Chương 23
2024-12-27 23:50:19
Ngày hôm đó, không khí trong lớp nhộn nhịp hẳn lên khi cô giáo bước vào với nụ cười tươi tắn. Cả lớp lặng đi, chờ đợi thông báo quan trọng.
"Các em, cuối tuần này, trường sẽ tổ chức một chuyến cắm trại hai ngày một đêm ở khu du lịch sinh thái. Đây là dịp để các em thư giãn và gắn kết với nhau trước kỳ thi sắp tới."
Cả lớp đồng loạt reo lên, tiếng bàn tán vang dội khắp phòng. Bảo Châu ngồi bên cửa sổ, hai mắt sáng rỡ đầy phấn khích. Cô quay sang Dịch Dương, người đang chống cằm nhìn ra ngoài như chẳng mấy bận tâm.
"Dương không đi thật hả?" Cô nghiêng đầu hỏi, giọng có chút tiếc nuối.
Dịch Dương hờ hững đáp, không buồn quay đầu: "Không hứng thú."
Bảo Châu năn nỉ, giọng mềm như kẹo: "Đi đi mà, coi như thư giãn sau mấy ngày học căng thăng. Với lại... em muốn có người cùng dựng lều nữa."
Anh khẽ nhíu mày, quay sang nhìn cô, môi nhếch nhẹ một nụ cười đầy ý tứ: "Thế là em năn nỉ anh vì sợ mình không biết dựng lều à?"
Bảo Châu bĩu môi, chống chế: "Ai cần anh đâu! Chẳng qua anh không đi thì... có hơi tiếc một chút nhưng mà không sao em đi tìm bạn nam khác giúp vậy."
"Thỏ con, em dám! Được rồi." Dịch Dương hạ giọng, nhún vai. "Đi thì đi."
Sáng hôm sau, trời còn mờ sương, Bảo Châu đang cuộn tròn trong chăn thì điện thoại bất ngờ réo vang. Cô gạt tay tìm điện thoại trong cơn buồn ngủ, nhấn nghe mà chẳng nhìn màn hình.
"Dậy đi, sắp trễ rồi đấy." Giọng trầm trầm quen thuộc của Dịch Dương vang lên khiến cô tỉnh ngủ hẳn.
"Anh gọi làm gì thế?"
"Xuống đây. Anh đợi trước cổng nhà rồi."
Cô ngồi bật dậy, hốt hoảng nhìn đồng hồ rồi vội vàng thay đồ, chạy vội xuống. Ở ngoài cổng, Dịch Dương khoanh tay tựa vào xe đạp, bên cạnh là một túi đồ ăn và hai cốc sô cô la nóng.
"Nè, ăn đi, từ từ thôi vẫn còn sớm. Nhớ ăn ngoan không thì lên xe em lại kêu đói." Anh đưa túi bánh bao nóng hổi và cốc nước cho cô, giọng điệu như ra lệnh.
Bảo Châu đón lấy, đôi mắt tròn xoe đầy bất ngờ. "Sao tự nhiên lại tốt bụng thế?"
Dịch Dương nhếch môi, quay mặt đi: "Đừng có nghĩ nhiều. Anh không muốn nghe tiếng than thở của em suốt đường đi."
Bảo Châu khúc khích cười, lén nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.
Đến điểm tập trung, chiếc xe lớn đã đậu sẵn. Không khí nhộn nhịp, ai cũng tay xách nách mang đủ thứ đồ đạc.
Bảo Châu vừa lên xe đã khựng lại khi thấy Giai Kỳ vầy tay gọi cô.
"Châu ơi, ngồi với mình nhé!" Giai Kỳ cười tươi, nhưng đôi mắt lại liếc nhanh về phía Dịch Dương.
Bảo Châu lưỡng lự chưa kịp trả lời thì Á Hiên bước lên chắn trước Giai Kỳ rồi kèo cô vào lòng, hờ hững nói: "Xin lỗi,
hôm nay Kỳ Kỳ phải ngồi với tôi."
Giai Kỳ bĩu môi, không hài lòng, nhưng cũng đành hậm hực ngoan ngoãn ngồi cạnh Á Hiên, à mà nói đúng hơn là ngồi vào lòng của cậu. Dịch Dương nhẹ nhàng kéo Bảo Châu ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.
"May nhờ Á Hiên cứu mạng đấy, chứ nhỏ Kỳ Kỳ mà nhất quyết đòi ngồi cùng thì em cũng chịu," Bảo Châu thì thầm, cười trộm.
"Im lặng mà ngủ đi, kẻo say xe bây giờ." Anh đưa cho cô chiếc gối cổ mang theo từ bao giờ.
Trên đường đi, xe chạy êm ả, nhưng Bảo Châu chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ gục trên vai Dịch Dương. Anh khẽ liếc nhìn cô, khóe môi nhếch nhẹ rồi lấy áo khoác bọc lấy cô.
Đến nơi, các nhóm học sinh bắt đầu dựng lều. Bảo Châu loay hoay mãi vẫn không thể cắm được cọc lều vào đúng vị trí.
"Làm gì mà lâu thế hả thỏ con?" Dịch Dương bước đến, giật lấy cọc lều trên tay cô.
"Anh làm thử đi." Cô bĩu môi, chống nạnh.
Dịch Dương chẳng nói gì, thành thạo dựng lều trong vòng mười phút, khiến Bảo Châu tròn mắt ngạc nhiên. "Anh học ở đâu thế?"
"Từ hồi đi cắm trại với ba." Anh nhún vai, rồi nhìn cô, nhướn mày: "Lần này em nợ anh đấy nhé."
Bảo Châu cười tươi, hai tay chắp lại như nịnh bợ: "Biết rồi, biết rồi! Anh giỏi nhất!"
Ngày hôm đó trôi qua với đủ trò chơi tập thể: kéo co, nhảy bao bố, và cả những cuộc thi nấu ăn nho nhỏ giữa các nhóm. Dịch Dương và Bảo Châu phối hợp nhịp nhàng, bất ngờ giành chiến thắng trong phần thi dựng lều đẹp nhất và nhanh nhất.
"Anh giỏi thế, không làm người mẫu dựng lều thì phí." Bảo Châu trêu, còn anh chỉ nhếch môi đáp: "Không giỏi bằng em."
Chiều muộn, bầu trời chuyển sắc hồng cam rực rỡ. Cả nhóm đốt lửa trại, vây quanh đống lửa vừa hát vừa nhảy múa.
Khi ánh trăng đã lên cao, trò chơi Truth or Dare bắt đầu. Lúc đến lượt Dịch Dương, câu hỏi định mệnh vang lên:
"Dịch Dương, trong lớp anh thích ai nhất?"
Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt Bảo Châu, giọng nói rõ ràng và chậm rãi:
"Anh thích em."
Cả vòng tròn như đóng băng. Bảo Châu đỏ bừng mặt, đứng bật dậy rồi chạy thẳng về phía lều.
Đêm khuya, bên bờ suối, Dịch Dương ngồi một mình, lặng nhìn bóng trăng. Anh thở dài, lẩm bẩm: "Chắc là hù con thỏ nhỏ chạy mất rồi."
Bất ngờ, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Anh giật mình quay lại, thấy Bảo Châu đứng đó, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng.
"Em cũng thích anh."
Câu nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến tim Dịch Dương đập mạnh đến mức tưởng chừng như có thể nghe thấy.
Từ xa, Giai Kỳ và Á Hiên nhìn hai người họ, Giai Kỳ cau mày tức tối.
"Chuyện này... là sao?"
Á Hiên khẽ cười, lắc đầu: "Chuyện tình trong sáng ấy mà.
"Các em, cuối tuần này, trường sẽ tổ chức một chuyến cắm trại hai ngày một đêm ở khu du lịch sinh thái. Đây là dịp để các em thư giãn và gắn kết với nhau trước kỳ thi sắp tới."
Cả lớp đồng loạt reo lên, tiếng bàn tán vang dội khắp phòng. Bảo Châu ngồi bên cửa sổ, hai mắt sáng rỡ đầy phấn khích. Cô quay sang Dịch Dương, người đang chống cằm nhìn ra ngoài như chẳng mấy bận tâm.
"Dương không đi thật hả?" Cô nghiêng đầu hỏi, giọng có chút tiếc nuối.
Dịch Dương hờ hững đáp, không buồn quay đầu: "Không hứng thú."
Bảo Châu năn nỉ, giọng mềm như kẹo: "Đi đi mà, coi như thư giãn sau mấy ngày học căng thăng. Với lại... em muốn có người cùng dựng lều nữa."
Anh khẽ nhíu mày, quay sang nhìn cô, môi nhếch nhẹ một nụ cười đầy ý tứ: "Thế là em năn nỉ anh vì sợ mình không biết dựng lều à?"
Bảo Châu bĩu môi, chống chế: "Ai cần anh đâu! Chẳng qua anh không đi thì... có hơi tiếc một chút nhưng mà không sao em đi tìm bạn nam khác giúp vậy."
"Thỏ con, em dám! Được rồi." Dịch Dương hạ giọng, nhún vai. "Đi thì đi."
Sáng hôm sau, trời còn mờ sương, Bảo Châu đang cuộn tròn trong chăn thì điện thoại bất ngờ réo vang. Cô gạt tay tìm điện thoại trong cơn buồn ngủ, nhấn nghe mà chẳng nhìn màn hình.
"Dậy đi, sắp trễ rồi đấy." Giọng trầm trầm quen thuộc của Dịch Dương vang lên khiến cô tỉnh ngủ hẳn.
"Anh gọi làm gì thế?"
"Xuống đây. Anh đợi trước cổng nhà rồi."
Cô ngồi bật dậy, hốt hoảng nhìn đồng hồ rồi vội vàng thay đồ, chạy vội xuống. Ở ngoài cổng, Dịch Dương khoanh tay tựa vào xe đạp, bên cạnh là một túi đồ ăn và hai cốc sô cô la nóng.
"Nè, ăn đi, từ từ thôi vẫn còn sớm. Nhớ ăn ngoan không thì lên xe em lại kêu đói." Anh đưa túi bánh bao nóng hổi và cốc nước cho cô, giọng điệu như ra lệnh.
Bảo Châu đón lấy, đôi mắt tròn xoe đầy bất ngờ. "Sao tự nhiên lại tốt bụng thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Dương nhếch môi, quay mặt đi: "Đừng có nghĩ nhiều. Anh không muốn nghe tiếng than thở của em suốt đường đi."
Bảo Châu khúc khích cười, lén nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.
Đến điểm tập trung, chiếc xe lớn đã đậu sẵn. Không khí nhộn nhịp, ai cũng tay xách nách mang đủ thứ đồ đạc.
Bảo Châu vừa lên xe đã khựng lại khi thấy Giai Kỳ vầy tay gọi cô.
"Châu ơi, ngồi với mình nhé!" Giai Kỳ cười tươi, nhưng đôi mắt lại liếc nhanh về phía Dịch Dương.
Bảo Châu lưỡng lự chưa kịp trả lời thì Á Hiên bước lên chắn trước Giai Kỳ rồi kèo cô vào lòng, hờ hững nói: "Xin lỗi,
hôm nay Kỳ Kỳ phải ngồi với tôi."
Giai Kỳ bĩu môi, không hài lòng, nhưng cũng đành hậm hực ngoan ngoãn ngồi cạnh Á Hiên, à mà nói đúng hơn là ngồi vào lòng của cậu. Dịch Dương nhẹ nhàng kéo Bảo Châu ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.
"May nhờ Á Hiên cứu mạng đấy, chứ nhỏ Kỳ Kỳ mà nhất quyết đòi ngồi cùng thì em cũng chịu," Bảo Châu thì thầm, cười trộm.
"Im lặng mà ngủ đi, kẻo say xe bây giờ." Anh đưa cho cô chiếc gối cổ mang theo từ bao giờ.
Trên đường đi, xe chạy êm ả, nhưng Bảo Châu chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ gục trên vai Dịch Dương. Anh khẽ liếc nhìn cô, khóe môi nhếch nhẹ rồi lấy áo khoác bọc lấy cô.
Đến nơi, các nhóm học sinh bắt đầu dựng lều. Bảo Châu loay hoay mãi vẫn không thể cắm được cọc lều vào đúng vị trí.
"Làm gì mà lâu thế hả thỏ con?" Dịch Dương bước đến, giật lấy cọc lều trên tay cô.
"Anh làm thử đi." Cô bĩu môi, chống nạnh.
Dịch Dương chẳng nói gì, thành thạo dựng lều trong vòng mười phút, khiến Bảo Châu tròn mắt ngạc nhiên. "Anh học ở đâu thế?"
"Từ hồi đi cắm trại với ba." Anh nhún vai, rồi nhìn cô, nhướn mày: "Lần này em nợ anh đấy nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo Châu cười tươi, hai tay chắp lại như nịnh bợ: "Biết rồi, biết rồi! Anh giỏi nhất!"
Ngày hôm đó trôi qua với đủ trò chơi tập thể: kéo co, nhảy bao bố, và cả những cuộc thi nấu ăn nho nhỏ giữa các nhóm. Dịch Dương và Bảo Châu phối hợp nhịp nhàng, bất ngờ giành chiến thắng trong phần thi dựng lều đẹp nhất và nhanh nhất.
"Anh giỏi thế, không làm người mẫu dựng lều thì phí." Bảo Châu trêu, còn anh chỉ nhếch môi đáp: "Không giỏi bằng em."
Chiều muộn, bầu trời chuyển sắc hồng cam rực rỡ. Cả nhóm đốt lửa trại, vây quanh đống lửa vừa hát vừa nhảy múa.
Khi ánh trăng đã lên cao, trò chơi Truth or Dare bắt đầu. Lúc đến lượt Dịch Dương, câu hỏi định mệnh vang lên:
"Dịch Dương, trong lớp anh thích ai nhất?"
Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt Bảo Châu, giọng nói rõ ràng và chậm rãi:
"Anh thích em."
Cả vòng tròn như đóng băng. Bảo Châu đỏ bừng mặt, đứng bật dậy rồi chạy thẳng về phía lều.
Đêm khuya, bên bờ suối, Dịch Dương ngồi một mình, lặng nhìn bóng trăng. Anh thở dài, lẩm bẩm: "Chắc là hù con thỏ nhỏ chạy mất rồi."
Bất ngờ, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Anh giật mình quay lại, thấy Bảo Châu đứng đó, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng.
"Em cũng thích anh."
Câu nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến tim Dịch Dương đập mạnh đến mức tưởng chừng như có thể nghe thấy.
Từ xa, Giai Kỳ và Á Hiên nhìn hai người họ, Giai Kỳ cau mày tức tối.
"Chuyện này... là sao?"
Á Hiên khẽ cười, lắc đầu: "Chuyện tình trong sáng ấy mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro