Liên Tiếp Đột Phá
Lục Đạo Trầm Luân
2024-06-26 11:48:32
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
“Trốn vào trong rừng…”
Trần Chí Cương cau mày, dường như không hài lòng về Trần Đại Chung, một Võ Giả Khí Huyết cảnh tầng bốn mà lại để thằng nhãi Khí Huyết cảnh tầng hai chạy thoát: “Thôi bỏ đi, chỉ là Khí Huyết cảnh tầng hai mà dám thâm nhập Phong Hống Lâm, chắc chắc phải chết.”
Trần Chí Cương tính toán một chút, cho dù y có thâm nhập Phong Hống Lâm, cũng chẳng được lợi ích gì.
“Cương ca, đây là con hổ mà ca ca ta gặp được trong Phong Hống Lâm, nhờ nó mà Trần Tông mới có cơ hội thoát thân, nhưng con hổ này đã bị ca ca ta đánh chết, những thứ này đều giao hết cho Cương ca.”
Trần Đại Lỗi trên tay cầm một cái chân hổ đưa cho Trần Chí Cương.
“Tốt, tốt, tốt, mấy năm gần đây hổ ngày càng ít.”
Trần Chí Cương tiếp nhận chân hổ, ngữ khí có vài phần kích động, hai mắt toả sáng: “Có thứ này, huyết khí của ta sẽ càng cô đọng, càng cường đại.”
* * *
Căn nhà gỗ nhỏ trong rừng được Trần Tông sửa sang lại một phen, sạch sẽ hơn rất nhiều.
Ở bên ngoài, Trần Tông sau khi luyện xong Hổ Lực quyền pháp thì bắt đầu luyện kiếm.
Ánh sáng trong rừng ảm đạm, thiết kiếm loang lổ màu xám đen, dù có vung vẫy hết sức thì cũng khó mà nhìn thấy ánh sáng phản xạ.
Chân Kiếm Bát Thức luyện đi luyện lại, ngày càng thuần thục.
Luyện xong vài lần Chân Kiếm Bát Thức, bụng có chút đói, Trần Tông bước đến bờ suối, nhìn chằm chằm vào một con cá to béo, nắm chặt thiết kiếm trong tay, hô hấp trở nên như có như không, đột nhiên xuất kiếm đâm vào trong nước.
Ai ngờ con cá kia phản ứng cực nhanh, ngay khi kiếm vừa đâm vào nước đã quẫy đuôi bơi đi, khiến cho một kiếm của Trần Tông thất bại.
“Ta không tin.”
Trần Tông ương ngạnh đuổi theo, không đâm trúng một con cá nào thì quyết không bỏ qua.
Đâm kiếm hết lần này tới lần khác, đến khi bụng đói meo mới miễn cưỡng đâm trúng một con cá, vội vàng lấy đá đánh lửa từ trong nhà ra, nhóm lửa bằng lá khô, sơ chế qua con cá to béo ước chừng năm sáu cân rồi bắt đầu nướng.
Không lâu sau, mỡ cá màu vàng kim nhỏ giọt rơi xuống, kêu lên xèo xèo, mùi hương thơm nồng lan toả bốn phía, lại rắc thêm chút gia vị, mùi hương kia khiến Trần Tông thèm chảy dãi, bụng không ngừng cồn cào.
Vừa nướng xong, cũng chẳng sợ phỏng, Trần Tông trước tiên cắn một miếng, miệng liên tục hà hơi, vẻ mặt vô cùng thoả mãn. Con cá to béo nặng đến năm cân nhanh chóng bị Trần Tông đánh chén sạch sẽ.
Nghỉ ngơi nửa giờ, Trần Tông đứng lên tiếp tục tu luyện Hổ Lực quyền pháp.
“Ta cảm thấy Hổ Lực quyền pháp đã đạt tới cực hạn đại thành, có thể đột phá lên viên mãn, nhưng rốt cuộc vẫn còn thiếu cái gì?”
Trần Tông cúi đầu trầm tư.
Mãnh Hổ Hạ Sơn Đồ cũng không mang theo, nhưng nội dung bức tranh sớm đã khắc sâu vào trong đầu Trần Tông, nhắm mắt nhớ lại, hình ảnh hiện lên rất rõ ràng.
Từ bức tranh, Trần Tông cảm ngộ được không hề ít, nhưng những cảm ngộ đó khá rời rạc, từ đầu đến cuối không cách nào liên hệ chúng lại với nhau được, nên mãi vẫn chưa tìm thấy cơ hội đột phá.
Bỗng nhiên, trong đầu Trần Tông hiện lên một đạo thân ảnh với đôi mắt lạnh lùng đầy bá khí. Một cảm giác kinh hãi không rõ bao phủ tâm trí hắn, hàn khí chạy dọc sống lưng, đây đúng là hình dáng cùng ánh mắt của con hổ mà hắn vừa nhìn thấy cách đây không lâu.
Hình ảnh của mãnh hổ ngoài đời thực chồng lên hình ảnh của mãnh hổ trong bức tranh, linh quang chợt loé, giống như phá tan đi gông cùm xiềng xích, những cảm ngộ rời rạc được kết nối lại với nhau.
Trần Tông mở bừng hai mắt, bắn ra quang mang kinh người, tay chân co duỗi, thi triển Hổ Cứ thức.
Nhờ vào chút điều chỉnh rất nhỏ của Trần Tông, một tia uy thế như mãnh hổ lặng yên ngưng tụ trên người hắn, dần dần lan ra.
Cách đó không xa, từ trong hốc của một gốc đại thụ, có một con thỏ lông xám đang lao ra, chợt cảm giác được uy thế kia, lại đột nhiên phát run lên, cả người đông cứng không thể động đậy, giống như là nhìn thấy mãnh hổ. Ngay cả cá dưới suối cũng đều hốt hoảng bơi đi trốn về nơi xa.
Sau khi duy trì Hổ Cứ thức gần một khắc, thân hình Trần Tông bật dậy, đánh ra một quyền, uy thế đáng sợ theo một quyền kia trùng kích về phía trước, tiếng gió gào chói tai, như là mãnh hổ ở trước mặt gầm thét, làm kinh sợ đến con thỏ lông xám đang không ngừng run rẩy, miệng nó sùi bọt mép, tứ chi co quắp, vậy mà lại bị hù đến chết tươi.
Thi triển một mạch Hổ Lực quyền pháp, cuối cùng là Hổ Bạo thức, thanh thế lại càng kinh người, uy lực đáng sợ, hơn xa trước kia.
Trái tim đập mạnh, huyết khí sôi trào, cảm giác sức mạnh toàn thân tăng lên chóng mặt.
“Cảm giác này quá tuyệt vời!”
Trần Tông kích động không thôi: “Hổ Lực quyền pháp viên mãn, kèm theo tu vi cũng đạt tới Khí Huyết cảnh tầng hai đỉnh phong, chỉ còn cách Khí Huyết cảnh tầng ba một bước.”
“Cảnh giới viên mãn, cũng chính là hổ thế, phát ra uy thế của mãnh hổ, có thể chấn nhiếp mục tiêu.”
“Người sáng tạo ra môn quyền pháp này quả nhiên lợi hại.”
Hổ sở dĩ mạnh như vậy, ngoại trừ sức mạnh cường đại bẩm sinh, còn là bởi vì uy thế của một vị vua trong loài thú.
“Mỗi một cấp độ võ học tăng lên, đều có thể khiến cho huyết khí lớn mạnh thêm đôi chút. Tiếp theo, nếu ta có thể tu luyện Chân Kiếm Bát Thức đạt đến tiểu thành trước khi Võ Đồ Chiến bắt đầu, nhất định sẽ có cơ hội đột phá đến Khí Huyết cảnh tầng ba.”
“Nhưng trước đó, Hổ Lực quyền pháp vừa mới đột phá, cần tiếp tục tu luyện củng cố.”
Hổ Lực quyền pháp cảnh giới viên mãn giúp tôi luyện đến bảy thành bộ vị thân thể, ngang ngửa với Chân Kiếm Bát Thức cảnh giới nhập môn. Mỗi lần tu luyện, Trần Tông đều có thể cảm thấy huyết khí trong cơ thể sục sôi.
Liên tục tu luyện ba mươi lần Hổ Lực quyền pháp, tứ chi Trần Tông như nhũn ra, bụng lại réo lên. Hắn bước tới, nhặt con thỏ lông xám vừa bị hù chết đem đi sơ chế rồi nướng lên.
Con thỏ lông xám này nặng chừng mười cân, đủ cho hắn ăn hai bữa.
Ăn xong lại nghỉ ngơi một chút, trong khi nghỉ ngơi sẽ tranh thủ suy ngẫm về những điểm trọng yếu của Chân Kiếm Bát Thức, sau đó lại tiếp tục tu luyện.
Luyện quyền, luyện kiếm, ăn, ngủ.
Đây là sinh hoạt hằng ngày của Trần Tông ở căn nhà gỗ nhỏ trong rừng.
Nơi này thực sự yên tĩnh, không bị thứ gì quấy nhiễu, Trần Tông có thể toàn tâm toàn ý tu luyện, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân.
Lại một đêm trôi qua, Trần Tông ra khỏi căn nhà gỗ, việc đầu tiên là rút kiếm, khắc một dấu vết thứ mười lên thân cây bên cạnh, biểu thị cho ngày thứ mười Trần Tông đến nơi này.
Nhanh chóng rửa mặt, đến bên dòng suối nhìn chằm chằm vào một con cá, chờ đợi thời cơ, vận sức, phát lực, xuất kiếm. Thanh kiếm xé gió lao tới đâm thẳng vào mặt nước, lôi lên một con cá lớn.
Người luyện võ có sức ăn rất lớn, đặc biệt là những người như Trần Tông, ngoại trừ lúc nghỉ ngơi, còn lại toàn bộ thời gian đều dành cho việc tu luyện, nên tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Một ngày hắn phải ăn sáu bữa, mỗi bữa ít nhất là năm cân thịt bò hoặc là thịt thỏ, thỉnh thoảng còn ăn thịt rắn.
Mỗi ngày ăn mấy chục cân thịt, được cơ thể hấp thu trong suốt quá trình tu luyện, huyết khí được tăng cường, cơ thể được bồi bổ, càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng khí lực một cánh tay vẫn chỉ mãi ở mức ba trăm cân, đây là bình cảnh, chỉ có cách đột phá mới có thể tiếp tục tăng lên.
Hổ Lực quyền pháp đã đạt tới cảnh giới viên mãn, Trần Tông cũng không cần phải băn khoăn về việc đột phá như thế nào nữa, vì vậy, mỗi ngày sớm tối đều luyện mười lần Hổ Lực quyền pháp, thời gian còn lại được dùng để luyện Chân Kiếm Bát Thức.
Bởi vì Hổ Lực quyền pháp giúp tôi luyện những bộ vị trên thân thể không giống như Chân Kiếm Bát Thức, nếu đồng thời kết hợp tu luyện cả hai, có thể tôi luyện đều các bộ vị khắp cơ thể, hiệu quả sẽ tăng lên đáng kể.
Trần Tông còn phát hiện thêm, dùng kiếm đâm cá có hiệu quả nhất định đối với việc tu luyện Chân Kiếm Bát Thức.
“A ba có nói qua, kiếm pháp cần chú trọng nhanh - chuẩn - ổn, thiếu một thứ cũng không được, nếu chỉ nhanh mà không trúng mục tiêu thì cũng như không.”
“Trước kia không thể một kiếm đâm trúng cá, là do chưa đủ chuẩn, cũng chưa đủ ổn, trải qua mười ngày tu luyện, chuẩn cùng ổn đều tăng lên không ít, nhưng vẫn còn nhiều điểm cần cải thiện.”
“Để có thể rèn luyện nhanh - chuẩn - ổn, ngoại trừ cá, có lẽ ta nên thử qua cách khác.”
Nghĩ đến đây, Trần Tông lấy một nhánh cây thẳng tắp, to bằng ngón cái, đem cắm xuống đất. Hắn đứng trước nhánh cây, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó, ngưng thần súc thế.
Giương kiếm, bổ xuống.
Thanh kiếm lệch về bên cạnh nhánh cây, hắn đã bổ hụt.
“Lệch nhiều như vậy!”
Trần Tông trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng kiếm của mình đã đủ chuẩn và ổn.
“Lần nữa!”
Ngưng thần súc thế, giương kiếm bổ xuống.
Luyện đi luyện lại.
Ngày thứ mười một!
Ngày thứ mười hai!
Ngày thứ mười ba!
Ngày thứ mười bốn!
Ngày thứ mười lăm!
Sau khi luyện xong hai mươi lần Chân Kiếm Bát Thức, Trần Tông xách kiếm đến đứng trước một nhánh cây thẳng tắp chỉ to bằng chiếc đũa, giương kiếm bổ xuống, nhánh cây kia lập tức bị chẻ đôi.
“Tốt! Độ chính xác quả nhiên tăng lên rất nhiều.”
Trần Tông cười thoả mãn.
Đã tốt nhưng lại muốn tốt hơn, Trần Tông lại đổi sang một nhánh cây khác còn mảnh hơn chiếc đũa.
Một ngày nữa trôi qua, Trần Tông rút kiếm khắc lên thên cây trước mặt một dấu vết khác.
“Chỉ còn bốn ngày nữa là đến Võ Đồ Chiến.”
Nhìn hai mươi dấu khắc trên thân cây, Trần Tông lẩm bẩm.
Bước đến bên dòng suối, khoá mắt vào một con cá lớn, tiện tay đâm kiếm với tốc độ cực nhanh, mũi kiếm chọc thủng mặt nước, đâm trúng vào con cá.
Sau khi đánh chén sạch sẽ con cá, Trần Tông lại tiếp tục tu luyện Chân Kiếm Bát Thức.
Một lần, hai lần, ba lần… Lần thứ chín, một thức cuối cùng - Bạo Kiếm thức!
Lực dồn lên thanh kiếm, bùng nổ trong giây lát, lưỡi kiếm ma sát dữ dội cùng không khí, toả ra ánh sáng chói mắt, quét tan sự u ám trong rừng.
“Lưỡi kiếm sinh ra ánh sáng có thể ảnh hưởng đến thị lực, quả nhiên đã đạt đến tiểu thành!”
Trần Tông chợt ngẩn người ra, sau đó là mừng rỡ.
Lúc trước mất năm ngày để luyện Chân Kiếm Bát Thức đến cảnh giới nhập môn, vốn tưởng rằng ít nhất phải cần thời gian một tháng trở lên mới có thể luyện Chân Kiếm Bát Thức đến tiểu thành, không ngờ rằng tại nơi yên tĩnh này, phối hợp tập luyện giữa đâm cá và chẻ cây, chỉ tốn mười lăm ngày đã luyện Chân Kiếm Bát Thức đến tiểu thành.
“Tốt, xem ra phương pháp rèn luyện của ta quả nhiên có hiệu quả.”
Trần Tông vô cùng cao hứng.
Chân Kiếm Bát Thức là do kiếm quang thần bí kia truyền lại, nhưng phương pháp đâm cá và chẻ nhánh cây lại do hắn nghĩ ra. Có lẽ những phương pháp trên vốn đã có từ lâu, nhưng ít ra không ai dạy cho hắn, đây hoàn toàn là thành quả do hắn tự cố gắng.
Không gì vui sướng hơn loại cảm giác đạt được thành tựu và tiến bộ nhờ vào nỗ lực của chính mình.
Lúc này, Trần Tông cảm giác huyết khí cuộn trào toàn thân, như được sông dài biển rộng không ngừng cọ rửa, bất kì chỗ nào trên cơ thể cũng đều phát sinh biến hoá.
Phần năng lượng ẩn sâu trong cơ thể, có được nhờ ăn mấy chục cân thịt thú mỗi ngày, hiện giờ không ngừng tuôn ra theo dòng huyết khí đang cuộn trào mãnh liệt kia, dung nhập vào tứ chi cùng gân cốt.
“Loại cảm giác này… Tu vi muốn đột phá.”
Vội vàng vào tư thế Phục Kiếm thức, lại lần nữa thi triển Chân Kiếm Bát Thức nhằm luyện hoá sức mạnh đang tuôn trào trong cơ thể, tiến hành đột phá.
Sau khi luyện xong vài lần Chân Kiếm Bát Thức, từ sâu trong cơ thể lại sinh sôi thêm sức mạnh càng cường đại hơn, tràn ngập toàn thân, bắp thịt căng cứng, khiến Trần Tông cảm thấy mạnh mẽ vô cùng.
“Ha ha ha ha! Khí Huyết cảnh tầng ba, rốt cuộc ta cũng đã đạt tới!”
Trần Tông không nhịn được mà cười to: “Võ Đồ Chiến, trong ba thứ hạng đầu nhất định sẽ có một phần của ta! Trần Chí Cương, Trần Đại Chung, đã đến lúc ta tính sổ với các ngươi!”
“Dù sao còn mấy ngày nữa mới đến Võ Đồ Chiến, ta vẫn có thể tranh thủ nâng cao thực lực của mình lên một chút.”
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
“Trốn vào trong rừng…”
Trần Chí Cương cau mày, dường như không hài lòng về Trần Đại Chung, một Võ Giả Khí Huyết cảnh tầng bốn mà lại để thằng nhãi Khí Huyết cảnh tầng hai chạy thoát: “Thôi bỏ đi, chỉ là Khí Huyết cảnh tầng hai mà dám thâm nhập Phong Hống Lâm, chắc chắc phải chết.”
Trần Chí Cương tính toán một chút, cho dù y có thâm nhập Phong Hống Lâm, cũng chẳng được lợi ích gì.
“Cương ca, đây là con hổ mà ca ca ta gặp được trong Phong Hống Lâm, nhờ nó mà Trần Tông mới có cơ hội thoát thân, nhưng con hổ này đã bị ca ca ta đánh chết, những thứ này đều giao hết cho Cương ca.”
Trần Đại Lỗi trên tay cầm một cái chân hổ đưa cho Trần Chí Cương.
“Tốt, tốt, tốt, mấy năm gần đây hổ ngày càng ít.”
Trần Chí Cương tiếp nhận chân hổ, ngữ khí có vài phần kích động, hai mắt toả sáng: “Có thứ này, huyết khí của ta sẽ càng cô đọng, càng cường đại.”
* * *
Căn nhà gỗ nhỏ trong rừng được Trần Tông sửa sang lại một phen, sạch sẽ hơn rất nhiều.
Ở bên ngoài, Trần Tông sau khi luyện xong Hổ Lực quyền pháp thì bắt đầu luyện kiếm.
Ánh sáng trong rừng ảm đạm, thiết kiếm loang lổ màu xám đen, dù có vung vẫy hết sức thì cũng khó mà nhìn thấy ánh sáng phản xạ.
Chân Kiếm Bát Thức luyện đi luyện lại, ngày càng thuần thục.
Luyện xong vài lần Chân Kiếm Bát Thức, bụng có chút đói, Trần Tông bước đến bờ suối, nhìn chằm chằm vào một con cá to béo, nắm chặt thiết kiếm trong tay, hô hấp trở nên như có như không, đột nhiên xuất kiếm đâm vào trong nước.
Ai ngờ con cá kia phản ứng cực nhanh, ngay khi kiếm vừa đâm vào nước đã quẫy đuôi bơi đi, khiến cho một kiếm của Trần Tông thất bại.
“Ta không tin.”
Trần Tông ương ngạnh đuổi theo, không đâm trúng một con cá nào thì quyết không bỏ qua.
Đâm kiếm hết lần này tới lần khác, đến khi bụng đói meo mới miễn cưỡng đâm trúng một con cá, vội vàng lấy đá đánh lửa từ trong nhà ra, nhóm lửa bằng lá khô, sơ chế qua con cá to béo ước chừng năm sáu cân rồi bắt đầu nướng.
Không lâu sau, mỡ cá màu vàng kim nhỏ giọt rơi xuống, kêu lên xèo xèo, mùi hương thơm nồng lan toả bốn phía, lại rắc thêm chút gia vị, mùi hương kia khiến Trần Tông thèm chảy dãi, bụng không ngừng cồn cào.
Vừa nướng xong, cũng chẳng sợ phỏng, Trần Tông trước tiên cắn một miếng, miệng liên tục hà hơi, vẻ mặt vô cùng thoả mãn. Con cá to béo nặng đến năm cân nhanh chóng bị Trần Tông đánh chén sạch sẽ.
Nghỉ ngơi nửa giờ, Trần Tông đứng lên tiếp tục tu luyện Hổ Lực quyền pháp.
“Ta cảm thấy Hổ Lực quyền pháp đã đạt tới cực hạn đại thành, có thể đột phá lên viên mãn, nhưng rốt cuộc vẫn còn thiếu cái gì?”
Trần Tông cúi đầu trầm tư.
Mãnh Hổ Hạ Sơn Đồ cũng không mang theo, nhưng nội dung bức tranh sớm đã khắc sâu vào trong đầu Trần Tông, nhắm mắt nhớ lại, hình ảnh hiện lên rất rõ ràng.
Từ bức tranh, Trần Tông cảm ngộ được không hề ít, nhưng những cảm ngộ đó khá rời rạc, từ đầu đến cuối không cách nào liên hệ chúng lại với nhau được, nên mãi vẫn chưa tìm thấy cơ hội đột phá.
Bỗng nhiên, trong đầu Trần Tông hiện lên một đạo thân ảnh với đôi mắt lạnh lùng đầy bá khí. Một cảm giác kinh hãi không rõ bao phủ tâm trí hắn, hàn khí chạy dọc sống lưng, đây đúng là hình dáng cùng ánh mắt của con hổ mà hắn vừa nhìn thấy cách đây không lâu.
Hình ảnh của mãnh hổ ngoài đời thực chồng lên hình ảnh của mãnh hổ trong bức tranh, linh quang chợt loé, giống như phá tan đi gông cùm xiềng xích, những cảm ngộ rời rạc được kết nối lại với nhau.
Trần Tông mở bừng hai mắt, bắn ra quang mang kinh người, tay chân co duỗi, thi triển Hổ Cứ thức.
Nhờ vào chút điều chỉnh rất nhỏ của Trần Tông, một tia uy thế như mãnh hổ lặng yên ngưng tụ trên người hắn, dần dần lan ra.
Cách đó không xa, từ trong hốc của một gốc đại thụ, có một con thỏ lông xám đang lao ra, chợt cảm giác được uy thế kia, lại đột nhiên phát run lên, cả người đông cứng không thể động đậy, giống như là nhìn thấy mãnh hổ. Ngay cả cá dưới suối cũng đều hốt hoảng bơi đi trốn về nơi xa.
Sau khi duy trì Hổ Cứ thức gần một khắc, thân hình Trần Tông bật dậy, đánh ra một quyền, uy thế đáng sợ theo một quyền kia trùng kích về phía trước, tiếng gió gào chói tai, như là mãnh hổ ở trước mặt gầm thét, làm kinh sợ đến con thỏ lông xám đang không ngừng run rẩy, miệng nó sùi bọt mép, tứ chi co quắp, vậy mà lại bị hù đến chết tươi.
Thi triển một mạch Hổ Lực quyền pháp, cuối cùng là Hổ Bạo thức, thanh thế lại càng kinh người, uy lực đáng sợ, hơn xa trước kia.
Trái tim đập mạnh, huyết khí sôi trào, cảm giác sức mạnh toàn thân tăng lên chóng mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm giác này quá tuyệt vời!”
Trần Tông kích động không thôi: “Hổ Lực quyền pháp viên mãn, kèm theo tu vi cũng đạt tới Khí Huyết cảnh tầng hai đỉnh phong, chỉ còn cách Khí Huyết cảnh tầng ba một bước.”
“Cảnh giới viên mãn, cũng chính là hổ thế, phát ra uy thế của mãnh hổ, có thể chấn nhiếp mục tiêu.”
“Người sáng tạo ra môn quyền pháp này quả nhiên lợi hại.”
Hổ sở dĩ mạnh như vậy, ngoại trừ sức mạnh cường đại bẩm sinh, còn là bởi vì uy thế của một vị vua trong loài thú.
“Mỗi một cấp độ võ học tăng lên, đều có thể khiến cho huyết khí lớn mạnh thêm đôi chút. Tiếp theo, nếu ta có thể tu luyện Chân Kiếm Bát Thức đạt đến tiểu thành trước khi Võ Đồ Chiến bắt đầu, nhất định sẽ có cơ hội đột phá đến Khí Huyết cảnh tầng ba.”
“Nhưng trước đó, Hổ Lực quyền pháp vừa mới đột phá, cần tiếp tục tu luyện củng cố.”
Hổ Lực quyền pháp cảnh giới viên mãn giúp tôi luyện đến bảy thành bộ vị thân thể, ngang ngửa với Chân Kiếm Bát Thức cảnh giới nhập môn. Mỗi lần tu luyện, Trần Tông đều có thể cảm thấy huyết khí trong cơ thể sục sôi.
Liên tục tu luyện ba mươi lần Hổ Lực quyền pháp, tứ chi Trần Tông như nhũn ra, bụng lại réo lên. Hắn bước tới, nhặt con thỏ lông xám vừa bị hù chết đem đi sơ chế rồi nướng lên.
Con thỏ lông xám này nặng chừng mười cân, đủ cho hắn ăn hai bữa.
Ăn xong lại nghỉ ngơi một chút, trong khi nghỉ ngơi sẽ tranh thủ suy ngẫm về những điểm trọng yếu của Chân Kiếm Bát Thức, sau đó lại tiếp tục tu luyện.
Luyện quyền, luyện kiếm, ăn, ngủ.
Đây là sinh hoạt hằng ngày của Trần Tông ở căn nhà gỗ nhỏ trong rừng.
Nơi này thực sự yên tĩnh, không bị thứ gì quấy nhiễu, Trần Tông có thể toàn tâm toàn ý tu luyện, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân.
Lại một đêm trôi qua, Trần Tông ra khỏi căn nhà gỗ, việc đầu tiên là rút kiếm, khắc một dấu vết thứ mười lên thân cây bên cạnh, biểu thị cho ngày thứ mười Trần Tông đến nơi này.
Nhanh chóng rửa mặt, đến bên dòng suối nhìn chằm chằm vào một con cá, chờ đợi thời cơ, vận sức, phát lực, xuất kiếm. Thanh kiếm xé gió lao tới đâm thẳng vào mặt nước, lôi lên một con cá lớn.
Người luyện võ có sức ăn rất lớn, đặc biệt là những người như Trần Tông, ngoại trừ lúc nghỉ ngơi, còn lại toàn bộ thời gian đều dành cho việc tu luyện, nên tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Một ngày hắn phải ăn sáu bữa, mỗi bữa ít nhất là năm cân thịt bò hoặc là thịt thỏ, thỉnh thoảng còn ăn thịt rắn.
Mỗi ngày ăn mấy chục cân thịt, được cơ thể hấp thu trong suốt quá trình tu luyện, huyết khí được tăng cường, cơ thể được bồi bổ, càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng khí lực một cánh tay vẫn chỉ mãi ở mức ba trăm cân, đây là bình cảnh, chỉ có cách đột phá mới có thể tiếp tục tăng lên.
Hổ Lực quyền pháp đã đạt tới cảnh giới viên mãn, Trần Tông cũng không cần phải băn khoăn về việc đột phá như thế nào nữa, vì vậy, mỗi ngày sớm tối đều luyện mười lần Hổ Lực quyền pháp, thời gian còn lại được dùng để luyện Chân Kiếm Bát Thức.
Bởi vì Hổ Lực quyền pháp giúp tôi luyện những bộ vị trên thân thể không giống như Chân Kiếm Bát Thức, nếu đồng thời kết hợp tu luyện cả hai, có thể tôi luyện đều các bộ vị khắp cơ thể, hiệu quả sẽ tăng lên đáng kể.
Trần Tông còn phát hiện thêm, dùng kiếm đâm cá có hiệu quả nhất định đối với việc tu luyện Chân Kiếm Bát Thức.
“A ba có nói qua, kiếm pháp cần chú trọng nhanh - chuẩn - ổn, thiếu một thứ cũng không được, nếu chỉ nhanh mà không trúng mục tiêu thì cũng như không.”
“Trước kia không thể một kiếm đâm trúng cá, là do chưa đủ chuẩn, cũng chưa đủ ổn, trải qua mười ngày tu luyện, chuẩn cùng ổn đều tăng lên không ít, nhưng vẫn còn nhiều điểm cần cải thiện.”
“Để có thể rèn luyện nhanh - chuẩn - ổn, ngoại trừ cá, có lẽ ta nên thử qua cách khác.”
Nghĩ đến đây, Trần Tông lấy một nhánh cây thẳng tắp, to bằng ngón cái, đem cắm xuống đất. Hắn đứng trước nhánh cây, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó, ngưng thần súc thế.
Giương kiếm, bổ xuống.
Thanh kiếm lệch về bên cạnh nhánh cây, hắn đã bổ hụt.
“Lệch nhiều như vậy!”
Trần Tông trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng kiếm của mình đã đủ chuẩn và ổn.
“Lần nữa!”
Ngưng thần súc thế, giương kiếm bổ xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Luyện đi luyện lại.
Ngày thứ mười một!
Ngày thứ mười hai!
Ngày thứ mười ba!
Ngày thứ mười bốn!
Ngày thứ mười lăm!
Sau khi luyện xong hai mươi lần Chân Kiếm Bát Thức, Trần Tông xách kiếm đến đứng trước một nhánh cây thẳng tắp chỉ to bằng chiếc đũa, giương kiếm bổ xuống, nhánh cây kia lập tức bị chẻ đôi.
“Tốt! Độ chính xác quả nhiên tăng lên rất nhiều.”
Trần Tông cười thoả mãn.
Đã tốt nhưng lại muốn tốt hơn, Trần Tông lại đổi sang một nhánh cây khác còn mảnh hơn chiếc đũa.
Một ngày nữa trôi qua, Trần Tông rút kiếm khắc lên thên cây trước mặt một dấu vết khác.
“Chỉ còn bốn ngày nữa là đến Võ Đồ Chiến.”
Nhìn hai mươi dấu khắc trên thân cây, Trần Tông lẩm bẩm.
Bước đến bên dòng suối, khoá mắt vào một con cá lớn, tiện tay đâm kiếm với tốc độ cực nhanh, mũi kiếm chọc thủng mặt nước, đâm trúng vào con cá.
Sau khi đánh chén sạch sẽ con cá, Trần Tông lại tiếp tục tu luyện Chân Kiếm Bát Thức.
Một lần, hai lần, ba lần… Lần thứ chín, một thức cuối cùng - Bạo Kiếm thức!
Lực dồn lên thanh kiếm, bùng nổ trong giây lát, lưỡi kiếm ma sát dữ dội cùng không khí, toả ra ánh sáng chói mắt, quét tan sự u ám trong rừng.
“Lưỡi kiếm sinh ra ánh sáng có thể ảnh hưởng đến thị lực, quả nhiên đã đạt đến tiểu thành!”
Trần Tông chợt ngẩn người ra, sau đó là mừng rỡ.
Lúc trước mất năm ngày để luyện Chân Kiếm Bát Thức đến cảnh giới nhập môn, vốn tưởng rằng ít nhất phải cần thời gian một tháng trở lên mới có thể luyện Chân Kiếm Bát Thức đến tiểu thành, không ngờ rằng tại nơi yên tĩnh này, phối hợp tập luyện giữa đâm cá và chẻ cây, chỉ tốn mười lăm ngày đã luyện Chân Kiếm Bát Thức đến tiểu thành.
“Tốt, xem ra phương pháp rèn luyện của ta quả nhiên có hiệu quả.”
Trần Tông vô cùng cao hứng.
Chân Kiếm Bát Thức là do kiếm quang thần bí kia truyền lại, nhưng phương pháp đâm cá và chẻ nhánh cây lại do hắn nghĩ ra. Có lẽ những phương pháp trên vốn đã có từ lâu, nhưng ít ra không ai dạy cho hắn, đây hoàn toàn là thành quả do hắn tự cố gắng.
Không gì vui sướng hơn loại cảm giác đạt được thành tựu và tiến bộ nhờ vào nỗ lực của chính mình.
Lúc này, Trần Tông cảm giác huyết khí cuộn trào toàn thân, như được sông dài biển rộng không ngừng cọ rửa, bất kì chỗ nào trên cơ thể cũng đều phát sinh biến hoá.
Phần năng lượng ẩn sâu trong cơ thể, có được nhờ ăn mấy chục cân thịt thú mỗi ngày, hiện giờ không ngừng tuôn ra theo dòng huyết khí đang cuộn trào mãnh liệt kia, dung nhập vào tứ chi cùng gân cốt.
“Loại cảm giác này… Tu vi muốn đột phá.”
Vội vàng vào tư thế Phục Kiếm thức, lại lần nữa thi triển Chân Kiếm Bát Thức nhằm luyện hoá sức mạnh đang tuôn trào trong cơ thể, tiến hành đột phá.
Sau khi luyện xong vài lần Chân Kiếm Bát Thức, từ sâu trong cơ thể lại sinh sôi thêm sức mạnh càng cường đại hơn, tràn ngập toàn thân, bắp thịt căng cứng, khiến Trần Tông cảm thấy mạnh mẽ vô cùng.
“Ha ha ha ha! Khí Huyết cảnh tầng ba, rốt cuộc ta cũng đã đạt tới!”
Trần Tông không nhịn được mà cười to: “Võ Đồ Chiến, trong ba thứ hạng đầu nhất định sẽ có một phần của ta! Trần Chí Cương, Trần Đại Chung, đã đến lúc ta tính sổ với các ngươi!”
“Dù sao còn mấy ngày nữa mới đến Võ Đồ Chiến, ta vẫn có thể tranh thủ nâng cao thực lực của mình lên một chút.”
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro