Kiếm Đạo Thông Thần

Trốn Vào Trong Rừng

Lục Đạo Trầm Luân

2024-06-26 11:48:32

Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại

Luyện quyền, luyện kiếm, vào rừng, xem tranh. Đây là những việc Trần Tông lặp lại mỗi ngày.

Càng quan sát Mạnh Hổ Hạ Sơn Đồ, cảm giác liên tục tích luỹ càng thêm mãnh liệt, nhưng lại giống như thiếu một bước ngoặt gì đó, khiến Trần Tông có chút bứt rứt.

“Rõ ràng là sắp nắm được loại cảm giác này, rốt cuộc còn bỏ sót điều gì?”

Trên bờ hồ nhỏ, Trần Tông cúi đầu đi tới đi lui.

Càng sốt ruột, càng khó có thể nắm bắt manh mối, hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Bỗng nhiên, kiếm quang ở giữa mi tâm khẽ rung lên, ngân sắc Thương Long du tẩu, toả ra một luồng khí mát nhè nhẹ, khiến đầu óc Trần Tông bình tĩnh lại, tâm trạng cũng được ổn định.

“Không thể sốt ruột quá mức, nếu đã tới một bước này rồi, đột phá viên mãn chỉ là vấn đề thời gian.”

Thở dài một hơi, Trần Tông thầm nói.

Thân hình hắn nghiêng thấp về phía trước, thi triển thức mở đầu của Chân Kiếm Bát Thức - Phục Kiếm thức.

Đứng yên bất động, khiến bản thân rơi vào một loại trạng thái độc đáo.

Kiếm rời vỏ, dưới âm thanh ma sát khó hiểu, thân kiếm chém ngang về trước, sau khi vẽ ra một đường vòng cung hình bán nguyệt, thân hình hắn như sóng biển nhấp nhô, cánh tay phải cầm kiếm kéo về phía sau, sức mạnh bộc phát, đột nhiên bắn về phía trước.

Bạt Kiếm thức, Trùng Kiếm thức, Hoàn Kiếm thức, Trảm Kiếm thức, Loạn Kiếm thức, Tật Kiếm thức, Bạo Kiếm thức!

Một thức cuối cùng, uy lực cũng mạnh mẽ nhất, một kiếm phá không, dường như đánh nát hết thảy.

Chân Kiếm Bát Thức, lấy Phục Kiếm thức mở đầu, lấy Bạo Kiếm thức kết thúc. Một thức liền một thức, kiếm liên hoàn kiếm, dư lực của một thức trước sẽ được dồn vào một thức sau.

Uy lực càng về sau càng lớn, đặc biệt là Bạo Kiếm thức cuối cùng, lại điều động khí lực toàn thân, lực quán thân kiếm, là một chiêu bạo phát, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Ngoại trừ Phục Kiếm thức, bảy thức còn lại có thể thi triển đơn lẻ, uy lực cũng không hề tầm thường.

Luyện xong Chân Kiếm Bát Thức, Trần Tông lại lần nữa tiến vào Phong Hống Lâm, nhưng mà hắn cũng chưa từng dám thâm nhập quá sâu, mọi thứ đều phải có chừng mực, để tránh gặp phải tình huống nguy hiểm mà bản thân không thể đối phó.

Liên tục tiến vào Phong Hống Lâm, ban đầu còn mới lạ, nhưng bây giờ đã trở nên quen thuộc, có thể nói, vùng ngoại vi Phong Hống Lâm cũng không khác về nhà là bao. Nhưng đáng tiếc là, Trần Tông ngoài săn được mấy con thỏ ra, lại chẳng tìm được một chút thảo dược nào.

Lại lần nữa bước vào trong rừng, ánh sáng ảm đạm, một mảnh yên tĩnh.

“Có lẽ bây giờ, ta có thể thâm nhập sâu hơn một chút.”

Trần Tông thầm nghĩ.

Vừa tiến vào không được bao lâu, Trần Tông đã săn được một con thỏ vừa to vừa béo, còn về phần các mãnh thú linh tinh khác như hổ báo thì không bắt gặp.

Có lẽ trước kia còn rất nhiều, nhưng trải qua nhiều năm bị Võ Giả Tiểu Hồ trấn săn giết, số lượng dần dần giảm bớt, đồng thời chúng cũng chuyển sâu vào rừng hơn để sống, nên bây giờ không còn dễ dàng bắt gặp nữa.

“Hôm nay dừng ở đây.”

Xách theo con thỏ nặng đến mười cân, Trần Tông xoay người muốn rời khỏi rừng: “Con thỏ này, đủ để ta cùng a ba ăn trong hai ngày, rắc một ít Thanh Tề cùng Hồng Kỷ lên trên, chưng cách thuỷ ba giờ, ăn vừa ngon lại vừa bồi bổ cơ thể.”

Mới ra khỏi rừng được mấy chục thước, hắn lập tức đối mặt với một đạo thân ảnh cao lớn.

“Không hổ là người dám khiêu chiến Chí Cương thiếu gia, còn dám thâm nhập Phong Hống Lâm.”

Người vừa tới nhếch miệng cười, dùng ngữ khí không mấy thân thiện cười nói.

“Trần Đại Chung…”

Trần Tông trong lòng khẽ động, cảm thấy không ổn, vội vàng lui nhanh về phía sau.

Trần Đại Chung là đại ca Trần Đại Lỗi, năm nay hai mươi tuổi, tu vi đạt tới Khí Huyết cảnh tầng bốn. Thiên phú này, Trần Tông cũng không thể nói rõ là tốt hay xấu, dù sao tầm mắt của hắn vẫn còn chưa đủ, nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng, Khí Huyết cảnh tầng bốn khác một trời một vực với Khí Huyết cảnh tầng ba.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đầu tiên xét về sức mạnh thân thể, lực một cánh tay của Khí Huyết cảnh tầng bốn lên đến ngàn cân, lại còn có thể thôi động khí huyết chi lực để bộc phát ra sức mạnh cường đại hơn.

Đây là Võ Giả.

Đối với Võ Giả Khí Huyết cảnh mà nói, khí huyết chi lực quan trọng nhất, so với huyết khí của Võ Đồ có sự khác biệt rõ ràng.

Cho dù có kiếm trong tay, nhưng song phương chênh lệch quá lớn, ngay cả cơ hội để rút kiếm cũng không có.

“Phản ứng rất nhanh.”

Trần Đại Chung nhìn chằm chằm Trần Tông giống như đang theo dõi con mồi, nhanh chóng đuổi theo.

So sánh với Trần Tông, gã không chỉ có tu vi rất cao, mà thực lực còn mạnh hơn rất nhiều, cũng từng vào rừng chém giết mãnh thú, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.

Không chút do dự, Trần Tông dùng toàn lực ném con thỏ về phía Trần Đại Chung, sau đó hướng về phía sâu trong Phong Hống Lâm mà chạy như điên.

Trần Đại Chung thuận tay vung lên, gạt con thỏ văng xa mấy chục thước, tốc độ của gã bùng nổ, tiếng gió gào thét bên tai.

“Trần Tông, ta sẽ không giết ngươi, ngoan ngoãn đứng lại để cho ta giáo huấn một chút, nếu dám thâm nhập Phong Hống Lâm, chỉ có một con đường chết.”

Trần Đại Chung vừa truy đuổi vừa hô lớn.

Trần Tông dồn hết sức lực chạy như điên, không dám mở miệng, bởi vì một khi mở miệng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chạy.

Không ngừng chạy về phía trước, huyết khí kích động mãnh liệt không thôi, trái tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trần Tông dựa vào ý chí mạnh mẽ, ép toàn bộ khí lực của thân thể ra, biến thành tốc độ.

Nhanh!

Nhanh nữa!

Nhanh hơn nữa!

Tuy nhiên, Trần Đại Chung vẫn không ngừng rút ngắn khoảng cách, tốc độ của gã vượt xa Trần Tông.

Cảm nhận được áp lực truyền đến từ sau lưng, Trần Tông cắn chặt răng, một khi bị đuổi theo, chắc chắc sẽ bị đánh đến trọng thương, đó không phải là điều hắn mong muốn.

Ở chỗ mi tâm, dường như cảm thấy Trần Tông đang lâm vào hiểm cảnh, kiếm quang khẽ rung lên, phát ra quang mang chói lọi, đề thăng năm giác quan của Trần Tông đến cực hạn.

Tiếng rít gào đáng sợ từ phía sau truyền đến, không chút do dự, Trần Tông phi vọt về phía trước, lộn người một vòng rồi nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy, tránh được một quyền của Trần Đại Chung trong gang tấc.

Trần Đại Chung có chút kinh ngạc, chỉ là một thằng nhãi Khí Huyết cảnh tầng hai, lại có thể tránh được một kích của gã, nhưng tốc độ của gã không giảm dù chỉ một chút, ngày càng áp sát Trần Tông.

“Trần Tông, ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, lập tức đứng lại, nếu không lần sau ta ra tay, sẽ không chỉ bị thương đơn giản như vậy đâu.”

Trần Đại Chung nổi giận quát lớn.

Lại là một quyền, như mãnh hổ rít gào, thanh thế đáng sợ khiến da đầu Trần Tông tê dại, theo bản năng lộn người sang bên cạnh, kình phong gào thét bên tai, sượt qua hai má của hắn, đau đớn không thôi.

Trần Tông bị mất thăng bằng, không thể lập tức đứng dậy, Trần Đại Chung từng bước đến gần, chặn đường thoát của Trần Tông, nhe răng cười.

“Trần Đại Chung, gia tộc có quy định, Võ Giả không được ra tay với Võ Đồ, chẳng lẽ ngươi muốn vi phạm tộc quy sao?”

Trần Tông nhanh chóng đứng dậy, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm Trần Đại Chung, lớn tiếng chất vấn.

“Có ai biết?”

Trần Đại Chung mặt đầy sát ý nói: “Huống chi, ngươi đã chọc giận ta, còn tưởng rằng có thể sống sót rời khỏi đây sao?”

Trần Tông trong lòng trầm xuống, cả người phát lạnh, Trần Đại Chung vậy mà lại muốn giết mình.

“Đừng hòng kéo dài thời gian, chịu chết đi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lời nói vừa dứt, Trần Đại Chung từng bước sấn tới, như mãnh hổ vồ mồi, một quyền đánh ra, không khí như muốn nổ tung, thanh thế đáng sợ ập tới khiến tóc gáy Trần Tông dựng đứng, nếu bị đánh trúng, cái mạng này tuyệt đối chẳng còn.

“Rống…”

Mạnh mẽ, hùng hồn, mang theo một loại khí thế bá đạo, ngay sau đó, một đạo thân ảnh cao lớn cường tráng bay vọt ra từ trong bụi cỏ.

Vằn đen đan xen cùng vằn vàng, trên trán có những đường vằn màu đen giống như chữ “Vương”, khí phách lẫm liệt, hai tròng mắt như điện, chiếu rọi trong khu rừng tăm tối.

Liếc mắt một cái, lập tức khiến cả người Trần Tông không tự chủ được mà run lên, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.

Trần Đại Chung biến sắc, xoay người trong nháy mắt, một quyền ban đầu vốn định đánh về phía Trần Tông, nay lại càng thêm cuồng bạo, trầm giọng hét lớn, chuyển hướng đánh về phía con hổ.

Nắm đấm va chạm cùng hổ trảo, thanh thế kinh người, con hổ rơi xuống đất, lui về phía sau, Trần Đại Chung cũng lui về sau vài bước, cánh tay run nhẹ.

Trần Tông tỉnh táo trở lại, không chút do dự chạy về một hướng khác, đây là cơ hội tẩu thoát duy nhất của hắn.

Mà hướng này cũng không phải là hướng ra khỏi rừng, bởi vì Trần Tông biết, hổ tuy rằng lợi hại, nhưng không phải là yêu thú, chẳng biết có thể địch lại Trần Đại Chung hay không, vạn nhất địch không lại, Trần Đại Chung sẽ tiếp tục đuổi giết hắn.

Hơn nữa, nơi này cách bìa rừng khá xa, với tốc độ của Trần Tông mà muốn lao ra, ít nhất cần hơn nửa giờ, mà một khi bị đuổi đến, hắn chắc chắn sẽ phải chết.

“Được, được, được, một con súc sinh mà cũng dám phá hư chuyện của ta.”

Trần Đại Chung nổi điên, hung quang trong hai mắt lập loè, vẻ mặt dữ tợn, thi triển Hổ Cứ thức: “Ta đánh ngươi chết, nấu xương thành cao, lấy thịt chưng cách thuỷ, lấy da làm áo, bồi bổ cho tu vi của Chí Cương thiếu gia và đệ đệ ta!”

Con hổ nằm sát xuống đất, hung quang trong mắt như điện, khoá chặt vào Trần Đại Chung, loài động vật hai chân ở trước mắt nó tràn đầy huyết khí toàn thân, chắc chắn sẽ ăn rất ngon, trực giác mách bảo nó hãy ăn đi, sẽ nhận được lợi ích rất lớn.

Song phương cùng lao lên, nhắm thẳng vào đối phương mà chiến đấu kịch liệt.

Trần Tông chạy ra được vài trăm thước, nấp sau một gốc đại thụ, thò đầu nhìn lại, chỉ lờ mờ thấy một người một hổ đang chiến đấu dữ dội, thanh thế kinh người.

Trần Đại Chung dần chiếm thế thượng phong, đánh cho con hổ kia rống giận liên tục.

“Võ Giả Khí Huyết cảnh tầng bốn quả nhiên đáng sợ, xem ra ta không có cơ hội nào để phản sát Trần Đại Chung.”

Thầm nghĩ như vậy, Trần Tông lại quan sát thêm một chút, sau khi xác định con hổ chắc chắn không phải là đối thủ của Trần Đại Chung, hắn quyết định tiếp tục chạy trốn.

Chạy được một lúc lâu sau, Trần Tông nghe thấy tiếng suối róc rách, trước mắt hắn là một dòng suối trong vắt, rộng hơn một thước, sâu nửa thước, kéo dài về hướng xa xa.

Nước suối trong đến mức có thể nhìn thấy cá tung tăng bơi lội, kế bên dòng suối có một căn nhà gỗ đơn sơ rách nát.

“Có người?”

Trần Tông thận trọng tiếp cận, trong căn nhà gỗ nhỏ không có một bóng người, lộ ra tấm ván gỗ giường cũ nát, còn có một chiếc chảo sắt phủ đầy rêu xanh, nấm mốc mọc đầy góc nhà, tất cả đều chứng tỏ rằng, nơi này đã lâu không có ai ở.

“Có lẽ, ta có thể nán lại đây một thời gian.”

Hai mắt Trần Tông sáng lên.

Trải qua sự việc lần này hắn mới biết, Trần Chí Cương là một con người lòng dạ hẹp hòi, nếu như hắn lại xuất hiện, rất có thể Trần Đại Chung hoặc những người khác sẽ tiếp tục đến gây sự, đối với chuyện tu luyện của bản thân sẽ vô cùng bất lợi.

Nếu như bị trọng thương, không chỉ không thể tu luyện, mà còn mang đến gánh nặng không nhỏ cho a ba, chi bằng tạm thời lánh mặt đi để chuyên tâm tu luyện, chờ đến khi Võ Đồ Chiến bắt đầu thì sẽ trở lại tham gia, đoạt được một trong ba thứ hạng đầu.

“Quyết định như vậy đi.”

Trần Tông thầm suy nghĩ một chút: “Phải về nhà một chuyến, nếu không a ba sẽ lo lắng. Mà thôi, dùng lão giả hư cấu để để làm cái cớ sẽ tốt hơn.”

“Chỉ cần nói vị tiền bối kia muốn chỉ điểm ta tu luyện, như vậy thì a ba hẳn là sẽ không lo lắng.”

Ngay sau đó, Trần Tông vui vẻ quyết định, tuần du bốn phía một lát, cẩn thận quan sát các loại dấu chân, cuối cùng xác nhận nơi này không có các loại dã thú cỡ lớn thường lui tới, bản thân cũng yên tâm hơn một chút.

Hắn đi tới đi lui tại chỗ, muốn xem trận chiến của Trần Đại Chung và con hổ kia như thế nào, nếu Trần Đại Chung bị thương nặng, hoặc thậm chí tiêu hao quá nhiều sức lực, đó sẽ là thời khắc cho hắn phản kích.

Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Thông Thần

Số ký tự: 0