Tết Đoan Ngọ
2024-11-10 20:55:43
Tư Kỳ gật đầu, cười nói: “Đương nhiên được ạ, đợi con kiếm được tiền nhất định để bà nội sống sung sướng, chúng ta ở nhà to, ngày ngày ăn đồ ăn ngon.”
Ngô thị nghe lời này đương nhiên là vui vẻ, lúc này chỉ coi là trẻ con có lòng hiếu thảo, nói mấy lời này để dỗ bà vui, vẫn không biết Tư Kỳ thật lòng nghĩ vậy.
Tư Kỳ đặt bánh ú bỏ lên bàn, sầu não nói: “Mẹ, con thật sự không biết gói, con không muốn gói nữa.”
Tuyên thị cười: “Con đó, chính là cái tính không chịu ngồi yên, được rồi, con không thích gói cái này thì ra ngoài đi, để chúng ta gói là được, nhìn thì nhiều nhưng mà chúng ta cũng đông người, một lát cũng gói xong ấy mà.”
Tư Kỳ gật đầu, vui vẻ chạy ra ngoài, Đỗ thị ở bên cạnh dở giọng quái gở nói một câu: “Tam đệ muội à, Tư Kỳ bây giờ cũng đã chín tuổi rồi, nháy mắt cái còn không phải sẽ xuất giá. Bây giờ việc trong tay con bé cũng không biết cái nào, muội cũng phải dạy qua mới được, nếu không sau này làm sao xuất giá? Cho dù gả đi được, người ta cũng sẽ nói nha đầu Lâm gia chúng ta không tốt?”
Người làm mẹ, ai nghe thấy lời này sẽ vui chứ, chẳng qua ngại Ngô thị đang ở bên cạnh, Tuyên thị cũng không nói quá nặng lời, chỉ cười mỉm.
“Nhị tẩu lo chuyện của Tư Kỳ còn không bằng lo cho hai đứa con trai nhà tẩu đi, muội thấy Tử Long với Tử Kiệt bây giờ càng ngày càng nhịch, nếu cứ không quản nữa là sau này lớn càng quản không được.”
Đỗ thị nhìn Ngô thị, thầm nghĩ Tuyên thị cũng đã nói Tử Long Tử Kiệt như vậy rồi mà mẹ còn coi như không nghe thấy?
Đó chính là cháu trai Lâm gia đó, không lẽ cháu trai còn không bằng một nha đầu thối? Nàng đúng là càng ngày càng nhìn rõ rồi.
Gói bánh ú xong xếp lên giá, Ngô thị nói: “Ngày mai là Đoan Ngọ, thư viện chắc là sẽ nghỉ phép, hôm nay phải đưa bánh ú qua luôn mới được. Nếu không đợi Tử Tuấn Tử Khang chúng nó tan học về lại đi đưa bánh, nói không chừng tiên sinh đã đóng cửa về nhà rồi, lát nữa liền đưa qua đi.”
Mộng San cười nói: “Bà nội con đưa đi cho, dù sao cũng không xa, nhân tiện về cùng hai đứa chúng nó luôn.”
Mộng San làm việc luôn có quy củ, Ngô thị cũng yên tâm nên gật đầu, cầm giỏ lấy đồ đưa cho nàng xách, lại lấy thêm mười quả trứng vịt.
“Đại nha đầu đi đường cẩn thận chút, đừng có làm vỡ trứng.”
Mộng San cười gật đầu: “Bà nội, con biết rồi, người yên tâm.”
Nhìn Đỗ thị lại có vẻ không vui: “Mẹ, đã đưa nhiều bánh ú như vậy, sao còn lấy trứng vịt a? Nha chúng ta đón Tết phải ăn chút đồ ngon mới phải.”
Ngô thị trừng nàng: “Không thiếu phần ngươi đâu, ngày mai ở nhà cũng luộc trứng vịt ăn. Đợi con trai ngươi có tiền đồ, ở thư viện được tiên sinh thích, ta cũng chuẩn bị lễ để hắn đưa cho tiên sinh.”
Tử Tuấn và Tử Khang học ở dưới quê, cách thôn Đồng Tâm chưa đến bảy tám dặm, rất nhanh đã đến nơi. Lúc này còn chưa đến lúc tan học, sau khi Mộng San đến cũng không làm phiền họ, chỉ đợi ở bên ngoài.
Thời gian không còn sớm, bên trong bắt đầu trở nên ồn ào, nàng liền xách giỏ đi đến cửa, nhìn thấy Tử Tuấn Tử Khang liền vẫy tay về phía họ.
Hai bọn họ liền chạy ra, Tử Tuấn cười nói: “Đại tỷ sao lại qua đây.”
Mộng San đưa giỏ cho hắn: “Đây là lễ vật bà nội đã chuẩn bị, muốn đưa cho tiên sinh, bảo ta bây giơ đưa đến, ngươi mau đưa qua cho tiên sinh đi.”
Tử Tuấn cười gật đầu, nhận lấy giỏ: “Vậy được, mọi người ở đây đợi ta, bây giơ ta đi đưa cho tiên sinh luôn.”
Hắn và Tử Khang là huynh đệ ruột, chuyện này mọi người đều biết, tiên sinh cũng biết. Vì vậy bây giờ đưa đồ cũng không cần lôi hắn đi cùng.
Mộng San và Tử Khang đứng ở cửa thư viện, có không ít người đi ra từ trong thư viện nhìn qua, Mộng San rất ngại, vội quay đầu về phía tường viện.
Tử Khang cũng đã nhìn ra, chắn trước mặt nàng không cho người khác nhìn, cô nương chưa xuất giá phải để ý chút.
Trong số học sinh này có vài người tuổi tác cũng đã khá lớn, sắp đến tuổi thành thân, lúc này liền huýt sáo về phía Mộng San, Mộng San ngượng đến đỏ mặt.
Tử Khang chắn trước mặt nàng, rất tức giận nói: “Những người này thật quá đáng.”
May mà đối phương cũng không có làm gì, chỉ huýt sáo liền đi.
Tử Tuấn từ trong thư viện ra, nhìn liền biết chuyện gì, cau mày nói: “Hôm nay đúng là không nên để đại tỷ qua đây, nên để lát nữa chúng ta đi một chuyến là được.”
Mộng San cười nói: “Cũng không sao, chỉ là sợ lát nữa sau khi các ngươi tan học thì không kịp, chúng ta mau về nhà thôi.”
Ba người cùng nhau về nhà, chuyện này ai cũng không nhắc đến, không cần phải nói khiến người trong nhà lo lắng, hơn nữa cũng không xảy ra chuyện gì.
Hôm sau chính là Đoan Ngọ, tối nay lúc đi ngủ trẻ con trong nhà đều rất là vui.
Mỗi năm Đoan Ngọ bà nội đều sẽ luộc trứng vịt muối cho mọi người trong nhà, ngày thường bọn họ đều không được ăn.
Vịt trong nhà đẻ trứng đều phải để đó mang lên trấn đổi lấy tiền, nếu đến sinh thần(sinh nhật) ai thì sẽ luộc một quả, lúc khác là không được ăn.
Những dịp như Tết Đoan Ngọ thế này, ai cũng được ăn một quả, đối với bọn trẻ là chuyện rất đáng mong đợi.
Trời vừa sáng người trong nhà liền dậy, hôm nay Tử Tuấn Tử Khang không cần đi học, cũng làm việc cùng mọi người.
Lâm Trường Nguyên đã lên núi hái ngải cứu vvaf xương bồ về, hôm nay hái là tươi nhất, treo ngược trên cửa nhà, trong sân cũng treo một ít.
Trong bếp cũng đã bắt đầu làm việc, Tư Kỳ dậy sớm, cũng không có gì làm liền đi xem mầm ớt trong vườn, lại đi một vòng đến phòng tằm, sau đó dạo chơi trong sân, đợi ăn cơm sáng.
Ngô thị lấy ra một đống vòng ngũ sắc, cười gọi các cháu lại bảo: “Mau đeo vòng ngũ sắc lên, đều phải đeo vào tay đấy, đợi trời mưa mới được tháo ra ném đi.”
Chuyện này Tư Kỳ ngược lại rât tò mò, phong tục đeo vòng ngũ sắc vào Tết Đoan Ngọ cô cũng biết, nhưng mà kiếp trước phong tục này không đã không được truyền thừa tốt như vậy, chỉ có vài nơi mới có, chắc hẳn cả nước đã đón Tết giống nhau từ rất lâu rồi đi.
Vòng ngũ sắc có tác dụng trừ tà, theo tục lệ phải đến lúc trời đổ mưa rồi tháo ra ném vào trong mưa, như vậy liền có thể loại bỏ bệnh tật, mang đến một năm may mắn.
Chiếc vòng này không tự đeo được, Tư Kỳ đeo trước cho tỷ tỷ, sao đó mới để tỷ tỷ đeo cho mình.
Tư Kỳ cười nói: “Chiếc vòng này kết thật đẹp.”
Tư Dao cười mỉm: “Đây là tiểu cô làm đó, những thứ này tiểu cô làm là đẹp nhất, rất khéo tay.”
Tư Kỳ gật đầu, thầm nghĩ, tiểu cô đúng là rât khéo tay, lớn lên cũng xinh đẹp, không biết sau này sẽ gả cho người như thế nào ta.
Bấy giờ, nữ tử giống như tiểu cô, ai cưới về nhà đều là có phúc, nhưng hình như tính cách tiểu cô rất dịu dàng, sau này sẽ không bị bắt nạt đâu nhỉ?
Cho nên là, dù là vì những cô gái trong nhà này thì cũng phải nỗ lực mới được, nhà mình có bản lãnh, nữ tử gả ra ngoài mới thẳng lưng được, nhà mẹ đẻ chính là chỗ dựa của nữ tử mà.
(Hết chương)
Ngô thị nghe lời này đương nhiên là vui vẻ, lúc này chỉ coi là trẻ con có lòng hiếu thảo, nói mấy lời này để dỗ bà vui, vẫn không biết Tư Kỳ thật lòng nghĩ vậy.
Tư Kỳ đặt bánh ú bỏ lên bàn, sầu não nói: “Mẹ, con thật sự không biết gói, con không muốn gói nữa.”
Tuyên thị cười: “Con đó, chính là cái tính không chịu ngồi yên, được rồi, con không thích gói cái này thì ra ngoài đi, để chúng ta gói là được, nhìn thì nhiều nhưng mà chúng ta cũng đông người, một lát cũng gói xong ấy mà.”
Tư Kỳ gật đầu, vui vẻ chạy ra ngoài, Đỗ thị ở bên cạnh dở giọng quái gở nói một câu: “Tam đệ muội à, Tư Kỳ bây giờ cũng đã chín tuổi rồi, nháy mắt cái còn không phải sẽ xuất giá. Bây giờ việc trong tay con bé cũng không biết cái nào, muội cũng phải dạy qua mới được, nếu không sau này làm sao xuất giá? Cho dù gả đi được, người ta cũng sẽ nói nha đầu Lâm gia chúng ta không tốt?”
Người làm mẹ, ai nghe thấy lời này sẽ vui chứ, chẳng qua ngại Ngô thị đang ở bên cạnh, Tuyên thị cũng không nói quá nặng lời, chỉ cười mỉm.
“Nhị tẩu lo chuyện của Tư Kỳ còn không bằng lo cho hai đứa con trai nhà tẩu đi, muội thấy Tử Long với Tử Kiệt bây giờ càng ngày càng nhịch, nếu cứ không quản nữa là sau này lớn càng quản không được.”
Đỗ thị nhìn Ngô thị, thầm nghĩ Tuyên thị cũng đã nói Tử Long Tử Kiệt như vậy rồi mà mẹ còn coi như không nghe thấy?
Đó chính là cháu trai Lâm gia đó, không lẽ cháu trai còn không bằng một nha đầu thối? Nàng đúng là càng ngày càng nhìn rõ rồi.
Gói bánh ú xong xếp lên giá, Ngô thị nói: “Ngày mai là Đoan Ngọ, thư viện chắc là sẽ nghỉ phép, hôm nay phải đưa bánh ú qua luôn mới được. Nếu không đợi Tử Tuấn Tử Khang chúng nó tan học về lại đi đưa bánh, nói không chừng tiên sinh đã đóng cửa về nhà rồi, lát nữa liền đưa qua đi.”
Mộng San cười nói: “Bà nội con đưa đi cho, dù sao cũng không xa, nhân tiện về cùng hai đứa chúng nó luôn.”
Mộng San làm việc luôn có quy củ, Ngô thị cũng yên tâm nên gật đầu, cầm giỏ lấy đồ đưa cho nàng xách, lại lấy thêm mười quả trứng vịt.
“Đại nha đầu đi đường cẩn thận chút, đừng có làm vỡ trứng.”
Mộng San cười gật đầu: “Bà nội, con biết rồi, người yên tâm.”
Nhìn Đỗ thị lại có vẻ không vui: “Mẹ, đã đưa nhiều bánh ú như vậy, sao còn lấy trứng vịt a? Nha chúng ta đón Tết phải ăn chút đồ ngon mới phải.”
Ngô thị trừng nàng: “Không thiếu phần ngươi đâu, ngày mai ở nhà cũng luộc trứng vịt ăn. Đợi con trai ngươi có tiền đồ, ở thư viện được tiên sinh thích, ta cũng chuẩn bị lễ để hắn đưa cho tiên sinh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Tuấn và Tử Khang học ở dưới quê, cách thôn Đồng Tâm chưa đến bảy tám dặm, rất nhanh đã đến nơi. Lúc này còn chưa đến lúc tan học, sau khi Mộng San đến cũng không làm phiền họ, chỉ đợi ở bên ngoài.
Thời gian không còn sớm, bên trong bắt đầu trở nên ồn ào, nàng liền xách giỏ đi đến cửa, nhìn thấy Tử Tuấn Tử Khang liền vẫy tay về phía họ.
Hai bọn họ liền chạy ra, Tử Tuấn cười nói: “Đại tỷ sao lại qua đây.”
Mộng San đưa giỏ cho hắn: “Đây là lễ vật bà nội đã chuẩn bị, muốn đưa cho tiên sinh, bảo ta bây giơ đưa đến, ngươi mau đưa qua cho tiên sinh đi.”
Tử Tuấn cười gật đầu, nhận lấy giỏ: “Vậy được, mọi người ở đây đợi ta, bây giơ ta đi đưa cho tiên sinh luôn.”
Hắn và Tử Khang là huynh đệ ruột, chuyện này mọi người đều biết, tiên sinh cũng biết. Vì vậy bây giờ đưa đồ cũng không cần lôi hắn đi cùng.
Mộng San và Tử Khang đứng ở cửa thư viện, có không ít người đi ra từ trong thư viện nhìn qua, Mộng San rất ngại, vội quay đầu về phía tường viện.
Tử Khang cũng đã nhìn ra, chắn trước mặt nàng không cho người khác nhìn, cô nương chưa xuất giá phải để ý chút.
Trong số học sinh này có vài người tuổi tác cũng đã khá lớn, sắp đến tuổi thành thân, lúc này liền huýt sáo về phía Mộng San, Mộng San ngượng đến đỏ mặt.
Tử Khang chắn trước mặt nàng, rất tức giận nói: “Những người này thật quá đáng.”
May mà đối phương cũng không có làm gì, chỉ huýt sáo liền đi.
Tử Tuấn từ trong thư viện ra, nhìn liền biết chuyện gì, cau mày nói: “Hôm nay đúng là không nên để đại tỷ qua đây, nên để lát nữa chúng ta đi một chuyến là được.”
Mộng San cười nói: “Cũng không sao, chỉ là sợ lát nữa sau khi các ngươi tan học thì không kịp, chúng ta mau về nhà thôi.”
Ba người cùng nhau về nhà, chuyện này ai cũng không nhắc đến, không cần phải nói khiến người trong nhà lo lắng, hơn nữa cũng không xảy ra chuyện gì.
Hôm sau chính là Đoan Ngọ, tối nay lúc đi ngủ trẻ con trong nhà đều rất là vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi năm Đoan Ngọ bà nội đều sẽ luộc trứng vịt muối cho mọi người trong nhà, ngày thường bọn họ đều không được ăn.
Vịt trong nhà đẻ trứng đều phải để đó mang lên trấn đổi lấy tiền, nếu đến sinh thần(sinh nhật) ai thì sẽ luộc một quả, lúc khác là không được ăn.
Những dịp như Tết Đoan Ngọ thế này, ai cũng được ăn một quả, đối với bọn trẻ là chuyện rất đáng mong đợi.
Trời vừa sáng người trong nhà liền dậy, hôm nay Tử Tuấn Tử Khang không cần đi học, cũng làm việc cùng mọi người.
Lâm Trường Nguyên đã lên núi hái ngải cứu vvaf xương bồ về, hôm nay hái là tươi nhất, treo ngược trên cửa nhà, trong sân cũng treo một ít.
Trong bếp cũng đã bắt đầu làm việc, Tư Kỳ dậy sớm, cũng không có gì làm liền đi xem mầm ớt trong vườn, lại đi một vòng đến phòng tằm, sau đó dạo chơi trong sân, đợi ăn cơm sáng.
Ngô thị lấy ra một đống vòng ngũ sắc, cười gọi các cháu lại bảo: “Mau đeo vòng ngũ sắc lên, đều phải đeo vào tay đấy, đợi trời mưa mới được tháo ra ném đi.”
Chuyện này Tư Kỳ ngược lại rât tò mò, phong tục đeo vòng ngũ sắc vào Tết Đoan Ngọ cô cũng biết, nhưng mà kiếp trước phong tục này không đã không được truyền thừa tốt như vậy, chỉ có vài nơi mới có, chắc hẳn cả nước đã đón Tết giống nhau từ rất lâu rồi đi.
Vòng ngũ sắc có tác dụng trừ tà, theo tục lệ phải đến lúc trời đổ mưa rồi tháo ra ném vào trong mưa, như vậy liền có thể loại bỏ bệnh tật, mang đến một năm may mắn.
Chiếc vòng này không tự đeo được, Tư Kỳ đeo trước cho tỷ tỷ, sao đó mới để tỷ tỷ đeo cho mình.
Tư Kỳ cười nói: “Chiếc vòng này kết thật đẹp.”
Tư Dao cười mỉm: “Đây là tiểu cô làm đó, những thứ này tiểu cô làm là đẹp nhất, rất khéo tay.”
Tư Kỳ gật đầu, thầm nghĩ, tiểu cô đúng là rât khéo tay, lớn lên cũng xinh đẹp, không biết sau này sẽ gả cho người như thế nào ta.
Bấy giờ, nữ tử giống như tiểu cô, ai cưới về nhà đều là có phúc, nhưng hình như tính cách tiểu cô rất dịu dàng, sau này sẽ không bị bắt nạt đâu nhỉ?
Cho nên là, dù là vì những cô gái trong nhà này thì cũng phải nỗ lực mới được, nhà mình có bản lãnh, nữ tử gả ra ngoài mới thẳng lưng được, nhà mẹ đẻ chính là chỗ dựa của nữ tử mà.
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro