Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Có Thể Bán Khôn...

2024-11-10 20:55:43

Tư Kỳ xách rỏ vừa ra đến bờ ruộng đã nhìn thấy Tử Tuấn Tử Khang cầm đồ bắt cá đi ra bờ sông, cô vội vàng nói: “Tỷ, ta cũng muốn đi bắt cá, đại ca nhị ca đều đi.”

Tư Dào nhìn ra bờ sông, cười nói: “Biết ngay tính muội không chịu nhẫn nại, dù sao đại ca nhị ca cũng ở đó, muội đi cùng đi.”

Tư Kỳ vừa nghe thấy lời này, vậy còn đợi cái gì? Bỏ giỏ xuống liền chạy đi như một luồng khói rồi.

Tư Dao nhìn bóng nàng lắc đầu: “Haizz, cái tính này làm sao cũng không đổi được vậy.”

Mộng San cười nói: “Như vậy rất tốt mà, rất thú vị a, ta lại thích ở cùng nàng. Bây giờ dù sao còn nhỏ đâu, đợi nàng lại lớn thêm mấy tuổi cũng sẽ biết thu liễm tính tình.”

Tư Kỳ bên đó rất nhanh đã đuổi kịp Tử Tuấn Tử Khang, ở đằng sau gọi bọn họ: “Đại ca, nhị ca, muội cũng muốn đi.”

Tử Tuấn quay đầu bật: “Chỗ nào cũng không thiếu được muội, đi thôi, dù sao hai chúng ta cũng ở đây, không sợ muội chạy linh tinh.”

Đến bờ sông cũng không đi mất bao lâu, đi qua một sườn núi nhỏ, lại xuyên qua một rừng cây là đến.

Con sông này mặc dù không sâu, nhưng mà mặt sông rất rộng, nguồn nước của mấy thôn xung quanh chủ yếu đều đến từ chỗ này. Chỉ cần trời không đại hạn thì con sông này sẽ không cạn. Năm đó đại hạn, con sông này một giọt nước cũng không có, thôn dân xung quanh đều đã tuyệt vọng.

Từ sau khi đến đây, Tư Kỳ vẫn là lần đầu ra bờ sông, trong đầu có kí ức của nguyên chủ, nên đối với con sông này vẫn rất quen thuộc.

Cô chạy ra bờ sông nhìn, nước ở đây rất trong, chợt cảm thán trong lòng, lúc này không có ô nhiễm thật tốt, non sanh nước biếc.

Đâu giống kiếp trước a, phải xử lí qua con sông đó mới miễn cưỡng coi được, nếu không chính là cống nước thối.

Nước sông không sâu lắm, ở chỗ ven sông đều có thể nhìn thấy đáy, cá đang bơi dưới nước, có con to có con nhỏ, nhưng mà vừa thò tay vào cá liền bơi đi mất.

Tử Tuấn Tử Thần tìm một chỗ thích hợp, đặt lồng cá vào.

Lúc này bình thường người dân bắt cá đều là dừng cách như vậy, ai cũng không rảnh để ngồi đây câu cá, mà cá lại bơi nhanh, lội tay bắt cá độ khó đúng là quá cao, cũng không chuyên nghiệp bằng dụng cụ bắt cá đó của ngư dân. Dùng lồng cá như vậy có thể bắt ít cá về nếm thử cũng được, nếu như không có thì thôi.

Đây là một cái lồng đan bằng tre, Tư Kỳ ở kiếp trước rất ít khi nhìn thấy. Lúc nhỏ hình như từng thấy qua, có hơi không giống cái này, hình như lớn hơn một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc trước cô cũng không nghiên cứu cái này, bây giờ đột nhiên bắt đầu tò mò, cái lồng này thật sự bắt được cá à?

Nếu như có thể bắt được, vậy có phải thay đổi hình dạng của nó một chút liền có thể bắt được càng nhiều không?

Sau khi đặt xong, Tử Tuấn liền nói: “Đi thôi, chúng ta đi trước, trong chốc lát cũng chưa có ngay, qua một canh giờ lại qua xem, nếu như có buổi trưa liền có thể thêm món.

Tư Kỳ gật đầu, hỏi hắn: “Đại ca, cái lồng hình như không to lắm a, hay là chúng ta làm một cái to hơn, sau này liền bắt được nhiều hơn.”

Tử Khang cười hỏi nàng: “Bắt nhiều để làm gì, cá này mặc dù ngon, nhưng nhiều xương lắm, ngày ngày ăn đúng là phiền chết.”

Ở quê, làm gì cũng đều vội vàng, lúc này người ta hận không thể trồng thêm mấy mẫu đất có thể thu thêm chút lương thực, lại là thời kỳ đốt nương làm rẫy, nhiều nhất là có trâu giúp, không phải cả ngày chỉ chạy ra ngoài ruộng à?

Ăn cá đối với bọn họ mà nói đúng là chuyện phiền phức, mặc dù cũng biết đó là thịt, vị ngon.

Tư Kỳ chớp mắt: “Nhị ca, nếu như chúng ta bắt nhiều, có thể mang lên trấn bán nha.”

“Bán?”

Tử Tuấn và Tử Khang đồng thời sững lại, nhìn nhau, Tử Tuấn nói: “Mang lên trấn bán, có thể bán được không?”

Tư Kỳ chớp mắt: “Không lẽ trên trấn không có bán cá?”

Tử Tuấn lắc đầu: “Đương nhiên có bán cá, tận mấy nhà lận.”

“Vậy tại sao không bán được?”

Tử Tuấn cười: “Người ta đều là chuyên môn đánh cá để bán, đã làm buôn bán này bao nhiêu năm rồi. Nếu nói mua cá, ai cũng đều trực tiếp đến nhà người ta, ngay cả thôn chúng ta cũng biết mấy nhà bán cá ở trên trấn. Chúng ta chỉ là bắt bừa, cho dù màng lên trấn bán, có thể bán được sao? Người ta cũng sẽ không thèm nhìn.”

Tử Khang lại nói: “Hơn nữa nha, trên trấn còn có nhà bán cá có họ hàng trong thôn chúng ta. Nếu như biết chúng ta lên trấn bán cá, vậy còn không phải nói chúng ta cướp chuyện làm ăn à? Chuyện này không được.”

Tư Kỳ đúng là cạn lời, hai người này cũng hơi quá thật thà đi, không trộm không cướp dựa vào đôi tay mình kiếm tiền, còn phải băn khoăn những chuyện này.

Nếu như trong thôn mình có người bán cá, vậy không nhắc làm gì, nhưng đây là họ hàng nhà nào nào đó, đây còn không tính là người một nhà, có gì không được?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Kỳ cười nói: “Chúng ta cũng chỉ là bắt tôm cá nhỏ đi bán, không giống như bọn họ bán cá to. Thứ này chỉ là thử ăn mới lạ, nếu như chúng ta bán rẻ hơn chút, rất nhanh có thể bán được. Quản nó kiếm được mấy đồng, cũng coi như là có chút thu nhập đúng không?”

Chuyện này còn chưa có kết luận, từ xa đã có người đến, người đó ở xa nhìn thấy bọn họ liền gọi: “Tử Tuấn Tử Khang.”

Nghe thấy tiếng, mấy người bọn họ quay đầu nhìn, là Thiên Khoát và Thiên Hựu.

Thiên Hựu nhìn thấy bọn họ, vội vàng chạy qua, cười hớn hở nói: “Tử Tuấn ca, mọi người cũng đến bắt cá à?”

Tử Tuấn cười gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay Tết Đoan Ngọ, liền muốn đến xem có thể bắt được chút tôm cá không.”

Lúc này Thiên Khoát cũng đuổi kịp: “Sao hôm qua các ngươi không đến thả lưới? Hôm nay cũng đã muộn như vậy, cho dù bắt được cũng chỉ có mấy con nhỏ, sao lên bàn được a?”

Tử Tuấn thở dài: “Hôm qua quên mất, ta cũng là hôm nay mới nhớ ra, đến thử vận may đi, lỡ đâu có.”

Thiên Khoát vỗ vai hắn một cái: “Vậy ngươi phải cảm tạ ta rồi, hôm qua ta không thấy các ngươi đến, đã thả ba cái lồng cá, bây giờ đi xem thử, nói không chừng thu hoạch rất lớn đó.”

Thiên Khoát nhấc mấy cái lồng hôm qua lên, mở ra xem, thu hoạch đúng là không ít.

Trong mấy cái lồng đều có không ít tôm cá nhỏ, trong một cái lồng còn có hai con lươn.

Con sông này nước nông, nên mới dễ dàng bắt được lươn, nếu như nước sâu, thứ này còn không dễ chui vào đâu.

Hắn cười nói: “Đồ không ít, ta chia cho các ngươi một nửa là được.”

Tử Tuấn vội nói: “Vậy sao được, ngươi vất vả bắt được mà.”

Thiên Khoát khua tay nói: “Quan hệ hai nhà chúng thế nào a? Bình thường hay qua lại, chút đồ này không tính là gì, chẳng qua chỉ là phí chút sức, vả lại mà nói. Hôm qua ta vốn chỉ lấy hai cái lồng, cái còn lại vốn là thả cho các ngươi.”

Bình thường người Lâm gia và Cố gia đều sẽ giúp đỡ lẫn nhau, quan hệ bọn trẻ cũng rất tốt, Tử Tuấn từ chối một lúc cũng liền gật đầu đồng ý.

(Hết chương)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Số ký tự: 0