ chắp tay sau lưng hỏi bảo an tiểu khu đứng ở đầu cầu.
Bảo an tiểu khu đứng ở đầu cầu lắc đầu: "Dạ không rõ lắm ạ."
Chu Hoài Hạ nghe tiếng bàn tán chung quanh, ánh mắt rơi trên mặt hồ, bảo an tiểu khu đều là những người gác cửa ngoài 50, thông thường toàn bảo vệ lối ra vào, không có việc gì sẽ hút thuốc và tám chuyện với người dân tiểu khu, chưa từng đụng tới mấy chuyện như thế này, bảo an cầm mái chèo nhựa kéo cả buổi trời, nhưng lại không vớt người nọ lên chiếc bè bơm hơi được, thay vào đó, hắn lật người ta lại.
Cô nhìn người đã trở mình, trong chớp nhoáng vô thức siết chặt bàn tay.
Chu Hoài Hạ nhìn chằm chằm gương mặt tròn trịa tái mét hơi phù nề của người nọ, cuối cùng tầm nhìn dừng ở đôi mắt trợn to đờ đẫng của cậu ta, mới phát hiện hóa ra bên dưới tròng kính dày như đáy bình ấy lại có quầng thâm đen sì như thế.
Tác giả có lời muốn nói:
Buổi tối: Mộng cảnh sẽ không làm người ta bị thương :D
Buổi sáng: Người nằm mơ chết rồi │-│
Chiếc quạt cũ giữa lớp quay vù vù, nam sinh mặt tròn ngay bên dưới đeo cặp kính dày như đáy bình, mặt mày trắng bệch, chau mày, một tay dùng sức nhéo chặt lỗ tai mình, tai thậm chí do máu không được lưu thông tốt mà tím lịm, ngón tay bên tay còn lại gần như móc nát vòng cao su đen trên thân bút, mắt cậu nhìn chằm chằm bài thi trên bàn, miệng không ngừng lẩm bẩm, giọng ngày một to hơn.
Chung quanh cậu còn có 29 học sinh đang ngồi, trước sau đều có một giáo viên giám thị đứng.
Hiển nhiên đây là phòng thi của kỳ thi đại học, trên bảng đen còn ghi rõ môn Toán học và thời gian kiểm tra bằng phấn trắng.
Nhưng trong phòng thi dường như không có ai chú ý tới giọng nói càng lúc càng lớn của chàng nam sinh, nhìn kỹ lại mới phát hiện mặt của mỗi 29 học sinh này đều mơ hồ, hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo.
Hai kẻ được gọi là giáo viên giám thị một trước một sau ở trong lớp cao đến tận 2 mét, tay dài chân dài không giống người thật, chỗ vốn phải mọc đầu biến thành đầu camera hình hộp chữ nhật cực lớn, không ngừng chuyển động qua lại, sáng lên ánh đỏ lập lòe.
Khủng bố và quái đản.
Nam sinh ngồi trước bàn, chẳng hề ngẩng đầu lên, như thể vốn không nhận ra học sinh và giám thị trong phòng thi giống quái vật.
"Vì sao mình lại nghĩ không ra chứ?"
"Phải làm sao đây phải làm sao đây, thi mà rớt thì..."
"Đáng chết! Mình đáng chết!"
Nam sinh cầm cây bút thật chặt bằng tay phải, nóng nảy đâm xuống mặt bàn, trong miệng lải nhải liên miên như bị thần kinh.
"Phập! Phập! Phập!"
Ngòi bút 2B đâm lên bàn, gãy từng khúc một, nhưng nó sẽ luôn tự động lòi ra khúc mới, chẳng biết từ lúc nào ngòi bút bỗng ứa ra một tí mực màu xám đen, nhìn tựa hình dạng bút chì sau khi tan chảy, nhuộm đen cả bàn tay nam sinh.
Cậu ta không có chút cảm giác nào, còn đang đâm mặt bàn. Bút chì 2B trong tay như bị đâm thủng động mạch chủ, mực đen từ trong bút ùa ra ào ạt, chảy xuôi theo mặt bàn xuống đát, chẳng mấy chốc đã bắt đầu có xu thế chìm ngập mặt sàn phòng thi.
Chu Hoài Hạ dịch sang bên cạnh, tránh né chất lỏng xám đen chảy trúng, mắt cô đảo qua bài thi nằm trên bàn nam sinh, chỉ có thể nhìn ra được chữ trên bài thi có hình dạng tiếng Trung mơ hồ, những dòng chữ như bị nhốt trong một chiếc gương ướt sũng, đảo lộn méo mó, cũng lẻ tẻ dính dớp, không có chút ý nghĩa thực tế nào.
Chớ nói chi chọn A hay D, cô ngay cả một chữ cũng nhìn chẳng ra nữa mà.
"Sắp hết thời gian rồi... Không kịp nữa..." Nam sinh bắt đầu đấm vào đầu mình từng phát một, trong giọng nói khàn đặc mang theo nỗi nghẹn ngào đầy tuyệt vọng, "Rác rưởi... mình là rác rưởi!"
"Tách tách tách ——"
Đầu và cuối phòng học vốn nên là vị trí của bảng đen, giờ phút này đột nhiên bị hai chiếc đồng hồ biến hình vặn vẹo chiếm cứ, kim giây, kim phút và kim giờ đều đang quay dữ dội, tiếng tách tách càng ngày càng nhanh, càng ngày càng lớn, mãi đến khi toàn bộ lớp học đều tràn ngập âm thành này.
Ồn quá đi!
Thân là một người đứng ngoài quan sát, Chu Hoài Hạ cũng không nhịn được mà giơ tay che lỗ tai mình lại.
Hai chiếc đồng hồ biến dạng trước sau chợt bay lên, bắt đầu tiếp cận nhau, tất cả ba cây kim đều dựng thẳng trên mặt đồng hồ, theo tiếng đồng hồ xoay tách tách, bọn chúng lại bay là đà về phía chàng nam sinh ở chính giữa.
Nam sinh ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ ngay phía trước, không có động tác né tránh nào, trên mặt chỉ đong đầy nét nôn nóng và đau khổ.
Trước giờ Chu Hoài Hạ vào mộng chỉ có thể làm người ngoài cuộc chứ không thể đối thoại, cũng không thể thay đổi hướng phát triển của mộng cảnh. Cô lẳng lặng nhìn hai chiếc đồng hồ dựng thẳng ba cây kim ấy cứ thế cắm xộc vào bàn từ trước và sau, đâm thẳng vào lồng ngực lẫn lưng chàng nam sinh.
"Phốc ——"
Kim đồng hồ lần lượt xuyên vào cơ thể nam sinh, máu tươi nhanh chóng từ trong cơ thể cậu phọt ra, chảy ào ào xuống, dần pha lẫn với bãi mực đen trên sàn dưới bàn chân.
Nam sinh run lẩy bẩy, chẳng dám nghía tới cơ thể mình, còn đang nhìn chằm chằm phiếu trả lời trên mặt bàn.
Lúc này, một tiếng chuông chói tai vang lên, giám thị đầu camera ở đầu và cuối lớp đột nhiên bắt đầu đi lại 'thùng thùng', thu phiếu trả lời của thí sinh.
Nam sinh quýnh đít đến độ toàn thân đổ mồ hôi như mưa, bắt đầu cố chọn đáp án: "A! Không, là C! Mình chọn C!"
Cậu muốn tô lựa chọn mình đã xác định trên phiếu trả lời, tay phải lại không kiểm soát được mà tô lựa chọn khác.
"C! Là C!"
Nam sinh cắn răng run môi, dùng hết sức lực cả người để chọn câu C, nào ngờ lần nào cũng tô sai cả.
"Thùng! Thùng!"
Nam sinh nghe tiếng bước chân của giám thị cách trước sau mình càng ngày càng gần, dùng tay trái giữ chặt tay phải hòng khống chế nó lựa chọn đáp án chính xác, nhưng bút vẫn dời tới chỗ khác, cậu ta chỉ có thể điên cuồng lắc đầu thét to: "Không! Không!"
Giờ phút này, giám thị đã tới gần, đạp lên bãi chất lỏng dinh dính màu đỏ đen, dừng trước mặt nam sinh, đầu camera cực to trên cổ chuyển động quan sát, ống kính nhắm ngay mặt bàn, ánh đỏ chớp tắt, sau đó nó chìa tay ra giật lấy phiếu trả lời của cậu.
"Không, thầy ơi, con xin thầy! Để con điền xong đi! Đề này con tô sai rồi! Đáp án con chọn không phải đáp án này mà!" Nam sinh dùng hai tay giành lại phiếu trả lời, hô đầy rít tai.
Giảm thị đầu camera không ư hử gì, trực tiếp giật về, nam sinh còn đang hô trong cuồng loạn, nó dứt khoát xé luôn phiếu trả lời của cậu ta, phát ra tiếng điện tử như robot: "Phạm quy, bài thi không có hiệu lực."
"..."
Nam sinh mặt tròn ngồi giữa phòng thi cuối cùng cũng hoàn toàn suy sụp, thần sắc tan rã vứt bỏ cây bút trong tay, toàn thân xụi lơ té ngồi dưới đất.
Chu Hoài Hạ đứng ngoài xem chỉ nhìn thôi cũng có thể hiểu được tâm tình tuyệt vọng của cậu ta giờ phút này.
Hai giám thị đầu đội camera cực to một trước một sau vây quanh nam sinh, đồng thời khom lưng chầm chậm tới gần cậu ta, gần như muốn dán trên mặt và ót cậu ta, ánh đỏ lập lòe chớp đến ngày một lẹ hơn.
"Tạch, tạch!"
Khi hai tiếng chụp ảnh vang lên, như là một tín hiệu, 29 thí sinh còn lại trong phòng thi rối rít đứng dậy, xoay đầu nhìn về phía nam sinh, trên toàn bộ khuôn mặt đáng lẽ mơ hồ không rõ mọc ra một đầu camera nhỏ, bọn chúng chớp ánh đỏ tiếp cận cậu ta.
"Tạch! Tạch! Tạch ——"
Theo vô số ánh sáng chụp ảnh lóe lên, tất cả 'người đầu camera' trong phòng thi đều đang áp sát nam sinh, cứ như muốn ghi lại thời khắc sụp đổ tuyệt vọng này của cậu ta vậy.
Sắp rồi.
Chu Hoài Hạ nhìn các thí sinh thân thể càng ngày càng méo mó và có xu thế tan rã ở chung quanh, liền biết giấc mộng này đã sắp đi đến hồi kết.
Quả nhiên, một giây sau bốn phương tám hướng của lớp học bắt đầu rung chuyển kịch liệt, toàn bộ mộng cảnh như quân bài domino bị đẩy ngã, từng miếng đổ xuống.
Chu Hoài Hạ đứng dựa tường trong một góc, cúi đầu đảo qua tay chân mình, chúng đang từ từ trở nên trong suốt.
"Ầm!"
Quạt trần giữa phòng thi nối liền với một mảng trần lớn sụp rầm rầm xuống nam sinh mặt tròn, kế tiếp nện mọi giám thị quanh cậu ta thành thịt nát.
Chu Hoài Hạ giương mắt nhìn một miếng quạt vỡ bay về phía mình, cô không né đi, thậm chí mi mắt cũng không chớp chút nào.
—— Mộng cảnh sẽ không làm người ta bị thương.
...
4:13 rạng sáng.
Trong bóng tối, Chu Hoài Hạ giơ tay xem đồng hồ tay của mình, bèn nằm thêm một chút, cô không muốn ngủ tiếp cho lắm, vén chăn đứng dậy, đi ra ngoài về hướng phòng khách.
Phòng khách không kéo rèm, mượn ánh trăng, Chu Hoài Hạ mở tủ lạnh, cầm chai nước khoáng uống.
Cô tựa vào sô pha, nhìn ngoài cửa sổ một chút.
Chu Hoài Hạ không hề xa lạ với ác mộng thi cử, giấc mơ xuất hiện nhiều nhất vào đêm khuya ở tiểu khu là kiểu này, nhưng trước kia toàn là hàng xóm cùng tòa nhà mà cô biết hoặc từng thấy thôi.
Nhưng cô chưa từng thấy nam sinh mặt tròn vừa rồi ấy, cũng không biết đối phương là học sinh tòa nhà nào trong tiểu khu, áp lực thi đại học nặng nề đến thế, nỗi lo trong mơ sắp tràn ra ngoài luôn rồi.
Chu Hoài Hạ chậm rãi uống nửa chai nước lạnh, lạnh đến run lập cập, cơn buồn ngủ quấn quanh tan biến hơn phân nửa.
...
"Tiểu Hạ?"
Chu Hoài Hạ thấp thoáng nghe được một giọng nói quen tai, lại nhận ra có thứ gì đó ấm áp áp lên trán, cô chầm chậm mở mắt liền thấy mẹ mình khom lưng đưa tay sờ trán mình: "Sao lại chạy tới phòng khách ngủ vậy con? Cũng không biết cầm theo chăn để đắp nữa, may mà không bị cảm đấy."
"Dạ con quên."
Chu Hoài Hạ từ từ ngồi dậy.
Cha Chu lại nhìn qua chai nước suối đã uống được một nửa trên sàn nhà, nhíu mày: "Cha có để nước ấm đã nấu trên bàn trong phòng con rồi mà, sao lại đi uống nước lạnh thế hả?"
"Chỉ lần này thôi ạ." Chu Hoài Hạ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nói sang chuyện khác, "Mẹ, sáng nay ăn gì vậy ạ?"
Mẹ Chu nói: "Tối qua mẹ đã hẹn giờ nấu cháo rồi, còn một ít dưa cải, nếu con muốn ăn món khác, mẹ sẽ kêu cha con đi mua."
Chu Hoài Hạ: "Dạ thôi khỏi, nhiêu đây là được rồi ạ."
Chờ cô rửa mặt đi ra, trên bàn ăn bày đầy những món cải muối, toàn bộ được để gọn trong dĩa hình chú vịt vàng, đặt ở trước mặt Chu Hoài Hạ.
Mẹ Chu nhìn cô con gái: "Con quen với cuộc sống đại học chưa, ở đó con có ngủ được không con?"
Chu Hoài Hạ: "Dạ quen rồi, con ngủ rất ngon ở đại học ạ."
Cha Chu: "Tiểu Hạ, mẹ nghe nói khối lượng học tập ở S đại nặng lắm, con cứ cố hết sức là được, đừng yêu cầu quá cao với bản thân nhé con."
Chủ đề cũ rích này, Chu Hoài Hạ không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ gật đầu nói dạ.
"Mẹ, tòa nhà chúng ta gần đây có hàng xóm nào mới chuyển vào không ạ?" Sau khi lấp gần đầy bụng, Chu Hoài Hạ hỏi như lơ đãng.
"Hàng xóm mới?" Mẹ Chu lắc đầu, "Đâu có, người thuê vẫn là một hai hộ kia, cũng chẳng có ai bán nhà, sao vậy con?"
Chu Hoài Hạ thầm nghĩ, khoảng cách vào mộng quả nhiên trở nên xa hơn rồi.
"Con hỏi chơi thôi hà." Cô cười nói, "Không biết sang năm sẽ có bao nhiêu người thi đại học mẹ nhỉ, tiểu khu sẽ lại đặt lệnh giới nghiêm sao ạ?"
Chân dung của người dân sống trong tiểu khu hết sức trùng hợp, nghề nghiệp, tuổi tác thậm chí kết hôn sinh con đều nằm trong một phạm vi gần, cho nên mấy năm qua có rất nhiều học sinh thi đại học, cứ mỗi tháng 4-5-6 đều sẽ bắt đầu tự phát lệnh 'giới nghiêm', không cho phép tạo tiếng ồn bên trong tiểu khu.
"Ít hơn khóa của con." Mẹ Chu nói, "Mẹ đã xem danh sách thống kê này trong group."
Gia đình ăn điểm tâm xong, cha Chu ở lại rửa chén dọn dẹp, mẹ Chu kéo Chu Hoài Hạ đi tản bộ trong công viên tiểu khu.
Còn chưa tới 8h sáng, hôm nay lại là ngày nghỉ Quốc Khánh, trong công viên không được đông người, Chu Hoài Hạ bị mẹ Chu dắt đi vòng quanh hồ.
Cô thì cao ráo, cô thấy trước mẹ Chu rằng có một chú bảo an tiểu khu đứng ở đầu cây cầu đá giữa hồ, đang nửa cản mấy cô mấy thím thò đầu xích hóng hớt vây xem, nhưng đến chính hắn cũng đang liên tục nhìn xuống hồ.
Chẳng mấy chốc, mẹ Chu cũng phát hiện có gì đó sai sai: "Bị sao vậy ta?"
Hai người đi theo lối nhỏ công viên, hướng về phía đầu cầu bên kia.
"Ai da, sao lại có người rơi xuống nước thế này!"
Chu Hoài Hạ mới lại sát đầu cầu đã nghe một bác gái bên cạnh cũng vừa tới gần hô to lên, cô bèn dòm mặt hồ bên trái cây cầu đá, chỉ thấy một bóng người ướt rượt đang lặng lẽ chìm xuống, không nhìn thấy mặt, đồ ngủ màu xanh dương đậm thấm nước nên nhìn hơi giống màu đen.
Một chú bảo an khác của tiểu khu đang ngồi trên một chiếc bè bơm khí cũ, kéo mái chèo nhựa tiếp cận bóng người trong nước.
"Người có còn sống không?" Có một ông cụ chắp tay sau lưng hỏi bảo an tiểu khu đứng ở đầu cầu.
Bảo an tiểu khu đứng ở đầu cầu lắc đầu: "Dạ không rõ lắm ạ."
Chu Hoài Hạ nghe tiếng bàn tán chung quanh, ánh mắt rơi trên mặt hồ, bảo an tiểu khu đều là những người gác cửa ngoài 50, thông thường toàn bảo vệ lối ra vào, không có việc gì sẽ hút thuốc và tám chuyện với người dân tiểu khu, chưa từng đụng tới mấy chuyện như thế này, bảo an cầm mái chèo nhựa kéo cả buổi trời, nhưng lại không vớt người nọ lên chiếc bè bơm hơi được, thay vào đó, hắn lật người ta lại.
Cô nhìn người đã trở mình, trong chớp nhoáng vô thức siết chặt bàn tay.
Chu Hoài Hạ nhìn chằm chằm gương mặt tròn trịa tái mét hơi phù nề của người nọ, cuối cùng tầm nhìn dừng ở đôi mắt trợn to đờ đẫng của cậu ta, mới phát hiện hóa ra bên dưới tròng kính dày như đáy bình ấy lại có quầng thâm đen sì như thế.
Tác giả có lời muốn nói:
Buổi tối: Mộng cảnh sẽ không làm người ta bị thương :D
Buổi sáng: Người nằm mơ chết rồi │-│
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro