Chương 9
2024-12-27 23:50:19
Từ sau khi quyết định giúp Dịch Dương ôn thi, Bảo Châu gần như không có một đêm nào ngủ trọn giấc. Từng dòng chữ trên cuốn sổ tay ôn tập đều là công sức của cô, tỉ mỉ gạch chân, tô đậm từng ý chính để Dịch Dương – người mà cô luôn nghĩ là “cục tạ” lớn nhất đời mình – dễ dàng nắm bắt. Thế nhưng, sự hăng hái của cô không được đáp lại.
Dịch Dương vẫn như trước, chẳng có chút ý thức nào về trách nhiệm của mình. Những buổi học nhóm, hắn thường xuyên vắng mặt, hoặc có tham gia thì cũng chỉ ngồi bấm điện thoại hay lơ đễnh nhìn ra cửa sổ. Có hôm, hắn ngang nhiên nhờ bạn ngồi cạnh làm bài giúp, còn Bảo Châu chỉ biết mím môi, nén giận mà nghĩ rằng: Chắc hắn chưa quen cách học nghiêm túc, mình sẽ cố thêm chút nữa.
Nhưng rồi “chút nữa” của cô cũng chạm đến giới hạn.
Một chiều cuối tuần, sau tiết học phụ đạo, Dịch Dương lẻn ra sân trường chơi bóng rổ với đám bạn, bỏ mặc cuốn sổ tay mà Bảo Châu đặt sẵn trên bàn hắn. Khi cô trở lại lớp, thấy cuốn sổ vẫn nằm nguyên, không hề bị lật ra, cả người cô bỗng lạnh ngắt.
Buổi chiều hôm ấy, cô không nhịn được nữa.
“Dịch Dương, cậu làm ơn nghiêm túc một chút được không? Cậu nghĩ ôn thi là trò đùa sao?” Cô đứng chắn trước mặt hắn, giọng nói tuy nhỏ nhưng ánh mắt đầy tức giận.
“Châu Châu, cậu có cần phải căng thẳng vậy không? Cậu học giỏi, đỗ thủ khoa là chuyện đương nhiên. Tôi khác cậu, rớt cũng chẳng có gì to tát cả.” Hắn cười nhạt, xoa đầu mình như thể mọi thứ đều là chuyện nhỏ.
Câu nói đó như tạt thẳng một gáo nước lạnh vào lòng nhiệt huyết của Bảo Châu. Cô nhìn thẳng vào hắn, lần đầu tiên không còn giữ thái độ nhún nhường hay nhẫn nại.
“Nếu cậu không muốn cố gắng, vậy từ giờ đừng kéo tôi xuống cùng nữa. Tôi không dư hơi để lãng phí thời gian với một người như cậu.”
Nói xong, cô quay lưng bỏ đi, mặc cho hắn đứng đó trố mắt nhìn theo.
Từ hôm đó, Bảo Châu thực sự thực hiện lời hứa của mình. Trên lớp, cô không còn giúp Dịch Dương chép bài, cũng không thèm nhắc nhở khi hắn ngủ gục. Hắn nói chuyện, cô làm ngơ. Hắn xin tài liệu, cô dửng dưng. Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng đến mức cả lớp cũng cảm nhận được.
“Châu bảo bảo sao vậy? Giận nhau với thằng Dịch Dương à?” Giai Kỳ hỏi nhỏ khi thấy Bảo Châu làm bài một mình, không còn để ý đến hắn nữa.
“Không phải giận, mà là không đáng để quan tâm,” Bảo Châu đáp, giọng lạnh lùng hiếm thấy.
Dịch Dương ban đầu vẫn giữ thái độ thờ ơ. Hắn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ sớm qua, như mọi lần Bảo Châu bực mình vì hắn. Nhưng lần này, cô thật sự không quay lại.
Những ngày cận thi, ai cũng bận rộn. Đám con trai trong lớp – kể cả những đứa lười học nhất – cũng cắm đầu vào sách vở. Chỉ riêng Dịch Dương vẫn loay hoay với đống bài tập mà hắn chẳng hiểu nổi. Càng ngày, hắn càng nhận ra khoảng cách giữa mình và Bảo Châu.
Hắn không dám nói, nhưng sự lạnh nhạt của cô khiến hắn khó chịu hơn bất cứ lần trách mắng nào.
Ngày thi định mệnh
Ngày thi cuối cùng cũng đến. Trong phòng thi, Bảo Châu tự tin như mọi khi. Cô hoàn thành bài thi với tốc độ nhanh gọn, đôi mắt sáng lên vì biết mình làm tốt. Ngược lại, Dịch Dương trông như ngồi trên đống lửa.
Hắn cắn bút, vã mồ hôi, nhìn vào đề bài mà đầu óc trống rỗng. Những gì Bảo Châu từng cố gắng dạy cho hắn, hắn không nhớ nổi. Hắn biết mình không qua nổi kỳ thi này.
Kết quả thi được công bố một tuần sau đó. Không ngoài dự đoán, Bảo Châu đứng nhất lớp với điểm số cao ngất ngưởng. Cô vẫn giữ vững vị trí thủ khoa. Nhưng điều khiến cả lớp sốc là Dịch Dương… đứng chót bảng.
Cô giáo chủ nhiệm nghiêm mặt gọi cả hai lên trước lớp. “Bảo Châu, em là lớp phó học tập, là học sinh giỏi nhất lớp. Nhưng em đã không hoàn thành trách nhiệm của mình. Dịch Dương là bạn cùng tiến của em, vậy mà điểm số của bạn lại như thế này. Cô rất thất vọng.”
Bảo Châu há hốc miệng, nhưng không nói gì. Cô không ngờ mình lại bị trách phạt vì nỗ lực không được ghi nhận.
Sau buổi học, Dịch Dương ngồi lặng im trong góc bàn. Hắn không dám ngẩng lên nhìn cô. Hình ảnh Bảo Châu bị khiển trách, ánh mắt cô đầy thất vọng, cứ ám ảnh hắn suốt cả buổi.
Dịch Dương vẫn như trước, chẳng có chút ý thức nào về trách nhiệm của mình. Những buổi học nhóm, hắn thường xuyên vắng mặt, hoặc có tham gia thì cũng chỉ ngồi bấm điện thoại hay lơ đễnh nhìn ra cửa sổ. Có hôm, hắn ngang nhiên nhờ bạn ngồi cạnh làm bài giúp, còn Bảo Châu chỉ biết mím môi, nén giận mà nghĩ rằng: Chắc hắn chưa quen cách học nghiêm túc, mình sẽ cố thêm chút nữa.
Nhưng rồi “chút nữa” của cô cũng chạm đến giới hạn.
Một chiều cuối tuần, sau tiết học phụ đạo, Dịch Dương lẻn ra sân trường chơi bóng rổ với đám bạn, bỏ mặc cuốn sổ tay mà Bảo Châu đặt sẵn trên bàn hắn. Khi cô trở lại lớp, thấy cuốn sổ vẫn nằm nguyên, không hề bị lật ra, cả người cô bỗng lạnh ngắt.
Buổi chiều hôm ấy, cô không nhịn được nữa.
“Dịch Dương, cậu làm ơn nghiêm túc một chút được không? Cậu nghĩ ôn thi là trò đùa sao?” Cô đứng chắn trước mặt hắn, giọng nói tuy nhỏ nhưng ánh mắt đầy tức giận.
“Châu Châu, cậu có cần phải căng thẳng vậy không? Cậu học giỏi, đỗ thủ khoa là chuyện đương nhiên. Tôi khác cậu, rớt cũng chẳng có gì to tát cả.” Hắn cười nhạt, xoa đầu mình như thể mọi thứ đều là chuyện nhỏ.
Câu nói đó như tạt thẳng một gáo nước lạnh vào lòng nhiệt huyết của Bảo Châu. Cô nhìn thẳng vào hắn, lần đầu tiên không còn giữ thái độ nhún nhường hay nhẫn nại.
“Nếu cậu không muốn cố gắng, vậy từ giờ đừng kéo tôi xuống cùng nữa. Tôi không dư hơi để lãng phí thời gian với một người như cậu.”
Nói xong, cô quay lưng bỏ đi, mặc cho hắn đứng đó trố mắt nhìn theo.
Từ hôm đó, Bảo Châu thực sự thực hiện lời hứa của mình. Trên lớp, cô không còn giúp Dịch Dương chép bài, cũng không thèm nhắc nhở khi hắn ngủ gục. Hắn nói chuyện, cô làm ngơ. Hắn xin tài liệu, cô dửng dưng. Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng đến mức cả lớp cũng cảm nhận được.
“Châu bảo bảo sao vậy? Giận nhau với thằng Dịch Dương à?” Giai Kỳ hỏi nhỏ khi thấy Bảo Châu làm bài một mình, không còn để ý đến hắn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải giận, mà là không đáng để quan tâm,” Bảo Châu đáp, giọng lạnh lùng hiếm thấy.
Dịch Dương ban đầu vẫn giữ thái độ thờ ơ. Hắn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ sớm qua, như mọi lần Bảo Châu bực mình vì hắn. Nhưng lần này, cô thật sự không quay lại.
Những ngày cận thi, ai cũng bận rộn. Đám con trai trong lớp – kể cả những đứa lười học nhất – cũng cắm đầu vào sách vở. Chỉ riêng Dịch Dương vẫn loay hoay với đống bài tập mà hắn chẳng hiểu nổi. Càng ngày, hắn càng nhận ra khoảng cách giữa mình và Bảo Châu.
Hắn không dám nói, nhưng sự lạnh nhạt của cô khiến hắn khó chịu hơn bất cứ lần trách mắng nào.
Ngày thi định mệnh
Ngày thi cuối cùng cũng đến. Trong phòng thi, Bảo Châu tự tin như mọi khi. Cô hoàn thành bài thi với tốc độ nhanh gọn, đôi mắt sáng lên vì biết mình làm tốt. Ngược lại, Dịch Dương trông như ngồi trên đống lửa.
Hắn cắn bút, vã mồ hôi, nhìn vào đề bài mà đầu óc trống rỗng. Những gì Bảo Châu từng cố gắng dạy cho hắn, hắn không nhớ nổi. Hắn biết mình không qua nổi kỳ thi này.
Kết quả thi được công bố một tuần sau đó. Không ngoài dự đoán, Bảo Châu đứng nhất lớp với điểm số cao ngất ngưởng. Cô vẫn giữ vững vị trí thủ khoa. Nhưng điều khiến cả lớp sốc là Dịch Dương… đứng chót bảng.
Cô giáo chủ nhiệm nghiêm mặt gọi cả hai lên trước lớp. “Bảo Châu, em là lớp phó học tập, là học sinh giỏi nhất lớp. Nhưng em đã không hoàn thành trách nhiệm của mình. Dịch Dương là bạn cùng tiến của em, vậy mà điểm số của bạn lại như thế này. Cô rất thất vọng.”
Bảo Châu há hốc miệng, nhưng không nói gì. Cô không ngờ mình lại bị trách phạt vì nỗ lực không được ghi nhận.
Sau buổi học, Dịch Dương ngồi lặng im trong góc bàn. Hắn không dám ngẩng lên nhìn cô. Hình ảnh Bảo Châu bị khiển trách, ánh mắt cô đầy thất vọng, cứ ám ảnh hắn suốt cả buổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro