Kiếm Đạo Thông Thần

Ta Có Ý Kiến

Lục Đạo Trầm Luân

2024-06-26 11:48:32

Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại

Chân Võ lịch, năm 394, ngày 9, tháng 9.

Mặt trời lên cao, chiếu rọi ánh sáng khắp nơi.

Trên Luyện Võ trường của Trần gia, từ gia chủ đến tên nhóc quét rác, chỉ cần là còn thở, dường như đều tề tụ tại nơi này. Bởi vì đây là thịnh sự mỗi năm chỉ có một lần của gia tộc: Võ Đồ Chiến.

Tại trung tâm Luyện Võ trường, lôi đài được dựng lên, cao một thước, dài và rộng năm thước, được xây từ gỗ tốt dày ba ngón tay, vô cùng kiên cố.

“Các vị…”

Gia chủ Trần Vũ Hùng nhảy lên lôi đài, đưa mắt nhìn quanh, mọi người lập tức trở nên yên lặng, tập trung ánh mắt trên người Trần Vũ Hùng. Thanh âm của ông to rõ: “Đây là đại sự mỗi năm một lần của Trần gia chúng ta…”

Nội dung lời nói không khác gì năm vừa rồi, nhưng dưới thanh thế trầm ổn và hùng hồn của Trần Vũ Hùng lại khiến cho người ta cảm thấy cuồng nhiệt, nhất là các thiếu niên sắp tham dự Võ Đồ Chiến, nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể lập tức triển khai quyền cước.

“Dựa theo quy củ trước đây, đầu tiên mời ba ứng cử viên sáng giá cho ba thứ hạng đầu bước lên đài.”

Lời của Trần Vũ Hùng vừa dứt, một giọng nói khẽ vang lên, chỉ thấy một đạo thân ảnh uyển chuyển nhảy lên lôi đài, dáng người mềm mại như hồng sắc hồ điệp bay múa, đứng ở sau lưng Trần Vũ Hùng, cặp đùi mượt mà lại càng được đôi giày da hươu tô điểm thêm vẻ thon dài. (ed: tác giả fan đùi :>)

“Ngọc Dao tiểu thư thật là xinh đẹp!”

“Quá đẹp, nếu nàng có thể cười với ta một cái thì tốt rồi.”

Dưới lôi đài, một đám đệ tử trong gia tộc kinh thán không thôi.

Xinh đẹp, có thực lực, có thân phận, hoàn toàn xứng đáng là nữ thần.

Tiếng phá gió rất nhỏ, một đạo thân ảnh như sói lao vụt ra, nhún người nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài. Người này có thân hình gầy yếu, ánh mắt lạnh như băng, trên gương mặt có một vết sẹo càng làm tăng thêm phần hung ác.

“Là Trần Nhất Đao!”

“Ta biết mà, hắn nhất định là một trong ba ứng cử viên của ba thứ hạng đầu!”

Trần Nhất Đao dường như không nghe thấy lời kinh thán của mọi người, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng về phía trước, toàn thân tản mát ra loại khí tức giống như một con sói đơn độc.

“Tránh ra! Tránh ra!”

Tiếng hô quát liên tục vang lên, Trần Trung Kiệt cùng Trần Đại Lỗi dùng sức dạt đám đông ra, khiến nhiều người rất bất mãn. Trần Chí Cương tiêu sái bước trên con đường đã được dẹp sẵn, nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài.

Y bước đến trung tâm lôi đài, nhìn chung quanh một vòng, trên mặt nở một nụ cười như không cười, bộ dáng hệt như: ta là số hai, ai dám xưng số một.

“Trần Chí Cương!”

“Là Cương ca.”

“Chí Cương thiếu gia!”

Dưới lôi đài, có không ít người kích động không thôi.

Trần Chí Cương được ca tụng là đệ nhất Võ Đồ dưới mười lăm tuổi, thực lực hơn người, cũng là đối tượng ngưỡng mộ của không ít nữ tử trong gia tộc, cha hắn lại là đệ nhất Võ Giả, nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý.

“Trần Chí Cương, Trần Nhất Đao, Trần Ngọc Dao, ba ứng cử viên sáng giá, điểm này, không có ai phản đối chứ?”

Trần Vũ Hùng cao giọng nói, hai mắt nhanh chóng đảo quanh.

“Không ý kiến.”

“Ba người họ có tu vi và thực lực mạnh nhất trong độ tuổi mười lăm, đó là điều dĩ nhiên.”

Không ít người phụ họa nói.

“Tuy rằng đây là ba ứng cử viên sáng giá, nhưng cũng không phải là những người khác sẽ không có cơ hội.”

Trần Vũ Hùng hài lòng gật đầu: “Mặt khác, những ai dưới mười lăm tuổi trong gia tộc, phàm là muốn tranh đoạt ba thứ hạng đầu, đều có thể tham gia Võ Đồ Chiến, người chiến thắng sẽ có thể khiêu chiến một trong ba ứng cử viên này, nếu như giành thắng lợi, có thể tiến vào tộc đường tông tộc để tu luyện.”

Lời nói của Trần Vũ Hùng vừa dứt, đám thiếu niên sắp tham gia Võ Đồ Chiến liền thở gấp.

“Ta đề nghị bổ sung thêm một quy tắc.”

Một người ngồi ở hàng ghế cao vị đứng lên, ông ta mặc võ phục không có tay áo, để lộ cánh tay đầy cơ bắp giống như cương thiết, trên người tản mát ra một loại khí tức mạnh mẽ kinh người, đôi mắt như điện xẹt, tinh quang bức người, không ai khác ngoài Trần Hổ Chiến - cha của Trần Chí Cương: “Ai có tu vi thấp hơn Khí Huyết cảnh tầng ba, không được tham gia Võ Đồ Chiến.”

“Cái gì!”

“Sao lại có thể như vậy!”

“Chuyện này không công bằng!”

Trần Hổ Chiến lời vừa ra khỏi miệng, lập tức có người phản ứng gay gắt.

Quy củ ban đầu, chỉ cần là người dưới mười lăm tuổi đều có tư cách tham dự Võ Đồ Chiến, với một câu hiện tại của Trần Hổ Chiến, lập tức phải hủy bỏ tư cách tham dự của nhiều người, khiến người ta khó có thể chấp nhận.

“Chẳng lẽ các ngươi cho rằng, Khí Huyết cảnh tầng hai có thể địch lại Khí Huyết cảnh tầng ba hay sao?”

Trần Hổ Chiến cười lạnh, ánh mắt bức người hỏi ngược lại: “Người nào tu vi không đạt tới Khí Huyết cảnh tầng ba, nhưng cảm thấy bản thân có thể địch nổi Khí Huyết cảnh tầng ba, đứng ra đây, cho ta được mở mang tầm mắt.”

Một đám người không ai lên tiếng.

“Nếu không có, vậy không cần phải lãng phí thời gian nữa.”

Trần Hổ Chiến cười nhạo nói, nhìn về phía Trần Vũ Hùng: “Gia chủ, ý kiến của ta không tồi, quyết định như vậy đi.”

“Ta có ý kiến.”

Trần Vũ Hùng có chút bất đắc dĩ, còn chưa kịp mở miệng, một thanh âm không to thậm chí có chút khàn khàn cất lên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Ha! Ta còn tưởng là ai, hoá ra là ngươi, Trần Chính Đường.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Hổ Chiến đầu tiên là ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã lên giọng mỉa mai: “Từng là đệ nhất Võ Giả trong gia tộc, đáng tiếc đó chỉ là đã từng, hiện tại ngươi chỉ là một phế nhân, có tư cách gì phản đối?”

“Dựa vào việc ta là một thành viên của Trần gia, ta có tư cách đưa ra ý kiến.”

Trần Chính Đường sắc mặt bất biến, giọng nói đầy khí phách: “Quy củ của Võ Đồ Chiến, mục đích ban đầu định ra là để đệ tử trong gia tộc có cơ hội giao lưu luận bàn cùng nhau, tương đương với một lần ma luyện, đối với phần lớn người tham dự mà nói, thắng bại chỉ là thứ yếu, cách làm của ngươi sẽ gây ra bất lợi đối với gia tộc.”

“Vậy còn cách làm của ngươi sẽ có lợi cho gia tộc?”

Trần Hổ Chiến cười lạnh nói: “Ngươi vì con trai mình mà khí huyết suy bại, tu vi mất hết, trở thành phế nhân, khiến Trần gia chúng ta thiếu chút nữa bị những gia tộc khác trong trấn chèn ép, nếu không phải nhờ ta kịp thời đột phá tu vi, không biết Trần gia chúng ta hiện tại sẽ thê thảm như thế nào nữa, ngươi còn có tư cách gì để nói như vậy?”

Sắc mặt Trần Chính Đường trầm xuống.

“Đương nhiên, ta vẫn cho ngươi một cơ hội, lên đây, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, quy củ sẽ do ngươi định đoạt.”

Trần Hổ Chiến chỉa ngón tay về phía Trần Chính Đường, ngoắc ngoắc, cười khẩy nói: “Nếu không dám, lăn được bao xa thì lăn đi.”

Sắc mặt Trần Chính Đường càng thêm khó coi.

“Được rồi.”

Trần Vũ Hùng quát một tiếng, nhìn về phía một người khác ngồi trên ghế cao vị: “Đốc chiến đại nhân, ngài thấy thế nào?

Người này thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ võ phục màu lam, bộ dáng cao cao tại thượng, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kính nể, bởi vì người này đến từ tông tộc(*), lần này được tông tộc phái đến đây đốc chiến(**) Võ Giả.

(*) tông tộc: hiểu nôm na là dòng chính trong gia tộc, còn Trần gia ở Tiểu Hồ trấn chỉ là dòng thứ.

(**) đốc chiến: phụ trách giám sát và đôn đốc Võ Đồ Chiến.

“Tự các ngươi sắp xếp, ta không có ý kiến gì.”

Đốc chiến thần sắc hờ hững, không nhanh không chậm nói: “Ta chỉ có nhiệm vụ mang ba người đứng đầu tiến nhập tộc đường tông tộc.”

“Còn có ai có phản đối ý kiến?”

Trần Hổ Chiến hùng hổ doạ người: “Muốn ý kiến thì lên đây đánh bại ta.”

“Cha ta nói đúng, người nào không đạt tới Khí Huyết cảnh tầng ba thì không cần tham gia, tránh lãng phí thời gian.”

Trần Chí Cương bước về phía trước, đứng bên cạnh Trần Hổ Chiến, lớn tiếng nói: “Theo như ta thấy, Võ Đồ Chiến có thể không cần tổ chức, bởi vì không ai là đối thủ của ta!”

“Đôi phụ tử này thật là đáng ghét!”

Trần Nhất Minh siết chặt tay, thấp giọng nói.

Trần Chính Đường cũng lui vào trong đám người, vẻ mặt lo lắng, bởi vì ông không thấy bóng dáng Trần Tông đâu.

“Được rồi, không cần nhiều lời, Võ Đồ Chiến năm nay bắt đầu.”

Trần Hổ Chiến ngang nhiên đưa ra quyết định thay Trần Vũ Hùng, cả người bật nhảy lên cao, đáp xuống chỗ ngồi của mình.

Trần Vũ Hùng bất đắc dĩ cũng chỉ có thể rời khỏi lôi đài, ba người Trần Chí Cương cũng đi xuống.

Ngoại trừ Trần Chí Cương cùng Trần Ngọc Dao và Trần Nhất Đao, lại trừ bỏ thêm những người không có tu vi Khí Huyết cảnh tầng ba, chỉ còn lại tám người tham dự Võ Đồ Chiến.

“Ta đầu tiên, ai dám chiến cùng ta?”

Trần Trung Kiệt nhảy lên lôi đài, tu vi của y vừa đột phá đến Khí Huyết cảnh tầng ba cách đây không lâu.

“Ta, Trần Dương.”

Một đạo thân ảnh nhỏ gầy nhảy lên, nhẹ nhàng hạ xuống, lập tức thi triển thức mở đầu của Lang Nha quyền pháp, nhắm thẳng Trần Trung Kiệt.

“Lang Đột thức!”

Trần Trung Kiệt đã sớm thủ thế, đánh ra một quyền giống như răng nanh.

“Lang Thiểm!”

Trần Dương hạ thấp người, bước chân đạp nhanh trên đất, bắn mình về phía trước. Trong khoảnh khắc song phương tiếp cận, chiêu Lang Thiểm đã tránh được một kích của Trần Trung Kiệt, Trần Dương xuất hiện bên cạnh y, tả quyền như hàm sói đánh ra.

Lang Giảo thức!

Trần Trung Kiệt không kịp phản ứng nên bị đánh văng sang một bên, Trần Dương tiếp tục áp sát, lại đánh ra một quyền thẳng mặt.

“Ta nhận thua!”

Trần Trung Kiệt vội vàng hô to, Lang Đột thức của Trần Dương dừng ở ngay trước mặt y, thổi bay vài sợi tóc trên trán.

“Thằng nhóc này phản ứng mau lẹ, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú.”

Đốc chiến gật gật đầu, đưa ra lời đánh giá.

“Ai muốn chiến tiếp?”

Trần Dương đánh bại Trần Trung Kiệt quá nhanh nên cũng không tiêu hao quá nhiều sức lực.

“Trần Trọng Hưng xin được chỉ giáo!”

Một đạo thân ảnh khác nhảy lên, vừa mới đáp xuống đất đã lao thẳng về phía Trần Dương, chân sau như trường đao rời vỏ, thần tốc xuất cước.

Trần Dương lại hạ thấp thân hình, một lần nữa thi triển Lang Thiểm thức.

Lang Nha quyền pháp giao phong cùng Đao Phong cước pháp.

Né tránh, tấn công, va chạm, hai người đều xuất toàn lực nhằm đánh bại đối phương.

Cuối cùng, Trần Dương chớp lấy thời cơ, Lang Đột thức đánh thẳng vào sườn Trần Trọng Hưng, sức mạnh đáng sợ khiến Trần Trọng Hưng biến sắc, liên tục lui về phía sau.

Trần Dương lại thừa cơ lao lên, đánh rớt Trần Trọng Hưng ra khỏi lôi đài, một lần nữa chiến thắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ta xin tạm nghỉ.”

Trước khi trận thứ ba còn chưa bắt đầu, Trần Dương giơ tay nói, trận chiến vừa rồi cùng Trần Trọng Hưng đã tiêu hao không ít sức lực.

“Được, Trần Dương xuống nghỉ ngơi đi.”

Trần Vũ Hùng đồng ý: “Những người khác có thể tiếp tục lên đài đối chiến.”

Phương thức này giúp cho người tham dự không cần phải chiến đấu liên tục, bởi vì tiêu hao quá nhiều sức lực có thể sẽ bị kẻ khác chiếm tiện nghi.

“Tới ta.”

Trần Đại Lỗi nhảy lên lôi đài, sau khi đã ăn cao hổ cùng canh thịt hổ, huyết khí của gã trở nên lớn mạnh, tu vi đã rất gần Khí Huyết cảnh tầng ba đỉnh phong, thực lực tăng lên rõ ràng.

Đối thủ của gã cũng tu luyện Hổ Lực quyền pháp, hai người chính diện xuất thủ, Trần Đại Lỗi liên tục đánh lui đối phương, sau đó kết thúc bằng một quyền toàn lực, đánh bay đối thủ ra khỏi lôi đài.

“Chính diện nghiền áp, thực lực cũng khá ghê gớm.”

Đốc chiến lại gật gù.

“Ai dám chiến cùng ta!”

Trần Đại Lỗi hét lớn.

“Bớt ngông cuồng lại, để ta thu thập ngươi.”

Lại có một người khác xông lên lôi đài, thi triển Đao Phong cước pháp.

Sau vài lần va chạm, người này cũng bị Trần Đại Lỗi đánh bay khỏi lôi đài.

“Đại Lỗi không tồi.”

Trần Chí Cương hài lòng gật đầu.

Sau khi liên tiếp đánh bại ba đối thủ, Trần Đại Lỗi mới yêu cầu nghỉ ngơi.

Như vậy, chỉ còn lại Trần Dương cùng Trần Đại Lỗi, và một người cuối cùng khác.

Trần Đại Lỗi tạm nghỉ, nên đương nhiên Trần Dương sẽ giao chiến cùng người cuối cùng kia.

“Trần Dương, ngươi không phải đối thủ của ta.”

Người cuối cùng là một nữ tử, tên Trần Lị, tu luyện Đao Phong cước pháp.

“Chưa đánh chưa biết.”

Trần Dương khẽ quát một tiếng, Lang Tập thức, Lang Thiểm thức, Lang Đột thức, toàn lực ra tay, không hề lưu tình.

Trần Lị khẽ kêu một tiếng, chân dài quét ngang, cuốn theo một trận gió lốc.

Đao Quyển thức, Đao Kích thức.

Hai thức liên tục, công kích thẳng vào Trần Dương, hai chân Trần Lị như trường đao, liên hoàn trảm xuất, đá cho Trần Tông rớt khỏi lôi đài.

“Trần Đại Lỗi, lên đây chiến với ta!”

Trần lị khí phách nói.

“Đánh bại ta thử?”

Trần Đại Lỗi nhảy lên lôi đài, khí lực bạo phát giẫm mạnh xuống đất, lao đến như trâu húc mả, đánh ra một quyền mạnh mẽ đến kinh người.

“Hổ Bạo thức!”

“Đao Trảm thức!”

Trần Lị cũng bạo phát ra một kích mạnh nhất.

Ầm!

Song phương va chạm, chỉ thấy thân hình Trần Đại Lỗi hơi lắc lư một chút, còn Trần Lị thì liên tục lui về phía sau, đùi phải run rẩy không ngừng.

“Ta nhận thua.”

Trần Lị có chút không cam lòng, đùi phải bất đắc dĩ run lên.

“Chúc mừng Trần Đại Lỗi giành được chiến thắng trong Võ Đồ Chiến, tiếp theo, ngươi có thể khiêu chiến một trong ba người họ, ngươi muốn khiêu chiến ai?”

Trần Vũ Hùng hỏi.

“Đại Lỗi, xuống đi.”

Trần Chí Cương đột nhiên mở miệng.

“Ta từ bỏ.”

Trần Đại Lỗi nói xong thì nhảy xuống khỏi lôi đài, từ bỏ quyền khiêu chiến, khiến cho người người ngạc nhiên.

“Trần Đại Lỗi không khiêu chiến, Trần Chí Cương cùng Trần Nhất Đao và Trần Ngọc Dao sẽ giành được tư cách tiến vào tộc đường tông tộc để tu luyện.”

Trần Vũ Hùng chỉ có thể tuyên bố một cách bất đắc dĩ, lại hỏi một câu mang tính tượng trưng: “Ai có ý kiến gì không?”

“Ta có ý kiến.”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, xé tan bầu không khí im lặng, sắc mặt của Trần Chính Đường và Trần Nhất Minh đồng thời biến đổi.

Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Thông Thần

Số ký tự: 0