Là Cả Thanh Xuân Của Mộ Tổng

Chương 21

2024-12-27 23:50:19

Trường tan học, sân trường nhộn nhịp người ra kẻ vào, nhưng giữa cái ồn ào của học sinh túa ra như ong vỡ tổ, Dịch Dương vẫn đứng yên ở hành lang tầng hai, tầm mắt lặng lẽ hướng xuống khoảng sân đầy nắng. Giữa dòng người ấy, anh dễ dàng nhận ra một bóng dáng quen thuộc – Bảo Châu với chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, ôm một đống sách nặng trịch trong tay, lững thững bước đi với dáng vẻ thong dong đến lạ. Cô chẳng hề biết có một người đang dõi theo mình từ xa, cũng chẳng hay khóe miệng của ai đó đã bất giác cong lên mỗi khi cô đưa tay hất nhẹ mấy lọn tóc vương vào má.

Dịch Dương hạ tầm mắt, khẽ thở dài. Anh cũng không hiểu mình bị làm sao. Bảo Châu chưa bao giờ là kiểu người con gái anh thường để ý. Cô không dịu dàng như những cô gái khác, thậm chí còn khá "đanh đá" mỗi khi mở miệng. Anh còn nhớ rõ cái hôm cô đứng giữa lớp học, thẳng thừng chỉ vào anh và nói đầy vẻ khinh khỉnh: “Anh học ngu vậy?” Thế nhưng, chính sự thẳng thắn và thông minh của cô lại khiến anh không thể rời mắt, thậm chí có phần muốn "chọc ghẹo" để cô chú ý đến mình.

Nghĩ vậy, Dịch Dương quyết định lấy buổi học nhóm hôm nay làm cái cớ. Anh gọi với theo đám bạn vừa tan học, thoải mái buông lời:

“Ê, tao có hẹn học nhóm rồi. Không đi chơi với mấy đứa mày đâu”

Mấy đứa bạn ồ lên trêu chọc, đứa thì nhướng mày tò mò, đứa thì bĩu môi:

“Học nhóm? Mày mà cũng học á?”

“Định bám víu em gái nào giỏi giang chứ gì?”

Dịch Dương chỉ cười cười, không buồn đáp lại. Trong đầu anh lúc này chỉ còn hình ảnh của cô gái đang ôm sách đi khuất khỏi sân trường.

Thư viện vào buổi chiều tan học luôn là nơi yên tĩnh nhất. Những dãy bàn dài xếp ngay ngắn, ánh đèn vàng dịu tỏa xuống từng góc phòng khiến không gian trở nên ấm áp và có phần thân thuộc. Bảo Châu đã ngồi đó từ lúc nào, chăm chú vào cuốn sách toán mở rộng trước mặt, đôi mày khẽ nhíu lại khi gặp bài toán khó. Tiếng bước chân khe khẽ vang lên từ phía xa, rồi chiếc ghế bên cạnh cô bị kéo ra, Dịch Dương đặt cặp xuống bàn, thản nhiên ngồi xuống như thế anh đã quen với chỗ ngồi này từ lâu.

“Anh làm gì ở đây?” Bảo Châu không buồn ngẩng đầu lên, giọng nói có chút lạnh nhạt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Học nhóm với em chứ làm gì.” Dịch Dương nhún vai, tỏ vẻ vô tội.

“Lúc nào em đồng ý học nhóm với anh?” Bảo Châu gấp sách lại, quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Thì anh tự đồng ý thay em rồi. Anh biết em học giỏi nhất lớp mà, phải học theo người giỏi mới tiến bộ chứ.” Nói xong, Dịch Dương cười tươi rói, như thể anh vừa nói một điều gì đó vô cùng hiển nhiên.

Bảo Châu nhìn anh, đôi môi khẽ mím lại như cố nén một nụ cười. Cô hiểu rõ cái trò này của anh – lười học nhưng lại thích tìm cớ lân la người khác. Cuối cùng, cô vẫn mở sách ra, giọng điệu có chút bất lực:

“Được rồi. Anh ngồi im đó và làm bài đi, em chỉ một lần thôi đấy.”

“Rõ, cô giáo!” Dịch Dương đưa tay lên trán, nghiêm túc đáp, rồi lật mở cuốn sách toán trước mặt mình.

Thời gian chầm chậm trôi qua, tiếng bút viết sột soạt trên giấy hòa cùng tiếng thở nhè nhẹ của hai người, tạo nên một không gian yên bình lạ thường. Dịch Dương cố gắng làm bài nhưng chỉ được vài phút, anh lại ngẩng đầu nhìn sang Bảo Châu. Cô đang nghiêng người viết những dòng chữ gọn gàng vào cuốn vở, ánh đèn chiếu lên gương mặt nghiêm túc của cô, làm nổi bật gò má trắng hồng tự nhiên và hàng mi cong khẽ rung mỗi khi cô chớp mắt. Dịch Dương chợt cảm thấy tim mình đập nhanh một nhịp, có chút ngượng ngùng vội cúi xuống tiếp tục viết nguệch ngoạc vào bài tập.

“Nhìn gì đấy?” Bảo Châu đột nhiên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của anh còn chưa kịp thu lại.

Dịch Dương giật mình nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh, khóe môi nhếch lên thành nụ cười trêu chọc:

“Thì nhìn em làm bài thôi. Anh học hỏi phong thái của người giỏi”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bớt tào lao đi. Làm bài xong rồi thì đưa em xem.

Cô vừa nói vừa giật lấy cuốn vở của anh, nhìn vào những con số xiêu vẹo đến đáng thương. Không nhịn được, Bảo Châu bật cười thành tiếng: “Anh học kiểu gì mà sai hết cả vậy?”

Dịch Dương gãi đầu, giả vờ làm ra vẻ đáng thương: “Thế mới cần em chỉ cho. Cô giáo của anh không thương học trò chút nào à?”

Bảo Châu lườm anh một cái, nhưng vẫn nhẫn nại giảng lại từng bước một. Cô nghiêng người, ngón tay trắng trẻo chỉ vào từng dòng chữ, kiên nhẫn giải thích từng chút một. Còn Dịch Dương, anh chẳng biết mình có học được gì không, chỉ biết trái tim mình cứ đập thình thịch mỗi khi cô lại nghiêng người sát gần hơn. Mùi hương nhài nhè nhẹ từ mái tóc cô khiến anh như mất kiểm soát, ánh mắt cứ thế dán chặt vào gương mặt nghiêm túc của cô.

Khi buổi học kết thúc, mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả màu cam rực rỡ, phủ xuống thư viện một lớp ánh sáng ấm áp. Bảo Châu đóng sách lại, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng xong. Anh còn gì không hiểu nữa không?”

“Còn một điều.” Dịch Dương đột ngột nói, ánh mắt nhìn cô đầy nghiêm túc.

“GÌ?”

“Bao giờ em mời anh trà sữa?”

Bảo Châu bất ngờ rồi bật cười thành tiếng. Cô đứng dậy, khoác cặp lên vai, quay đầu nhìn anh đầy thách thức: “Mơ đi.”

Nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi thư viện, Dịch Dương khẽ cười. Cảm giác ấm áp kỳ lạ này là gì, anh cũng không rõ. Chỉ biết rằng, anh muốn thời gian dừng lại mãi ở khoảnh khắc này, khi anh và cô cùng nhau ngồi chung một bàn học, cùng nhau chia sẻ những buổi chiều đầy nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Là Cả Thanh Xuân Của Mộ Tổng

Số ký tự: 0