Chương 33
2024-09-07 22:31:32
Chỉ chốc lát sau, Cấm Vệ Quân mặc giáp cầm binh khí lặng yên không một tiếng động bao vây chiếm cứ những chỗ quan trọng trong hành cung. Nữ quyến đều được đưa về cung đợi lệnh, toàn bộ các đại thần và hoàng thân thì được hộ tống tới Càn Khôn điện.
Văn Quốc công nghe được tiếng gió mà không khỏi hốt hoảng trong lòng. Để tránh việc tiết lộ bí mật, đêm nay ông ấy ngủ luôn tại sứ quán, vui vẻ thâu đêm đến tận sáng cùng sứ đoàn. Chuyện này thì sau lại nói.
Hiện tại các vương công đại thần lấy Tần Vương cầm đầu lần lượt bị mời đến Càn Khôn điện. Trong lòng Tần Vương đã hiểu rõ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ xỉn quắc cần câu phải nhờ nội thị đỡ, mình thì bất tỉnh nhân sự.
Tiêu Ngự không biết chuyện gì xảy ra nên lén lút trao đổi ánh mắt với mấy vị đại thần, lại thấy vẻ mặt ai cũng lo lắng bất an.
Chỉ có mình Yến Bình là im lặng đứng phía trên không nói gì.
Lúc Bùi Mộc Hành tuân lệnh đi ra ngoài thì gặp nội thị đang dẫn Thập Nhị Vương bị thương vào điện. Hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ phức tạp trong mắt đối phương. Bùi Tuần ra hiệu cho nội thị đặt mình xuống rồi giơ tay vỗ vai Bùi Mộc Hành nói: "Cẩn thận nhé."
Bùi Mộc Hành bình tĩnh nhìn Tần Vương trong đám người rồi cầm chặt hổ phù trong tay, đi lướt qua đám người xuống bậc thang sau đó tung người lên lưng ngựa và hòa mình vào bóng đêm, vội vàng chạy thẳng về phía Yến châu.
Chốc lát sau, Hoàng đế cho gọi mọi người vào điện. Lúc này ông ta đã thay long bào sáng màu và yên lặng ngồi sau ngự án. Thọ yến vốn là chuyện mừng lại xảy ra sự cố bất ngờ như này thật sự khiến ông ta bị sốc.
Mới đầu Hoàng đế tức đến mức miệng tanh mùi máu, sau khi tỉnh táo lại, ông ta nheo mắt nhìn đám người Tần Vương và Trần Vương bên dưới, lòng thầm nghi ngờ.
Tần Vương và Trần Vương đều đã uống đến mức mặt mày đỏ gay, dáng vẻ ngơ ngác như chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Không lâu sau chợt có tiếng khóc vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong điện.
Hoàng trưởng tôn bị giải tới quỳ xuống trước bậc thang khóc lớn với người trong điện: "Hoàng tổ phủ, phụ thân không bao giờ làm chuyện có lỗi với ngài đâu. Chắc chắn là ông ấy bị kẻ gian hãm hại. Ngài nhất định phải tra rõ để trả lại sự trong sạch cho phụ thân!"
Thất Vương gia là người bên phe Tần Vương. Nghe vậy, ông ta quay đầu liếc ra ngoài điện rồi hỏi:
"Ngươi có chứng cứ gì chứng minh Thái tử trong sạch không?"
Hoàng trưởng tôn ở ngoài điện lạc giọng kêu khóc: "Ta chính là chứng cứ tốt nhất đây này, sao phụ thân có thể bỏ mặc ta được? Việc ông ấy để ta lại phục vụ Hoàng tổ phụ đã chứng minh ông ấy chân thành một lòng hướng về Hoàng tổ phụ rồi."
Thất Vương sợ Hoàng đế bị hắn ta thuyết phục nên vội vàng trách mắng: "Ta nhổ vào, ngươi còn mặt mũi mà nói bậy à? Thái tử còn tàng trữ tiền tài dưới chùa Từ Ân kia kìa. Lần trước sau khi bị phụ hoàng cảnh cáo, Thái tử thầm oán hận trong lòng nên lần này mới nhân cơ hội phụ hoàng ra ngoài đi tuần mà nảy sinh ý định to gan chứ gì. Chắc chắn là hắn định chôn diêm tiêu ở gần cổng thành phía Tây, muốn kích nổ diêm tiêu ngay lúc phụ hoàng đi ngang qua, một lần giết chết tất cả bọn ta. Đúng là lòng dạ ác độc mà!"
Dứt lời, Thất Vương lại quỳ xuống điện, mắt đỏ lên có vẻ căm phẫn lắm: "Phụ hoàng, tàng trữ binh khí, âm mưu làm phản, xin phụ hoàng điều tra Thái tử kỹ càng để làm gương răn đe kẻ khác!"
Thấy Thất Vương mới nói mấy câu đã gán tội lên đầu Thái tử, Tiêu Ngự lạnh nhạt nhắc nhở: "Thất Vương gia, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng thì không nên kết luận lung tung." Tiêu Ngự là Hình bộ Thượng thư, luôn luôn có gì nói nấy.
Hoàng đế không để ý đến bọn họ mà chỉ im lặng nhìn lên bầu trời mênh mông.
Nửa đêm, tiếng sấm vang lên ầm ầm, Bùi Mộc Hành lao vun vút tới đại doanh Yến châu giữa cơn mưa to như trút nước, trong người có thư tay và hổ phù Hoàng đế giao cho. Hắn nhanh chóng nhận binh quyền ở đại doanh Yến châu, sau đó lại bài binh bố trận chạy về kinh tiếp sức cho Hoàng đế.
Trên đường, ám vệ hỏi hắn: "Lần này hẳn là Thái tử không thoát nổi phải không ạ?"
Bùi Mộc Hành lạnh nhạt nhìn ánh nắng ban mai đang dần ló dạng phía Kinh thành.
Tất nhiên là không thoát nổi rồi.
Không chỉ Thái tử mà cả Tần Vương cũng sẽ sa chân.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà Văn Quốc công đã tiến sứ thần về nước rồi. Sau khi nhận được tin Bùi Mộc Hành an toàn, Hoàng đế lập tức ra lệnh khởi giá hồi kinh.
Đường về khá nhanh, mặt trời còn chưa lên mọi người đã lên đường rồi, đến chập tối là về tới ngoại ô Kinh thành. Trên đường, vì ngựa chiến tăng hết tốc độ nên xe ngựa lắc lư rất mạnh, nữ quyến đều cảm thấy không chịu nổi. Dọc đường Bùi Mộc San luôn phải chăm sóc mẫu thân nên một mình Từ Vân Tê ngồi một xe. Tính cách nàng xưa nay lạnh nhạt, chưa từng có chuyện gì có thể làm nàng mất bình tĩnh. Mặc dù đường đi xóc nảy nhưng nàng vẫn thản nhiên ngồi chế được một thỏi son cho Bùi Mộc San.
Đến cửa thành phía Tây, cờ hiệu đứng thẳng giữa lớp sương mù giăng lối. Một đám văn võ đại thần ở lại Kinh thành đã chờ sẵn ở cửa nghênh đón Hoàng đế hồi cung.
Bùi Mộc San thò đầu ra khỏi xe ngựa, chỉ chỉ Bùi Mộc Hành mặc giáp bạc phía trước rồi cất cao giọng: "Tẩu tẩu ơi mau nhìn ca ca kìa, ca ca mặc giáp khôi ngô quá trời."
Lời Bùi Mộc San nói thành công giúp Bùi Mộc Hành thu hút hết sự chú ý của các cô nương xung quanh.
Chính chủ là Từ Vân Tê còn chưa kịp phản ứng mà các cô nương ở xe ngựa khác đã vội vàng ngó ra ngoài cửa sổ nhìn dáo dác rồi.
"Oa, quả nhiên là Tam công tử."
"Nam nhân đẹp như vậy không biết người nào lọt được vào mắt xanh của hắn nhỉ?"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, Tam công tử là thần tiên trên trời, làm gì hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt chứ..."
"Khụ, cái đó, thứ lỗi cho ta chen ngang nhắc nhở các ngươi, Tam công tử đã thành thân rồi..."
Bầu không khí thoáng chốc lặng ngắt, sau đó mọi người mất hứng bỏ qua chủ đề này.
"Này, người đứng bên cạnh Tam công tử là Tuần Các lão à?"
"Đâu phải, Tuần Các lão phụng mệnh ở lại phòng thủ Kinh thành mà. Ông ấy được tin tưởng lắm đấy."
"Tuần Các lão quyền cao chức trọng thì ai mà chả biết, còn chuyện này chắc các ngươi không biết này. Từ khi cưới Tuần phu nhân đến nay ông ấy chưa từng nạp thiếp bao giờ. Bao nhiêu năm qua ông ấy luôn một lòng một dạ chăm sóc thê tử, có thể nói là tấm gương sáng trong dòng dõi quý tộc quan lại ở Kinh thành này. Vân Linh tỷ tỷ thật may mắn, có được một phụ thân như vậy..."
Nghe mọi người bàn tán về Bùi Mộc Hành, Ngân Hạnh bèn vén rèm cửa sổ lên giùm Từ Vân Tê.
Từ Vân Tê cầm thỏi son thản nhiên liếc ra ngoài một cái. Bùi Mộc Hành đang mặc một bộ giáp bạc, ánh đèn hắt lên làm khuôn mặt anh tuấn không góc chết của hắn càng thêm góc cạnh, đôi mắt đen như mực, cả người như một bức tranh được tô vẽ cẩn thận vậy, nếu thêm một nét bút thì tranh sẽ hỏng, mà thiếu một nét bút lại chưa vẽ được phong thái của hắn. Bùi Mộc Hành đẹp đến mức không giống người phàm chút nào.
Tay hắn cầm thương, lưng thẳng tắp, từ góc độ này thoáng nhìn thấy cả một người mặc áo bào đứng cạnh hắn nữa nhưng thân hình đã bị cái thương kia che khuất nên không thấy rõ mặt, có điều khí chất người này cũng không tầm thường chút nào.
Chỉ chốc lát sau, chúng thần đồng loạt hành lễ đón Hoàng đế vào thành, Bùi Mộc Hành và Tuần Duẫn Hòa cũng lên ngựa đi theo.
Sau đó xe ngựa của nữ quyến mới lần lượt lăn bánh.
Tuần Duẫn Hòa siết chặt dây cương chậm rãi điều khiển ngựa đi trên con đường lát gạch. Đúng lúc này bỗng nhiên có một tiếng gào xa xăm truyền ra từ trong sương mù:
"Vân Tê tỷ!"
Nghe thấy cái tên này, Tuần Duẫn Hòa lập tức quay phắt đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm sáng bừng lên. Ông ấy liếc nhanh qua đám người tìm kiếm nơi giọng nói phát ra, có điều tiếng gọi vừa rồi cứ như vang vọng từ giấc chiêm bao vậy, chỉ thoáng qua trong chớp mắt rồi lặng yên không một tiếng động chìm hẳn vào tiếng xôn xao xung quanh.
Bùi Mộc Hành bên cạnh Tuần Duẫn Hòa đi được một đoạn rồi mới nhận ra ông ấy ngẩn người không nhúc nhích, cả người như bị đóng đinh cố định một chỗ vậy. Hắn không khỏi cất giọng gọi: "Thầy!"
Tuần Duẫn Hòa cứng người sau đó từ từ lấy lại tinh thần.
Thấy vẻ mặt ông ấy bỗng tái nhợt đi, Bùi Mộc Hành vội hỏi: "Thầy không thoải mái ạ?"
Lúc này trên trán Tuần Duẫn Hòa đã ướt đẫm mồ hôi nhưng ông ấy vẫn lắc đầu rồi nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày: "Không có gì, vừa rồi ta nghe nhầm." Nói xong, ông ấy quất roi giục ngựa đi lên phía trước đuổi theo kiệu của Hoàng đế.
Bên này, Từ Vân Tê vừa bị tiểu nữ nhi của Tưởng phu nhân gọi lại. Muội muội Tương Ngọc Trân của Tưởng Ngọc Hà đang ló khuôn mặt xinh xắn đáng yêu đầy sức sống ra khỏi xe ngựa cười rạng rỡ phất tay với Từ Vân Tê, sau đó lại chỉ chỉ về phía trước.
Giữa màn sương mờ ảo, Từ Vân Tê nhìn thấy một bóng người cao lớn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Vì khoảng cách khá xa nên nàng không thấy rõ mặt y, chỉ thấy y mặc bộ đồ màu trắng đứng yên không nhúc nhích dưới tường thành chờ xe ngựa Tưởng gia.
Đã lâu lắm rồi hai người không gặp nhau. Từ Vân Tê gần như sắp quên mất dáng vẻ người này rồi. Nàng quay đầu lại chào hỏi Tương Ngọc Trân sau đó hạ màn xe xuống.
Chờ đến khi mành vải kia rũ xuống hết, Tưởng Ngọc Hà ở phía xa mới chậm rãi phóng ngựa tới, mắt chỉ nhìn thẳng vào xe ngựa Tưởng gia hộ tống mẫu thân trở về.
Khi đi vào thành, Từ Vân Tê nghĩ cần phải có một vò rượu thuốc tốt để ủ nên giữa đường nàng sai Trần ma ma đi thông báo với Vương phi.
"Bên cạnh chùa An Ninh trước mặt có một tiệm thuốc. Ta muốn tới đó mua mấy thang thuốc về làm dược thiện, cũng không mất quá nhiều thời gian đâu, mong Vương phi châm chước."
Trần ma ma gật đầu thưa vâng. Mấy hôm trước Hi Vương phi vô tình nghe Bùi Mộc Hành nhắc đến việc Từ Vân Tê biết làm đồ ăn phối với dược liệu rồi nên việc nàng muốn dừng lại mua thuốc cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ cần nhi tức toàn tâm toàn ý phục vụ nhi tử mình thì Hi Vương phi sẽ không hà khắc với nàng. Bà ấy nhanh chóng đồng ý để Từ Vân Tê rời đi.
Bùi Mộc Hành giữ lại hai thị vệ hộ tống thê tử, che chở cho xe ngựa của nàng rẽ vào con hẻm nhỏ đi về phía Nam. Bọn họ mới rời đi được chốc lát, vừa đi được tới con đường phía trước chùa An Ninh thì bỗng có tiếng ồn vang lên ngay đầu hẻm. Ngay sau đó có một đám lưu dân đuổi theo người dân chạy về phía này.
"Cứu với!"
"Cướp kìa!"
Thị vệ thấy không ổn nên vội vàng điều khiển xe ngựa qua một bên định quay đầu trở về.
"Thiếu phu nhân, có mấy tên côn đồ cắc ké nhân lúc Thái tử gặp chuyện mà tổ chức giết người cướp của trong thành. E rằng bọn chúng muốn nhân dịp loạn lạc để hôi của!"
Từ Vân Tê đã vén rèm xe lên từ khi nghe thấy tiếng ồn rồi. Nàng thấy không ít người dân chạy ngang qua xe ngựa, phía sau là đám lưu dân ăn mặc rách rưới, tay cầm đủ loại vũ khí đang hung ác đuổi theo. Giữa đường có một phụ nhân bị bọn chúng túm được, nàng ta khóc sướt mướt vứt hết tiền bạc và trang sức trong người ra. Sau khi lấy được tiền của, đám lưu dân lập tức dừng lại nhét vội vào túi.
Khu phố rộng rãi thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Trần ma ma vội vàng ngồi xuống càng xe: "Mau quay đầu trở về thôi!"
Tiếc rằng đã muộn, tên cầm đầu đám lưu dân đã nhìn ra nhóm Từ Vân Tê không giàu thì sang nên nhanh chóng ra hiệu bằng tay cho cả bọn nhào lên.
"Để tiền của lại, bọn ta sẽ không làm khó các ngươi."
Tướng sĩ Vương phủ cũng đâu phải người dễ bắt nạt. Bọn họ chia ra người thì bắn pháo hoa báo hiệu, người rút đao ứng chiến.
Chỉ chốc lát sau đao kiếm đã va chạm phát ra những tiếng động chói tai.
Phu xe chớp lấy cơ hội muốn đánh xe ngựa nhào ra khỏi vòng vây bỏ chạy. Bản lĩnh của thị vệ cũng khá tốt, tiếc rằng phe địch quá nhiều người nên nhất thời bọn họ bị chặn ở đầu hẻm không ra được.
"Các ngươi có biết người bên trong là ai không hả? Biết điều thì nhanh cút đi, nếu không chết không có chỗ chôn đâu!"
Văn Quốc công nghe được tiếng gió mà không khỏi hốt hoảng trong lòng. Để tránh việc tiết lộ bí mật, đêm nay ông ấy ngủ luôn tại sứ quán, vui vẻ thâu đêm đến tận sáng cùng sứ đoàn. Chuyện này thì sau lại nói.
Hiện tại các vương công đại thần lấy Tần Vương cầm đầu lần lượt bị mời đến Càn Khôn điện. Trong lòng Tần Vương đã hiểu rõ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ xỉn quắc cần câu phải nhờ nội thị đỡ, mình thì bất tỉnh nhân sự.
Tiêu Ngự không biết chuyện gì xảy ra nên lén lút trao đổi ánh mắt với mấy vị đại thần, lại thấy vẻ mặt ai cũng lo lắng bất an.
Chỉ có mình Yến Bình là im lặng đứng phía trên không nói gì.
Lúc Bùi Mộc Hành tuân lệnh đi ra ngoài thì gặp nội thị đang dẫn Thập Nhị Vương bị thương vào điện. Hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ phức tạp trong mắt đối phương. Bùi Tuần ra hiệu cho nội thị đặt mình xuống rồi giơ tay vỗ vai Bùi Mộc Hành nói: "Cẩn thận nhé."
Bùi Mộc Hành bình tĩnh nhìn Tần Vương trong đám người rồi cầm chặt hổ phù trong tay, đi lướt qua đám người xuống bậc thang sau đó tung người lên lưng ngựa và hòa mình vào bóng đêm, vội vàng chạy thẳng về phía Yến châu.
Chốc lát sau, Hoàng đế cho gọi mọi người vào điện. Lúc này ông ta đã thay long bào sáng màu và yên lặng ngồi sau ngự án. Thọ yến vốn là chuyện mừng lại xảy ra sự cố bất ngờ như này thật sự khiến ông ta bị sốc.
Mới đầu Hoàng đế tức đến mức miệng tanh mùi máu, sau khi tỉnh táo lại, ông ta nheo mắt nhìn đám người Tần Vương và Trần Vương bên dưới, lòng thầm nghi ngờ.
Tần Vương và Trần Vương đều đã uống đến mức mặt mày đỏ gay, dáng vẻ ngơ ngác như chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Không lâu sau chợt có tiếng khóc vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong điện.
Hoàng trưởng tôn bị giải tới quỳ xuống trước bậc thang khóc lớn với người trong điện: "Hoàng tổ phủ, phụ thân không bao giờ làm chuyện có lỗi với ngài đâu. Chắc chắn là ông ấy bị kẻ gian hãm hại. Ngài nhất định phải tra rõ để trả lại sự trong sạch cho phụ thân!"
Thất Vương gia là người bên phe Tần Vương. Nghe vậy, ông ta quay đầu liếc ra ngoài điện rồi hỏi:
"Ngươi có chứng cứ gì chứng minh Thái tử trong sạch không?"
Hoàng trưởng tôn ở ngoài điện lạc giọng kêu khóc: "Ta chính là chứng cứ tốt nhất đây này, sao phụ thân có thể bỏ mặc ta được? Việc ông ấy để ta lại phục vụ Hoàng tổ phụ đã chứng minh ông ấy chân thành một lòng hướng về Hoàng tổ phụ rồi."
Thất Vương sợ Hoàng đế bị hắn ta thuyết phục nên vội vàng trách mắng: "Ta nhổ vào, ngươi còn mặt mũi mà nói bậy à? Thái tử còn tàng trữ tiền tài dưới chùa Từ Ân kia kìa. Lần trước sau khi bị phụ hoàng cảnh cáo, Thái tử thầm oán hận trong lòng nên lần này mới nhân cơ hội phụ hoàng ra ngoài đi tuần mà nảy sinh ý định to gan chứ gì. Chắc chắn là hắn định chôn diêm tiêu ở gần cổng thành phía Tây, muốn kích nổ diêm tiêu ngay lúc phụ hoàng đi ngang qua, một lần giết chết tất cả bọn ta. Đúng là lòng dạ ác độc mà!"
Dứt lời, Thất Vương lại quỳ xuống điện, mắt đỏ lên có vẻ căm phẫn lắm: "Phụ hoàng, tàng trữ binh khí, âm mưu làm phản, xin phụ hoàng điều tra Thái tử kỹ càng để làm gương răn đe kẻ khác!"
Thấy Thất Vương mới nói mấy câu đã gán tội lên đầu Thái tử, Tiêu Ngự lạnh nhạt nhắc nhở: "Thất Vương gia, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng thì không nên kết luận lung tung." Tiêu Ngự là Hình bộ Thượng thư, luôn luôn có gì nói nấy.
Hoàng đế không để ý đến bọn họ mà chỉ im lặng nhìn lên bầu trời mênh mông.
Nửa đêm, tiếng sấm vang lên ầm ầm, Bùi Mộc Hành lao vun vút tới đại doanh Yến châu giữa cơn mưa to như trút nước, trong người có thư tay và hổ phù Hoàng đế giao cho. Hắn nhanh chóng nhận binh quyền ở đại doanh Yến châu, sau đó lại bài binh bố trận chạy về kinh tiếp sức cho Hoàng đế.
Trên đường, ám vệ hỏi hắn: "Lần này hẳn là Thái tử không thoát nổi phải không ạ?"
Bùi Mộc Hành lạnh nhạt nhìn ánh nắng ban mai đang dần ló dạng phía Kinh thành.
Tất nhiên là không thoát nổi rồi.
Không chỉ Thái tử mà cả Tần Vương cũng sẽ sa chân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà Văn Quốc công đã tiến sứ thần về nước rồi. Sau khi nhận được tin Bùi Mộc Hành an toàn, Hoàng đế lập tức ra lệnh khởi giá hồi kinh.
Đường về khá nhanh, mặt trời còn chưa lên mọi người đã lên đường rồi, đến chập tối là về tới ngoại ô Kinh thành. Trên đường, vì ngựa chiến tăng hết tốc độ nên xe ngựa lắc lư rất mạnh, nữ quyến đều cảm thấy không chịu nổi. Dọc đường Bùi Mộc San luôn phải chăm sóc mẫu thân nên một mình Từ Vân Tê ngồi một xe. Tính cách nàng xưa nay lạnh nhạt, chưa từng có chuyện gì có thể làm nàng mất bình tĩnh. Mặc dù đường đi xóc nảy nhưng nàng vẫn thản nhiên ngồi chế được một thỏi son cho Bùi Mộc San.
Đến cửa thành phía Tây, cờ hiệu đứng thẳng giữa lớp sương mù giăng lối. Một đám văn võ đại thần ở lại Kinh thành đã chờ sẵn ở cửa nghênh đón Hoàng đế hồi cung.
Bùi Mộc San thò đầu ra khỏi xe ngựa, chỉ chỉ Bùi Mộc Hành mặc giáp bạc phía trước rồi cất cao giọng: "Tẩu tẩu ơi mau nhìn ca ca kìa, ca ca mặc giáp khôi ngô quá trời."
Lời Bùi Mộc San nói thành công giúp Bùi Mộc Hành thu hút hết sự chú ý của các cô nương xung quanh.
Chính chủ là Từ Vân Tê còn chưa kịp phản ứng mà các cô nương ở xe ngựa khác đã vội vàng ngó ra ngoài cửa sổ nhìn dáo dác rồi.
"Oa, quả nhiên là Tam công tử."
"Nam nhân đẹp như vậy không biết người nào lọt được vào mắt xanh của hắn nhỉ?"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, Tam công tử là thần tiên trên trời, làm gì hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt chứ..."
"Khụ, cái đó, thứ lỗi cho ta chen ngang nhắc nhở các ngươi, Tam công tử đã thành thân rồi..."
Bầu không khí thoáng chốc lặng ngắt, sau đó mọi người mất hứng bỏ qua chủ đề này.
"Này, người đứng bên cạnh Tam công tử là Tuần Các lão à?"
"Đâu phải, Tuần Các lão phụng mệnh ở lại phòng thủ Kinh thành mà. Ông ấy được tin tưởng lắm đấy."
"Tuần Các lão quyền cao chức trọng thì ai mà chả biết, còn chuyện này chắc các ngươi không biết này. Từ khi cưới Tuần phu nhân đến nay ông ấy chưa từng nạp thiếp bao giờ. Bao nhiêu năm qua ông ấy luôn một lòng một dạ chăm sóc thê tử, có thể nói là tấm gương sáng trong dòng dõi quý tộc quan lại ở Kinh thành này. Vân Linh tỷ tỷ thật may mắn, có được một phụ thân như vậy..."
Nghe mọi người bàn tán về Bùi Mộc Hành, Ngân Hạnh bèn vén rèm cửa sổ lên giùm Từ Vân Tê.
Từ Vân Tê cầm thỏi son thản nhiên liếc ra ngoài một cái. Bùi Mộc Hành đang mặc một bộ giáp bạc, ánh đèn hắt lên làm khuôn mặt anh tuấn không góc chết của hắn càng thêm góc cạnh, đôi mắt đen như mực, cả người như một bức tranh được tô vẽ cẩn thận vậy, nếu thêm một nét bút thì tranh sẽ hỏng, mà thiếu một nét bút lại chưa vẽ được phong thái của hắn. Bùi Mộc Hành đẹp đến mức không giống người phàm chút nào.
Tay hắn cầm thương, lưng thẳng tắp, từ góc độ này thoáng nhìn thấy cả một người mặc áo bào đứng cạnh hắn nữa nhưng thân hình đã bị cái thương kia che khuất nên không thấy rõ mặt, có điều khí chất người này cũng không tầm thường chút nào.
Chỉ chốc lát sau, chúng thần đồng loạt hành lễ đón Hoàng đế vào thành, Bùi Mộc Hành và Tuần Duẫn Hòa cũng lên ngựa đi theo.
Sau đó xe ngựa của nữ quyến mới lần lượt lăn bánh.
Tuần Duẫn Hòa siết chặt dây cương chậm rãi điều khiển ngựa đi trên con đường lát gạch. Đúng lúc này bỗng nhiên có một tiếng gào xa xăm truyền ra từ trong sương mù:
"Vân Tê tỷ!"
Nghe thấy cái tên này, Tuần Duẫn Hòa lập tức quay phắt đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm sáng bừng lên. Ông ấy liếc nhanh qua đám người tìm kiếm nơi giọng nói phát ra, có điều tiếng gọi vừa rồi cứ như vang vọng từ giấc chiêm bao vậy, chỉ thoáng qua trong chớp mắt rồi lặng yên không một tiếng động chìm hẳn vào tiếng xôn xao xung quanh.
Bùi Mộc Hành bên cạnh Tuần Duẫn Hòa đi được một đoạn rồi mới nhận ra ông ấy ngẩn người không nhúc nhích, cả người như bị đóng đinh cố định một chỗ vậy. Hắn không khỏi cất giọng gọi: "Thầy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuần Duẫn Hòa cứng người sau đó từ từ lấy lại tinh thần.
Thấy vẻ mặt ông ấy bỗng tái nhợt đi, Bùi Mộc Hành vội hỏi: "Thầy không thoải mái ạ?"
Lúc này trên trán Tuần Duẫn Hòa đã ướt đẫm mồ hôi nhưng ông ấy vẫn lắc đầu rồi nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày: "Không có gì, vừa rồi ta nghe nhầm." Nói xong, ông ấy quất roi giục ngựa đi lên phía trước đuổi theo kiệu của Hoàng đế.
Bên này, Từ Vân Tê vừa bị tiểu nữ nhi của Tưởng phu nhân gọi lại. Muội muội Tương Ngọc Trân của Tưởng Ngọc Hà đang ló khuôn mặt xinh xắn đáng yêu đầy sức sống ra khỏi xe ngựa cười rạng rỡ phất tay với Từ Vân Tê, sau đó lại chỉ chỉ về phía trước.
Giữa màn sương mờ ảo, Từ Vân Tê nhìn thấy một bóng người cao lớn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Vì khoảng cách khá xa nên nàng không thấy rõ mặt y, chỉ thấy y mặc bộ đồ màu trắng đứng yên không nhúc nhích dưới tường thành chờ xe ngựa Tưởng gia.
Đã lâu lắm rồi hai người không gặp nhau. Từ Vân Tê gần như sắp quên mất dáng vẻ người này rồi. Nàng quay đầu lại chào hỏi Tương Ngọc Trân sau đó hạ màn xe xuống.
Chờ đến khi mành vải kia rũ xuống hết, Tưởng Ngọc Hà ở phía xa mới chậm rãi phóng ngựa tới, mắt chỉ nhìn thẳng vào xe ngựa Tưởng gia hộ tống mẫu thân trở về.
Khi đi vào thành, Từ Vân Tê nghĩ cần phải có một vò rượu thuốc tốt để ủ nên giữa đường nàng sai Trần ma ma đi thông báo với Vương phi.
"Bên cạnh chùa An Ninh trước mặt có một tiệm thuốc. Ta muốn tới đó mua mấy thang thuốc về làm dược thiện, cũng không mất quá nhiều thời gian đâu, mong Vương phi châm chước."
Trần ma ma gật đầu thưa vâng. Mấy hôm trước Hi Vương phi vô tình nghe Bùi Mộc Hành nhắc đến việc Từ Vân Tê biết làm đồ ăn phối với dược liệu rồi nên việc nàng muốn dừng lại mua thuốc cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ cần nhi tức toàn tâm toàn ý phục vụ nhi tử mình thì Hi Vương phi sẽ không hà khắc với nàng. Bà ấy nhanh chóng đồng ý để Từ Vân Tê rời đi.
Bùi Mộc Hành giữ lại hai thị vệ hộ tống thê tử, che chở cho xe ngựa của nàng rẽ vào con hẻm nhỏ đi về phía Nam. Bọn họ mới rời đi được chốc lát, vừa đi được tới con đường phía trước chùa An Ninh thì bỗng có tiếng ồn vang lên ngay đầu hẻm. Ngay sau đó có một đám lưu dân đuổi theo người dân chạy về phía này.
"Cứu với!"
"Cướp kìa!"
Thị vệ thấy không ổn nên vội vàng điều khiển xe ngựa qua một bên định quay đầu trở về.
"Thiếu phu nhân, có mấy tên côn đồ cắc ké nhân lúc Thái tử gặp chuyện mà tổ chức giết người cướp của trong thành. E rằng bọn chúng muốn nhân dịp loạn lạc để hôi của!"
Từ Vân Tê đã vén rèm xe lên từ khi nghe thấy tiếng ồn rồi. Nàng thấy không ít người dân chạy ngang qua xe ngựa, phía sau là đám lưu dân ăn mặc rách rưới, tay cầm đủ loại vũ khí đang hung ác đuổi theo. Giữa đường có một phụ nhân bị bọn chúng túm được, nàng ta khóc sướt mướt vứt hết tiền bạc và trang sức trong người ra. Sau khi lấy được tiền của, đám lưu dân lập tức dừng lại nhét vội vào túi.
Khu phố rộng rãi thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Trần ma ma vội vàng ngồi xuống càng xe: "Mau quay đầu trở về thôi!"
Tiếc rằng đã muộn, tên cầm đầu đám lưu dân đã nhìn ra nhóm Từ Vân Tê không giàu thì sang nên nhanh chóng ra hiệu bằng tay cho cả bọn nhào lên.
"Để tiền của lại, bọn ta sẽ không làm khó các ngươi."
Tướng sĩ Vương phủ cũng đâu phải người dễ bắt nạt. Bọn họ chia ra người thì bắn pháo hoa báo hiệu, người rút đao ứng chiến.
Chỉ chốc lát sau đao kiếm đã va chạm phát ra những tiếng động chói tai.
Phu xe chớp lấy cơ hội muốn đánh xe ngựa nhào ra khỏi vòng vây bỏ chạy. Bản lĩnh của thị vệ cũng khá tốt, tiếc rằng phe địch quá nhiều người nên nhất thời bọn họ bị chặn ở đầu hẻm không ra được.
"Các ngươi có biết người bên trong là ai không hả? Biết điều thì nhanh cút đi, nếu không chết không có chỗ chôn đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro