Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Uyển Vân

2024-11-10 20:55:43

Trong lồng bọn họ vừa thả cũng có hai con cá nhỏ, cũng tính là khá may mắn, mới một lúc như vậy đã có cá bơi vào.

Thiên Khoát thật sự chia một nửa tôm cá cho bọn họ, Tư Kỳ ở bên cạnh nói: “Thiên Khoát ca ngươi cho bọn ta nhiều như vậy, nhà các ngươi cũng không đủ.”

Thiên Khoát nhìn nàng, mỉm cười nói: “Còn có nhiều như vậy mà, đủ rồi.”

Trong lồng cá còn có không ít tôm nhỏ, đây đều là tôm sông, nhỏ xíu.

Tư Kỳ kiếp trước cũng đã ăn tôm như vậy, nhưng mà rất hiếm, giá cũng rất đắt, bởi vì loại tôm sông này chính là phải ở môi trường tự nhiên mới ngon, tôm nuôi hoàn toàn không có vị như vậy.

Bây giờ cô ở trong hoàn cảnh xa lạ này, nhìn thấy món ăn mình thích ở kiếp trước, trong lòng có một loại cảm giác khác lạ.

Thiên Khoát nhìn cô, thấy Tư Kỳ cười híp mắt nhìn tôm trong lồng cá, cười nói: “Tư Kỳ cũng thích ăn tôm, tôm này các ngươi đều cầm về đi.”

Tư Kỳ vừa nghe thấy lời này, vội vàng lắc đầu: “Không không không, ta chỉ thấy thú vị thôi, Thiên Khoát ca, huynh đã cho chúng ta nhiều như vậy, không thể cho thêm nữa đâu.”

Cô thầm nghĩ, vừa rồi bản thân nhìn ngây người, lại khiến người ta tưởng rằng mình thích ăn.

Thiên Khoát không có giải thích, lại bỏ tôm đổ vào lồng: “Cái này có gì đâu, chỗ này còn có nhiều như vậy, đủ ăn rồi. Thứ này cũng chỉ ăn cho mới mẻ, cũng không có bao nhiêu thịt.”

Sau khi chia xong, còn đúng là đã lấy không ít đồ, Tử Tuấn rất là ngại nói: “Thiên Khoát, ngươi cũng cho chúng ta nhiều quá rồi đi, lát nữa ngươi về hẳn không dễ ăn nói.”

Thiên Hựu ở bên cạnh nói: “Tử Tuấn ca, nếu như chúng ta không cho mọi người cha mẹ mới sẽ tức giận đó, chút này chúng ta đủ ăn rồi. Lúc này cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau về nhà thôi.”

Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, mỗi nhà đều ở nhà bận việc, trẻ con cũng phải về phụ giúp.

Một đám người đi về, Thiên Hựu và Tư Kỳ chạy ở đằng trước, mấy người Tử Tuấn lớn hơn chút, lại cầm đồ nên không chạy được.

Tử Tuấn nhìn muội muội mình lắc đầu: “Ài, Kỳ nhi đúng là giống tiểu tử, chơi cùng Thiên Hựu đến điên rồi. Ngươi nhìn nàng xem, đâu có dáng vẻ nên có của một cô nương chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiên Khoát vừa nghe lời này liền nhìn về phía trước, mà lúc này Tư Kỳ đúng lúc quay đầu lại, cười vẫy tay về phía bọn họ: “Đại ca nhị ca, các huynh mau lên đi.”

Cô quay đầu lại, đón ánh mặt trời, nở nụ cười tươi, bức tranh như vậy không khỏi khiến người khác cả người vui vẻ.

Thiên Khoát cười mỉm: “Ta lại thấy Tư Kỳ như vậy không có gì không tốt cả, hoạt bát đáng yêu, nữ hài tử như vậy mới tốt.”

Vào thôn trẻ con hai nhà liền tách nhau ra về, Tư Kỳ và hai ca ca đến cổng nhà mình liền thấy có một chiếc xe ngựa dừng ở cổng, cô cau mày, quay đầu nói: “Hình như có người đến,”

Tử Tuấn Tử Khang lúc này mới nhìn qua, lúc đang tò mò thì có người từ sau xe đi ra, bọn họ vừa nhìn thấy người đó liền cất tiếng gọi: “Đại cô phụ.”

Người đứng bên cạnh xe ngựa chính là Chu Khang, tướng công của đai cô nương Lâm gia, hai người đã thành thân được mấy năm, cũng đã sinh hai đứa con, ngày lễ Tết Chu Khang sẽ gửi ít quà lễ nên lúc này bọn trẻ cũng cho rằng là bọn họ đến gửi quà.

Tử Tuấn cười nói: “Đại cô phụ sao lại qua lúc này, hôm nay đúng ngày Đoan Ngọ mà.”

Bình thường tặng lễ đêug sẽ tặng trước Tết, trước Đoan Ngọ không tặng lễ tưởng là sẽ không qua nữa, ai biết đúng hôm nay Tết lại đến.

Chu Khang nhìn thấy mấy người bọn họ cũng rất vui nên liền cười, nhưng mà nụ cười đó lại có vẻ hơi ngượng, giảo miệng về phía xe ngựa: “Cô cô các ngươi cũng về.”

Mấy đứa trẻ nhìn về phĩae ngựa, lúc này trong lòng rất tò mò, hôm nay là Đoan Ngọ, sao đại cô và cô phụ đều về vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Bọn họ là trẻ con, hỏi nhiều cũng không hay, lúc này Uyển Dung dẫn hai đứa trẻ từ trên xe ngựa xuống, thấy bọn họ liền cười: “Không lẽ là các ngươi biết chúng ta đến? Cố ý đợi ở đây?”

Tử Khang sờ đầu nói: “Đại cô à, chúng con mới ở bờ sông về, ở xa đã nhìn thấy có chiếc xe ngựa đỗ ở cổng nhà, trong lòng còn đang thắc măc là ai đến đó, ai biết thế mà là mọi người về, xe ngựa này chúng con còn chưa từng thấy qua đâu.”

Chu Khang cười mỉm: “Trong nhà đặt chiếc xe cho thuận tiện, đây là mấy hôm trước mới đặt làm.”

Hai đứa trẻ bên cạnh Uyển Vân đều là con gái, một đứa tên Tĩnh Thu, một đứa tên Tĩnh Nguyệt.

Đứa lớn năm tuổi, đứa nhỏ mới hai tuổi, đi cũng chưa có vững.

Uyển Vân mỗi tay dắt một đứa, bảo bọn chúng chào hỏi, Tư Kỳ cười híp mắt nói: “Con dẫn muội muội đi chơi nhé.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai đứa tể đều sợ người lạ, lúc này nép bên cạnh Uyển Vân không dám qua.

Bọn chúng đều đã gặp qua mấy người Tử Tuấn, chỉ là cả năm cơ hội gặp mặt không nhiều, bây giờ đều thấy lạ, sau khi chào hỏi liền không dám nói gì nữa.

Chu Khang bế Tĩnh Nguyệt lên, cười nói: “Chúng ta mau vào thôi, cha mẹ còn chưa biết chúng ta về đâu, vẫn là mấy đứa trẻ gặp được trước.”

Trên tay Tử Tuấn còn xách lồng cá: “Vừa hay Thiên Khoát mới cho chúng ta không ít tôm cá, bữa trưa nấu thêm món, đại cô và cô phụ đúng lúc được ăn đồ tươi.”

Một hàng người đi vào sân, Tử Tuấn vào đến sân liền gọi: “Ông bà nội, đại cô và cô phụ về này.”

Bên trong, Ngô thị nghe thấy động tĩnh vội vàng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy con gái, Ngô thị vô cùng kích động.

Uyển Vân cũng không gả xa, ở ngay trên trấn, nhà Chu Khang làm ăn nhỏ, mở một tiệm tạp hóa, đằng trước là cửa tiệm, đằng sau là sân viện, cũng vừa để cả nhà ở.

Chu Khang là con độc đinh, mẹ hắn không phải người dễ sống chung, lúc trước Uyển Vân mới gả qua, Ngô thị còn thường qua thăm nàng, gửi cho nàng ít đồ gì đó.

Về sau thấy mẹ hắn không thích, cũng không đến nhà nữa.

Dù trong lòng nhớ con gái, cũng chỉ có thể nhân dịp lễ Tết gặp được mấy lần, con gái ra ngoài như bát nước đổ đi, đã là người nhà người ta.

Vì vậy cả nhà Uyển Vân đến, Lâm gia liền trở nên náo nhiệt hơn, người bận việc trong bếp ra ngoài chào hỏi rồi lại quay về làm tiếp.

Tử Khang và Tư Kỳ xách lồng cá vào bếp, Tư Kỳ cười gọi: “Mẹ, bọn con vừa ra bờ sông, chỉ bắt được hai con cá, nhưng mà Thiên Khoát ca cho bọn con nhiều lắm, đại cô bọn họ cũng đã về, buổi trưa đều nấu hết nhé.”

Tuyên thị cười hỏi Lưu thị: “Đại tẩu, tẩu xem nấu hết được không?”

Đáp án chắc chắn đương nhiên là có rồi, trong lòng Tuyên thị cũng biết, hôm nay hiếm khi náo nhiệt như vậy, tôm cá này tốt nhất là ăn nhân lúc còn tươi, nhưng mà nàng vẫn muốn hỏi Lưu thị một câu.

(Hết chương)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng

Số ký tự: 0