Trở Lại
2024-12-27 23:50:19
"Thật thoải mái, cuối cùng cũng được đến trường rồi, nhớ mấy cô trong căn tin muốn xỉu luôn."
Vậy là một tuần dưỡng thương ở nhà nhàm chán của cô cuối cùng đã kết thúc, trong lúc tịnh dưỡng ở nhà thì Giai Kỳ vẫn thường xuyên qua tám chuyện với cô lần nào cũng sẵn tiện mang vài quyển vở lên để cô kiểm tra tiến độ chép bài của Mộ Dịch Dương ra sao.
Nhưng quả thật cô phải công nhận, hắn rất chú tâm khi chép bài cho cô, chỉ cần nhìn sơ qua nét chữ một chút là có thể thấy người viết đã phải cẩn thận, tỉ mỉ trong từng nét bút như thế nào. Hắn còn cẩn thận viết lại những từ ghi chú nhỏ rồi dán tên tập để giúp cô hiểu bài nhanh hơn, điều đó khiến tâm tình cô dù không tình nguyện ở nhà cho lắm nhưng cũng nguôi ngoai mà vui vẻ lên hẳn.
Vừa đến cửa lớp thì cô thấy một hình bóng của một nam sinh thân thuộc đang chăm chú lau bảng mà quay lưng về phía cô, người làm cô chán nản đến muốn từ bỏ không thèm quan tâm đến hắn nữa nhưng giờ đột nhiên mọi chuyện lại thay đổi một cách nhanh chóng khiến cô không khỏi có chút bất ngờ.
Cô chợt bừng tĩnh trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình rồi nhẹ nhàng bước vào lớp mà ngọt ngào cất tiếng chào: "Xin chào mọi người, Bảo Châu đã trở lại rồi đây."
Vừa nghe thấy giọng nói mềm mại có phần nũng nịu của cô vang lên ngoài cửa, cánh tay đang lau bảng của anh bỗng đông cứng lại, đầu óc có chút hốt hoảng nhưng cũng dần trở nên bình tĩnh mà chầm chậm quay mặt về phía cô.
Dưới ánh nắng của mặt trời vào sáng sớm rọi vào khiến cho hình ảnh của cô trước mặt anh lúc này càng trở nên sáng chói và yêu kiều đếm mức rung động lòng người. Nhìn thấy khuôn mặt hồng hào phúng phính hai bên má khác xa so với dáng vẻ yếu ớt, mặt trắng bệt thiếu huyết sắc lúc đó khiến hắn an tâm phần nào.
Từ lúc nhìn thấy cô được đưa đi bằng xe cấp cứu, trong lòng lúc nào cũng không khỏi lo lắng và tự trách đôi khi nó còn xen lẫn với một chút sợ hãi, hắn sợ cô thật sự sẽ gặp chuyện không may chỉ vì một hành động lỗ mãng vô ý đó của mình.
Hắn mang tâm trạng phiền muôn đó mãi cho đến khi nhận được tin báo bình an của cô từ Giai Kỳ, vừa nghe tin Giai Kỳ nói cô đã không sao thì lòng hắn như vơi đi bớt không ít nỗi lo âu.
Cho đến hôm nay khi nhìn thấy cô khỏe mạnh, tươi cười đứng trước mặt trong lòng hắn quả thật là nhẹ nhỏm đi hẳn.
Thấy cô đã an vị chỗ ngồi thì hắn cũng chầm chầm bước xuống bục giảng về chỗ ngồi ngay ngắn cạnh cô. Còn mãi băn khoan với ý muốn mở lời hỏi thăm cô nhưng lại ngại không dám nói thì đột nhiên.
"Tặng cho ông nè, cảm ơn nhiều vì chép bài giúp tui nhé." Cô chầm chậm mở lời với giọng điệu vô cùng dịu dàng, trên tay còn cầm một hộp bánh quy hạt cà phê cô mới làm hôm qua đưa qua cho hắn.
Ban đầu còn chưa kịp load vì hắn thật sự không thể đoán trước được cô sẽ có phản ứng thế này với người đã làm cô bị thương thế này, một lát khi kịp hiểu mọi thứ đang diễn ra hắn liền bật cười vì sự đơn thuần, ngây ngô này của cô. Hắn khiến cô bị thương đến mức nhập viện nhưng cô không những không oán trách, không kể tội hắn với người khác lại còn dành tâm tư của mình ra để làm bánh quy tặng cho hắn.
Quả thực ban đầu hắn tình nguyện chép bài cho cô cũng chỉ để thỏa mãn sự tự trách và hối hận trong lòng nhưng cô gái ngốc này lại biết ơn vì điều đó còn bỏ ra công sức làm bánh quy để cảm ơn hắn. Sự đáng yêu này của cô quả thực khiến hắn không khỏi ngạc nhiên đến bật cười một phen.
"Nè cười gì chứ, bộ nhìn tui mắc cười lắm sao." Thấy hắn đột nhiên bật cười khiến cô không khỏi cảm thấy ngượng ngùng một phen mà bĩu mỗi lên tiếng.
Thấy cô bạn nhỏ trước mặt có vẻ hiểu sai ý của mình hắn cũng ngưng cười mà cất giọng trầm ấm có chút giống đang dỗ dành trẻ con: "Tui không có ý đó chỉ là lớp phó Châu có chút đáng yêu nên không kìm được mà bật cười."
"Mà bà không giận tui hả? Sao lại còn tặng quà cho tui."
"Giận gì chứ, giận cũng có hết đau đâu mà giận."
Nghe đến đây hắn vô thức vươn tay chạm vào miếng băng gạc trắng nổi bật ở một góc trên trán của cô.
"Đau sao, vẫn cảm thấy đau à." Hắn dịu dàng lên tiếng hỏi han nhưng trong giọng điệu có đôi phần gấp gáp, lo lắng.
Dù có đôi chút bất ngờ vì tone giọng có chút khác thường đó của hắn nhưng cô vẫn lịch sự đáp lời: "Cũng không đau gì mấy, bác sĩ bảo sẽ chỉ để lại một vết sẹo nhỏ mà thôi hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sức khỏe."
'Chỉ một vết sẹo nhỏ mà thôi' cho dù là vậy nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra điều đó tim hắn cũng vô thức co thắt dữ dội truyền đến cảm giác hối hận khó tả.
Sau sự việc đó lớp 6A1 đã được chứng kiến một Mộ Dịch Dương hoàn toàn khác, một Mộ Dịch Dương lạnh lùng ăn chơi bỏ bê học hành trước kia đã không thấy đâu mà chỉ còn lại một chú cún con lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời lớp phó Bảo Châu răm rắp.
Cô bảo hắn đi hướng đông hắn chắc chắn không dám đi hướng tây, cô bảo hắn đứng hắn sẽ không bao giờ dám ngồi. Mà khổ nổi là sau khi chỉnh sửa được hành vi bốc đồng có phần tùy hứng trước đó của hắn, cô lại quay sang bắt đầu cải thiện điểm số cũng như tình trạng học tập của hắn. Nói chung là hắn còn phải chịu khổ dài dài, đúng là vì một lần lỡ dại mà bị con nhóc đáng yêu đó chỉnh đến nhừ người.
Vậy là một tuần dưỡng thương ở nhà nhàm chán của cô cuối cùng đã kết thúc, trong lúc tịnh dưỡng ở nhà thì Giai Kỳ vẫn thường xuyên qua tám chuyện với cô lần nào cũng sẵn tiện mang vài quyển vở lên để cô kiểm tra tiến độ chép bài của Mộ Dịch Dương ra sao.
Nhưng quả thật cô phải công nhận, hắn rất chú tâm khi chép bài cho cô, chỉ cần nhìn sơ qua nét chữ một chút là có thể thấy người viết đã phải cẩn thận, tỉ mỉ trong từng nét bút như thế nào. Hắn còn cẩn thận viết lại những từ ghi chú nhỏ rồi dán tên tập để giúp cô hiểu bài nhanh hơn, điều đó khiến tâm tình cô dù không tình nguyện ở nhà cho lắm nhưng cũng nguôi ngoai mà vui vẻ lên hẳn.
Vừa đến cửa lớp thì cô thấy một hình bóng của một nam sinh thân thuộc đang chăm chú lau bảng mà quay lưng về phía cô, người làm cô chán nản đến muốn từ bỏ không thèm quan tâm đến hắn nữa nhưng giờ đột nhiên mọi chuyện lại thay đổi một cách nhanh chóng khiến cô không khỏi có chút bất ngờ.
Cô chợt bừng tĩnh trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình rồi nhẹ nhàng bước vào lớp mà ngọt ngào cất tiếng chào: "Xin chào mọi người, Bảo Châu đã trở lại rồi đây."
Vừa nghe thấy giọng nói mềm mại có phần nũng nịu của cô vang lên ngoài cửa, cánh tay đang lau bảng của anh bỗng đông cứng lại, đầu óc có chút hốt hoảng nhưng cũng dần trở nên bình tĩnh mà chầm chậm quay mặt về phía cô.
Dưới ánh nắng của mặt trời vào sáng sớm rọi vào khiến cho hình ảnh của cô trước mặt anh lúc này càng trở nên sáng chói và yêu kiều đếm mức rung động lòng người. Nhìn thấy khuôn mặt hồng hào phúng phính hai bên má khác xa so với dáng vẻ yếu ớt, mặt trắng bệt thiếu huyết sắc lúc đó khiến hắn an tâm phần nào.
Từ lúc nhìn thấy cô được đưa đi bằng xe cấp cứu, trong lòng lúc nào cũng không khỏi lo lắng và tự trách đôi khi nó còn xen lẫn với một chút sợ hãi, hắn sợ cô thật sự sẽ gặp chuyện không may chỉ vì một hành động lỗ mãng vô ý đó của mình.
Hắn mang tâm trạng phiền muôn đó mãi cho đến khi nhận được tin báo bình an của cô từ Giai Kỳ, vừa nghe tin Giai Kỳ nói cô đã không sao thì lòng hắn như vơi đi bớt không ít nỗi lo âu.
Cho đến hôm nay khi nhìn thấy cô khỏe mạnh, tươi cười đứng trước mặt trong lòng hắn quả thật là nhẹ nhỏm đi hẳn.
Thấy cô đã an vị chỗ ngồi thì hắn cũng chầm chầm bước xuống bục giảng về chỗ ngồi ngay ngắn cạnh cô. Còn mãi băn khoan với ý muốn mở lời hỏi thăm cô nhưng lại ngại không dám nói thì đột nhiên.
"Tặng cho ông nè, cảm ơn nhiều vì chép bài giúp tui nhé." Cô chầm chậm mở lời với giọng điệu vô cùng dịu dàng, trên tay còn cầm một hộp bánh quy hạt cà phê cô mới làm hôm qua đưa qua cho hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu còn chưa kịp load vì hắn thật sự không thể đoán trước được cô sẽ có phản ứng thế này với người đã làm cô bị thương thế này, một lát khi kịp hiểu mọi thứ đang diễn ra hắn liền bật cười vì sự đơn thuần, ngây ngô này của cô. Hắn khiến cô bị thương đến mức nhập viện nhưng cô không những không oán trách, không kể tội hắn với người khác lại còn dành tâm tư của mình ra để làm bánh quy tặng cho hắn.
Quả thực ban đầu hắn tình nguyện chép bài cho cô cũng chỉ để thỏa mãn sự tự trách và hối hận trong lòng nhưng cô gái ngốc này lại biết ơn vì điều đó còn bỏ ra công sức làm bánh quy để cảm ơn hắn. Sự đáng yêu này của cô quả thực khiến hắn không khỏi ngạc nhiên đến bật cười một phen.
"Nè cười gì chứ, bộ nhìn tui mắc cười lắm sao." Thấy hắn đột nhiên bật cười khiến cô không khỏi cảm thấy ngượng ngùng một phen mà bĩu mỗi lên tiếng.
Thấy cô bạn nhỏ trước mặt có vẻ hiểu sai ý của mình hắn cũng ngưng cười mà cất giọng trầm ấm có chút giống đang dỗ dành trẻ con: "Tui không có ý đó chỉ là lớp phó Châu có chút đáng yêu nên không kìm được mà bật cười."
"Mà bà không giận tui hả? Sao lại còn tặng quà cho tui."
"Giận gì chứ, giận cũng có hết đau đâu mà giận."
Nghe đến đây hắn vô thức vươn tay chạm vào miếng băng gạc trắng nổi bật ở một góc trên trán của cô.
"Đau sao, vẫn cảm thấy đau à." Hắn dịu dàng lên tiếng hỏi han nhưng trong giọng điệu có đôi phần gấp gáp, lo lắng.
Dù có đôi chút bất ngờ vì tone giọng có chút khác thường đó của hắn nhưng cô vẫn lịch sự đáp lời: "Cũng không đau gì mấy, bác sĩ bảo sẽ chỉ để lại một vết sẹo nhỏ mà thôi hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sức khỏe."
'Chỉ một vết sẹo nhỏ mà thôi' cho dù là vậy nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra điều đó tim hắn cũng vô thức co thắt dữ dội truyền đến cảm giác hối hận khó tả.
Sau sự việc đó lớp 6A1 đã được chứng kiến một Mộ Dịch Dương hoàn toàn khác, một Mộ Dịch Dương lạnh lùng ăn chơi bỏ bê học hành trước kia đã không thấy đâu mà chỉ còn lại một chú cún con lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời lớp phó Bảo Châu răm rắp.
Cô bảo hắn đi hướng đông hắn chắc chắn không dám đi hướng tây, cô bảo hắn đứng hắn sẽ không bao giờ dám ngồi. Mà khổ nổi là sau khi chỉnh sửa được hành vi bốc đồng có phần tùy hứng trước đó của hắn, cô lại quay sang bắt đầu cải thiện điểm số cũng như tình trạng học tập của hắn. Nói chung là hắn còn phải chịu khổ dài dài, đúng là vì một lần lỡ dại mà bị con nhóc đáng yêu đó chỉnh đến nhừ người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro