[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!
Anh Vương Nguyê...
2024-12-04 21:09:39
Cô bé Vương Hiểu Lan ngồi ở đối diện Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nghe hai người nói chuyện thì nhìn sang Vương Tuấn Khải nói.
"Anh trai ơi, một lát anh cùng em và anh Vương Nguyên về nhà bọn em chơi có được không ạ?"
"Con nhóc kia nói gì đấy? Em có quen người ta đâu mà đòi mời người ta về nhà chơi hả?" Vương Nguyên nhìn Vương Hiểu Lan trừng mắt nói.
"Nhưng mà anh Vương Nguyên quen anh ấy mà. Anh trai ơi có phải như thế không?" Vương Hiểu Lan nhìn Vương Tuấn Khải chớp chớp mắt nói.
"Anh có quen anh Vương Nguyên của em, nhưng mà sẽ không đến nhà em chơi được đâu cô bé. Buổi tối anh có rất nhiều việc phải làm." Vương Tuấn Khải nhìn cô bé nói.
"Vậy sao? Vậy thì tiếc quá." Cô bé nghe anh nói buổi tối bận không thể đến nhà mình chơi liền không vui mà xụ mặt nói.
"Con nhóc này học đâu ra cái thói đó vậy? Một lát anh sẽ nói cho mẹ em đánh vào mông em." Vương Nguyên nhìn cô bé nói.
"Em mới không sợ anh Vương Nguyên mách với mẹ, lè.." Cô bé nhìn Vương Nguyên làm mặt xấu.
"Nhóc con." Vương Nguyên nhìn cô bé khẽ cười nói.
Vương Tuấn Khải ngồi một bên nhìn hai người Vương Nguyên và Vương Hiểu Lan đùa giỡn với nhau thì cũng khẽ cười một cái rồi tập trung vào công việc của mình.
Gần 18 giờ, Vương Nguyên cũng gọi phục vụ đến thanh toán để còn đưa Vương Hiểu Lan về nhà nhưng lại bị Vương Tuấn Khải ngăn lại.
"Không cần thanh toán đâu, xem như hôm nay tôi mời cậu đi." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nói.
"Vậy sao mà được chứ, để tôi thanh toán là được rồi." Vương Nguyên nói.
"Không cần, xem như tôi cảm ơn cậu chuyện lúc sáng ở trường đi."
"Vậy cũng được. Hay là chúng ta thêm wechat của nhau đi, lần sau tôi mời cậu đi ăn." Vương Nguyên nói.
"Vậy cũng được."
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải thêm wechat của nhau xong rồi thì Vương Nguyên cũng tạm biệt Vương Tuấn Khải rồi cũng dẫn theo Vương Hiểu Lan ra về. Vương Tuấn Khải nhìn cậu đi về rồi thì cũng chỉ khẽ nhếch môi một cái, Vương Tuấn Khải vốn chẳng để tâm đến những chuyện xung quanh nhưng lại nhìn Vương Nguyên nhiều thêm một chút, có lẽ cậu đặc biệt đi.
Vương Nguyên dẫn theo Vương Hiểu Lan về nhà, trên đường đi Vương Hiểu Lan nhìn cậu hỏi.
"Anh Vương Nguyên, anh để ý anh trai lúc nãy ạ?"
Vương Nguyên lắc đầu, cậu nói.
"Đâu có, sao em lại nghĩ anh để ý cậu ấy."
"Bởi vì lúc trước ngoại trừ anh Chí Hoành ra thì anh đâu có nói chuyện với ai nhiều như vậy. Hơn nữa lúc nãy, anh còn ngại ngùng không muốn để anh ấy mời nước."
Nghe Vương Hiểu Lan phân tích Vương Nguyên cũng có chút kinh ngạc nhìn cô bé, ánh mắt quan sát tốt thật.
"Con nhóc này đầu óc được đấy. Quả thật anh có chút để ý cậu ấy." Vương Nguyên nhìn cô bé khen ngợi.
"Là vì màu mắt của anh ấy khác với màu mắt của chúng ta ạ?"
"Đúng vậy, còn vì cậu ấy rất thông minh nữa."
"Thông minh hơn cả anh Vương Nguyên luôn ạ?" Cô bé tròn mắt hỏi cậu.
"Phải." Vương Nguyên xoa đầu cô bé nói.
Quả thật Vương Nguyên để ý đến Vương Tuấn Khải chính là vì màu mắt của anh khác biệt còn có cả cái điểm thi đầu vào biến thái của anh nữa.
Vương Nguyên và Vương Hiểu Lan về đến nhà thì cũng vào trong. Vừa vào trong nhà Vương Nguyên đã thấy người trong nhà đều tập trung ở sofa, còn có cả cha của cậu. Vương Nguyên chỉ liếc mắt sang nhìn một cái rồi cũng thay dép đi trong nhà mà bước vào trong.
Vương Hiểu Lan nhìn thấy người trong nhà đều tập trung lại thì cũng lễ phép mà chạy sang chào hỏi rồi ngồi vào lòng của Từ Bạch Vân, còn Vương Nguyên thì lại khác, cậu chẳng kiêng dè ai mà đi đến ngồi vào sofa đơn riêng biệt trong nhà.
"Đi đâu mới về đấy?" Người đàn ông trung niên ngồi ở sofa nhìn Vương Nguyên hỏi.
Vương Nguyên nhìn người cha mình 4 năm không gặp một lượt từ trên xuống dưới rồi mới lạnh nhạt trả lời.
"Ra ngoài."
Người đàn ông trung niên kia nghe thấy Vương Nguyên trả lời liền nhíu mày không vui, đứa nhóc này đi ra ngoài mấy năm quả thật học được không ít bản lĩnh.
"Ra ngoài?" Cha cậu nhìn cậu lặp lại.
"Này Lão Vương đừng có dùng ngữ điệu đó mà hỏi tôi. Ông nhìn tôi bây giờ thử xem có dè chừng ông hay không?" Vương Nguyên nhướn mày nhìn cha cậu nói.
Vương Kiến Quy nhìn đứa con trai của mình nhìn mình nhướn mày thách thức thì hận không thể bóp chết Vương Nguyên ngay.
"Được đấy, càng ngày càng lớn gan lớn mật rồi nhỉ? Bốn năm qua sống ở Thành Phố S sống thế nào?" Vương Kiến Quy nhìn cậu hỏi.
Vương Nguyên nghe Vương Kiến Quy nhắc đến Thành Phố S liền nhìn ông ta nghiến răng nghiến lợi. Đừng nói cậu không biết ông ta giở trò trong mấy năm cậu sống ở Thành Phố S. Nếu không phải lúc ở Thành Phố A này cậu đã tích góp được mười mấy triệu thì mấy năm qua sống ở Thành Phố S quả thật không dễ dàng. Không phải vấn đề nhà ở thì chính là công việc, hầu như luôn có người cản trở cậu.
"Ông còn hỏi? Không phải ông cho người cản trở tôi thì còn lâu tôi mới về đây. Lão cáo già nhà ông." Vương Nguyên nhìn ông ta nói.
"Ha ha ha, chẳng phải vẫn sống tốt đó sao?" Vương Kiến Quy nói.
Cậu còn có thể không sống tốt sao? Mười mấy triệu đó cậu chỉ tiêu 8 triệu trong 4 năm qua, còn lại đều đầu tư kinh doanh kiếm được không ít tiền. Hơn nữa, cậu còn mở một cửa hàng quần áo, có thể sống không tốt được sao?
"Anh trai ơi, một lát anh cùng em và anh Vương Nguyên về nhà bọn em chơi có được không ạ?"
"Con nhóc kia nói gì đấy? Em có quen người ta đâu mà đòi mời người ta về nhà chơi hả?" Vương Nguyên nhìn Vương Hiểu Lan trừng mắt nói.
"Nhưng mà anh Vương Nguyên quen anh ấy mà. Anh trai ơi có phải như thế không?" Vương Hiểu Lan nhìn Vương Tuấn Khải chớp chớp mắt nói.
"Anh có quen anh Vương Nguyên của em, nhưng mà sẽ không đến nhà em chơi được đâu cô bé. Buổi tối anh có rất nhiều việc phải làm." Vương Tuấn Khải nhìn cô bé nói.
"Vậy sao? Vậy thì tiếc quá." Cô bé nghe anh nói buổi tối bận không thể đến nhà mình chơi liền không vui mà xụ mặt nói.
"Con nhóc này học đâu ra cái thói đó vậy? Một lát anh sẽ nói cho mẹ em đánh vào mông em." Vương Nguyên nhìn cô bé nói.
"Em mới không sợ anh Vương Nguyên mách với mẹ, lè.." Cô bé nhìn Vương Nguyên làm mặt xấu.
"Nhóc con." Vương Nguyên nhìn cô bé khẽ cười nói.
Vương Tuấn Khải ngồi một bên nhìn hai người Vương Nguyên và Vương Hiểu Lan đùa giỡn với nhau thì cũng khẽ cười một cái rồi tập trung vào công việc của mình.
Gần 18 giờ, Vương Nguyên cũng gọi phục vụ đến thanh toán để còn đưa Vương Hiểu Lan về nhà nhưng lại bị Vương Tuấn Khải ngăn lại.
"Không cần thanh toán đâu, xem như hôm nay tôi mời cậu đi." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nói.
"Vậy sao mà được chứ, để tôi thanh toán là được rồi." Vương Nguyên nói.
"Không cần, xem như tôi cảm ơn cậu chuyện lúc sáng ở trường đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy cũng được. Hay là chúng ta thêm wechat của nhau đi, lần sau tôi mời cậu đi ăn." Vương Nguyên nói.
"Vậy cũng được."
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải thêm wechat của nhau xong rồi thì Vương Nguyên cũng tạm biệt Vương Tuấn Khải rồi cũng dẫn theo Vương Hiểu Lan ra về. Vương Tuấn Khải nhìn cậu đi về rồi thì cũng chỉ khẽ nhếch môi một cái, Vương Tuấn Khải vốn chẳng để tâm đến những chuyện xung quanh nhưng lại nhìn Vương Nguyên nhiều thêm một chút, có lẽ cậu đặc biệt đi.
Vương Nguyên dẫn theo Vương Hiểu Lan về nhà, trên đường đi Vương Hiểu Lan nhìn cậu hỏi.
"Anh Vương Nguyên, anh để ý anh trai lúc nãy ạ?"
Vương Nguyên lắc đầu, cậu nói.
"Đâu có, sao em lại nghĩ anh để ý cậu ấy."
"Bởi vì lúc trước ngoại trừ anh Chí Hoành ra thì anh đâu có nói chuyện với ai nhiều như vậy. Hơn nữa lúc nãy, anh còn ngại ngùng không muốn để anh ấy mời nước."
Nghe Vương Hiểu Lan phân tích Vương Nguyên cũng có chút kinh ngạc nhìn cô bé, ánh mắt quan sát tốt thật.
"Con nhóc này đầu óc được đấy. Quả thật anh có chút để ý cậu ấy." Vương Nguyên nhìn cô bé khen ngợi.
"Là vì màu mắt của anh ấy khác với màu mắt của chúng ta ạ?"
"Đúng vậy, còn vì cậu ấy rất thông minh nữa."
"Thông minh hơn cả anh Vương Nguyên luôn ạ?" Cô bé tròn mắt hỏi cậu.
"Phải." Vương Nguyên xoa đầu cô bé nói.
Quả thật Vương Nguyên để ý đến Vương Tuấn Khải chính là vì màu mắt của anh khác biệt còn có cả cái điểm thi đầu vào biến thái của anh nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Nguyên và Vương Hiểu Lan về đến nhà thì cũng vào trong. Vừa vào trong nhà Vương Nguyên đã thấy người trong nhà đều tập trung ở sofa, còn có cả cha của cậu. Vương Nguyên chỉ liếc mắt sang nhìn một cái rồi cũng thay dép đi trong nhà mà bước vào trong.
Vương Hiểu Lan nhìn thấy người trong nhà đều tập trung lại thì cũng lễ phép mà chạy sang chào hỏi rồi ngồi vào lòng của Từ Bạch Vân, còn Vương Nguyên thì lại khác, cậu chẳng kiêng dè ai mà đi đến ngồi vào sofa đơn riêng biệt trong nhà.
"Đi đâu mới về đấy?" Người đàn ông trung niên ngồi ở sofa nhìn Vương Nguyên hỏi.
Vương Nguyên nhìn người cha mình 4 năm không gặp một lượt từ trên xuống dưới rồi mới lạnh nhạt trả lời.
"Ra ngoài."
Người đàn ông trung niên kia nghe thấy Vương Nguyên trả lời liền nhíu mày không vui, đứa nhóc này đi ra ngoài mấy năm quả thật học được không ít bản lĩnh.
"Ra ngoài?" Cha cậu nhìn cậu lặp lại.
"Này Lão Vương đừng có dùng ngữ điệu đó mà hỏi tôi. Ông nhìn tôi bây giờ thử xem có dè chừng ông hay không?" Vương Nguyên nhướn mày nhìn cha cậu nói.
Vương Kiến Quy nhìn đứa con trai của mình nhìn mình nhướn mày thách thức thì hận không thể bóp chết Vương Nguyên ngay.
"Được đấy, càng ngày càng lớn gan lớn mật rồi nhỉ? Bốn năm qua sống ở Thành Phố S sống thế nào?" Vương Kiến Quy nhìn cậu hỏi.
Vương Nguyên nghe Vương Kiến Quy nhắc đến Thành Phố S liền nhìn ông ta nghiến răng nghiến lợi. Đừng nói cậu không biết ông ta giở trò trong mấy năm cậu sống ở Thành Phố S. Nếu không phải lúc ở Thành Phố A này cậu đã tích góp được mười mấy triệu thì mấy năm qua sống ở Thành Phố S quả thật không dễ dàng. Không phải vấn đề nhà ở thì chính là công việc, hầu như luôn có người cản trở cậu.
"Ông còn hỏi? Không phải ông cho người cản trở tôi thì còn lâu tôi mới về đây. Lão cáo già nhà ông." Vương Nguyên nhìn ông ta nói.
"Ha ha ha, chẳng phải vẫn sống tốt đó sao?" Vương Kiến Quy nói.
Cậu còn có thể không sống tốt sao? Mười mấy triệu đó cậu chỉ tiêu 8 triệu trong 4 năm qua, còn lại đều đầu tư kinh doanh kiếm được không ít tiền. Hơn nữa, cậu còn mở một cửa hàng quần áo, có thể sống không tốt được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro