Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Ban Đạo Danh Mớ...
2024-11-20 21:54:21
Hứa Thuận cũng biết đây là do thân phận xảy ra thay đổi cực lớn dẫn đến tâm tính phát sinh biến hóa, chưa biết chừng về sau khi tu hành tới trình độ cao thâm, tâm tính của đối phương sẽ tốt hơn.
Sau khi Lam đạo nhân thu đồ đệ xong, cả ba người bọn họ lại tiếp tục đi về hướng Đông. Lúc đi ngang qua một trấn nhỏ, tăng nhân thọt chân bận trước vội sau xun xoe hết mực.
“Sư tôn, mời ngài!”
“Sư tôn, để ta làm!”
“Sư tôn, mời sang bên này!”
Tăng nhân thọt chân vô cùng cung kính và tôn trọng Lam đạo nhân, dù khập khiễng gã vẫn miệt mài xoay xung quanh Lam đạo nhân, hệt như một con ong mật nhỏ bé cần cù.
Đáng giận, rõ ràng là ta tới trước cơ mà!
Hứa Thuận nhìn tăng nhân thọt chân bận bịu xun xoe như vậy cũng cảm nhận được một chút nguy cơ, nhưng bảo hắn đi lấy lòng Lam đạo nhân như tăng nhân thọt chân thì hắn lại không làm được.
Hắn không phải người như vậy.
Sở dĩ tăng nhân thọt chân xun xoe như vậy là vì gã biết sức nặng của một tu sĩ Đại Thừa kỳ như Lam đạo nhân.
Tuy Hứa Thuận đã đánh giá cao sức nặng của tu sĩ Đại Thừa kỳ, nhưng dù sao hắn cũng là người xuyên không tới đây, khó có thể lý giải được tu sĩ Đại Thừa kỳ có ý nghĩ như thế nào.
Cũng may Lam đạo nhân không để ý đến những điều này, ông ấy có thể cảm nhận được sự tôn trọng của tăng nhân thọt chân dành cho ông ấy. Cùng với sự tôn trọng và tín nhiệm của Hứa Thuận đối với một người vừa là thầy vừa là bạn như ông ấy, ông ấy đều có thể cảm nhận được cả.
Mỗi người đều khác biệt, phương thức biểu đạt sự tôn trọng của mỗi người cũng không giống nhau. Lam đạo nhân vốn không yêu cầu đồ nhi của mình nhất định phải thể hiện tình cảm của mình dựa theo phương thức tôn sư trọng đạo mà ông ấy hiểu được.
Thậm chí năm đó, ông ấy còn chỉ vào sư tôn nhà mình mà mắng lão bất tử kia cơ!
Từ góc độ này để phán xét, ít nhất là đồ nhi ông ấy thu vào đã lễ phép hơn nhiều so với đồ nhi sư tôn ông ấy thu vào rồi.
Sau mấy ngày, Lam đạo nhân đã tẩy đi tu vi lúc trước của tăng nhân thọt chân, cũng truyền thụ《Thanh Hoa Chân Kinh》cho gã. Dù tu vi trước đó của tăng nhân thọt chân là Trúc Cơ, nhưng trong mắt Lam đạo nhân, nó chẳng khác gì một đống phân. Cũng không trách được, dã tăng chỉ cần có một bản kinh thư để tu luyện là được rồi, ai còn chú ý đến cao thấp chứ?
Mấy ngày sau, tăng nhân thọt chân rất dễ dàng bước vào Luyện Khí kỳ. Gã cảm nhận công pháp Luyện Khí kỳ của《Thanh Hoa Chân Kinh》rồi so với công pháp Luyện Khí mình từ tu luyện trước đó, bỗng nhiên trong lòng lại trào dâng một loại cảm khái vô vàn, bởi vì chúng khác quá xa nhau, khác đến một trời một vực!
Phật Thủ nào có chân thực như thế này!
Tối hôm đó, Lam đạo nhân nhìn tăng nhân thọt chân khắc khổ nghiêm túc, bình thản nói: “Mấy ngày nay vi sư đã nghĩ được một cái tên rất hay cho ngươi rồi!”
“Mong được sư tôn ban tên!” Tăng nhân thọt chân mặc trên người một bộ đạo y giản dị, lập tức quỳ xuống đất, cung kính nói.
Hứa Thuận thì đứng ở một bên, trong đầu âm thầm suy nghĩ không biết Lam đạo nhân sẽ lấy cái tên gì cho tiểu sư đệ đây.
Tử Hà?
Không được, đó là tên của nữ nhân.
Tử Kinh? Tử Ngọc? Tử Đằng? Tử Bào? Tử Hồng? Tử Du?
“Xích Tranh Hoàng Lục Thanh Lam Tử, thế hệ của ngươi chính là chữ Tử, đời sau của ngươi là chữ Kim.” Hiếm khi mới thấy Lam đạo nhân càm ràm thêm vài câu kiểu này: “Đại sư huynh của ngươi là Tử Thử, Nhị sư huynh của ngươi là Tử Nhiên, Tam sư huynh của ngươi là Tử Tài.”
“Ngươi gọi là Tử Tô đi!”
Tía Tô?
Vậy còn không phải là đồ ăn sao?
Khoai Tím, Thì Là, Rong Biển, giờ lại thêm một lá Tía Tô?
Đã có món chính, có gia vị, có đồ nấu canh, giờ còn có cả đồ ăn kèm!
Đủ món rồi!
Không ngờ sư tôn ngươi vẫn không thể bỏ qua cho đống đồ ăn này được?
Cái tên Tử Tô này vừa nghe đã biết chính là soái ca mỹ nữ, vậy mà người lại được đặt cho một tên sư đệ thọt chân. Sư tôn, ngươi có dám nói là mình không cố ý hay không?
Trong lòng Hứa Thuận âm thầm chửi bậy, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, tựa như đang cao hứng vì Tứ sư đệ đạt được đạo danh mới.
Hiện giờ Hứa Thuận đã là một người hoàn toàn thành thục của Thanh Hoa Phái. Chẳng qua Tía Tô thì hơi nhiều nước thôi.
…
Tháng Chạp vừa qua chưa được mấy ngày đã có tuyết rơi.
Hứa Thuận cùng Lam đạo nhân và tứ sư đệ Tử Tô đi trên đường núi Tùng Khê. Đường mòn trong núi bị lớp tuyết đọng dày bao trùm, mỗi một bước đều tạo thành dấu chân rất sâu, phát ra tiếng vang “loẹt xoẹt”.
Sương đọng thành giọt trên đám lá thông ven đường, giống như hàng nghìn hàng vạn cây hoa lê nở rộ, rồi lại tựa như Ngân Long bay múa.
Ngọn núi được bao phủ trong lớp tuyết trắng xóa, tầng tầng lớp lớp, tựa như nghìn vạn đóa hoa lê đồng thời nở rộ.
Xa xa là một mảnh biển mây trắng xoá, chảy xuôi trong núi, biến ảo khó lường.
Thiên địa một màu, không thể phân rõ đâu là trời đâu là đất.
Hứa Thuận nhìn tới say mê, trong lòng âm thầm cảm khái đây mới là chỗ ở của tu sĩ.
Sau khi Lam đạo nhân thu đồ đệ xong, cả ba người bọn họ lại tiếp tục đi về hướng Đông. Lúc đi ngang qua một trấn nhỏ, tăng nhân thọt chân bận trước vội sau xun xoe hết mực.
“Sư tôn, mời ngài!”
“Sư tôn, để ta làm!”
“Sư tôn, mời sang bên này!”
Tăng nhân thọt chân vô cùng cung kính và tôn trọng Lam đạo nhân, dù khập khiễng gã vẫn miệt mài xoay xung quanh Lam đạo nhân, hệt như một con ong mật nhỏ bé cần cù.
Đáng giận, rõ ràng là ta tới trước cơ mà!
Hứa Thuận nhìn tăng nhân thọt chân bận bịu xun xoe như vậy cũng cảm nhận được một chút nguy cơ, nhưng bảo hắn đi lấy lòng Lam đạo nhân như tăng nhân thọt chân thì hắn lại không làm được.
Hắn không phải người như vậy.
Sở dĩ tăng nhân thọt chân xun xoe như vậy là vì gã biết sức nặng của một tu sĩ Đại Thừa kỳ như Lam đạo nhân.
Tuy Hứa Thuận đã đánh giá cao sức nặng của tu sĩ Đại Thừa kỳ, nhưng dù sao hắn cũng là người xuyên không tới đây, khó có thể lý giải được tu sĩ Đại Thừa kỳ có ý nghĩ như thế nào.
Cũng may Lam đạo nhân không để ý đến những điều này, ông ấy có thể cảm nhận được sự tôn trọng của tăng nhân thọt chân dành cho ông ấy. Cùng với sự tôn trọng và tín nhiệm của Hứa Thuận đối với một người vừa là thầy vừa là bạn như ông ấy, ông ấy đều có thể cảm nhận được cả.
Mỗi người đều khác biệt, phương thức biểu đạt sự tôn trọng của mỗi người cũng không giống nhau. Lam đạo nhân vốn không yêu cầu đồ nhi của mình nhất định phải thể hiện tình cảm của mình dựa theo phương thức tôn sư trọng đạo mà ông ấy hiểu được.
Thậm chí năm đó, ông ấy còn chỉ vào sư tôn nhà mình mà mắng lão bất tử kia cơ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ góc độ này để phán xét, ít nhất là đồ nhi ông ấy thu vào đã lễ phép hơn nhiều so với đồ nhi sư tôn ông ấy thu vào rồi.
Sau mấy ngày, Lam đạo nhân đã tẩy đi tu vi lúc trước của tăng nhân thọt chân, cũng truyền thụ《Thanh Hoa Chân Kinh》cho gã. Dù tu vi trước đó của tăng nhân thọt chân là Trúc Cơ, nhưng trong mắt Lam đạo nhân, nó chẳng khác gì một đống phân. Cũng không trách được, dã tăng chỉ cần có một bản kinh thư để tu luyện là được rồi, ai còn chú ý đến cao thấp chứ?
Mấy ngày sau, tăng nhân thọt chân rất dễ dàng bước vào Luyện Khí kỳ. Gã cảm nhận công pháp Luyện Khí kỳ của《Thanh Hoa Chân Kinh》rồi so với công pháp Luyện Khí mình từ tu luyện trước đó, bỗng nhiên trong lòng lại trào dâng một loại cảm khái vô vàn, bởi vì chúng khác quá xa nhau, khác đến một trời một vực!
Phật Thủ nào có chân thực như thế này!
Tối hôm đó, Lam đạo nhân nhìn tăng nhân thọt chân khắc khổ nghiêm túc, bình thản nói: “Mấy ngày nay vi sư đã nghĩ được một cái tên rất hay cho ngươi rồi!”
“Mong được sư tôn ban tên!” Tăng nhân thọt chân mặc trên người một bộ đạo y giản dị, lập tức quỳ xuống đất, cung kính nói.
Hứa Thuận thì đứng ở một bên, trong đầu âm thầm suy nghĩ không biết Lam đạo nhân sẽ lấy cái tên gì cho tiểu sư đệ đây.
Tử Hà?
Không được, đó là tên của nữ nhân.
Tử Kinh? Tử Ngọc? Tử Đằng? Tử Bào? Tử Hồng? Tử Du?
“Xích Tranh Hoàng Lục Thanh Lam Tử, thế hệ của ngươi chính là chữ Tử, đời sau của ngươi là chữ Kim.” Hiếm khi mới thấy Lam đạo nhân càm ràm thêm vài câu kiểu này: “Đại sư huynh của ngươi là Tử Thử, Nhị sư huynh của ngươi là Tử Nhiên, Tam sư huynh của ngươi là Tử Tài.”
“Ngươi gọi là Tử Tô đi!”
Tía Tô?
Vậy còn không phải là đồ ăn sao?
Khoai Tím, Thì Là, Rong Biển, giờ lại thêm một lá Tía Tô?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã có món chính, có gia vị, có đồ nấu canh, giờ còn có cả đồ ăn kèm!
Đủ món rồi!
Không ngờ sư tôn ngươi vẫn không thể bỏ qua cho đống đồ ăn này được?
Cái tên Tử Tô này vừa nghe đã biết chính là soái ca mỹ nữ, vậy mà người lại được đặt cho một tên sư đệ thọt chân. Sư tôn, ngươi có dám nói là mình không cố ý hay không?
Trong lòng Hứa Thuận âm thầm chửi bậy, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, tựa như đang cao hứng vì Tứ sư đệ đạt được đạo danh mới.
Hiện giờ Hứa Thuận đã là một người hoàn toàn thành thục của Thanh Hoa Phái. Chẳng qua Tía Tô thì hơi nhiều nước thôi.
…
Tháng Chạp vừa qua chưa được mấy ngày đã có tuyết rơi.
Hứa Thuận cùng Lam đạo nhân và tứ sư đệ Tử Tô đi trên đường núi Tùng Khê. Đường mòn trong núi bị lớp tuyết đọng dày bao trùm, mỗi một bước đều tạo thành dấu chân rất sâu, phát ra tiếng vang “loẹt xoẹt”.
Sương đọng thành giọt trên đám lá thông ven đường, giống như hàng nghìn hàng vạn cây hoa lê nở rộ, rồi lại tựa như Ngân Long bay múa.
Ngọn núi được bao phủ trong lớp tuyết trắng xóa, tầng tầng lớp lớp, tựa như nghìn vạn đóa hoa lê đồng thời nở rộ.
Xa xa là một mảnh biển mây trắng xoá, chảy xuôi trong núi, biến ảo khó lường.
Thiên địa một màu, không thể phân rõ đâu là trời đâu là đất.
Hứa Thuận nhìn tới say mê, trong lòng âm thầm cảm khái đây mới là chỗ ở của tu sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro