Chương 13
2024-12-27 23:50:19
Dịch Dương đã từng thử hết mọi cách để làm lành với Bảo Châu. Những trò ngốc nghếch, những hành động vụng về như cố tình làm rơi bút rồi đụng đầu vào bàn chỉ để thu hút sự chú ý của cô, hay những chiếc bánh kẹp được lén lút bỏ vào ngăn bàn, tất cả đều không thể khiến cô cảm động như hắn mong đợi. Bảo Châu vẫn chỉ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, không hề bị lay chuyển.
Nhưng rồi, mọi thứ đã khác.
Ngày hôm đó, Bảo Châu có lớp học nâng cao để chuẩn bị cho kỳ thi vào đội tuyển của trường. Bố cô bận công việc nên không thể đến đón cô như mọi khi. Không muốn làm phiền, cô quyết định sẽ đi bộ về nhà vì trường cũng khá gần. Nhưng trời tối dần, và cô lại chọn con đường vắng vẻ, ít người qua lại. Đây là một quyết định không mấy sáng suốt.
Đột nhiên, cô cảm thấy có ai đó đang đi theo mình. Cảm giác lạnh gáy khiến cô hoang mang, và khi quay lại, một người đàn ông lạ mặt đang tiến lại gần. Lúc đầu, Bảo Châu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi tên này đột ngột lao đến và nắm lấy tay cô, sự sợ hãi chiếm lấy cô. Cô cố gắng giãy giụa, muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh.
Ngay khi cô cảm thấy mình không thể thoát được, thì bất ngờ có một bóng dáng xuất hiện. Cảm giác nặng nề trên bả vai khiến cô sững sờ, khi nhận ra đó là chiếc áo khoác của Dịch Dương.
"Châu Châu!" Hắn hét lên, rồi không nói gì thêm, tung một cú đá mạnh vào tên biến thái, khiến tên đó ngã xuống đất. Dịch Dương kéo tay cô và chạy nhanh về phía trước. Nhưng chỉ một đoạn ngắn, Bảo Châu bị trật chân và ngã xuống. Dịch Dương không hề do dự, lập tức cúi xuống bế cô lên, ôm chặt trong tay và lao nhanh đến cửa hàng gần đó.
Khi họ đã an toàn trong cửa hàng, Dịch Dương nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống chiếc ghế gần cửa. Anh quay lại kéo chiếc áo khoác đang phủ trên người cô, kéo khóa thật chặt để giữ ấm. Cả hai im lặng, chỉ nghe tiếng thở hổn hển của Bảo Châu. Cô ngồi đó, đôi mắt ngấn lệ và khuôn mặt còn hơi tái, nhưng những giọt nước mắt đã dần ngừng rơi.
Dịch Dương đứng trước mặt cô, ánh mắt dịu dàng nhìn vào cô, như đang bảo vệ cô khỏi mọi thứ. Anh nhẹ nhàng ôm cô, xoa xoa lưng để trấn an cô. Bảo Châu không nói gì, chỉ cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, và những lo lắng trong lòng dần tan biến.
Một lúc sau, khi cô đã không còn run rẩy nữa, Dịch Dương buông cô ra, nhưng ánh mắt anh thoáng nhìn xuống chiếc áo khoác của mình, nơi mà cô đã khóc ướt một mảng lớn. Tim hắn thắt lại khi nhận ra cô đã hoảng sợ đến mức nào.
Anh quay người bước vào tiệm, chỉ một lát sau trở ra với một ly sữa sô cô la nóng và một bịch khăn giấy. Anh nhẹ nhàng đưa cho cô, đôi tay run rẩy vì lo lắng. “Cầm đi, uống cho ấm, không sao rồi đừng khóc.”
Bảo Châu nhận ly sữa, nhưng không thể giấu nổi sự xấu hổ. Cô ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng lại vội vàng quay đi, không dám nhìn trực diện. Dịch Dương, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn tràn đầy sự quan tâm và dịu dàng. Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự đáng thương trong đôi mắt ấy, và trong lòng cô, một sự cảm động dần nảy sinh, dù cô vẫn còn muốn giữ vững khoảng cách nhưng thật ra là cô đã mềm lòng trước ông thần này rồi.
Sau khi cô đã uống xong ly sữa, Dịch Dương dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng và chăm sóc từng chút một. "Mình sẽ đưa cậu về nhà," hắn nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết tỏ rõ ý không cho cô từ chối.
Bảo Châu không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy. Dịch Dương xách chiếc cặp nặng trịch của cô, áo khoác của anh vẫn bao lấy người cô, như một sự che chở. Cô chỉ biết đi theo anh, dù không nói lời nào. Trông cô bây giờ giống như một con thỏ nhỏ, chỉ còn lại cái đầu nhỏ nhắn nhô ra khỏi chiếc áo khoác siêu to của anh, đôi mắt phiếm hồng vì khóc và vẫn còn ướt, nhưng dường như đã bình tĩnh hơn.
Cả hai im lặng, không ai nói gì. Dịch Dương bước đi trước, còn Bảo Châu lẽo đẽo theo sau, nắm lấy góc áo của hắn. Một cảm giác nhẹ nhàng và an toàn bao trùm lấy cô. Dịch Dương, dù chỉ là một cậu con trai vô tâm và ‘ngốc nghếch’, lúc này lại là người duy nhất khiến cô cảm thấy bình yên giữa đêm tối.
Trên suốt quãng đường về nhà, Bảo Châu không còn cảm giác sợ hãi, bóng tối không còn làm cô lo lắng nữa, và khuôn mặt của tên lạ mặt biến thái lúc nãy cũng dần mờ nhạt đi. Chỉ có Dịch Dương, người đang bước bên cạnh cô, và chiếc áo khoác ấm áp bao bọc quanh cô. Hắn không nói gì thêm, nhưng trong hành động ấy, Bảo Châu đã dần cảm nhận được sự quan tâm chân thành mà hắn dành cho mình.
Nhưng rồi, mọi thứ đã khác.
Ngày hôm đó, Bảo Châu có lớp học nâng cao để chuẩn bị cho kỳ thi vào đội tuyển của trường. Bố cô bận công việc nên không thể đến đón cô như mọi khi. Không muốn làm phiền, cô quyết định sẽ đi bộ về nhà vì trường cũng khá gần. Nhưng trời tối dần, và cô lại chọn con đường vắng vẻ, ít người qua lại. Đây là một quyết định không mấy sáng suốt.
Đột nhiên, cô cảm thấy có ai đó đang đi theo mình. Cảm giác lạnh gáy khiến cô hoang mang, và khi quay lại, một người đàn ông lạ mặt đang tiến lại gần. Lúc đầu, Bảo Châu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi tên này đột ngột lao đến và nắm lấy tay cô, sự sợ hãi chiếm lấy cô. Cô cố gắng giãy giụa, muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh.
Ngay khi cô cảm thấy mình không thể thoát được, thì bất ngờ có một bóng dáng xuất hiện. Cảm giác nặng nề trên bả vai khiến cô sững sờ, khi nhận ra đó là chiếc áo khoác của Dịch Dương.
"Châu Châu!" Hắn hét lên, rồi không nói gì thêm, tung một cú đá mạnh vào tên biến thái, khiến tên đó ngã xuống đất. Dịch Dương kéo tay cô và chạy nhanh về phía trước. Nhưng chỉ một đoạn ngắn, Bảo Châu bị trật chân và ngã xuống. Dịch Dương không hề do dự, lập tức cúi xuống bế cô lên, ôm chặt trong tay và lao nhanh đến cửa hàng gần đó.
Khi họ đã an toàn trong cửa hàng, Dịch Dương nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống chiếc ghế gần cửa. Anh quay lại kéo chiếc áo khoác đang phủ trên người cô, kéo khóa thật chặt để giữ ấm. Cả hai im lặng, chỉ nghe tiếng thở hổn hển của Bảo Châu. Cô ngồi đó, đôi mắt ngấn lệ và khuôn mặt còn hơi tái, nhưng những giọt nước mắt đã dần ngừng rơi.
Dịch Dương đứng trước mặt cô, ánh mắt dịu dàng nhìn vào cô, như đang bảo vệ cô khỏi mọi thứ. Anh nhẹ nhàng ôm cô, xoa xoa lưng để trấn an cô. Bảo Châu không nói gì, chỉ cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, và những lo lắng trong lòng dần tan biến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau, khi cô đã không còn run rẩy nữa, Dịch Dương buông cô ra, nhưng ánh mắt anh thoáng nhìn xuống chiếc áo khoác của mình, nơi mà cô đã khóc ướt một mảng lớn. Tim hắn thắt lại khi nhận ra cô đã hoảng sợ đến mức nào.
Anh quay người bước vào tiệm, chỉ một lát sau trở ra với một ly sữa sô cô la nóng và một bịch khăn giấy. Anh nhẹ nhàng đưa cho cô, đôi tay run rẩy vì lo lắng. “Cầm đi, uống cho ấm, không sao rồi đừng khóc.”
Bảo Châu nhận ly sữa, nhưng không thể giấu nổi sự xấu hổ. Cô ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng lại vội vàng quay đi, không dám nhìn trực diện. Dịch Dương, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn tràn đầy sự quan tâm và dịu dàng. Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự đáng thương trong đôi mắt ấy, và trong lòng cô, một sự cảm động dần nảy sinh, dù cô vẫn còn muốn giữ vững khoảng cách nhưng thật ra là cô đã mềm lòng trước ông thần này rồi.
Sau khi cô đã uống xong ly sữa, Dịch Dương dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng và chăm sóc từng chút một. "Mình sẽ đưa cậu về nhà," hắn nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết tỏ rõ ý không cho cô từ chối.
Bảo Châu không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy. Dịch Dương xách chiếc cặp nặng trịch của cô, áo khoác của anh vẫn bao lấy người cô, như một sự che chở. Cô chỉ biết đi theo anh, dù không nói lời nào. Trông cô bây giờ giống như một con thỏ nhỏ, chỉ còn lại cái đầu nhỏ nhắn nhô ra khỏi chiếc áo khoác siêu to của anh, đôi mắt phiếm hồng vì khóc và vẫn còn ướt, nhưng dường như đã bình tĩnh hơn.
Cả hai im lặng, không ai nói gì. Dịch Dương bước đi trước, còn Bảo Châu lẽo đẽo theo sau, nắm lấy góc áo của hắn. Một cảm giác nhẹ nhàng và an toàn bao trùm lấy cô. Dịch Dương, dù chỉ là một cậu con trai vô tâm và ‘ngốc nghếch’, lúc này lại là người duy nhất khiến cô cảm thấy bình yên giữa đêm tối.
Trên suốt quãng đường về nhà, Bảo Châu không còn cảm giác sợ hãi, bóng tối không còn làm cô lo lắng nữa, và khuôn mặt của tên lạ mặt biến thái lúc nãy cũng dần mờ nhạt đi. Chỉ có Dịch Dương, người đang bước bên cạnh cô, và chiếc áo khoác ấm áp bao bọc quanh cô. Hắn không nói gì thêm, nhưng trong hành động ấy, Bảo Châu đã dần cảm nhận được sự quan tâm chân thành mà hắn dành cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro