Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Tăng Nhân Thọt...
2024-11-20 21:54:21
…
Ở một bên khác, hai người Hứa Thuận và Lam đạo nhân đi về hướng Đông đã được hơn nửa tháng, lúc này thời tiết rét lạnh, đã vào tháng mười một rồi.
Dọc theo con đường này, lại thường xuyên có tăng nhân tới đòi Phật Thủ, quả thực khiến Lam đạo nhân không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Sau khi ông ấy tiện tay giết hai tên, coi như đã thanh tĩnh hơn rất nhiều, mãi cho đến khi đụng phải một tăng nhân thọt chân.
Tăng nhân thọt chân này khá đặc biệt. Không chỉ vì gã thọt chân, cũng không phải vì tu vi của gã chỉ có Trúc Cơ, mà bởi vì gã đang quỳ. Gã quỳ xuống xin Phật Thủ từ chỗ Lam đạo nhân.
“Phật Thủ là trọng bảo của Phật môn, không có tác dụng gì với các hạ, hà tất phải đoạn tuyệt con đường của Phật tu trong thiên hạ?” Tăng nhân thọt chân quỳ trên mặt đất cầu xin Lam đạo nhân...
Đánh thì đánh không lại, vì thế gã cầu xin Lam đạo nhân.
“Sao ngươi biết ta ở đây?” Lam đạo nhân nghi hoặc. Tu vi của ông ấy cao như vậy mà vẫn bị kẻ yếu ớt như tăng nhân thọt chân này tìm được, đúng là kỳ quái.
“Bần tăng cũng không biết sẽ gặp được các hạ ở chỗ này, cũng không thể ngờ lại gặp được các hạ. Nhưng nếu đã gặp rồi thì chứng tỏ đó là chỉ thị của Phật tổ, là duyên!” Tăng nhân thọt chân nói với vẻ kiên định. Gã đụng phải Lam đạo nhân chỉ là ngẫu nhiên, có thể gặp được chính là Phật Tổ hiển linh.
“Ta không có Phật Thủ, Phật Thủ cũng không có liên quan gì với ta!” Sau khi Lam đạo nhân biết là vô tình gặp được thì gật đầu, xoay người muốn đi.
“Các hạ! Các hạ...” Đột nhiên tăng nhân thọt chân bổ nhào một cái, ôm lấy giày Lam đạo nhân nói: “Phật Thủ vô dụng với các hạ, xin các hạ từ bi, thương xót dã tăng nông thôn như ta đi!”
“Ngươi không sợ chết sao?” Bên cạnh Lam đạo nhân lập tức xuất hiện một tia kiếm quang màu xanh lam, gương mặt âm trầm nói. Ông ấy ghét nhất là bị người khác dây dưa.
“Chết có gì đáng sợ? Nếu không thể có được Phật Thủ, sao ta có thể tu đến Thông Thần?” Tăng nhân thọt chân la lớn: “Có thể chết trong tay người sắp phi thăng như các hạ cũng không uổng đời này của ta.”
Giọng gã khàn đặc.
Gã vốn thọt chân, không có sư thừa, lang thang khắp nơi, bị người ta coi thường, thậm chí còn bị người ta hiểu lầm rồi ăn không một trận đòn, bị đánh tới què chân, gã cũng không dám nói thêm điều gì.
Bởi vậy Lam đạo nhân chính là người có khả năng thay đổi vận mệnh của gã.
Để nắm được một tia hy vọng này dù bảo gã cầu xin, quỳ xuống đều không sao cả, thậm chí có chết cũng không từ nan! Mà ngược lại có thể bị Lam đạo nhân giết chết còn tốt hơn chết già trong một xó xỉnh nào đó không ai hay!
Lam đạo nhân trầm mặc.
Ông ấy không định giết một người như vậy. Bởi vì đối phương đã khiến ông ấy nhớ lại bản thân của rất nhiều năm về trước, khi ông ấy vẫn chưa bái nhập sơn môn, chỉ vì một miếng ăn mà phải lang thang khắp nơi.
Khi đó ông ấy chỉ muốn ăn một bữa no.
Khi đó ông ấy chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại đi được đến bước này.
“Ta không có Phật Thủ, nhưng ta có thể cho ngươi một thứ khác, không thua gì Phật Thủ.” Lam đạo nhân nhìn tăng nhân thọt chân người dính đầy bùn đất, nhưng vẫn kiên quyết ôm lấy chân mình.
Tăng nhân thọt chân ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lam đạo nhân. Thứ gì lại không thua kém Phật Thủ của Phật Đà?
“Ngươi có nguyện bái ta làm sư tôn không?” Lam đạo nhân cúi đầu hỏi. Ông ấy cảm nhận được ý chí cứng cỏi toát lên trên người tăng nhân thọt chân nọ, gã có thể làm đồ đệ của ông ấy.
“Hả?” Tăng nhân thọt chân mở to hai mắt nhìn.
“Thật... thật ư?” Gã lắp bắp hỏi lại.
Tăng nhân thọt chân giống như một tên ăn mày vừa bị cục vàng to tướng rơi từ trên trời xuống đập trúng. Loại cảm giác quá khó để diễn tả bằng lời, càng khó có thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn khiến gã không dám tin vào tai mình này, đã mang theo đủ loại suy nghĩ xông thẳng lên đầu gã.
Gã sắp được một tu sĩ Đại Thừa kỳ thu làm đồ đệ?
Nghĩa là từ nay về sau gã sẽ không còn là tên dã tu lang thang khắp nơi, bị người khác coi thường nữa?
Gã có sư tôn, có chỗ để dựa vào rồi?
“Đương nhiên là đúng!” Lam đạo nhân nhìn vẻ mặt kinh ngạc tới không thể tin được của tăng nhân thọt chân, lại nhớ tới cảnh tượng năm đó mình được sư tôn thu làm đồ đệ. Dường như giờ này khắc này, ông ấy lại đang tái diễn cảnh tượng năm đó.
“Sư tôn! Sư tôn!” Tăng nhân thọt chân vội vàng xoay người quỳ gối trước mặt Lam đạo nhân, sau đó không kìm lòng được mà giàn giụa nước mắt.
Có sư tôn như Lam đạo nhân thì Phật Thủ gì đó đều là chó má!
Tu Phật gì chứ, tu đạo vẫn thơm hơn nhiều!
Hứa Thuận lại ngơ ngác nhìn Lam đạo nhân, hắn thật sự không ngờ Lam đạo nhân lại thu tăng nhân thọt chân làm đồ đệ.
Thoạt nhìn tăng nhân thọt chân này đã bốn - năm mươi tuổi, đã bước vào độ tuổi trung niên, tướng mạo bình thường, trên người mặc y phục cũ nát, tuy là tu sĩ Trúc Cơ nhưng trông rất bẩn thỉu.
Về phần tu vi, theo Hứa Thuận cảm nhận, hẳn là tu vi của gã này cũng không cao thâm gì.
Vừa rồi khi bọn họ trông thấy tăng nhân thọt chân, người này còn khập khiễng đi trên đường núi, mãi cho đến khi gặp được Lam đạo nhân và Hứa Thuận, gã mới quỳ xuống cầu xin Lam đạo nhân.
Ở một bên khác, hai người Hứa Thuận và Lam đạo nhân đi về hướng Đông đã được hơn nửa tháng, lúc này thời tiết rét lạnh, đã vào tháng mười một rồi.
Dọc theo con đường này, lại thường xuyên có tăng nhân tới đòi Phật Thủ, quả thực khiến Lam đạo nhân không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Sau khi ông ấy tiện tay giết hai tên, coi như đã thanh tĩnh hơn rất nhiều, mãi cho đến khi đụng phải một tăng nhân thọt chân.
Tăng nhân thọt chân này khá đặc biệt. Không chỉ vì gã thọt chân, cũng không phải vì tu vi của gã chỉ có Trúc Cơ, mà bởi vì gã đang quỳ. Gã quỳ xuống xin Phật Thủ từ chỗ Lam đạo nhân.
“Phật Thủ là trọng bảo của Phật môn, không có tác dụng gì với các hạ, hà tất phải đoạn tuyệt con đường của Phật tu trong thiên hạ?” Tăng nhân thọt chân quỳ trên mặt đất cầu xin Lam đạo nhân...
Đánh thì đánh không lại, vì thế gã cầu xin Lam đạo nhân.
“Sao ngươi biết ta ở đây?” Lam đạo nhân nghi hoặc. Tu vi của ông ấy cao như vậy mà vẫn bị kẻ yếu ớt như tăng nhân thọt chân này tìm được, đúng là kỳ quái.
“Bần tăng cũng không biết sẽ gặp được các hạ ở chỗ này, cũng không thể ngờ lại gặp được các hạ. Nhưng nếu đã gặp rồi thì chứng tỏ đó là chỉ thị của Phật tổ, là duyên!” Tăng nhân thọt chân nói với vẻ kiên định. Gã đụng phải Lam đạo nhân chỉ là ngẫu nhiên, có thể gặp được chính là Phật Tổ hiển linh.
“Ta không có Phật Thủ, Phật Thủ cũng không có liên quan gì với ta!” Sau khi Lam đạo nhân biết là vô tình gặp được thì gật đầu, xoay người muốn đi.
“Các hạ! Các hạ...” Đột nhiên tăng nhân thọt chân bổ nhào một cái, ôm lấy giày Lam đạo nhân nói: “Phật Thủ vô dụng với các hạ, xin các hạ từ bi, thương xót dã tăng nông thôn như ta đi!”
“Ngươi không sợ chết sao?” Bên cạnh Lam đạo nhân lập tức xuất hiện một tia kiếm quang màu xanh lam, gương mặt âm trầm nói. Ông ấy ghét nhất là bị người khác dây dưa.
“Chết có gì đáng sợ? Nếu không thể có được Phật Thủ, sao ta có thể tu đến Thông Thần?” Tăng nhân thọt chân la lớn: “Có thể chết trong tay người sắp phi thăng như các hạ cũng không uổng đời này của ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng gã khàn đặc.
Gã vốn thọt chân, không có sư thừa, lang thang khắp nơi, bị người ta coi thường, thậm chí còn bị người ta hiểu lầm rồi ăn không một trận đòn, bị đánh tới què chân, gã cũng không dám nói thêm điều gì.
Bởi vậy Lam đạo nhân chính là người có khả năng thay đổi vận mệnh của gã.
Để nắm được một tia hy vọng này dù bảo gã cầu xin, quỳ xuống đều không sao cả, thậm chí có chết cũng không từ nan! Mà ngược lại có thể bị Lam đạo nhân giết chết còn tốt hơn chết già trong một xó xỉnh nào đó không ai hay!
Lam đạo nhân trầm mặc.
Ông ấy không định giết một người như vậy. Bởi vì đối phương đã khiến ông ấy nhớ lại bản thân của rất nhiều năm về trước, khi ông ấy vẫn chưa bái nhập sơn môn, chỉ vì một miếng ăn mà phải lang thang khắp nơi.
Khi đó ông ấy chỉ muốn ăn một bữa no.
Khi đó ông ấy chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại đi được đến bước này.
“Ta không có Phật Thủ, nhưng ta có thể cho ngươi một thứ khác, không thua gì Phật Thủ.” Lam đạo nhân nhìn tăng nhân thọt chân người dính đầy bùn đất, nhưng vẫn kiên quyết ôm lấy chân mình.
Tăng nhân thọt chân ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lam đạo nhân. Thứ gì lại không thua kém Phật Thủ của Phật Đà?
“Ngươi có nguyện bái ta làm sư tôn không?” Lam đạo nhân cúi đầu hỏi. Ông ấy cảm nhận được ý chí cứng cỏi toát lên trên người tăng nhân thọt chân nọ, gã có thể làm đồ đệ của ông ấy.
“Hả?” Tăng nhân thọt chân mở to hai mắt nhìn.
“Thật... thật ư?” Gã lắp bắp hỏi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tăng nhân thọt chân giống như một tên ăn mày vừa bị cục vàng to tướng rơi từ trên trời xuống đập trúng. Loại cảm giác quá khó để diễn tả bằng lời, càng khó có thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn khiến gã không dám tin vào tai mình này, đã mang theo đủ loại suy nghĩ xông thẳng lên đầu gã.
Gã sắp được một tu sĩ Đại Thừa kỳ thu làm đồ đệ?
Nghĩa là từ nay về sau gã sẽ không còn là tên dã tu lang thang khắp nơi, bị người khác coi thường nữa?
Gã có sư tôn, có chỗ để dựa vào rồi?
“Đương nhiên là đúng!” Lam đạo nhân nhìn vẻ mặt kinh ngạc tới không thể tin được của tăng nhân thọt chân, lại nhớ tới cảnh tượng năm đó mình được sư tôn thu làm đồ đệ. Dường như giờ này khắc này, ông ấy lại đang tái diễn cảnh tượng năm đó.
“Sư tôn! Sư tôn!” Tăng nhân thọt chân vội vàng xoay người quỳ gối trước mặt Lam đạo nhân, sau đó không kìm lòng được mà giàn giụa nước mắt.
Có sư tôn như Lam đạo nhân thì Phật Thủ gì đó đều là chó má!
Tu Phật gì chứ, tu đạo vẫn thơm hơn nhiều!
Hứa Thuận lại ngơ ngác nhìn Lam đạo nhân, hắn thật sự không ngờ Lam đạo nhân lại thu tăng nhân thọt chân làm đồ đệ.
Thoạt nhìn tăng nhân thọt chân này đã bốn - năm mươi tuổi, đã bước vào độ tuổi trung niên, tướng mạo bình thường, trên người mặc y phục cũ nát, tuy là tu sĩ Trúc Cơ nhưng trông rất bẩn thỉu.
Về phần tu vi, theo Hứa Thuận cảm nhận, hẳn là tu vi của gã này cũng không cao thâm gì.
Vừa rồi khi bọn họ trông thấy tăng nhân thọt chân, người này còn khập khiễng đi trên đường núi, mãi cho đến khi gặp được Lam đạo nhân và Hứa Thuận, gã mới quỳ xuống cầu xin Lam đạo nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro