[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Thiếu Gia, Ông...

2024-12-04 21:09:39

Vương Nguyên sau khi về đến nhà liền lên phòng đóng cửa không để ai làm phiền mình. Khi nãy gặp lại Phương Hiệp làm cậu có chút không vui. Lúc cậu và Phương Hiệp quen nhau từng xảy ra hiểu lầm, nhưng chuyện Phương Hiệp trong lúc quen cậu còn cặp kè với người khác tuyệt đối không phải là hiểu lầm.

Nếu không phải Vương Nguyên có chút bản lĩnh thì sớm đã bị tên Phương Hiệp đó dắt mũi rồi. Không những chính mắt cậu nhìn thấy Phương Hiệp dẫn theo một cô gái đi ăn ở nhà hàng, còn đăng lên vòng bạn bè trên wechat, còn like ảnh nhau mà nói chỉ là hiểm lầm cậu mới không thèm tin.

Trong lúc Vương Nguyên còn đang khó ở thì điện thoại nội bộ trong nhà vang lên rồi truyền đến âm thanh của Quản Gia.

[Thiếu Gia, Ông Chủ muốn gặp cậu.]

"Ông ta về rồi sao?" Vương Nguyên nhíu mày hỏi lại, chẳng phải cậu vừa về không có ai ở nhà sao?

[Vâng, Ông Chủ đang ở sofa đợi cậu.]

Vương Nguyên không trả lời chỉ nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra rồi bước xuống lầu. Vương Nguyên vừa xuống lầu đã nhíu chặt mày lại, tình huống gì đây chứ? Phương Hiệp vậy mà từ khi nào lại có mặt ở nhà cậu chứ?

"Đứng đó làm gì mau qua đây ngồi đi." Vương Kiến Quy nhìn về phía cậu nói.

Vương Nguyên đi đến sofa ngồi xuống, đến cả người lớn cũng chẳng thèm chào ai cứ như thế mà ngồi xuống.

"Đây là con trai của anh sao? Mới đó mà đã lớn như thế rồi." Người đàn ông ngồi bên cạnh Phương Hiệp nói.

"Anh Phương cứ nói đùa, anh đi đã mười mấy năm rồi đấy con tôi lớn thế này cũng là đương nhiên." Vương Kiến Quy nhìn người đàn ông kia cười nói.

"À phải rồi, giới thiệu với con một chút. Người ngồi kia là chú Phương Kiên và con trai chú ấy Phương Hiệp. Hai người họ lúc trước là bạn của cha thường hay đến đây chơi đấy còn nhớ không?" Vương Kiến Quy nhìn Vương Nguyên nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không nhớ." Vương Nguyên nói rồi cũng ngã người ra sofa ngồi đó.

Phương Kiên nhìn đồng phục trên người Vương Nguyên rồi liếc nhìn về phía con trai mình sau đó lại cười nói.

"Tiểu Nguyên cũng học ở Kinh Bắc sao? Con và Phương Hiệp học chung trường với nhau đấy."

"Bạn học Vương sau này giúp đỡ tôi một chút nhé." Phương Hiệp nhìn Vương Nguyên cười nói.

Vương Nguyên nhìn thấy Phương Hiệp nhìn mình cười thì nhíu mày.

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì đừng làm phiền tôi." Vương Nguyên nhìn Vương Kiến Quy một cái rồi cũng bỏ lên phòng.

Vương Kiến Quy nhìn Vương Nguyên đột nhiên khó chịu vì chuyện này thì cũng khẽ nhíu mày, nhưng đứa con này của ông từ khi về nhà tính tình đã thay đổi rồi, đến cả ông nó cũng chẳng để lại cho chút mặt mũi.

"Tính khí của thằng bé không tốt, đừng để ý đừng để ý." Vương Kiến Quy nhìn Phương Kiên và Phương Hiệp nói.

Vương Nguyên lên đến phòng thì nhanh chóng ngã xuống giường, sắc mặt dần trở nên tái nhợt. Vương Nguyên tay siết chặt lấy chăn trên giường khó khăn thở lên từng hơi đầy mệt nhọc, có vẻ cậu rất đau đớn, đến cả mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra.

Điện thoại nội bộ một lần nữa lại vang lên, giọng nói của Quản Gia cũng vang lên.

[Thiếu Gia, Phương Thiếu Gia muốn nói chuyện với cậu, không biết cậu có cho phép hay không?]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bảo cậu ta cút đi....đừng làm phiền tôi..các người đều cút đi." Vương Nguyên khó khăn hét lên.

Điện thoại nội bộ bị ngắt đi, Vương Nguyên cũng mặt kệ. Bộ dạng hiện giờ của cậu còn lo không xong huống chi phải quan tâm đến người khác.

20 phút trôi qua, bàn tay của Vương Nguyên đang nắm chặt lấy chăn cũng dần buông lỏng ra. Cậu mệt mỏi ngồi dậy đi đến bên cạnh tủ lấy ra một lọ thuốc. Vương Nguyên lấy ra một viên thuốc từ trong hộp cho vào miệng, vị đắng của thuốc dần lan trong miệng làm Vương Nguyên nhăn mày vội chụp lấy ly nước trên bàn uống xuống. Vương Nguyên sau khi uống thuốc xong thì cũng mệt nhọc lấy đồ đi tắm.

Sau khi tắm xong, Vương Nguyên cũng ra ngoài gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của cậu.

[Cậu Vương.]

"Ừ, thuốc của tôi sắp hết rồi. Hơn nữa, bệnh của tôi tại sao lại đột nhiên tái phát? Chẳng phải ông nói chỉ cần tôi ăn uống đầy đủ chất thì sẽ không tái phát sao?"

[Phải, lúc tôi xét nghiệm cho cậu thì bệnh tình của cậu không nghiêm trọng, đáng lý ra sẽ không tái phát mới đúng chứ?]

"Tôi làm sao biết được? Tôi vẫn ăn uống đầy đủ dưỡng chất hơn nữa cũng không có mất ngủ như lúc trước."

[Trước hết cậu tự mình theo dõi cơ thể của cậu đi. Nếu trong tháng này lại tái phái thêm lần nào nữa thì đến bệnh viện tìm tôi.]

"Được."

Vương Nguyên nói xong thì ngắt kết nối cuộc gọi với bác sĩ. Vương Nguyên bị bệnh trong nhà không có ai biết cả, đến cả Lưu Chí Hoành cũng chẳng có hay biết. 4 năm Vương Nguyên sống ở Thành Phố S tuy không quá khó khăn nhưng đối với một đứa trẻ mới 11 12 tuổi ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng. Vương Nguyên từ năm thứ 2 sống ở Thành Phố S liền phát hiện ra bản thân bị mắc bệnh qua lần khám sức khỏe ở trường, dù không nghiêm trọng nhưng vẫn sẽ bị dày vò bởi những cơn đau mỗi khi tái phái.

Vì cậu không đủ tuổi nên ở Thành Phố S đành chạy đi nhờ ông ngoại làm người giám hộ cho cậu đưa cậu đến bệnh viện khám rồi lấy thuốc, đến khi Vương Nguyên kết thúc năm thứ 3 ở Thành Phố S thì ông ngoại cũng bệnh nặng mà qua đời. Từ đó, người trong nhà không ai biết cậu bị bệnh cả ngoại trừ vị bác sĩ đã được ông ngoại phái đến làm bác sĩ riêng cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Số ký tự: 0