Chương 10
2024-12-27 23:50:19
Dịch Dương, như thường lệ, sau một ngày dài lêu lổng, rảo bước về nhà từ sân bóng rổ. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, chiếc sơ mi trắng lấm lem đất cát, nhưng hắn chẳng bận tâm. Hắn chỉ biết rằng mình đã ghi thêm vài cú ném rổ đẹp mắt khiến đám bạn trầm trồ. Mặc dù vậy, cảm giác thỏa mãn ấy cũng chẳng thể kéo dài lâu. Thỉnh thoảng, hình ảnh Bảo Châu bị cô giáo trách phạt lại lướt qua đầu, khiến hắn khẽ nhíu mày. Nhưng rồi, cũng như mọi chuyện khác, hắn nhanh chóng gạt bỏ nó đi.
Đang bước đi trên con đường quen thuộc, Dịch Dương chợt nghe thấy một giọng nữ the thé vang lên phía trước.
“Cái gì chứ, tội nghiệp Bảo Châu thật đấy. Xinh đẹp, học giỏi vậy mà lại xui xẻo phải kèm cặp cái tên Dịch Dương kia. Nhìn thì đẹp trai đấy, nhưng vô dụng thì vô dụng hết phần thiên hạ!”
Hắn dừng bước, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Đó là ai? Sao lại nhắc đến tên hắn?
Bước thêm vài bước, hắn lập tức nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ.
Ở góc phố, ngay gần chân cầu thang, Bảo Châu và Giai Kỳ đang đứng đối diện với một nhóm nữ sinh trong lớp. Bảo Châu trông có vẻ giận dữ, gương mặt lạnh băng thường ngày giờ đã có thêm sự sắc sảo, ánh mắt cô nhìn thẳng vào những kẻ trước mặt. Giai Kỳ, dù rõ ràng có chút e dè, vẫn đứng bên cạnh, không hề rời đi.
Hóa ra mọi chuyện bắt đầu từ sáng hôm ấy, khi cô và Giai Kỳ giúp nhau bưng chồng vở bài tập đến văn phòng giáo viên.
Trên đường đi, họ nghe loáng thoáng vài lời bàn tán từ phía hành lang.
“Thật sự không hiểu nổi tại sao cô giáo lại bắt Bảo Châu phải kèm cặp Dịch Dương. Một người giỏi giang như thế mà lại đi kèm cặp cái tên lười nhác, học hành bê bết ấy. Đúng là xui xẻo hết phần thiên hạ!”
“Nghe nói, Dịch Dương trước đây từng phải chuyển trường vì đánh nhau đó. Không biết có đúng không, nhưng nhìn hắn là thấy có vẻ không ngoan rồi.”
“Còn Bảo Châu, đúng là đáng thương thật. Người ta tài sắc vẹn toàn thế mà lại bị dính phải cái của nợ này.”
Bảo Châu nghe thấy hết. Cô khẽ nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục bước đi, tảng lờ như không nghe thấy gì.
“Châu, cậu có sao không? Mặc kệ bọn họ đi, nói linh tinh thôi,” Giai Kỳ vội nói, lo lắng nhìn biểu cảm của bạn mình.
“Không sao,” Bảo Châu đáp ngắn gọn.
Nhưng khi hai cô gái quay trở ra từ phòng giáo viên, đám nữ sinh vẫn đứng đó, tiếp tục bàn tán. Những lời lẽ càng lúc càng trở nên quá đáng hơn.
“Cậu biết gì không? Có tin đồn Dịch Dương từng hành hung một bạn học ở trường cũ nên mới phải chuyển trường. Thế mà giờ còn bám lấy Bảo Châu nữa, đúng là không biết nhục!”
“Chẳng qua là đẹp mã thôi, bên trong thì rỗng tuếch. Nghe nói Bảo Châu còn tự làm hết bài tập cho hắn nữa. Đúng là ngu ngốc thật.”
Lần này, Bảo Châu không thể chịu đựng được nữa. Cô xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đám nữ sinh.
“Các cậu nói xong chưa? Mấy lời bịa đặt không căn cứ đó, các cậu có nghĩ đến hậu quả không?”
“Ồ, Bảo Châu, cậu bênh vực cho hắn à?” Một cô gái trong nhóm cười nhạt. “Sao thế? Hay là... cậu thích hắn rồi?”
“Thích hay không, không phải chuyện của các cậu. Nhưng tôi không cho phép các cậu nói xấu bạn học của mình mà không có bằng chứng,” cô đáp, giọng chắc nịch.
“Bảo Châu, thôi đi, mặc kệ họ,” Giai Kỳ kéo tay cô, lo lắng.
Nhưng Bảo Châu vẫn không lùi bước. Cô đứng thẳng, đối mặt với từng ánh mắt khiêu khích của đám nữ sinh.
“Các cậu nghĩ rằng chỉ vì vài lời đồn thổi vô căn cứ, các cậu có thể coi thường người khác sao? Cậu có bao giờ nhìn thấy Dịch Dương hành hung ai chưa? Hay chỉ dựa vào lời bịa đặt để xúc phạm cậu ấy? Các cậu đang tự biến mình thành những kẻ hèn nhát, không hơn không kém.”
Những lời lẽ sắc bén của Bảo Châu khiến đám nữ sinh cứng họng. Nhưng ngay lập tức, một trong số họ đáp trả.
“Cậu giỏi lắm, Bảo Châu. Nhưng cậu nghĩ cậu đứng trên cao mà không ai dám kéo cậu xuống sao? Để rồi xem!”
Giai Kỳ lúc này không còn im lặng nữa. Cô bước lên trước, cùng đứng cạnh Bảo Châu.
“Đúng, bọn tôi là bạn tốt của nhau, và chúng tôi không cần mấy người phải dạy cách sống. Nếu không nói được gì tốt đẹp, thì nên im lặng đi!”
Đám nữ sinh cuối cùng cũng giải tán, nhưng không quên để lại ánh mắt đầy vẻ hằn học.
Từ xa, Dịch Dương chứng kiến toàn bộ sự việc. Hắn nhìn Bảo Châu đối diện với đám nữ sinh, ánh mắt cô đầy kiên định và mạnh mẽ.
Trong lòng hắn có gì đó nhói lên.
Cô là người đã giận hắn đến mức chiến tranh lạnh, người từng thẳng thừng nói không muốn lãng phí thời gian với hắn nữa. Nhưng khi người khác nhục mạ hắn, cô không ngần ngại đứng lên bảo vệ, thậm chí không quan tâm những lời ác ý hướng về mình.
Dịch Dương cúi đầu, đôi tay siết chặt.
Hắn nhận ra rằng, dù có làm tổn thương cô bao nhiêu lần, cô vẫn không bao giờ quay lưng với hắn. Nhưng còn hắn thì sao?
Đang bước đi trên con đường quen thuộc, Dịch Dương chợt nghe thấy một giọng nữ the thé vang lên phía trước.
“Cái gì chứ, tội nghiệp Bảo Châu thật đấy. Xinh đẹp, học giỏi vậy mà lại xui xẻo phải kèm cặp cái tên Dịch Dương kia. Nhìn thì đẹp trai đấy, nhưng vô dụng thì vô dụng hết phần thiên hạ!”
Hắn dừng bước, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Đó là ai? Sao lại nhắc đến tên hắn?
Bước thêm vài bước, hắn lập tức nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ.
Ở góc phố, ngay gần chân cầu thang, Bảo Châu và Giai Kỳ đang đứng đối diện với một nhóm nữ sinh trong lớp. Bảo Châu trông có vẻ giận dữ, gương mặt lạnh băng thường ngày giờ đã có thêm sự sắc sảo, ánh mắt cô nhìn thẳng vào những kẻ trước mặt. Giai Kỳ, dù rõ ràng có chút e dè, vẫn đứng bên cạnh, không hề rời đi.
Hóa ra mọi chuyện bắt đầu từ sáng hôm ấy, khi cô và Giai Kỳ giúp nhau bưng chồng vở bài tập đến văn phòng giáo viên.
Trên đường đi, họ nghe loáng thoáng vài lời bàn tán từ phía hành lang.
“Thật sự không hiểu nổi tại sao cô giáo lại bắt Bảo Châu phải kèm cặp Dịch Dương. Một người giỏi giang như thế mà lại đi kèm cặp cái tên lười nhác, học hành bê bết ấy. Đúng là xui xẻo hết phần thiên hạ!”
“Nghe nói, Dịch Dương trước đây từng phải chuyển trường vì đánh nhau đó. Không biết có đúng không, nhưng nhìn hắn là thấy có vẻ không ngoan rồi.”
“Còn Bảo Châu, đúng là đáng thương thật. Người ta tài sắc vẹn toàn thế mà lại bị dính phải cái của nợ này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo Châu nghe thấy hết. Cô khẽ nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục bước đi, tảng lờ như không nghe thấy gì.
“Châu, cậu có sao không? Mặc kệ bọn họ đi, nói linh tinh thôi,” Giai Kỳ vội nói, lo lắng nhìn biểu cảm của bạn mình.
“Không sao,” Bảo Châu đáp ngắn gọn.
Nhưng khi hai cô gái quay trở ra từ phòng giáo viên, đám nữ sinh vẫn đứng đó, tiếp tục bàn tán. Những lời lẽ càng lúc càng trở nên quá đáng hơn.
“Cậu biết gì không? Có tin đồn Dịch Dương từng hành hung một bạn học ở trường cũ nên mới phải chuyển trường. Thế mà giờ còn bám lấy Bảo Châu nữa, đúng là không biết nhục!”
“Chẳng qua là đẹp mã thôi, bên trong thì rỗng tuếch. Nghe nói Bảo Châu còn tự làm hết bài tập cho hắn nữa. Đúng là ngu ngốc thật.”
Lần này, Bảo Châu không thể chịu đựng được nữa. Cô xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đám nữ sinh.
“Các cậu nói xong chưa? Mấy lời bịa đặt không căn cứ đó, các cậu có nghĩ đến hậu quả không?”
“Ồ, Bảo Châu, cậu bênh vực cho hắn à?” Một cô gái trong nhóm cười nhạt. “Sao thế? Hay là... cậu thích hắn rồi?”
“Thích hay không, không phải chuyện của các cậu. Nhưng tôi không cho phép các cậu nói xấu bạn học của mình mà không có bằng chứng,” cô đáp, giọng chắc nịch.
“Bảo Châu, thôi đi, mặc kệ họ,” Giai Kỳ kéo tay cô, lo lắng.
Nhưng Bảo Châu vẫn không lùi bước. Cô đứng thẳng, đối mặt với từng ánh mắt khiêu khích của đám nữ sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các cậu nghĩ rằng chỉ vì vài lời đồn thổi vô căn cứ, các cậu có thể coi thường người khác sao? Cậu có bao giờ nhìn thấy Dịch Dương hành hung ai chưa? Hay chỉ dựa vào lời bịa đặt để xúc phạm cậu ấy? Các cậu đang tự biến mình thành những kẻ hèn nhát, không hơn không kém.”
Những lời lẽ sắc bén của Bảo Châu khiến đám nữ sinh cứng họng. Nhưng ngay lập tức, một trong số họ đáp trả.
“Cậu giỏi lắm, Bảo Châu. Nhưng cậu nghĩ cậu đứng trên cao mà không ai dám kéo cậu xuống sao? Để rồi xem!”
Giai Kỳ lúc này không còn im lặng nữa. Cô bước lên trước, cùng đứng cạnh Bảo Châu.
“Đúng, bọn tôi là bạn tốt của nhau, và chúng tôi không cần mấy người phải dạy cách sống. Nếu không nói được gì tốt đẹp, thì nên im lặng đi!”
Đám nữ sinh cuối cùng cũng giải tán, nhưng không quên để lại ánh mắt đầy vẻ hằn học.
Từ xa, Dịch Dương chứng kiến toàn bộ sự việc. Hắn nhìn Bảo Châu đối diện với đám nữ sinh, ánh mắt cô đầy kiên định và mạnh mẽ.
Trong lòng hắn có gì đó nhói lên.
Cô là người đã giận hắn đến mức chiến tranh lạnh, người từng thẳng thừng nói không muốn lãng phí thời gian với hắn nữa. Nhưng khi người khác nhục mạ hắn, cô không ngần ngại đứng lên bảo vệ, thậm chí không quan tâm những lời ác ý hướng về mình.
Dịch Dương cúi đầu, đôi tay siết chặt.
Hắn nhận ra rằng, dù có làm tổn thương cô bao nhiêu lần, cô vẫn không bao giờ quay lưng với hắn. Nhưng còn hắn thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro