Là Cả Thanh Xuân Của Mộ Tổng

Chương 22

2024-12-27 23:50:19

Chiều tan học, nắng đổ vàng xuống con đường nhỏ trải đầy lá khô. Bảo Châu đeo chiếc ba lô cồng kềnh trên lưng, đôi mắt sáng ngời quay sang nhìn Dịch Dương đang lững thững bước đi bên cạnh.

“Này, đi ăn không?” Cô cất giọng đầy hứng khởi, như thể vừa nghĩ ra ý tưởng tuyệt vời nhất trần đời.

Dịch Dương liếc nhìn cô, nhướng mày: “Hôm nay không về nhà ôn bài à, một sách?”

“Ôn làm gì nữa, đầu em sắp nổ tung với đống bài thi rồi đây này!” Cô nhăn nhó, làm động tác ôm đầu đầy khổ sở. “Đi ăn vặt chút cho thông minh lại, nay em bảo ba là có lớp phụ đạo để trốn ra đây nè”

Dịch Dương không nhịn được, bật cười thành tiếng. “Lại định lôi kéo anh đi ăn à?"

“Anh không đi thì thôi, tự em đi một mình cũng được.” Cô bĩu môi, làm bộ quay người bước đi.

“Thôi thôi, đùa tí mà làm gì căng. Đi ăn thì đi.” Anh cười nhẹ, nhún vai chấp nhận.

Khu phố nhỏ nằm cách trường học không xa, nhưng lại chứa đựng cả thiên đường ăn vặt mà Bảo Châu thuộc lòng từng ngõ ngách. Vừa bước vào, hương thơm của bánh tráng nướng, mùi xiên que chiên giòn và cả vị chua ngọt của các món xoài dầm khiến người ta không thể không động lòng.

“Bánh tráng nướng trước nha.” Bảo Châu reo lên như một đứa trẻ, nhanh chóng kéo Dịch Dương dừng lại trước một chiếc xe đẩy nhỏ. “Cô cho con hai cái nhiều hành với ớt vừa vừa nhé!”

Dịch Dương đứng phía sau, khoanh tay nhìn cô thao thao bất tuyệt với cô bán hàng, ánh mắt tràn đầy bất lực. “Em có cần nhiệt tình như vậy không? Đồ ăn thôi mà.”

“Anh không hiểu gì cả!” Cô quay phắt lại, trừng mắt với anh. “Đồ ăn vặt là cả

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


một nghệ thuật. Muốn ăn ngon thì phải biết chọn chỗ, biết cách gọi món. Anh cứ chờ đấy mà học hỏi.”

Anh nhún vai, cười nhẹ: “Được rồi, thưa Lãnh tiểu thư, đúng là con thỏ lắm chuyện.”

Bảo Châu hả hê nhận hai chiếc bánh tráng nóng hổi rồi đưa một cái cho anh. “Này, ăn thử đi. Bảo đảm ngon.”

Dịch Dương đón lấy chiếc bánh, còn nóng đến mức phải thổi phù phù mới dám cắn một miếng. Vị giòn tan hòa cùng trứng béo ngậy và mỡ hành thơm lừng khiến anh bất giác gật gù. “Cũng được đấy.”

“Đã bảo rồi mà!” Cô khoanh tay, vẻ mặt đầy đắc ý.

Họ tiếp tục đi dọc con phố, ghé thêm vài hàng quán lề đường. Bảo Châu kéo Dịch Dương thử từ xoài dầm chua ngọt đến vài xiên cá viên chiên nóng giòn. Cô tỏ ra thích thú như thể đây là chuyến đi chơi tuyệt vời nhất, trong khi Dịch Dương chỉ lặng lẽ đi theo, thỉnh thoảng trêu chọc cô vài câu.

“Anh nhìn kìa! Quán ốc len xào dừa kìa!” Bảo Châu bất ngờ reo lên, chỉ tay về phía một quán nhỏ đông đúc.

“Lại ăn nữa à? Em tính hôm nay nhét bao nhiêu đồ vào bụng thế?”

“Không ăn thì về nhà học bài nhé?” Cô quay lại nhướng mày, nụ cười đầy thách thức.

“Thôi thôi, đi thì đi.” Anh bất lực đưa tay lên đầu hàng, nhưng khóe môi vẫn mang theo ý cười.

Gió chiều mát rượi thổi qua khu công viên gần đó. Dịch Dương và Bảo Châu ngồi trên băng ghế gỗ cũ, mỗi người cầm một ly trà tắc mát lạnh trên tay. Không gian yên bình, chỉ còn tiếng lá xào xạc và vài tiếng cười nói văng vẳng của những người xung quanh.

Dịch Dương dựa lưng ra sau, khẽ liếc nhìn cô gái ngồi cạnh mình. Bảo Châu đang cúi đầu khuấy ly trà, đôi mắt dõi theo những lát tắc nổi lềnh bềnh bên trong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bảo Châu.” Anh gọi khẽ.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn anh. “Sao?”

“Lúc nào em cũng vui vẻ như thế à?” Anh hỏi, giọng mang theo chút tò mò.

Bảo Châu hơi khựng lại, rồi bật cười thành tiếng: “Anh thấy em có gì mà vui vė?"

“Thì... lúc nào cũng lạc quan, hay cười.” Anh nghiêng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn cô.

“Chắc tại... em không muốn nghĩ nhiều thôi.” Cô trả lời bâng quơ, rồi lập tức chuyển chủ đề bằng cách cười nhạt. “Với lại, đi ăn với anh cũng đâu có buồn nổi. Anh lúc nào cũng ngơ ngơ như vậy, nhìn đã thấy buồn cười rồi.”

Dịch Dương nhướng mày, tỏ vẻ không hài lòng. “Này, em nói ai ngơ đấy?”

“Thì anh chứ ai!” Cô le lưỡi, cười tinh nghịch.

Anh đưa tay định cốc nhẹ lên đầu cô, nhưng cô nhanh chóng né tránh, đứng bật dậy rồi chạy đi phía trước. “Chậm như rùa thế kia thì không đánh được em đâu!”

Dịch Dương bật cười, đứng dậy đuổi theo cô. Dưới ánh chiều tà, bóng hai người trẻ tuổi in dài trên con đường nhỏ đầy lá. Tiếng cười của họ vang lên trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng cơn gió nhẹ đầu thu.

Lúc ấy, Dịch Dương bỗng nhận ra... ở cạnh cô, cuộc sống của anh dường như cũng trở nên đầy màu sắc hơn. Trái tim anh khẽ rung lên một nhịp, như thể đã tìm thấy một điều gì đó đặc biệt mà trước đây anh chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Là Cả Thanh Xuân Của Mộ Tổng

Số ký tự: 0