Chương 14
2024-12-27 23:50:19
Dịch Dương đứng lặng lẽ trước cổng nhà Bảo Châu, ánh đèn vàng từ trong nhà hắt ra khiến bóng anh in trên mặt đất. Anh trao lại chiếc cặp cho cô, không nói một lời nào. Trong im lặng, anh chỉ lùi lại vài bước, ánh mắt dõi theo cho đến khi thấy cô an toàn bước vào trong.
Cảm giác ấy, như thể mọi thứ đều đã kết thúc. Anh quay người định rời đi, nhưng một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên từ phía sau khiến anh khựng lại.
“Đợi đã, Dịch Dương… cảm ơn. Chuyện vừa rồi, thật cảm ơn vì đã giúp tôi.”
Bảo Châu đứng đó, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy. Dịch Dương quay lại, nhoẻn miệng cười, cái cười khẽ mà ấm áp, rồi giả vờ làm bộ mặt điềm tĩnh như thể chẳng có gì to tát.
“Không có gì đâu, thỏ con.” Hắn thầm cảm thấy một chút gì đó trong lòng khi gọi cô là "thỏ con", một cách gọi có vẻ thân thiết mà hắn chưa từng sử dụng trước đây. Hắn đứng đó nhìn cô, một chút dịu dàng trong ánh mắt, giọng nói mềm mỏng: “Có thể đừng giận tôi nữa được không?”
Bảo Châu hơi bất động một chút, không ngờ hắn lại nói câu đó, gọi cô là "thỏ con" nữa. Cảm giác kỳ lạ khiến cô không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng ngay khi cô đang im lặng, Dịch Dương lại tiếp tục, giọng hắn thấp và có chút nghịch ngợm.
“Không được cũng không sao, không hết giận thì tôi tiếp tục dỗ em.”
Bảo Châu không thể không cảm thấy chạnh lòng khi hắn gọi cô là “em”. Dù hai người sinh cùng tháng, cùng năm, nhưng Dịch Dương lớn hơn cô tận bảy ngày, một sự khác biệt có thể nói là ‘siêu to khổng lồ’ này khiến cô không biết phải làm sao. Cô không nói gì, chỉ đứng đó nhìn hắn, tâm trí mải loay hoay với những câu nói ấy.
Cuối cùng, cô nhỏ giọng đáp lại, đôi mắt còn lấp lánh một chút ngượng ngùng. “Không có giận thì sao mà hết?”
Dịch Dương khẽ nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng lên vì sự thay đổi trong thái độ của cô. “Không giận mà lại không thèm để ý đến tôi sao?” Hắn giễu cợt, nhưng trong giọng nói có chút gì đó mong đợi.
Cô, mặc dù có chút nổi giận, nhưng vẫn không thể không lên tiếng, nhẹ nhàng đáp lại: “Do ai đó chọc tôi trước mà.” Một chút hờn dỗi nhưng vẫn mang đậm sự quan tâm.
“Ừ, tôi sai rồi,” Dịch Dương nhẹ nhàng nói, với khuôn mặt hết sức chân thành không hề có ý đùa giỡn, mà chỉ đơn giản là cúi đầu nhận lỗi. “Tôi thật sự biết sai rồi. Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo em, được không? Đừng không để ý đến tôi nữa.”
Bảo Châu mở to mắt, nhìn hắn một lúc, như thể những gì hắn nói khiến cô hơi choáng váng. Cô khẽ dơ tay ra, đôi mắt sáng lấp lánh như những viên ngọc.
“Móc ngoéo đi. Sau này phải nghe lời tôi. Nếu cậu còn chọc tôi giận, tôi sẽ lạnh nhạt với cậu suốt đời, không nhìn mặt cậu nữa.” Giọng cô có chút bướng bỉnh, nhưng lại mang theo sự mềm mại mà Dịch Dương rất thích.
Hắn bất lực nhìn cô, nhưng lại đưa tay ra để móc ngoéo, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu như thể đầu hàng trước cô: “Ừm, sau này tôi chọc em giận thì để mặc em tùy ý phạt có được không?”
Một thoáng yên lặng, rồi Dịch Dương lại dịu dàng xoa đầu cô, cử chỉ như một người anh trai chăm sóc em gái, nhưng cũng chẳng thiếu phần quan tâm. “Mau trở vào nhà đi, trời lạnh rồi. Sáng mai gặp tôi, tôi sẽ mua sữa sô cô la cho em.”
Bảo Châu không nói gì, chỉ cảm thấy ngại ngùng trước sự quan tâm ấy. Cô khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn không dám nhìn hắn quá lâu, rồi quay người chạy nhanh vào trong nhà. Trông cô lúc này giống như một đứa trẻ ngượng ngùng, vội vã chạy vào trong, để lại Dịch Dương đứng lại phía ngoài cổng, đôi mắt vẫn dõi theo cô.
Dịch Dương đứng đó một lát, không thể không nở một nụ cười nhẹ, cảm giác như mọi thứ dần thay đổi, như một bước ngoặt nhỏ trong mối quan hệ của họ. Còn Bảo Châu, dù đã vào trong nhà, nhưng trong lòng cô không thể ngừng nghĩ về những lời nói dịu dàng và cử chỉ ân cần từ Dịch Dương.
Cảm giác ấy, như thể mọi thứ đều đã kết thúc. Anh quay người định rời đi, nhưng một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên từ phía sau khiến anh khựng lại.
“Đợi đã, Dịch Dương… cảm ơn. Chuyện vừa rồi, thật cảm ơn vì đã giúp tôi.”
Bảo Châu đứng đó, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy. Dịch Dương quay lại, nhoẻn miệng cười, cái cười khẽ mà ấm áp, rồi giả vờ làm bộ mặt điềm tĩnh như thể chẳng có gì to tát.
“Không có gì đâu, thỏ con.” Hắn thầm cảm thấy một chút gì đó trong lòng khi gọi cô là "thỏ con", một cách gọi có vẻ thân thiết mà hắn chưa từng sử dụng trước đây. Hắn đứng đó nhìn cô, một chút dịu dàng trong ánh mắt, giọng nói mềm mỏng: “Có thể đừng giận tôi nữa được không?”
Bảo Châu hơi bất động một chút, không ngờ hắn lại nói câu đó, gọi cô là "thỏ con" nữa. Cảm giác kỳ lạ khiến cô không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng ngay khi cô đang im lặng, Dịch Dương lại tiếp tục, giọng hắn thấp và có chút nghịch ngợm.
“Không được cũng không sao, không hết giận thì tôi tiếp tục dỗ em.”
Bảo Châu không thể không cảm thấy chạnh lòng khi hắn gọi cô là “em”. Dù hai người sinh cùng tháng, cùng năm, nhưng Dịch Dương lớn hơn cô tận bảy ngày, một sự khác biệt có thể nói là ‘siêu to khổng lồ’ này khiến cô không biết phải làm sao. Cô không nói gì, chỉ đứng đó nhìn hắn, tâm trí mải loay hoay với những câu nói ấy.
Cuối cùng, cô nhỏ giọng đáp lại, đôi mắt còn lấp lánh một chút ngượng ngùng. “Không có giận thì sao mà hết?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Dương khẽ nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng lên vì sự thay đổi trong thái độ của cô. “Không giận mà lại không thèm để ý đến tôi sao?” Hắn giễu cợt, nhưng trong giọng nói có chút gì đó mong đợi.
Cô, mặc dù có chút nổi giận, nhưng vẫn không thể không lên tiếng, nhẹ nhàng đáp lại: “Do ai đó chọc tôi trước mà.” Một chút hờn dỗi nhưng vẫn mang đậm sự quan tâm.
“Ừ, tôi sai rồi,” Dịch Dương nhẹ nhàng nói, với khuôn mặt hết sức chân thành không hề có ý đùa giỡn, mà chỉ đơn giản là cúi đầu nhận lỗi. “Tôi thật sự biết sai rồi. Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo em, được không? Đừng không để ý đến tôi nữa.”
Bảo Châu mở to mắt, nhìn hắn một lúc, như thể những gì hắn nói khiến cô hơi choáng váng. Cô khẽ dơ tay ra, đôi mắt sáng lấp lánh như những viên ngọc.
“Móc ngoéo đi. Sau này phải nghe lời tôi. Nếu cậu còn chọc tôi giận, tôi sẽ lạnh nhạt với cậu suốt đời, không nhìn mặt cậu nữa.” Giọng cô có chút bướng bỉnh, nhưng lại mang theo sự mềm mại mà Dịch Dương rất thích.
Hắn bất lực nhìn cô, nhưng lại đưa tay ra để móc ngoéo, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu như thể đầu hàng trước cô: “Ừm, sau này tôi chọc em giận thì để mặc em tùy ý phạt có được không?”
Một thoáng yên lặng, rồi Dịch Dương lại dịu dàng xoa đầu cô, cử chỉ như một người anh trai chăm sóc em gái, nhưng cũng chẳng thiếu phần quan tâm. “Mau trở vào nhà đi, trời lạnh rồi. Sáng mai gặp tôi, tôi sẽ mua sữa sô cô la cho em.”
Bảo Châu không nói gì, chỉ cảm thấy ngại ngùng trước sự quan tâm ấy. Cô khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn không dám nhìn hắn quá lâu, rồi quay người chạy nhanh vào trong nhà. Trông cô lúc này giống như một đứa trẻ ngượng ngùng, vội vã chạy vào trong, để lại Dịch Dương đứng lại phía ngoài cổng, đôi mắt vẫn dõi theo cô.
Dịch Dương đứng đó một lát, không thể không nở một nụ cười nhẹ, cảm giác như mọi thứ dần thay đổi, như một bước ngoặt nhỏ trong mối quan hệ của họ. Còn Bảo Châu, dù đã vào trong nhà, nhưng trong lòng cô không thể ngừng nghĩ về những lời nói dịu dàng và cử chỉ ân cần từ Dịch Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro