Chương 34
2024-09-07 22:31:32
Từ Vân Tê cũng canh lúc lưu dân tiến lại gần mình mà bắn ngân châm ra. Đám lưu dân không né được nên đều trúng châm hét lên rồi ngã gục.
Tên cầm đầu thấy thị vệ Vương phủ được huấn luyện bài bản, lo mình chọc phải ổ kiến lửa nên vừa đánh vừa lui. Có điều dù sao thì bọn này cũng là dân côn đồ cắc ké, lúc nào trong đầu cũng đầy ý xấu. Trước khi chạy đi, một kẻ trong đó châm một mồi lửa lên đuốc rồi ném thẳng vào xe ngựa của Từ Vân Tê.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người màu trắng phóng ngựa vọt về phía Từ Vân Tê. Lúc quả cầu lửa kia sắp chạm vào thành xe, y kịp thời vung tay đưa ngang mũi kiếm gạt nó ra ngoài. Quả cầu lửa bay đập vào vai y rồi rơi xuống ven đường. Người kia phát ra một tiếng rên đau đớn. Đợi đến khi Từ Vân Tê vén rèm xe lên thì người nọ đã bịt lấy miệng vết thương rồi giục ngựa chạy ngang qua người nàng rồi, chỉ để lại một bóng lưng cô độc.
Nửa giờ sau, Từ Vân Tê đến Thanh Huy viên an toàn, đương nhiên giữa đường khó tránh khỏi sự cố. Chuyện nàng gặp giặc cướp đã được ám vệ báo về. Trần ma ma hoảng sợ dọn dẹp đồ đạc, Ngân Hạnh thì hầu hạ Từ Vân Tê thay đồ sạch, sau đó chủ tớ hai người ngồi xuống bàn uống trà.
Ngân Hạnh nhốt con rắn nhỏ lại cẩn thận cho Từ Vân Tê, lúc đi ra thấy mặt mày nàng lạnh nhạt nên lo lắng hỏi:
"Cô nương, hay là để nô tỳ trở về Từ phủ một chuyến nhờ phu nhân qua thăm hỏi xem vết thương của Tưởng công tử như nào nhé?"
Từ Vân Tê đặt cả hai tay lên bàn, nghe vậy bèn lắc đầu: "Không cần đâu." Từ việc Tưởng Ngọc Hà xuất hiện ngay lúc mấu chốt có thể nhìn ra được rằng y đã đi theo nàng tới khu vực đó, nếu không cũng không thể tới nhanh như vậy được.
Hỏi thăm ư? Rồi sau đó dây dưa không dứt hả?
Chẳng còn cách nào dễ khiến người ta từ bỏ ý định hơn là lạnh lùng vô tình.
Từ Vân Tê chưa từng trải qua chuyện tình cảm nên không hiểu rõ lắm. Nàng nghĩ rằng chờ thêm một thời gian nữa mọi chuyện sẽ tốt thôi.
*
Đêm hôm đó, đèn đuốc trong cung sáng rực như ban ngày.
Trừ nữ quyến được trở về, còn lại văn võ đại thần và người của hoàng thất đều phải ở lại Phụng Thiên điện chờ lệnh. Nếu không có sự cho phép của Hoàng đế thì chẳng ai dám rời đi cả.
Ba nghìn Vũ Lâm Vệ và ba nghìn Cẩm Y Vệ canh gác cả trong và ngoài Phụng Thiên điện, không cho bất kỳ ai ra vào.
Trong Ngự thư phòng, trừ Bùi Mộc Hành hộ tống Hoàng đế trở về ra thì chỉ còn Lưu Hi Văn, Tuần Duẫn Hòa và Lễ bộ Thượng thư Trịnh Các lão.
Từ khi trở lại Ngự thư phòng đến giờ Hoàng đế vẫn luôn cúi đầu đỡ trán, chưa từng ngẩng đầu lên lần nào.
Tuần Duẫn Hòa tiến lên bẩm báo chuyện Đông Cung cho ông ta:
"Trong vụ chùa Từ Ân xảy ra hoả hoạn đã có rất nhiều người dân đến tế bái tử vong thương tâm. Tình huống không lạc quan lắm. Vì chuyện này liên quan đến Đông Cung nên thần phải nhờ Hoàng hậu nương nương giúp một tay. Hiện tại nương nương đã hạ lệnh giam giữ Thái tử điện hạ và cung nhân ở Đông Cung rồi. Ngoài ra thần cũng đã cử Vũ Đô Vệ tới Dương gia bắt giữ người rồi. Tất cả đều đang chờ đến ngày tra rõ sự thật. Mời bệ hạ xem xét và phân xử."
"Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, Thái tử điện hạ vẫn luôn cầu xin được vào gặp ngài một lần."
Tay Hoàng đế vẫn đè chặt ấn đường, giọng nói nghe vô cùng mệt mỏi: "Giao vụ án này cho ba ty điều tra kỹ càng. Tất cả người thuộc hoàng thất đều không được nhúng tay vào." Ý là Hoàng đế không định gặp Thái tử.
"Thần tuân chỉ." Tuần Duẫn Hòa khom lưng thi lễ.
"Các ngươi lui ra ngoài hết đi, trẫm muốn nghỉ ngơi một lát..." Hoàng đế khoát tay nói.
Cả Tuần Duẫn Hòa và Trịnh Các lão đều có việc cần xử lý nên hai người bọn họ rời khỏi Ngự thư phòng đầu tiên. Sau đó Bùi Mộc Hành tiến lên phía trước dâng hổ phù mà đêm qua Hoàng đế đưa cho mình lên: "Tôn nhi đã điều quân Yến châu đến hộ giá xong, xin trả hổ phù lại cho bệ hạ."
Nghe vậy, Hoàng đế đang dựa người vào ghế ngước mặt lên nhìn hắn chằm chằm một lúc rồi mới gật đầu: "Để đó đi."
Người ngoài thì chỉ ước gì có thể giữ binh quyền càng lâu càng tốt, còn Bùi Mộc Hành thì lại muốn làm nhanh cho xong để vứt nó đi.
Sau khi rời khỏi Ngự thư phòng, Bùi Mộc Hành bước vào Phụng Thiên điện. Lúc này tất cả quý tộc đều đang chờ lệnh ở đây.
Không lâu sau, Hoàng đế truyền lời tới cho phép các văn võ đại thần trở về nha môn làm nhiệm vụ, có điều không được phép ra khỏi cung
Đám người Yến Bình định quay về Nội các. Ông ta vừa đi ra ngoài không lâu thì Tần Vương cũng mượn cớ ra theo.
Bầu trời đen đặc, lá cây xào xạc trong gió, Yến Bình đang chậm rãi đi xuống bậc thang thì thấy Tần Vương núp sẵn bên một bụi cây chờ mình.
Yến Bình dừng lại nhìn ông ta.
Tần Vương cười khổ chắp tay với Yến Bình:
"Cữu cữu, mọi chuyện đã định rồi, chuyện về sau xin cữu cữu bày mưu tính kế giúp ta."
Yến Bình lạnh lùng đáp: "Làm gì đến lượt lão phu bày mưu đặt kế cho Vương gia chứ."
Tần Vương cũng hiểu Yến Bình không đồng ý với lần hành động này của mình. Ông ta đã chọc giận Yến Bình rồi nên vội vàng đáp ngay: "Cữu cữu, ta nghe người bên trong nói đêm qua bệ hạ hộc máu. Đã đến lúc nguy cấp như này rồi mà không nhân cơ hội đâm thêm một đao chí mạng sao chứ? Hơn nữa ta nghe nói bệ hạ có nhắc tới việc muốn để đời sau học hỏi kinh nghiệm, đây là đang ám chỉ cữu cữu nhượng quyền lại đấy. Chẳng lẽ cữu lại ngồi im chờ chết?"
Yến Bình liếc nhìn Tần Vương một cái. Lúc này khuôn mặt ông ta khuất hẳn sau cành cây nên không thấy rõ. Yến Bình im lặng chốc lát rồi cười đáp: "Thần biết nên làm thế nào, tiếp theo Vương gia không cần lo gì nữa đâu, cứ theo ý bệ hạ là được rồi."
Tần Vương bật cười thuận theo đó mà nói: "Dựa hết vào cữu cữu."
Chờ đến khi Tần Vương đi rồi, nụ cười trên mặt Yến Bình mới biến mất. Ông ta phất ống tay áo, mặt mày lạnh lùng rời khỏi Phụng Thiên điện.
Hai ngày sau tình hình trong cung dần ổn định hơn. Thủ tọa Đô sát viện và Hình bộ Thượng thư Tiêu Ngự nhận lệnh điều tra vụ án Thái tử mưu phản. Các quan lại trong triều đình quay về với vị trí làm việc của mình. Bấy giờ Bùi Mộc Hành mới có thời gian rời cung.
Hia ngày nay hắn không hề chợp mắt chút nào nên vừa lên xe ngựa đã nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy cuối cùng hắn cũng ra ngoài, ám vệ chịu trách nhiệm hộ tống Từ Vân Tê hôm đó lập tức chạy vào ngay, sau đó quỳ xuống bẩm báo:
"Công tử, hôm hồi kinh kia trên đường đi thiếu phu nhân gặp phải lưu dân cướp bóc. Hai ngày nay thuộc hạ đã đi điều tra nguồn cơn sự việc, cũng tìm được sào huyệt của chúng và một lưới bắt hết..."
Chuyện này lúc ở trong cung Bùi Mộc Hành đã nhận được tin rồi. Biết Từ Vân Tê không có gì đáng ngại nên hắn không hỏi nhiều. Bây giờ thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của ám vệ, hắn mới nhận ra vẫn còn điều khuất tất: "Còn chuyện gì nữa?"
Ám vệ khó xử ngẩng đầu lên nói: "Hôm đó có một vị công tử họ Tưởng đi ngang qua cứu thiếu phu nhân."
"Công tử họ Tưởng ư?" Bùi Mộc Hành lập tức ngồi thẳng người dậy, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt hơi thay đổi.
Ám vệ nơm nớp lo sợ nói tiếp: "Hai ngày này công tử ở trong cung không ra được nên thuộc hạ... Thuộc hạ tự ý quyết định đi điều tra mối quan hệ giữa vị Tưởng công tử kia và thiếu phu nhân, mới biết... Mới biết trước khi gả cho ngài, thiếu phu nhân đã từng đính hôn với y."
Ám vệ nói một lèo rồi cúi đầu thật thấp, không dám hó hé gì nữa, càng không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm trên mặt Bùi Mộc Hành lúc này.
Nghe xong, Bùi Mộc Hành ngạc nhiên ngẩn người hồi lâu.
Không thể phủ nhận việc hắn mất hứng khi biết chuyện này.
Trên đời này chẳng có ai vui vẻ khi biết thê tử mình dây dưa mập mờ với người ngoài cả.
Chẳng qua nếu nghĩ theo một chiều hướng khác thì bọn họ trở thành người một nhà là vì bệ hạ tứ hôn. Trước đây hắn suýt nữa cưới Tuần Vân Linh, như vậy Từ Vân Tê đã đính hôn với người khác cũng chẳng có gì kỳ lạ.
"Hai người bọn họ đính hôn lúc nào vậy?" Giọng điệu Bùi Mộc Hành rất bình tĩnh.
Ám vệ lặng lẽ liếc hắn một cái, không khỏi khâm phục định lực của hắn: "Chừng một năm trước ạ. Hai tháng sau khi bọn họ đính hôn thì bệ hạ hạ lệnh tứ hôn, tất nhiên Từ đại nhân không dám kháng chỉ, đành phải lặng lẽ trả thiếp canh về cho Tưởng công tử. Bên Tương gia cũng không thể làm gì khác hơn là trả thiếp canh lại cho thiếu phu nhân."
Bùi Mộc Hành lại im lặng.
Xe ngựa từ từ chạy về phía Vương phủ. Bùi Mộc Hành vén một góc rèm xe lên lặng lẽ nhìn ra ngoài. Lúc này trời đã tối, ánh đèn le lói dần khuất sau màn mưa phùn. Chẳng hiểu sao cảnh tượng trên thảo nguyên hôm đó lại xuất hiện trong đầu hắn. Cô nương đầy sức sống vui vẻ túm con rắn nhỏ, dáng vẻ rất hồn nhiên chân phương.
Bùi Mộc Hành là một người lý trí.
Từ Vân Tê bị đối xử lạnh nhạt ở bên ngoài vì chuyện Tuần Vân Linh nhưng nàng chưa từng than phiền dù chỉ một câu. Thế nên bây giờ hắn biết được tin nàng đã từng đính hôn cũng có tư cách gì đâu mà mở miệng?
Bùi Mộc Hành trở về Vương phủ, mặt mày vẫn như thường.
Hắn vẫn tới Cẩm Hòa đường thỉnh an phu thê Hi Vương phi trước. Trên đường về Hi Vương phi trúng gió nên lại bị đau đầu, không giữ Bùi Mộc Hành ở lại dùng bữa nên hắn đi thẳng về Thanh Huy viên luôn.
Hôm nay Từ Vân Tê sai Ngân Hạnh đi ra ngoài mua một vò rượu ngon về. Nàng vừa bỏ con rắn nhỏ kia vào đó nên hiện tại chủ tớ hai người đang ngồi cạnh vò rượu thuỷ tinh ngắm nhìn.
Rèm cửa bị vén lên, một bóng người cao lớn đi vào phòng.
Xưa nay Ngân Hạnh có chút sợ Bùi Mộc Hành nên lặng lẽ thi lễ một cái rồi vội vàng ôm bình thuỷ tinh ra ngoài.
Từ Vân Tê chắp tay đứng ở cạnh giá sách nhìn hắn cười hỏi: "Tam gia về rồi ạ? Chàng ăn cơm chưa?"
Bùi Mộc Hành nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp sau đó lắc đầu: "Chưa."
Nghe vậy, Từ Vân Tê bèn cho người đưa đồ ăn lên. Nàng ăn tối rồi nên chỉ ngồi một bên nhìn Bùi Mộc Hành ăn.
Bùi Mộc Hành cũng chỉ ăn mấy miếng rồi gác đũa.
Sau khi Trần ma ma dọn dẹp bát đũa, phu thê hai người cùng ngồi xuống bàn thưởng trà.
Vì trời mưa nên không khí ẩm ướt bị gió hắt vào phòng. Ngọn nến hơi lung lay, cả hai người đều không nói gì.
Từ Vân Tê nhận ra hôm nay Bùi Mộc Hành có gì đó khang khác.
Bọn họ thành hôn đã nửa năm rồi nhưng thời gian bên nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng qua Từ Vân Tê vẫn nhanh chóng biết được thói quen của phu quân mình. Thường ngày Bùi Mộc Hành là một người tuấn tú lịch sự, khiêm tốn lễ độ nhưng thực ra sâu trong xương hắn rất lạnh lùng. Hắn chỉ yêu cầu thê tử mình biết điều chờ ở hậu trạch, đừng gây phiền phức cho mình, giúp mình nối dõi tông đường là được rồi. Còn lại hắn thật sự không thèm để ý.
Từ Vân Tê cũng nghĩ vậy nên bọn họ mới tôn trọng nhau.
Nhưng rõ ràng là hôm nay tâm trạng của Bùi Mộc Hành hơi khác thường ngày. Hắn không còn quá khách sáo với nàng nữa, thay vào đó là im lặng suy tư.
Bình thường hắn làm gì có thời gian mà ngồi im lặng suy tư với nàng chứ? Bây giờ im lặng chắc là vì biết chuyện giữa nàng và Tưởng Ngọc Hà đây mà.
Hôm đó khi Tưởng Ngọc Hà cứu nàng, ám vệ của Bùi Mộc Hành đang có mặt ở hiện trường, Trần ma ma cũng nhìn thấy. Nàng biết rõ mình không thể che giấu được chuyện này.
Mặc dù phu thê bọn họ không có tình cảm nhưng vẫn phải tránh những chuyện như vậy.
Bùi Mộc Hành cũng không im lặng quá lâu, có điều khi mở miệng hắn lại hỏi về con rắn kia trước.
"Nó có tác dụng gì vậy?"
Từ Vân Tê nhẹ nhàng giải thích rõ ràng: "Nó có thể kéo dài tuổi thọ và giúp lưu thông máu." Còn công dụng tráng dương nữa nhưng Từ Vân Tê không nói.
"Vậy phải ngâm bao lâu?" Bùi Mộc Hành tò mò về chuyện này thật.
Dưới ánh nến, thê tử hắn đứng dậy, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: "Ba tháng sau là uống được rồi, có điều ủ càng lâu càng tốt."
Bùi Mộc Hành cũng gật đầu cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào: "Sau này có thể cho phụ thân nếm thử."
Từ Vân Tê lập tức gật đầu: "Được."
Mưa bụi lất phất như dệt thành một tấm lưới bao phủ cả Thanh Huy viên, khiến lòng người cũng bức bối khó chịu theo.
Trần ma ma buồn bực trực trước cửa. Trước khi tới Tuyên phủ, phu thê bọn họ chưa từng ngủ chung với nhau, bây giờ mới về phủ lại xảy ra sự cố như vậy nên Trần ma ma không biết tối nay bọn họ định ngủ như nào.
Bùi Mộc Hành nhìn đồng hồ nơi góc phòng. Giờ cũng không còn sớm nữa, hắn hy vọng thê tử chủ động kể chuyện này cho hắn để chứng minh nàng không hai lòng.
Còn Từ Vân Tê thì lặng lẽ liếc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài. Rõ ràng khi ở hành cung mọi chuyện vẫn còn ổn, bây giờ Bùi Mộc Hành cũng chưa nói mình sẽ ở lại đêm nay, chắc là vì vẫn còn để ý đến chuyện kia.
Thế là cả hai người đều ngồi chờ đối phương mở miệng.
Tên cầm đầu thấy thị vệ Vương phủ được huấn luyện bài bản, lo mình chọc phải ổ kiến lửa nên vừa đánh vừa lui. Có điều dù sao thì bọn này cũng là dân côn đồ cắc ké, lúc nào trong đầu cũng đầy ý xấu. Trước khi chạy đi, một kẻ trong đó châm một mồi lửa lên đuốc rồi ném thẳng vào xe ngựa của Từ Vân Tê.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người màu trắng phóng ngựa vọt về phía Từ Vân Tê. Lúc quả cầu lửa kia sắp chạm vào thành xe, y kịp thời vung tay đưa ngang mũi kiếm gạt nó ra ngoài. Quả cầu lửa bay đập vào vai y rồi rơi xuống ven đường. Người kia phát ra một tiếng rên đau đớn. Đợi đến khi Từ Vân Tê vén rèm xe lên thì người nọ đã bịt lấy miệng vết thương rồi giục ngựa chạy ngang qua người nàng rồi, chỉ để lại một bóng lưng cô độc.
Nửa giờ sau, Từ Vân Tê đến Thanh Huy viên an toàn, đương nhiên giữa đường khó tránh khỏi sự cố. Chuyện nàng gặp giặc cướp đã được ám vệ báo về. Trần ma ma hoảng sợ dọn dẹp đồ đạc, Ngân Hạnh thì hầu hạ Từ Vân Tê thay đồ sạch, sau đó chủ tớ hai người ngồi xuống bàn uống trà.
Ngân Hạnh nhốt con rắn nhỏ lại cẩn thận cho Từ Vân Tê, lúc đi ra thấy mặt mày nàng lạnh nhạt nên lo lắng hỏi:
"Cô nương, hay là để nô tỳ trở về Từ phủ một chuyến nhờ phu nhân qua thăm hỏi xem vết thương của Tưởng công tử như nào nhé?"
Từ Vân Tê đặt cả hai tay lên bàn, nghe vậy bèn lắc đầu: "Không cần đâu." Từ việc Tưởng Ngọc Hà xuất hiện ngay lúc mấu chốt có thể nhìn ra được rằng y đã đi theo nàng tới khu vực đó, nếu không cũng không thể tới nhanh như vậy được.
Hỏi thăm ư? Rồi sau đó dây dưa không dứt hả?
Chẳng còn cách nào dễ khiến người ta từ bỏ ý định hơn là lạnh lùng vô tình.
Từ Vân Tê chưa từng trải qua chuyện tình cảm nên không hiểu rõ lắm. Nàng nghĩ rằng chờ thêm một thời gian nữa mọi chuyện sẽ tốt thôi.
*
Đêm hôm đó, đèn đuốc trong cung sáng rực như ban ngày.
Trừ nữ quyến được trở về, còn lại văn võ đại thần và người của hoàng thất đều phải ở lại Phụng Thiên điện chờ lệnh. Nếu không có sự cho phép của Hoàng đế thì chẳng ai dám rời đi cả.
Ba nghìn Vũ Lâm Vệ và ba nghìn Cẩm Y Vệ canh gác cả trong và ngoài Phụng Thiên điện, không cho bất kỳ ai ra vào.
Trong Ngự thư phòng, trừ Bùi Mộc Hành hộ tống Hoàng đế trở về ra thì chỉ còn Lưu Hi Văn, Tuần Duẫn Hòa và Lễ bộ Thượng thư Trịnh Các lão.
Từ khi trở lại Ngự thư phòng đến giờ Hoàng đế vẫn luôn cúi đầu đỡ trán, chưa từng ngẩng đầu lên lần nào.
Tuần Duẫn Hòa tiến lên bẩm báo chuyện Đông Cung cho ông ta:
"Trong vụ chùa Từ Ân xảy ra hoả hoạn đã có rất nhiều người dân đến tế bái tử vong thương tâm. Tình huống không lạc quan lắm. Vì chuyện này liên quan đến Đông Cung nên thần phải nhờ Hoàng hậu nương nương giúp một tay. Hiện tại nương nương đã hạ lệnh giam giữ Thái tử điện hạ và cung nhân ở Đông Cung rồi. Ngoài ra thần cũng đã cử Vũ Đô Vệ tới Dương gia bắt giữ người rồi. Tất cả đều đang chờ đến ngày tra rõ sự thật. Mời bệ hạ xem xét và phân xử."
"Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, Thái tử điện hạ vẫn luôn cầu xin được vào gặp ngài một lần."
Tay Hoàng đế vẫn đè chặt ấn đường, giọng nói nghe vô cùng mệt mỏi: "Giao vụ án này cho ba ty điều tra kỹ càng. Tất cả người thuộc hoàng thất đều không được nhúng tay vào." Ý là Hoàng đế không định gặp Thái tử.
"Thần tuân chỉ." Tuần Duẫn Hòa khom lưng thi lễ.
"Các ngươi lui ra ngoài hết đi, trẫm muốn nghỉ ngơi một lát..." Hoàng đế khoát tay nói.
Cả Tuần Duẫn Hòa và Trịnh Các lão đều có việc cần xử lý nên hai người bọn họ rời khỏi Ngự thư phòng đầu tiên. Sau đó Bùi Mộc Hành tiến lên phía trước dâng hổ phù mà đêm qua Hoàng đế đưa cho mình lên: "Tôn nhi đã điều quân Yến châu đến hộ giá xong, xin trả hổ phù lại cho bệ hạ."
Nghe vậy, Hoàng đế đang dựa người vào ghế ngước mặt lên nhìn hắn chằm chằm một lúc rồi mới gật đầu: "Để đó đi."
Người ngoài thì chỉ ước gì có thể giữ binh quyền càng lâu càng tốt, còn Bùi Mộc Hành thì lại muốn làm nhanh cho xong để vứt nó đi.
Sau khi rời khỏi Ngự thư phòng, Bùi Mộc Hành bước vào Phụng Thiên điện. Lúc này tất cả quý tộc đều đang chờ lệnh ở đây.
Không lâu sau, Hoàng đế truyền lời tới cho phép các văn võ đại thần trở về nha môn làm nhiệm vụ, có điều không được phép ra khỏi cung
Đám người Yến Bình định quay về Nội các. Ông ta vừa đi ra ngoài không lâu thì Tần Vương cũng mượn cớ ra theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bầu trời đen đặc, lá cây xào xạc trong gió, Yến Bình đang chậm rãi đi xuống bậc thang thì thấy Tần Vương núp sẵn bên một bụi cây chờ mình.
Yến Bình dừng lại nhìn ông ta.
Tần Vương cười khổ chắp tay với Yến Bình:
"Cữu cữu, mọi chuyện đã định rồi, chuyện về sau xin cữu cữu bày mưu tính kế giúp ta."
Yến Bình lạnh lùng đáp: "Làm gì đến lượt lão phu bày mưu đặt kế cho Vương gia chứ."
Tần Vương cũng hiểu Yến Bình không đồng ý với lần hành động này của mình. Ông ta đã chọc giận Yến Bình rồi nên vội vàng đáp ngay: "Cữu cữu, ta nghe người bên trong nói đêm qua bệ hạ hộc máu. Đã đến lúc nguy cấp như này rồi mà không nhân cơ hội đâm thêm một đao chí mạng sao chứ? Hơn nữa ta nghe nói bệ hạ có nhắc tới việc muốn để đời sau học hỏi kinh nghiệm, đây là đang ám chỉ cữu cữu nhượng quyền lại đấy. Chẳng lẽ cữu lại ngồi im chờ chết?"
Yến Bình liếc nhìn Tần Vương một cái. Lúc này khuôn mặt ông ta khuất hẳn sau cành cây nên không thấy rõ. Yến Bình im lặng chốc lát rồi cười đáp: "Thần biết nên làm thế nào, tiếp theo Vương gia không cần lo gì nữa đâu, cứ theo ý bệ hạ là được rồi."
Tần Vương bật cười thuận theo đó mà nói: "Dựa hết vào cữu cữu."
Chờ đến khi Tần Vương đi rồi, nụ cười trên mặt Yến Bình mới biến mất. Ông ta phất ống tay áo, mặt mày lạnh lùng rời khỏi Phụng Thiên điện.
Hai ngày sau tình hình trong cung dần ổn định hơn. Thủ tọa Đô sát viện và Hình bộ Thượng thư Tiêu Ngự nhận lệnh điều tra vụ án Thái tử mưu phản. Các quan lại trong triều đình quay về với vị trí làm việc của mình. Bấy giờ Bùi Mộc Hành mới có thời gian rời cung.
Hia ngày nay hắn không hề chợp mắt chút nào nên vừa lên xe ngựa đã nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy cuối cùng hắn cũng ra ngoài, ám vệ chịu trách nhiệm hộ tống Từ Vân Tê hôm đó lập tức chạy vào ngay, sau đó quỳ xuống bẩm báo:
"Công tử, hôm hồi kinh kia trên đường đi thiếu phu nhân gặp phải lưu dân cướp bóc. Hai ngày nay thuộc hạ đã đi điều tra nguồn cơn sự việc, cũng tìm được sào huyệt của chúng và một lưới bắt hết..."
Chuyện này lúc ở trong cung Bùi Mộc Hành đã nhận được tin rồi. Biết Từ Vân Tê không có gì đáng ngại nên hắn không hỏi nhiều. Bây giờ thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của ám vệ, hắn mới nhận ra vẫn còn điều khuất tất: "Còn chuyện gì nữa?"
Ám vệ khó xử ngẩng đầu lên nói: "Hôm đó có một vị công tử họ Tưởng đi ngang qua cứu thiếu phu nhân."
"Công tử họ Tưởng ư?" Bùi Mộc Hành lập tức ngồi thẳng người dậy, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt hơi thay đổi.
Ám vệ nơm nớp lo sợ nói tiếp: "Hai ngày này công tử ở trong cung không ra được nên thuộc hạ... Thuộc hạ tự ý quyết định đi điều tra mối quan hệ giữa vị Tưởng công tử kia và thiếu phu nhân, mới biết... Mới biết trước khi gả cho ngài, thiếu phu nhân đã từng đính hôn với y."
Ám vệ nói một lèo rồi cúi đầu thật thấp, không dám hó hé gì nữa, càng không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm trên mặt Bùi Mộc Hành lúc này.
Nghe xong, Bùi Mộc Hành ngạc nhiên ngẩn người hồi lâu.
Không thể phủ nhận việc hắn mất hứng khi biết chuyện này.
Trên đời này chẳng có ai vui vẻ khi biết thê tử mình dây dưa mập mờ với người ngoài cả.
Chẳng qua nếu nghĩ theo một chiều hướng khác thì bọn họ trở thành người một nhà là vì bệ hạ tứ hôn. Trước đây hắn suýt nữa cưới Tuần Vân Linh, như vậy Từ Vân Tê đã đính hôn với người khác cũng chẳng có gì kỳ lạ.
"Hai người bọn họ đính hôn lúc nào vậy?" Giọng điệu Bùi Mộc Hành rất bình tĩnh.
Ám vệ lặng lẽ liếc hắn một cái, không khỏi khâm phục định lực của hắn: "Chừng một năm trước ạ. Hai tháng sau khi bọn họ đính hôn thì bệ hạ hạ lệnh tứ hôn, tất nhiên Từ đại nhân không dám kháng chỉ, đành phải lặng lẽ trả thiếp canh về cho Tưởng công tử. Bên Tương gia cũng không thể làm gì khác hơn là trả thiếp canh lại cho thiếu phu nhân."
Bùi Mộc Hành lại im lặng.
Xe ngựa từ từ chạy về phía Vương phủ. Bùi Mộc Hành vén một góc rèm xe lên lặng lẽ nhìn ra ngoài. Lúc này trời đã tối, ánh đèn le lói dần khuất sau màn mưa phùn. Chẳng hiểu sao cảnh tượng trên thảo nguyên hôm đó lại xuất hiện trong đầu hắn. Cô nương đầy sức sống vui vẻ túm con rắn nhỏ, dáng vẻ rất hồn nhiên chân phương.
Bùi Mộc Hành là một người lý trí.
Từ Vân Tê bị đối xử lạnh nhạt ở bên ngoài vì chuyện Tuần Vân Linh nhưng nàng chưa từng than phiền dù chỉ một câu. Thế nên bây giờ hắn biết được tin nàng đã từng đính hôn cũng có tư cách gì đâu mà mở miệng?
Bùi Mộc Hành trở về Vương phủ, mặt mày vẫn như thường.
Hắn vẫn tới Cẩm Hòa đường thỉnh an phu thê Hi Vương phi trước. Trên đường về Hi Vương phi trúng gió nên lại bị đau đầu, không giữ Bùi Mộc Hành ở lại dùng bữa nên hắn đi thẳng về Thanh Huy viên luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Từ Vân Tê sai Ngân Hạnh đi ra ngoài mua một vò rượu ngon về. Nàng vừa bỏ con rắn nhỏ kia vào đó nên hiện tại chủ tớ hai người đang ngồi cạnh vò rượu thuỷ tinh ngắm nhìn.
Rèm cửa bị vén lên, một bóng người cao lớn đi vào phòng.
Xưa nay Ngân Hạnh có chút sợ Bùi Mộc Hành nên lặng lẽ thi lễ một cái rồi vội vàng ôm bình thuỷ tinh ra ngoài.
Từ Vân Tê chắp tay đứng ở cạnh giá sách nhìn hắn cười hỏi: "Tam gia về rồi ạ? Chàng ăn cơm chưa?"
Bùi Mộc Hành nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp sau đó lắc đầu: "Chưa."
Nghe vậy, Từ Vân Tê bèn cho người đưa đồ ăn lên. Nàng ăn tối rồi nên chỉ ngồi một bên nhìn Bùi Mộc Hành ăn.
Bùi Mộc Hành cũng chỉ ăn mấy miếng rồi gác đũa.
Sau khi Trần ma ma dọn dẹp bát đũa, phu thê hai người cùng ngồi xuống bàn thưởng trà.
Vì trời mưa nên không khí ẩm ướt bị gió hắt vào phòng. Ngọn nến hơi lung lay, cả hai người đều không nói gì.
Từ Vân Tê nhận ra hôm nay Bùi Mộc Hành có gì đó khang khác.
Bọn họ thành hôn đã nửa năm rồi nhưng thời gian bên nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng qua Từ Vân Tê vẫn nhanh chóng biết được thói quen của phu quân mình. Thường ngày Bùi Mộc Hành là một người tuấn tú lịch sự, khiêm tốn lễ độ nhưng thực ra sâu trong xương hắn rất lạnh lùng. Hắn chỉ yêu cầu thê tử mình biết điều chờ ở hậu trạch, đừng gây phiền phức cho mình, giúp mình nối dõi tông đường là được rồi. Còn lại hắn thật sự không thèm để ý.
Từ Vân Tê cũng nghĩ vậy nên bọn họ mới tôn trọng nhau.
Nhưng rõ ràng là hôm nay tâm trạng của Bùi Mộc Hành hơi khác thường ngày. Hắn không còn quá khách sáo với nàng nữa, thay vào đó là im lặng suy tư.
Bình thường hắn làm gì có thời gian mà ngồi im lặng suy tư với nàng chứ? Bây giờ im lặng chắc là vì biết chuyện giữa nàng và Tưởng Ngọc Hà đây mà.
Hôm đó khi Tưởng Ngọc Hà cứu nàng, ám vệ của Bùi Mộc Hành đang có mặt ở hiện trường, Trần ma ma cũng nhìn thấy. Nàng biết rõ mình không thể che giấu được chuyện này.
Mặc dù phu thê bọn họ không có tình cảm nhưng vẫn phải tránh những chuyện như vậy.
Bùi Mộc Hành cũng không im lặng quá lâu, có điều khi mở miệng hắn lại hỏi về con rắn kia trước.
"Nó có tác dụng gì vậy?"
Từ Vân Tê nhẹ nhàng giải thích rõ ràng: "Nó có thể kéo dài tuổi thọ và giúp lưu thông máu." Còn công dụng tráng dương nữa nhưng Từ Vân Tê không nói.
"Vậy phải ngâm bao lâu?" Bùi Mộc Hành tò mò về chuyện này thật.
Dưới ánh nến, thê tử hắn đứng dậy, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: "Ba tháng sau là uống được rồi, có điều ủ càng lâu càng tốt."
Bùi Mộc Hành cũng gật đầu cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào: "Sau này có thể cho phụ thân nếm thử."
Từ Vân Tê lập tức gật đầu: "Được."
Mưa bụi lất phất như dệt thành một tấm lưới bao phủ cả Thanh Huy viên, khiến lòng người cũng bức bối khó chịu theo.
Trần ma ma buồn bực trực trước cửa. Trước khi tới Tuyên phủ, phu thê bọn họ chưa từng ngủ chung với nhau, bây giờ mới về phủ lại xảy ra sự cố như vậy nên Trần ma ma không biết tối nay bọn họ định ngủ như nào.
Bùi Mộc Hành nhìn đồng hồ nơi góc phòng. Giờ cũng không còn sớm nữa, hắn hy vọng thê tử chủ động kể chuyện này cho hắn để chứng minh nàng không hai lòng.
Còn Từ Vân Tê thì lặng lẽ liếc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài. Rõ ràng khi ở hành cung mọi chuyện vẫn còn ổn, bây giờ Bùi Mộc Hành cũng chưa nói mình sẽ ở lại đêm nay, chắc là vì vẫn còn để ý đến chuyện kia.
Thế là cả hai người đều ngồi chờ đối phương mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro