Chương 15
2024-12-27 23:50:19
Sáng hôm sau, Bảo Châu bước vào lớp với tâm trạng có phần khác lạ. Hôm nay, cô không còn cảm giác lạnh nhạt như những hôm trước, mà thay vào đó là một sự gần gũi, ấm áp mà cô không thể lý giải được. Khi bước qua cửa lớp, ánh mắt cô vô tình gặp phải ánh mắt của Dịch Dương, người đã ngồi sẵn ở bàn mình, ánh mắt hắn vẫn như mọi khi, dịu dàng và đầy sự quan tâm. Nhưng hôm nay, cái nhìn ấy làm cô thấy tim mình hơi loạn nhịp. Trên bàn của cô, một ly sô cô la nóng hổi, bốc khói nghi ngút, vẫn còn hơi ấm tỏa ra, chứng tỏ hắn vừa mới chạy đi mua về cho cô.
Cô đứng lại một chút, có chút bất ngờ, đôi mắt nhìn chăm chú vào ly sô cô la, rồi từ từ tiến về phía bàn mình. Dịch Dương mỉm cười, nụ cười đó nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tình cảm. Không như những lần trước, hôm nay cô không còn lạnh nhạt, cũng không tránh né ánh mắt của hắn. Cô cảm thấy một sự gần gũi, thoải mái, như thể mọi chuyện đều đã khác biệt.
“Đến rồi à? Sô cô la nóng ở trên bàn, từ từ uống kẽo bị bỏng đấy,” Dịch Dương nói nhẹ nhàng, giọng hắn đầy ấm áp và quan tâm, rồi không chần chừ, hắn nhẹ nhàng lấy chiếc cặp của cô và đặt lên phía sau ghế của mình, như một cử chỉ thân mật đầy tự nhiên.
Bảo Châu nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm lấy ly sô cô la và nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị ngọt ngào của sô cô la ấm áp tỏa ra trong miệng, khiến cô cảm thấy thật dễ chịu. Cô khẽ nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài rồi nhìn Dịch Dương một lần nữa. Hôm nay, ánh mắt của cô dịu dàng hơn, có gì đó khác biệt hẳn. Cô cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình, một cảm giác mà cô chưa từng có trước đây.
Khi cô đang nhấp nháp sô cô la, mắt vô tình dừng lại trên chiếc áo khoác của Dịch Dương, chiếc áo mà hôm qua hắn đã khoác lên người cô và rồi quên không lấy lại. Thật ra, cô biết rõ hắn đã cố ý làm vậy. Hắn muốn cô giữ nó, muốn cô cảm nhận được hơi ấm từ hắn. Cô khẽ kéo chiếc áo ra từ trong cặp của mình, nhìn hắn một chút rồi mỉm cười nói:
“Trả lại cho ông nè, cảm ơn. Gấp quá, tui chưa có kịp giặt, nhưng mà qua giờ tôi chưa có làm gì để nó dơ hết á.”
Dịch Dương nhìn cô một chút, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng chộp lấy chiếc áo khoác rồi mặc lên người. Nhưng khi hắn khoác chiếc áo lên, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm hắn. Mùi thơm nhẹ của cô vẫn còn thoang thoảng trên chiếc áo, và cái hơi ấm của cô dường như vẫn vương vấn trên đó. Hắn cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cũng rất dễ chịu. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy như vậy, như thể hắn đang giữ lại một phần của cô ngay trong cái áo khoác này.
Chẳng bao lâu, Giai Kỳ và Á Hiên bước vào lớp, hai cô nàng vui vẻ tiến lại gần, ánh mắt có phần nghịch ngợm. Giai Kỳ cất giọng trêu đùa:
“Cha cha, nay thay từ bánh kẹp sang sô cô la nóng ta, có tiến bộ, cho triệu like!”
Dịch Dương không đáp lại lời trêu chọc của cô nàng, mà chỉ im lặng lấy trong cặp ra một bịch khăn giấy. Hắn nhẹ nhàng lau miệng cho Bảo Châu, nơi mà một chút sô cô la vẫn còn vương trên mép môi cô. Cử chỉ ấy thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng trong mắt Bảo Châu, đó lại là một hành động đầy ân cần và chu đáo. Cô bất ngờ trước sự quan tâm của hắn, đôi mắt mở to, rồi một chút thẹn thùng khiến cô im lặng không nói gì. Trong lòng cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa, khiến cô không thể giải thích nổi.
Khi tiết học bắt đầu, Dịch Dương cũng không tỏ ra lơ đãng như mọi khi. Hắn đã tìm ra một cách mới để bắt chuyện với cô: hỏi bài. Trong khi mọi người đều đang say sưa làm bài, Dịch Dương đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt có gì đó muốn nói nhưng lại thôi. Hắn im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng.
“Có câu nào không hiểu hả?” Bảo Châu, không thể chịu nổi sự im lặng của hắn, chủ động mở lời. Thấy cô chủ động, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Câu này có chút khó,” Dịch Dương đáp, rồi giật lấy tập của hắn từ tay cô.
Cô bắt đầu giải bài, miệng không ngừng giải thích những bước giải, còn Dịch Dương thì chăm chú nhìn cô. Một phần trong hắn say mê cách cô giảng bài, một phần khác thì không thể rời mắt khỏi cô, như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Cô giảng bài với một sự nhiệt huyết, một sự tập trung mà hắn chưa từng thấy. Cô không chỉ thông minh mà còn rất tận tâm trong việc giải thích cho hắn, khiến hắn không thể không cảm thấy ngưỡng mộ.
Tiết học kết thúc, và khác với mọi ngày, Dịch Dương không vội vã ra khỏi lớp. Hôm nay, hắn ngồi im tại chỗ, lấy ra một quyển sách tiếng Anh và bắt đầu học từ vựng. Thật ra, hắn muốn đi chơi lắm, nhưng mà không có sự đồng ý của cô thì hắn chẳng dám bước ra khỏi lớp. Dù chỉ là đứng dậy để đi vệ sinh, hắn cũng không dám mà không có sự đồng ý của cô. Hắn chỉ có thể ngồi đó, lấy sách tiếng anh ra học từ vựng mới thôi chớ sao, cang đảm để mở miệng ra xin cô đi chơi hắn còn không dám mà.
Trong khi Bảo Châu thu dọn đồ đạc, cô nhìn hắn một chút, rồi chợt nhận ra rằng hình như mọi thứ hôm nay đều khác biệt. Cô không còn cảm thấy sự lạnh nhạt như trước, mà thay vào đó là một sự gần gũi, thân mật mà cô không thể giải thích nổi.
Cô đứng lại một chút, có chút bất ngờ, đôi mắt nhìn chăm chú vào ly sô cô la, rồi từ từ tiến về phía bàn mình. Dịch Dương mỉm cười, nụ cười đó nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tình cảm. Không như những lần trước, hôm nay cô không còn lạnh nhạt, cũng không tránh né ánh mắt của hắn. Cô cảm thấy một sự gần gũi, thoải mái, như thể mọi chuyện đều đã khác biệt.
“Đến rồi à? Sô cô la nóng ở trên bàn, từ từ uống kẽo bị bỏng đấy,” Dịch Dương nói nhẹ nhàng, giọng hắn đầy ấm áp và quan tâm, rồi không chần chừ, hắn nhẹ nhàng lấy chiếc cặp của cô và đặt lên phía sau ghế của mình, như một cử chỉ thân mật đầy tự nhiên.
Bảo Châu nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm lấy ly sô cô la và nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị ngọt ngào của sô cô la ấm áp tỏa ra trong miệng, khiến cô cảm thấy thật dễ chịu. Cô khẽ nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài rồi nhìn Dịch Dương một lần nữa. Hôm nay, ánh mắt của cô dịu dàng hơn, có gì đó khác biệt hẳn. Cô cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình, một cảm giác mà cô chưa từng có trước đây.
Khi cô đang nhấp nháp sô cô la, mắt vô tình dừng lại trên chiếc áo khoác của Dịch Dương, chiếc áo mà hôm qua hắn đã khoác lên người cô và rồi quên không lấy lại. Thật ra, cô biết rõ hắn đã cố ý làm vậy. Hắn muốn cô giữ nó, muốn cô cảm nhận được hơi ấm từ hắn. Cô khẽ kéo chiếc áo ra từ trong cặp của mình, nhìn hắn một chút rồi mỉm cười nói:
“Trả lại cho ông nè, cảm ơn. Gấp quá, tui chưa có kịp giặt, nhưng mà qua giờ tôi chưa có làm gì để nó dơ hết á.”
Dịch Dương nhìn cô một chút, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng chộp lấy chiếc áo khoác rồi mặc lên người. Nhưng khi hắn khoác chiếc áo lên, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm hắn. Mùi thơm nhẹ của cô vẫn còn thoang thoảng trên chiếc áo, và cái hơi ấm của cô dường như vẫn vương vấn trên đó. Hắn cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cũng rất dễ chịu. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy như vậy, như thể hắn đang giữ lại một phần của cô ngay trong cái áo khoác này.
Chẳng bao lâu, Giai Kỳ và Á Hiên bước vào lớp, hai cô nàng vui vẻ tiến lại gần, ánh mắt có phần nghịch ngợm. Giai Kỳ cất giọng trêu đùa:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha cha, nay thay từ bánh kẹp sang sô cô la nóng ta, có tiến bộ, cho triệu like!”
Dịch Dương không đáp lại lời trêu chọc của cô nàng, mà chỉ im lặng lấy trong cặp ra một bịch khăn giấy. Hắn nhẹ nhàng lau miệng cho Bảo Châu, nơi mà một chút sô cô la vẫn còn vương trên mép môi cô. Cử chỉ ấy thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng trong mắt Bảo Châu, đó lại là một hành động đầy ân cần và chu đáo. Cô bất ngờ trước sự quan tâm của hắn, đôi mắt mở to, rồi một chút thẹn thùng khiến cô im lặng không nói gì. Trong lòng cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa, khiến cô không thể giải thích nổi.
Khi tiết học bắt đầu, Dịch Dương cũng không tỏ ra lơ đãng như mọi khi. Hắn đã tìm ra một cách mới để bắt chuyện với cô: hỏi bài. Trong khi mọi người đều đang say sưa làm bài, Dịch Dương đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt có gì đó muốn nói nhưng lại thôi. Hắn im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng.
“Có câu nào không hiểu hả?” Bảo Châu, không thể chịu nổi sự im lặng của hắn, chủ động mở lời. Thấy cô chủ động, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Câu này có chút khó,” Dịch Dương đáp, rồi giật lấy tập của hắn từ tay cô.
Cô bắt đầu giải bài, miệng không ngừng giải thích những bước giải, còn Dịch Dương thì chăm chú nhìn cô. Một phần trong hắn say mê cách cô giảng bài, một phần khác thì không thể rời mắt khỏi cô, như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Cô giảng bài với một sự nhiệt huyết, một sự tập trung mà hắn chưa từng thấy. Cô không chỉ thông minh mà còn rất tận tâm trong việc giải thích cho hắn, khiến hắn không thể không cảm thấy ngưỡng mộ.
Tiết học kết thúc, và khác với mọi ngày, Dịch Dương không vội vã ra khỏi lớp. Hôm nay, hắn ngồi im tại chỗ, lấy ra một quyển sách tiếng Anh và bắt đầu học từ vựng. Thật ra, hắn muốn đi chơi lắm, nhưng mà không có sự đồng ý của cô thì hắn chẳng dám bước ra khỏi lớp. Dù chỉ là đứng dậy để đi vệ sinh, hắn cũng không dám mà không có sự đồng ý của cô. Hắn chỉ có thể ngồi đó, lấy sách tiếng anh ra học từ vựng mới thôi chớ sao, cang đảm để mở miệng ra xin cô đi chơi hắn còn không dám mà.
Trong khi Bảo Châu thu dọn đồ đạc, cô nhìn hắn một chút, rồi chợt nhận ra rằng hình như mọi thứ hôm nay đều khác biệt. Cô không còn cảm thấy sự lạnh nhạt như trước, mà thay vào đó là một sự gần gũi, thân mật mà cô không thể giải thích nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro