Chương 17
2024-12-27 23:50:19
Cả ngày hôm đó, Dịch Dương thực sự rất ngoan. À không, không chỉ là hôm đó mà từ đó về sau, hắn cứ thế ngoan ngoãn mỗi khi ở bên Bảo Châu. Dù là lúc học bài hay khi làm gì đó, hắn luôn vâng lời cô, chỉ vì một lý do duy nhất: cô chính là người khiến hắn không thể nào không nghe lời.
Bảo Châu đối với hắn thật đặc biệt. Những lời cô nói chẳng khác gì mệnh lệnh. Cô bảo đứng, hắn sẽ không dám ngồi. Cô bảo đi hướng Đông, hắn sẽ không dám đi hướng Tây. Bởi vì hắn biết, khi cô giận, cô sẽ không mắng, không chửi mà chỉ im lặng. Cái im lặng đáng sợ ấy khiến hắn không thể chịu nổi, bởi cô sẽ không thèm nói chuyện với hắn, cũng chẳng thèm để ý đến hắn nữa. Đó chính là hình phạt mà Dịch Dương không bao giờ muốn thấy lần nữa.
Những ngày này cứ trôi qua bình thường, chưa phải lúc thi cử nên Bảo Châu cũng không quá khắt khe với hắn. Tuy nhiên, mỗi tuần cô sẽ bắt hắn ở lại lớp phụ đạo ít nhất hai lần, không được đi chơi. Ban đầu, Dịch Dương tuân theo rất nghiêm túc, không dám phản kháng. Nhưng dần dần, hắn bắt đầu nhớ sân bóng, nhớ cảm giác tự do khi chơi bóng cùng đám ranh lớp A2. Hắn nhận ra mình thực sự không thể tiếp tục chịu đựng sự nghiêm túc, chăm chỉ này mãi. Vậy là hắn bày ra chiêu làm nũng.
Một buổi chiều, khi cô đang ngồi chấm bài ở bàn của Giai Kỳ, Dịch Dương lặng lẽ tiến đến từ đằng sau, giả vờ ngồi xuống cạnh cô, nhìn chằm chằm vào bài tập mà cô đang kiểm tra.
“Châu Châu ơi... có thể cho Dương đi chơi một hôm không?” Hắn nhăn mặt như đang tỏ vẻ đau khổ.
Bảo Châu không ngẩng lên, chỉ đáp một câu đơn giản: “Không được. Em đã nói là phải ở lại học mà.”
Nhưng Dịch Dương không bỏ cuộc, hắn tiếp tục làm nũng: “Dương biết rồi, nhưng chỉ một lần thôi. Lần này thôi đi mà, chỉ một trận bóng nữa thôi mà.”
Cô không trả lời, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua hắn. Dịch Dương nhận ra, cô đang có chút dao động, mà hắn thì rất rõ ràng, cô là đang mềm lòng với hắn. Nhưng hắn không thể lạm dụng chiêu này mãi được, nếu không thì... sẽ khiến cô không còn “mềm lòng” với hắn nữa mà chuyển sang mode lạnh lùng thì tiu.
“Được rồi, nhưng chỉ một lần thôi đấy,” cuối cùng, cô thở dài, buông bút xuống. “Đi nhanh đi, không thì trễ đấy.”
Dịch Dương mỉm cười, ánh mắt sáng lên như thể vừa tìm thấy kho báu. “Xíu nữa mua kem dưa lưới chuộc tội với em sau!” Hắn nói xong thì vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài không kịp nhìn lại.
Nhưng sau đó, không phải chỉ một lần. Hắn bắt đầu dùng chiêu này thường xuyên hơn, mỗi lần cần “được phép” đi chơi, hắn đều sẽ làm nũng. Và chẳng hiểu sao, lần nào cô cũng mềm lòng. Cũng không phải vì cô quá yêu chiều hắn, mà là vì hắn quá đáng yêu trong những lúc đó.
Một tối, khi Dịch Dương lại nhắn tin hỏi bài, Bảo Châu đang ngồi trên giường, mắt lim dim chuẩn bị ngủ. Bỗng điện thoại rung lên, một tin nhắn từ Dịch Dương.
“Châu, bài tập này em giúp anh một chút được không? Anh thật sự không hiểu câu 3 này.”
Bảo Châu nhìn vào tin nhắn, không khỏi mỉm cười, cô đã dần quen với cách hắn gọi cô là ‘em’ mặc dù hắn chỉ lớn hơn cô có 7 ngày thôi. Hắn thật sự rất biết cách làm phiền cô. Nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng mỗi lần hắn hỏi bài như vậy, thực ra là hắn muốn có một lý do để nhắn tin với cô.
“Không thể tự học sao? Câu 3 dễ mà, em chỉ giúp thêm chút thôi.”
“Thật ra... không phải không biết làm chỉ là có chút nhớ em rồi.” Hắn gửi một tin nhắn làm nũng, như thể không thể sống thiếu cô được.
Bảo Châu khẽ thở dài, đầu ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng, không hiểu sao lại cảm thấy lòng mình ấm áp lạ kỳ. Cô vẫn không trả lời ngay, chỉ gửi một hình cảm xúc cười rồi tiếp tục làm việc của mình.
“Đừng làm phiền em nữa, đi ngủ đi.” Cô nhắn lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui.
Mấy phút sau, Dịch Dương lại nhắn tiếp.
“Anh thật sự rất nhớ em, em biết không? Mỗi khi em không trả lời là anh lại thấy tuổi thân.” Đính kèm với icon ‘bảo bảo uỷ khuất’, ‘khóc’,’dỗ anh đi’
Bảo Châu cười nhẹ, đặt điện thoại xuống. Dịch Dương đúng là biết cách khiến cô mềm lòng. Cô không trả lời nữa, chỉ cười một mình rồi tiếp tục công việc. Cô biết, hắn đang nhớ mình, mà bản thân cô thì cũng chẳng thể phủ nhận được rằng mình cũng có chút nhớ hắn.
Bảo Châu đối với hắn thật đặc biệt. Những lời cô nói chẳng khác gì mệnh lệnh. Cô bảo đứng, hắn sẽ không dám ngồi. Cô bảo đi hướng Đông, hắn sẽ không dám đi hướng Tây. Bởi vì hắn biết, khi cô giận, cô sẽ không mắng, không chửi mà chỉ im lặng. Cái im lặng đáng sợ ấy khiến hắn không thể chịu nổi, bởi cô sẽ không thèm nói chuyện với hắn, cũng chẳng thèm để ý đến hắn nữa. Đó chính là hình phạt mà Dịch Dương không bao giờ muốn thấy lần nữa.
Những ngày này cứ trôi qua bình thường, chưa phải lúc thi cử nên Bảo Châu cũng không quá khắt khe với hắn. Tuy nhiên, mỗi tuần cô sẽ bắt hắn ở lại lớp phụ đạo ít nhất hai lần, không được đi chơi. Ban đầu, Dịch Dương tuân theo rất nghiêm túc, không dám phản kháng. Nhưng dần dần, hắn bắt đầu nhớ sân bóng, nhớ cảm giác tự do khi chơi bóng cùng đám ranh lớp A2. Hắn nhận ra mình thực sự không thể tiếp tục chịu đựng sự nghiêm túc, chăm chỉ này mãi. Vậy là hắn bày ra chiêu làm nũng.
Một buổi chiều, khi cô đang ngồi chấm bài ở bàn của Giai Kỳ, Dịch Dương lặng lẽ tiến đến từ đằng sau, giả vờ ngồi xuống cạnh cô, nhìn chằm chằm vào bài tập mà cô đang kiểm tra.
“Châu Châu ơi... có thể cho Dương đi chơi một hôm không?” Hắn nhăn mặt như đang tỏ vẻ đau khổ.
Bảo Châu không ngẩng lên, chỉ đáp một câu đơn giản: “Không được. Em đã nói là phải ở lại học mà.”
Nhưng Dịch Dương không bỏ cuộc, hắn tiếp tục làm nũng: “Dương biết rồi, nhưng chỉ một lần thôi. Lần này thôi đi mà, chỉ một trận bóng nữa thôi mà.”
Cô không trả lời, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua hắn. Dịch Dương nhận ra, cô đang có chút dao động, mà hắn thì rất rõ ràng, cô là đang mềm lòng với hắn. Nhưng hắn không thể lạm dụng chiêu này mãi được, nếu không thì... sẽ khiến cô không còn “mềm lòng” với hắn nữa mà chuyển sang mode lạnh lùng thì tiu.
“Được rồi, nhưng chỉ một lần thôi đấy,” cuối cùng, cô thở dài, buông bút xuống. “Đi nhanh đi, không thì trễ đấy.”
Dịch Dương mỉm cười, ánh mắt sáng lên như thể vừa tìm thấy kho báu. “Xíu nữa mua kem dưa lưới chuộc tội với em sau!” Hắn nói xong thì vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài không kịp nhìn lại.
Nhưng sau đó, không phải chỉ một lần. Hắn bắt đầu dùng chiêu này thường xuyên hơn, mỗi lần cần “được phép” đi chơi, hắn đều sẽ làm nũng. Và chẳng hiểu sao, lần nào cô cũng mềm lòng. Cũng không phải vì cô quá yêu chiều hắn, mà là vì hắn quá đáng yêu trong những lúc đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tối, khi Dịch Dương lại nhắn tin hỏi bài, Bảo Châu đang ngồi trên giường, mắt lim dim chuẩn bị ngủ. Bỗng điện thoại rung lên, một tin nhắn từ Dịch Dương.
“Châu, bài tập này em giúp anh một chút được không? Anh thật sự không hiểu câu 3 này.”
Bảo Châu nhìn vào tin nhắn, không khỏi mỉm cười, cô đã dần quen với cách hắn gọi cô là ‘em’ mặc dù hắn chỉ lớn hơn cô có 7 ngày thôi. Hắn thật sự rất biết cách làm phiền cô. Nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng mỗi lần hắn hỏi bài như vậy, thực ra là hắn muốn có một lý do để nhắn tin với cô.
“Không thể tự học sao? Câu 3 dễ mà, em chỉ giúp thêm chút thôi.”
“Thật ra... không phải không biết làm chỉ là có chút nhớ em rồi.” Hắn gửi một tin nhắn làm nũng, như thể không thể sống thiếu cô được.
Bảo Châu khẽ thở dài, đầu ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng, không hiểu sao lại cảm thấy lòng mình ấm áp lạ kỳ. Cô vẫn không trả lời ngay, chỉ gửi một hình cảm xúc cười rồi tiếp tục làm việc của mình.
“Đừng làm phiền em nữa, đi ngủ đi.” Cô nhắn lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui.
Mấy phút sau, Dịch Dương lại nhắn tiếp.
“Anh thật sự rất nhớ em, em biết không? Mỗi khi em không trả lời là anh lại thấy tuổi thân.” Đính kèm với icon ‘bảo bảo uỷ khuất’, ‘khóc’,’dỗ anh đi’
Bảo Châu cười nhẹ, đặt điện thoại xuống. Dịch Dương đúng là biết cách khiến cô mềm lòng. Cô không trả lời nữa, chỉ cười một mình rồi tiếp tục công việc. Cô biết, hắn đang nhớ mình, mà bản thân cô thì cũng chẳng thể phủ nhận được rằng mình cũng có chút nhớ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro