Khai Cục Lưu Đày, Ta Ở Ác Nhân Cốc Làm Đoàn Sủng
Chương 1
2024-10-21 16:58:03
Biên giới tam giác.
Rừng sâu bí mật ẩn giấu một viện nghiên cứu.
Dưới lòng đất là một phòng thí nghiệm ngầm.
Trong không gian nhỏ hẹp, chật chội, đủ loại dụng cụ tinh vi bày la liệt khắp nơi.
Không khí nồng nặc mùi formalin gay mũi.
Giữa phòng thí nghiệm, trên chiếc bàn mổ lạnh lẽo, một cô bé với tóc đen, mắt đen, tay chân bị còng chặt. Làn da tái nhợt như người chết, thân hình nhỏ bé, gầy guộc, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Những tiếng máy móc tích tắc vang lên đều đều quanh người nàng, mấy kẻ mặc áo blouse trắng đi qua đi lại, vừa xem xét máy móc vừa hờ hững trò chuyện.
“Đã 6 năm rồi, vẫn không nghiên cứu ra được năng lực thần kỳ trên người nó. Phía trên đang rất không hài lòng. Lần này mà vẫn không có tiến triển, kinh phí nghiên cứu sẽ bị cắt ngay lập tức, chết tiệt!”
“Lúc trước chúng ta tận mắt thấy nó biến ra đồ vật từ hư không cơ mà!”
“Thế thì sao? Nghiên cứu không tiến triển, tiếp tục đổ tiền vào đứa này chỉ là phí phạm, nó với chúng ta chẳng khác gì đồ vô dụng cả!”
“Hồi đó mua nó đã tốn 100 vạn, lại còn bao nhiêu chi phí nghiên cứu suốt ngần ấy năm… Mẹ kiếp, tất cả tiền đó như ném xuống sông rồi!”
Những kẻ nghiên cứu tiếp tục giận dữ phàn nàn.
Kẻ đứng trước bàn mổ, lão già mặc áo blouse trắng, chăm chú nhìn cô bé, cuối cùng lên tiếng, “Lần cuối cùng rồi. Nếu vẫn không có kết quả, thí nghiệm số linh này vứt đi.”
“Giáo sư, làm thế nào đây?”
Lão già quay đầu lại, cặp kính đen trên mũi hắt lên ánh sáng lạnh lẽo, giọng nói hờ hững, “Giải phẫu cơ thể sống!”
Những lời lạnh lùng ấy vang lên bên tai cô bé, nhưng khuôn mặt nàng vẫn không chút cảm xúc, đôi mắt vô hồn, trống rỗng.
Ngày sinh nhật 4 tuổi, cha mẹ đã đưa nàng đến đây, hứa rằng chỉ cần nàng biến ra một món đồ, họ sẽ mua bánh kem ngọt ngào mừng sinh nhật nàng.
Nàng đã biến ra một quả lê rất ngon, đầy hy vọng nhìn cha mẹ.
Nhưng ngày hôm đó, không có bánh sinh nhật nào cả.
Sau khi nàng biến ra món đồ, những người lạ mặt này xuất hiện.
Cha mẹ nàng nhận một khoản tiền khổng lồ, vui mừng rời đi mà chẳng buồn nhìn lại nàng, quên bẵng việc phải mang nàng đi cùng.
Từ đó, suốt 6 năm trời, nàng bị nhốt trong căn phòng pha lê này, như một con khỉ bị nhốt cho người ta nghiên cứu.
Thuốc tiêm không ngừng, máu tủy bị rút ra, máy móc dò xét, giải phẫu liên tục...
Nàng trở thành vật thí nghiệm, mang số linh.
Trời sinh không có khả năng cảm xúc.
“Con nhãi này, ngày nào cũng trưng cái mặt chết trông chán thật đấy, cười một cái, hay khóc cũng được mà.” Một tên tiến lại gần bàn mổ, vung tay định tát lên mặt nàng, hòng dùng đau đớn để bắt nàng thay đổi sắc mặt, bật khóc.
“Con bé này trời sinh không có cảm xúc, lại còn bị hủy hoại dây thần kinh, nó sẽ không khóc cũng chẳng biết cười, ngươi đâu phải không biết.”
Lại có một người tiến lại gần, như muốn chứng minh lời mình là thật, hắn cầm dao mổ sắc bén, thẳng tay rạch mạnh lên đùi cô bé.
Cơ thể nhỏ nhắn của nàng giật nhẹ theo phản xạ, đôi mắt đen láy khẽ động, nhưng nàng vẫn không khóc, không gọi.
Bọn nghiên cứu viên bật cười quái dị, “Nhìn kìa, vẫn là cái dáng chết trân này, ha ha ha!”
“Đợi chút nữa khi mổ sống, các ngươi đoán xem nó sẽ có biểu cảm gì?”
“Hừ, đợi lát nữa ta mà mò sâu vào, khẳng định sẽ rất thú vị!”
Lưỡi dao sắc lẹm lướt qua da thịt, đau buốt thấu xương.
Khuôn mặt hốc hác của cô bé, vì đau đớn mà cuối cùng cũng dần dần vặn vẹo, đôi mắt đen bắt đầu chuyển sắc, lan tỏa một màu đỏ rực kỳ dị.
Một bên, máy đo nhịp trên cơ thể nàng bỗng nhảy loạn, tiếng tích tích tích vang lên dồn dập cảnh báo.
“Giáo sư, có lẽ nó không chịu nổi nữa!”
“Không cần quan tâm, tiếp tục!”
Tiếng tích tích ngày càng gấp, như muốn xé nát cả không gian. Bầu không khí xung quanh đột ngột xoáy tròn, nóng rực và biến đổi nhanh chóng.
Ầm một tiếng nổ lớn!
Từ sâu trong rừng, một đám mây hình nấm khổng lồ bốc lên trời. Phòng thí nghiệm ngầm đã bị phá hủy tan tành...
…
Bắc Việt.
Hồng Đức năm thứ 23, giữa mùa đông.
Trời đông rét mướt, vùng đất phương Bắc phủ trắng tuyết không ngừng.
Gió bấc gào rú điên cuồng, cuốn theo tuyết lạnh bay khắp mặt đất.
Ở thôn Đại Hoè, nơi giáp ranh giữa Vũ Châu và Tượng Châu, có tiếng khóc yếu ớt vang lên khe khẽ.
Tiếng khóc non nớt ấy hoà lẫn trong gió rét, nghe yếu như tiếng mèo kêu.
Rừng sâu bí mật ẩn giấu một viện nghiên cứu.
Dưới lòng đất là một phòng thí nghiệm ngầm.
Trong không gian nhỏ hẹp, chật chội, đủ loại dụng cụ tinh vi bày la liệt khắp nơi.
Không khí nồng nặc mùi formalin gay mũi.
Giữa phòng thí nghiệm, trên chiếc bàn mổ lạnh lẽo, một cô bé với tóc đen, mắt đen, tay chân bị còng chặt. Làn da tái nhợt như người chết, thân hình nhỏ bé, gầy guộc, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Những tiếng máy móc tích tắc vang lên đều đều quanh người nàng, mấy kẻ mặc áo blouse trắng đi qua đi lại, vừa xem xét máy móc vừa hờ hững trò chuyện.
“Đã 6 năm rồi, vẫn không nghiên cứu ra được năng lực thần kỳ trên người nó. Phía trên đang rất không hài lòng. Lần này mà vẫn không có tiến triển, kinh phí nghiên cứu sẽ bị cắt ngay lập tức, chết tiệt!”
“Lúc trước chúng ta tận mắt thấy nó biến ra đồ vật từ hư không cơ mà!”
“Thế thì sao? Nghiên cứu không tiến triển, tiếp tục đổ tiền vào đứa này chỉ là phí phạm, nó với chúng ta chẳng khác gì đồ vô dụng cả!”
“Hồi đó mua nó đã tốn 100 vạn, lại còn bao nhiêu chi phí nghiên cứu suốt ngần ấy năm… Mẹ kiếp, tất cả tiền đó như ném xuống sông rồi!”
Những kẻ nghiên cứu tiếp tục giận dữ phàn nàn.
Kẻ đứng trước bàn mổ, lão già mặc áo blouse trắng, chăm chú nhìn cô bé, cuối cùng lên tiếng, “Lần cuối cùng rồi. Nếu vẫn không có kết quả, thí nghiệm số linh này vứt đi.”
“Giáo sư, làm thế nào đây?”
Lão già quay đầu lại, cặp kính đen trên mũi hắt lên ánh sáng lạnh lẽo, giọng nói hờ hững, “Giải phẫu cơ thể sống!”
Những lời lạnh lùng ấy vang lên bên tai cô bé, nhưng khuôn mặt nàng vẫn không chút cảm xúc, đôi mắt vô hồn, trống rỗng.
Ngày sinh nhật 4 tuổi, cha mẹ đã đưa nàng đến đây, hứa rằng chỉ cần nàng biến ra một món đồ, họ sẽ mua bánh kem ngọt ngào mừng sinh nhật nàng.
Nàng đã biến ra một quả lê rất ngon, đầy hy vọng nhìn cha mẹ.
Nhưng ngày hôm đó, không có bánh sinh nhật nào cả.
Sau khi nàng biến ra món đồ, những người lạ mặt này xuất hiện.
Cha mẹ nàng nhận một khoản tiền khổng lồ, vui mừng rời đi mà chẳng buồn nhìn lại nàng, quên bẵng việc phải mang nàng đi cùng.
Từ đó, suốt 6 năm trời, nàng bị nhốt trong căn phòng pha lê này, như một con khỉ bị nhốt cho người ta nghiên cứu.
Thuốc tiêm không ngừng, máu tủy bị rút ra, máy móc dò xét, giải phẫu liên tục...
Nàng trở thành vật thí nghiệm, mang số linh.
Trời sinh không có khả năng cảm xúc.
“Con nhãi này, ngày nào cũng trưng cái mặt chết trông chán thật đấy, cười một cái, hay khóc cũng được mà.” Một tên tiến lại gần bàn mổ, vung tay định tát lên mặt nàng, hòng dùng đau đớn để bắt nàng thay đổi sắc mặt, bật khóc.
“Con bé này trời sinh không có cảm xúc, lại còn bị hủy hoại dây thần kinh, nó sẽ không khóc cũng chẳng biết cười, ngươi đâu phải không biết.”
Lại có một người tiến lại gần, như muốn chứng minh lời mình là thật, hắn cầm dao mổ sắc bén, thẳng tay rạch mạnh lên đùi cô bé.
Cơ thể nhỏ nhắn của nàng giật nhẹ theo phản xạ, đôi mắt đen láy khẽ động, nhưng nàng vẫn không khóc, không gọi.
Bọn nghiên cứu viên bật cười quái dị, “Nhìn kìa, vẫn là cái dáng chết trân này, ha ha ha!”
“Đợi chút nữa khi mổ sống, các ngươi đoán xem nó sẽ có biểu cảm gì?”
“Hừ, đợi lát nữa ta mà mò sâu vào, khẳng định sẽ rất thú vị!”
Lưỡi dao sắc lẹm lướt qua da thịt, đau buốt thấu xương.
Khuôn mặt hốc hác của cô bé, vì đau đớn mà cuối cùng cũng dần dần vặn vẹo, đôi mắt đen bắt đầu chuyển sắc, lan tỏa một màu đỏ rực kỳ dị.
Một bên, máy đo nhịp trên cơ thể nàng bỗng nhảy loạn, tiếng tích tích tích vang lên dồn dập cảnh báo.
“Giáo sư, có lẽ nó không chịu nổi nữa!”
“Không cần quan tâm, tiếp tục!”
Tiếng tích tích ngày càng gấp, như muốn xé nát cả không gian. Bầu không khí xung quanh đột ngột xoáy tròn, nóng rực và biến đổi nhanh chóng.
Ầm một tiếng nổ lớn!
Từ sâu trong rừng, một đám mây hình nấm khổng lồ bốc lên trời. Phòng thí nghiệm ngầm đã bị phá hủy tan tành...
…
Bắc Việt.
Hồng Đức năm thứ 23, giữa mùa đông.
Trời đông rét mướt, vùng đất phương Bắc phủ trắng tuyết không ngừng.
Gió bấc gào rú điên cuồng, cuốn theo tuyết lạnh bay khắp mặt đất.
Ở thôn Đại Hoè, nơi giáp ranh giữa Vũ Châu và Tượng Châu, có tiếng khóc yếu ớt vang lên khe khẽ.
Tiếng khóc non nớt ấy hoà lẫn trong gió rét, nghe yếu như tiếng mèo kêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro