Đi Bắt Cá
2024-11-10 20:55:43
Sợi thừng quấn ở trên tay, Tư Kỳ đã nhìn rất lâu, cái này còn kết thành hình hoa, sợi màu tinh tế như vậy, nếu như kết thành vòng đeo lên tay, còn phải tốn rất nhiều công sức.
Trời đã sáng, lúc này đã sắp ăn sáng, từng món ăn được bưng từ bếp lên nhà trên, một khay cháo tao còn có một khay trứng vịt muối.
Trong nhà nhiều người như vậy, mỗi người một cái, đương nhiên phải dùng khay mới đựng được hết.
Ngồi vào bàn, mọi người đều cầm trứng vịt trong tay, cười hớn hở, Tử Long Tử Kiệt vội vàng nhất, còn chưa đợi Lâm Đức Chính lên tiếng, hai bọn họ đã bóc trứng.
Lâm Đức Chính nghe thấy động tĩnh liền nhìn qua bên này, Lâm Trường quý để ý thấy, mặt liền đỏ lên, hai đứa này a, chỉ biết làm hắn mất mặt, hôm nay dù sao cũng là Tết, làm sao một chút quy củ cũng không tuân thủ vậy?
Hắn vội vàng lên tiếng tiếng quát một câu: “Hai người các người làm gì vậy, ông bà nội còn chưa ăn đâu."
Hai đứa nó bình thường được Đỗ thị bao che, cũng không sợ Lâm Trường Quý lắm, lúc này cho dù Lâm Trường Quý chửi chúng nó, chúng nó cũng chỉ là rụt cổ lại, dáng vẻ không coi ra gì.
Đỗ thị ở bên cạnh nói: “Được rồi, cả năm có mấy lần được ăn trứng vịt? Trẻ con thèm ăn liền vội, cái này thì có sao đâu?”
Hôm nay Tết lớn, Lâm Đức Chính bà Ngô thị cũng không tính toán những cái này, Ngô thị cười hớn hở nói: “Nào, đợi cả một buổi sáng, mọi người đều sốt ruột rồi đúng không, cầm lên thì cứ ăn, không phải đợi.”
Lúc này cả nhà mới đều cầm đũa lên, bóc trứng vịt của mình bắt đầu ăn. Cháo sáng nay cũng rất đặc, ăn kèm với một món mặn xào, còn có nộm dưa chuột, ăn rất ngon.
Sau bữa sáng, Ngô thị sắp xếp công việc hôm nay, nam nhân vẫn phải ra đồng làm việc, nữ nhân liền không cần đi nữa.
Tết Đoan Ngọ là một ngày lễ rất lớn, ba ngày lễ lớn của người xưa chính là Tết Đoan Ngọ, Tết Trung Thu và Tết Nguyên Đán, đương nhiên là phải đón Tết thật tốt.
Không chỉ buổi sáng ăn trứng vịt muối, buổi trưa cũng phải chuẩn bị thịnh soạn, buổi chiều hôm nay nữ nhân phải ở nhà chuẩn bị cơm chiều.
Mắt thấy cũng đã trong tháng năm, việc ngoài đồng cũng không nhiều, vì vậy bọn nhỏ cũng không phải ra đồng giúp.
Lúc đón Tết vui nhất chính là trẻ con, trong nhà nhiều người, vô cùng hân hoan, lúc nào ở đâu cũng đều có thể nghe thấy tiếng cười.
Ăn cơm xong, Tuyên thị lấy một quả trứng vịt muối trong tay mình cho Tư Kỳ, cười nói: “Tư Kỳ và tỷ tỷ chia nhau ăn, đây là cha mẹ để giành cho các con.”
Tư Kỳ vội nói: “Cha mẹ cứ ăn đi, giữ lại cho chúng con làm gì, vừa rồi chúng con chũng có mà.”
Tuyên thị cười: “Ta và cha con chia nhau một quả là được, các con còn nhỏ, nên ăn nhiều hơn, Tư Kỳ ngoan, cầm lấy đi.”
Ở một bên khác, Lưu thị chũng đem quả trứng vịt của mình cho Mộng Hoàn, cười nói: “Mộng Hoàn nhỏ tuổi nhất, trứng vịt của mẹ liền đưa cho con, con phải chia cho tỷ tỷ một chút đó.”
Ở quê hiếm khi được ăn chút đồ ngon, người làm cha mẹ thương con cái, đương nhiên sẽ đem đồ ăn của mình để giành cho con ăn, đây đều là chuyện rất bình thường.
Ngô thị ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng rất vui.
Lại nhìn Đỗ thị, giống như người không có chuyện gì, đồ của nàng đến tay liền muốn ăn hết ngay, cho dù nàng thương con của mình, nhưng con cũng phải xếp sau nàng, đồ gì bản thân cũng phải ăn đủ mới sẽ cho con.
Ngô thị thầm lắc đầu, vợ lão nhị này đúng là không phải một người tốt, lúc đầu sau lại rước nàng vào nhà vậy?
Con đã sinh hai đứa, nhưng con đều bị nàng chăm hư, phải làm sao mới được a?
Không chỉ vậy, sau khi ngồi vào bàn, Tử Long Tử Kiệt nhìn thấy Mộng Hoàn còn có một quả trứng vịt, cũng nảy tâm tư, nhân lúc người ta không để ý vậy mà lại cướp lấy trứng vịt của nàng.
Lần này Mộng Hoàn cũng không nhẫn nhịn, liền hét lên: “Trứng vịt của ta, các ngươi trả cho ta.”
Vừa hét lên như vậy liền thu hút sự chú ý của người khác, Mộng Châu vội vàng chắn trước mặt nàng, trừng Tử Long Tử Kiệt nói: “Hai người các ngươi cướp trứng vịt của muội ấy?”
Sau khi Tử Long giấu trứng đi, lắc đầu nói: “Ta không có, con mắt nào của ngươi nhìn thấy?”
Mộng Hoàn trừng hắn: “Ở ngay sau lưng ngươi, lấy ra đây.”
Tử Long bĩu môi: “Ta nói không có là không có, ta cướp của nàng làm gì, bản thân ta cũng có.”
Hắn không ngờ đến là, lúc này Tư Kỳ đã ra sau lưng hắn, trực tiếp lấy luôn quả trứng của hắn đi.
“Ngươi không cướp, vậy đây là cái gì? Ngươi cũng thật xấu hổ a, đã lớn như vậy thế mà còn cướp đồ của Mộng Hoàn, ngươi còn là ca ca của Mộng Hoàn đó.”
Tử Kiệt thấy trứng vịt bị cướp đi, rất tức giận, hét lên nói: “Chúng ta chỉ có một cái, dựa vào đâu nàng có hai cái.”
Tư Kỳ chống nạnh: “Mộng Hoàn có hai cái, đó là vì đại bá đại nương để giành của mình cho nàng, ta và tỷ tỷ cũng có nha.”
Cô lấy quả trứng vịt vừa nhận được ra lắc lắc, cười nói: “Đây cũng là mẹ ta cho ta, nếu như hai người các ngươi muốn có thì tìm mẹ các ngươi ấy.”
Tử Kiệt dù sao cũng hơi nhỏ chút, còn chưa quá hiểu lí lẽ trong đó, Tư Kỳ vừa nói vậy hắn liền chạy đi tìm Đỗ thị đòi: “Mẹ, con muốn trứng vịt, con cũng muốn trứng vịt.”
Đỗ thị trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi hét cái gì? Vừa rồi không phải đã ăn rồi à?”
“Con còn muốn, các nàng đều có, mẹ đưa cho con.”
Đỗ thị thấy phiền, bị con làm ầm ĩ không chịu được, nàng mặt dày nói: “Mẹ, hay là lại luộc cho hài tử một cái đi.”
Ngô thị vừa rồi đều ở bên cạnh, đương nhiên biết xảy ra chuyện gì, lúc này cười cười: “Chuyện này ngươi tự xử lí, làm mẹ đều biết đem đồ của mình để giành cho con, chỉ có ngươi không biết.”
“Con ngươi cướp đồ ăn của người nhà, lúc này lại tìm ngươi đòi, ngược lại ngươi lại tìm ta à. Dù sao mỗi người một cái, đã luộc hết rồi, đồ chung nào có lí có người được ăn nhiều hơn?”
Mượn chuyện này để trách mắng Đỗ thị cũng tốt, Ngô thị đương nhiên sẽ không nhượng bộ, cứ để Tử Kiệt làm loạn, làm loạn với mẹ hắn thật ầm ĩ mới tốt.
Mấy nha đầu bụm miệng cười trong sân, các cô không có tâm tư ở đây xem kịch mãi.
Mộng San cầm giỏ, nói với vào phòng bếp: “Mẹ, con dẫn các muội muội đi ra ngoài hái hạ cô thảo, lát nữa liền về phụ giúp.”
Lưu thị đáp một tiếng: “Đi đi, trong nhà không cần các ngươi giúp, chúng ta tự làm là được.”
Tư Kỳ Tư Dao cũng nói: “Mẹ, chúng con cũng đi.
Tử Tuấn và Tử Khang bổ củi xong, ôm vào phòng chứa củi sau đó mang đồ ra bờ sông bắt tôm cá.
Hôm nay đón Tết, nếu như có thể bắt được tôm cá về thêm món cũng được.
Hôm qua không nhớ đến, nếu không chiều tối hôm qua liền đi mới phải, buổi tối tôm ác mới chịu nhảy vào lồng. Hôm qua thả chút lồng cá, hôm nay qua lấy sẽ có không ít đồ.
(Hết chương)
Trời đã sáng, lúc này đã sắp ăn sáng, từng món ăn được bưng từ bếp lên nhà trên, một khay cháo tao còn có một khay trứng vịt muối.
Trong nhà nhiều người như vậy, mỗi người một cái, đương nhiên phải dùng khay mới đựng được hết.
Ngồi vào bàn, mọi người đều cầm trứng vịt trong tay, cười hớn hở, Tử Long Tử Kiệt vội vàng nhất, còn chưa đợi Lâm Đức Chính lên tiếng, hai bọn họ đã bóc trứng.
Lâm Đức Chính nghe thấy động tĩnh liền nhìn qua bên này, Lâm Trường quý để ý thấy, mặt liền đỏ lên, hai đứa này a, chỉ biết làm hắn mất mặt, hôm nay dù sao cũng là Tết, làm sao một chút quy củ cũng không tuân thủ vậy?
Hắn vội vàng lên tiếng tiếng quát một câu: “Hai người các người làm gì vậy, ông bà nội còn chưa ăn đâu."
Hai đứa nó bình thường được Đỗ thị bao che, cũng không sợ Lâm Trường Quý lắm, lúc này cho dù Lâm Trường Quý chửi chúng nó, chúng nó cũng chỉ là rụt cổ lại, dáng vẻ không coi ra gì.
Đỗ thị ở bên cạnh nói: “Được rồi, cả năm có mấy lần được ăn trứng vịt? Trẻ con thèm ăn liền vội, cái này thì có sao đâu?”
Hôm nay Tết lớn, Lâm Đức Chính bà Ngô thị cũng không tính toán những cái này, Ngô thị cười hớn hở nói: “Nào, đợi cả một buổi sáng, mọi người đều sốt ruột rồi đúng không, cầm lên thì cứ ăn, không phải đợi.”
Lúc này cả nhà mới đều cầm đũa lên, bóc trứng vịt của mình bắt đầu ăn. Cháo sáng nay cũng rất đặc, ăn kèm với một món mặn xào, còn có nộm dưa chuột, ăn rất ngon.
Sau bữa sáng, Ngô thị sắp xếp công việc hôm nay, nam nhân vẫn phải ra đồng làm việc, nữ nhân liền không cần đi nữa.
Tết Đoan Ngọ là một ngày lễ rất lớn, ba ngày lễ lớn của người xưa chính là Tết Đoan Ngọ, Tết Trung Thu và Tết Nguyên Đán, đương nhiên là phải đón Tết thật tốt.
Không chỉ buổi sáng ăn trứng vịt muối, buổi trưa cũng phải chuẩn bị thịnh soạn, buổi chiều hôm nay nữ nhân phải ở nhà chuẩn bị cơm chiều.
Mắt thấy cũng đã trong tháng năm, việc ngoài đồng cũng không nhiều, vì vậy bọn nhỏ cũng không phải ra đồng giúp.
Lúc đón Tết vui nhất chính là trẻ con, trong nhà nhiều người, vô cùng hân hoan, lúc nào ở đâu cũng đều có thể nghe thấy tiếng cười.
Ăn cơm xong, Tuyên thị lấy một quả trứng vịt muối trong tay mình cho Tư Kỳ, cười nói: “Tư Kỳ và tỷ tỷ chia nhau ăn, đây là cha mẹ để giành cho các con.”
Tư Kỳ vội nói: “Cha mẹ cứ ăn đi, giữ lại cho chúng con làm gì, vừa rồi chúng con chũng có mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyên thị cười: “Ta và cha con chia nhau một quả là được, các con còn nhỏ, nên ăn nhiều hơn, Tư Kỳ ngoan, cầm lấy đi.”
Ở một bên khác, Lưu thị chũng đem quả trứng vịt của mình cho Mộng Hoàn, cười nói: “Mộng Hoàn nhỏ tuổi nhất, trứng vịt của mẹ liền đưa cho con, con phải chia cho tỷ tỷ một chút đó.”
Ở quê hiếm khi được ăn chút đồ ngon, người làm cha mẹ thương con cái, đương nhiên sẽ đem đồ ăn của mình để giành cho con ăn, đây đều là chuyện rất bình thường.
Ngô thị ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng rất vui.
Lại nhìn Đỗ thị, giống như người không có chuyện gì, đồ của nàng đến tay liền muốn ăn hết ngay, cho dù nàng thương con của mình, nhưng con cũng phải xếp sau nàng, đồ gì bản thân cũng phải ăn đủ mới sẽ cho con.
Ngô thị thầm lắc đầu, vợ lão nhị này đúng là không phải một người tốt, lúc đầu sau lại rước nàng vào nhà vậy?
Con đã sinh hai đứa, nhưng con đều bị nàng chăm hư, phải làm sao mới được a?
Không chỉ vậy, sau khi ngồi vào bàn, Tử Long Tử Kiệt nhìn thấy Mộng Hoàn còn có một quả trứng vịt, cũng nảy tâm tư, nhân lúc người ta không để ý vậy mà lại cướp lấy trứng vịt của nàng.
Lần này Mộng Hoàn cũng không nhẫn nhịn, liền hét lên: “Trứng vịt của ta, các ngươi trả cho ta.”
Vừa hét lên như vậy liền thu hút sự chú ý của người khác, Mộng Châu vội vàng chắn trước mặt nàng, trừng Tử Long Tử Kiệt nói: “Hai người các ngươi cướp trứng vịt của muội ấy?”
Sau khi Tử Long giấu trứng đi, lắc đầu nói: “Ta không có, con mắt nào của ngươi nhìn thấy?”
Mộng Hoàn trừng hắn: “Ở ngay sau lưng ngươi, lấy ra đây.”
Tử Long bĩu môi: “Ta nói không có là không có, ta cướp của nàng làm gì, bản thân ta cũng có.”
Hắn không ngờ đến là, lúc này Tư Kỳ đã ra sau lưng hắn, trực tiếp lấy luôn quả trứng của hắn đi.
“Ngươi không cướp, vậy đây là cái gì? Ngươi cũng thật xấu hổ a, đã lớn như vậy thế mà còn cướp đồ của Mộng Hoàn, ngươi còn là ca ca của Mộng Hoàn đó.”
Tử Kiệt thấy trứng vịt bị cướp đi, rất tức giận, hét lên nói: “Chúng ta chỉ có một cái, dựa vào đâu nàng có hai cái.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Kỳ chống nạnh: “Mộng Hoàn có hai cái, đó là vì đại bá đại nương để giành của mình cho nàng, ta và tỷ tỷ cũng có nha.”
Cô lấy quả trứng vịt vừa nhận được ra lắc lắc, cười nói: “Đây cũng là mẹ ta cho ta, nếu như hai người các ngươi muốn có thì tìm mẹ các ngươi ấy.”
Tử Kiệt dù sao cũng hơi nhỏ chút, còn chưa quá hiểu lí lẽ trong đó, Tư Kỳ vừa nói vậy hắn liền chạy đi tìm Đỗ thị đòi: “Mẹ, con muốn trứng vịt, con cũng muốn trứng vịt.”
Đỗ thị trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi hét cái gì? Vừa rồi không phải đã ăn rồi à?”
“Con còn muốn, các nàng đều có, mẹ đưa cho con.”
Đỗ thị thấy phiền, bị con làm ầm ĩ không chịu được, nàng mặt dày nói: “Mẹ, hay là lại luộc cho hài tử một cái đi.”
Ngô thị vừa rồi đều ở bên cạnh, đương nhiên biết xảy ra chuyện gì, lúc này cười cười: “Chuyện này ngươi tự xử lí, làm mẹ đều biết đem đồ của mình để giành cho con, chỉ có ngươi không biết.”
“Con ngươi cướp đồ ăn của người nhà, lúc này lại tìm ngươi đòi, ngược lại ngươi lại tìm ta à. Dù sao mỗi người một cái, đã luộc hết rồi, đồ chung nào có lí có người được ăn nhiều hơn?”
Mượn chuyện này để trách mắng Đỗ thị cũng tốt, Ngô thị đương nhiên sẽ không nhượng bộ, cứ để Tử Kiệt làm loạn, làm loạn với mẹ hắn thật ầm ĩ mới tốt.
Mấy nha đầu bụm miệng cười trong sân, các cô không có tâm tư ở đây xem kịch mãi.
Mộng San cầm giỏ, nói với vào phòng bếp: “Mẹ, con dẫn các muội muội đi ra ngoài hái hạ cô thảo, lát nữa liền về phụ giúp.”
Lưu thị đáp một tiếng: “Đi đi, trong nhà không cần các ngươi giúp, chúng ta tự làm là được.”
Tư Kỳ Tư Dao cũng nói: “Mẹ, chúng con cũng đi.
Tử Tuấn và Tử Khang bổ củi xong, ôm vào phòng chứa củi sau đó mang đồ ra bờ sông bắt tôm cá.
Hôm nay đón Tết, nếu như có thể bắt được tôm cá về thêm món cũng được.
Hôm qua không nhớ đến, nếu không chiều tối hôm qua liền đi mới phải, buổi tối tôm ác mới chịu nhảy vào lồng. Hôm qua thả chút lồng cá, hôm nay qua lấy sẽ có không ít đồ.
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro