[Làm Ruộng] Biến Thành Bé Con Ở Tinh Tế, Tôi Được Thú Nhân Đoàn Sủng
Chương 43
2024-11-13 20:17:08
Phong Kỳ thốt lên: !!!
"Em gái, em biết nói rồi!"
Cố Vũ định bước vào nhưng Phong Kỳ đã nhanh chóng chắn cửa.
Diệp Ninh nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần hai chúng em thôi."
"Ừ, có chuyện gì thì gọi anh." Cố Vũ ngồi xuống trước mặt Diệp Ninh, cẩn thận nói từng từ.
Diệp Ninh mỉm cười gật đầu, vẫy tay chào anh.
"Anh yên tâm, mẹ đã dặn em phải chăm sóc em gái, em là chị cả mà, sẽ lo cho em gái thật tốt." Phong Kỳ vỗ ngực cam đoan.
Cố Vũ mỉm cười, khẳng định: "Ừm, Phong Kỳ rất giỏi."
Phong Kỳ ưỡn ngực, đầy tự hào: "Đương nhiên rồi, sau này em nhất định sẽ trở thành người tài giỏi như mẹ."
Cố Vũ nhìn quanh phòng một lượt, chắc chắn không có gì nguy hiểm, rồi mới xoay người đi xuống lầu. Anh cũng không thể cứ đứng đó mãi được.
Phong Kỳ nhanh chóng đóng cửa lại.
"Em gái, chị đi lấy chậu hoa!"
Phong Kỳ cúi xuống tìm kiếm dưới gầm giường một lúc, cuối cùng cũng lôi ra được cái chậu.
"Em gái, nhìn này!"
Lần này, Phong Kỳ trực tiếp đưa chậu hoa cho Diệp Ninh.
"Hạt giống đã nảy mầm rồi, em xem."
Diệp Ninh dùng ngón tay nhỏ xíu bới nhẹ lớp đất, bên trong lộ ra một hạt giống đã lên mốc.
Cô bé chạm nhẹ vào hạt giống, nhưng tiếc thay, đó chỉ là một hạt cỏ dại.
Diệp Ninh có chút thất vọng, nói với Phong Kỳ: "Hạt giống bị mốc rồi."
"Bị mốc rồi ư???" Phong Kỳ không thể tin được, cô bé vô cùng đau lòng, nắm lấy tay Diệp Ninh, ngước nhìn cô bé: "Vậy bị mốc rồi thì còn mọc được không?"
Trong lòng Phong Kỳ nghĩ chắc là không thể rồi, thức ăn bị mốc đều có độc không thể ăn được, hạt giống bị mốc chắc cũng vậy? Hu hu hu, hạt giống quý giá như vậy mà lại bị cô bé làm cho mốc mất rồi.
"Vẫn mọc được, vẫn mọc được."
Hạt giống này vẫn còn chút sức sống, muốn nó nảy mầm đối với Diệp Ninh không phải là chuyện khó.
Tuy nhiên, Diệp Ninh không muốn sử dụng dị năng của mình.
Cái xẻng và bình tưới nước trong ba lô vẫn chưa được dùng đến.
----
Hầu Sâm và Lục Xuyên nhìn nhau. Lục Xuyên tiến lên một bước, vui mừng và biết ơn, nắm lấy tay Hầu Sâm: "Giáo sư Hầu, thật sự cảm ơn các vị! Không ngờ Long Kỳ chỉ sau một đêm đã hồi phục được như vậy, khu Cao Giang quả thực danh bất hư truyền!"
"Giáo sư cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giới thiệu thiết bị của khu Cao Giang với mọi người, Long Kỳ chính là minh chứng rõ ràng nhất!"
Lục Xuyên liên tục cảm ơn khiến Hầu Sâm sững người. Một lúc sau, ông ta rút tay về, nghi hoặc hỏi: "Ý cậu là gì?!"
Lục Xuyên tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tôi thật lòng cảm ơn các vị. Nếu không có các vị, Long Kỳ không thể nào tỉnh lại nhanh như vậy."
Hầu Sâm nhìn thẳng vào anh ta: "Đế Long bị thương nặng như vậy, không có thực vật cấp S, căn bản không thể tỉnh lại!"
"Vâng, chúng tôi cũng nghĩ là không thể. Hôm qua mọi người đều rất lo lắng, sau đó nghĩ lại, có lẽ hôm qua giáo sư cố ý nói tình trạng của cậu ấy nặng như vậy?" Lục Xuyên cười giải thích.
Họ thật sự không ngờ Long Kỳ lại tỉnh lại nhanh như vậy, thậm chí còn có thể khôi phục hình người và rời khỏi phòng trị liệu.
Hầu Sâm biết rõ tình trạng của Long Kỳ, việc dùng thực vật cấp S cũng không thể giải thích rõ ràng, vì vậy Lục Xuyên đã đi trước một bước.
Hầu Sâm nhìn chằm chằm anh ta: "Chính là do các cậu đã dùng thực vật cấp S nên cậu ta mới tỉnh lại được."
"Giáo sư lại nói đùa rồi, các vị đến Bắc Châu đại lục, vất vả lắm mới mua được một cây thực vật cấp S, làm sao chúng tôi có thể dễ dàng mua được chứ."
Cuối cùng Hầu Sâm cũng hiểu, đối phương đã quyết định đổ công lao này cho khu Cao Giang. Thực vật cấp S chỉ là suy đoán của ông ta, hoàn toàn không có bằng chứng, nếu nói ra, cũng chỉ tự chuốc lấy sự chế giễu.
Thấy sắc mặt Hầu Sâm không tốt, Lục Xuyên vội vàng nói: "Tuy nhiên, tôi đến đây thật sự có việc rất quan trọng muốn bàn bạc với giáo sư."
Sau khi so sánh khu Tây Sa và khu Cao Giang, họ nhận thấy công nghệ và trình độ nghiên cứu liên quan đến thực vật của họ so với khu Cao Giang có sự chênh lệch rất lớn, ít nhất là mười năm.
Buổi chiều, An Trạch còn đặc biệt đến báo cáo với anh ta về tiến độ học tập của đứa nhỏ, đồng thời nói thẳng rằng nếu khu Tây Sa không thể cung cấp nguồn tài nguyên giáo dục chất lượng cao cho cô bé, thì chính là đang lãng phí tài năng của cô bé.
Vì vậy, sau khi thảo luận với Khu trưởng, họ nhất trí rằng, nhận được sự hỗ trợ của khu Cao Giang là điều tốt nhất cho đứa nhỏ.
Hai người đi vào một căn phòng riêng.
Hầu Sâm liếc nhìn anh ta: "Sao, cuối cùng cậu cũng định nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đã trồng ra cây thực vật đó?"
"Em gái, em biết nói rồi!"
Cố Vũ định bước vào nhưng Phong Kỳ đã nhanh chóng chắn cửa.
Diệp Ninh nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần hai chúng em thôi."
"Ừ, có chuyện gì thì gọi anh." Cố Vũ ngồi xuống trước mặt Diệp Ninh, cẩn thận nói từng từ.
Diệp Ninh mỉm cười gật đầu, vẫy tay chào anh.
"Anh yên tâm, mẹ đã dặn em phải chăm sóc em gái, em là chị cả mà, sẽ lo cho em gái thật tốt." Phong Kỳ vỗ ngực cam đoan.
Cố Vũ mỉm cười, khẳng định: "Ừm, Phong Kỳ rất giỏi."
Phong Kỳ ưỡn ngực, đầy tự hào: "Đương nhiên rồi, sau này em nhất định sẽ trở thành người tài giỏi như mẹ."
Cố Vũ nhìn quanh phòng một lượt, chắc chắn không có gì nguy hiểm, rồi mới xoay người đi xuống lầu. Anh cũng không thể cứ đứng đó mãi được.
Phong Kỳ nhanh chóng đóng cửa lại.
"Em gái, chị đi lấy chậu hoa!"
Phong Kỳ cúi xuống tìm kiếm dưới gầm giường một lúc, cuối cùng cũng lôi ra được cái chậu.
"Em gái, nhìn này!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này, Phong Kỳ trực tiếp đưa chậu hoa cho Diệp Ninh.
"Hạt giống đã nảy mầm rồi, em xem."
Diệp Ninh dùng ngón tay nhỏ xíu bới nhẹ lớp đất, bên trong lộ ra một hạt giống đã lên mốc.
Cô bé chạm nhẹ vào hạt giống, nhưng tiếc thay, đó chỉ là một hạt cỏ dại.
Diệp Ninh có chút thất vọng, nói với Phong Kỳ: "Hạt giống bị mốc rồi."
"Bị mốc rồi ư???" Phong Kỳ không thể tin được, cô bé vô cùng đau lòng, nắm lấy tay Diệp Ninh, ngước nhìn cô bé: "Vậy bị mốc rồi thì còn mọc được không?"
Trong lòng Phong Kỳ nghĩ chắc là không thể rồi, thức ăn bị mốc đều có độc không thể ăn được, hạt giống bị mốc chắc cũng vậy? Hu hu hu, hạt giống quý giá như vậy mà lại bị cô bé làm cho mốc mất rồi.
"Vẫn mọc được, vẫn mọc được."
Hạt giống này vẫn còn chút sức sống, muốn nó nảy mầm đối với Diệp Ninh không phải là chuyện khó.
Tuy nhiên, Diệp Ninh không muốn sử dụng dị năng của mình.
Cái xẻng và bình tưới nước trong ba lô vẫn chưa được dùng đến.
----
Hầu Sâm và Lục Xuyên nhìn nhau. Lục Xuyên tiến lên một bước, vui mừng và biết ơn, nắm lấy tay Hầu Sâm: "Giáo sư Hầu, thật sự cảm ơn các vị! Không ngờ Long Kỳ chỉ sau một đêm đã hồi phục được như vậy, khu Cao Giang quả thực danh bất hư truyền!"
"Giáo sư cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giới thiệu thiết bị của khu Cao Giang với mọi người, Long Kỳ chính là minh chứng rõ ràng nhất!"
Lục Xuyên liên tục cảm ơn khiến Hầu Sâm sững người. Một lúc sau, ông ta rút tay về, nghi hoặc hỏi: "Ý cậu là gì?!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Xuyên tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tôi thật lòng cảm ơn các vị. Nếu không có các vị, Long Kỳ không thể nào tỉnh lại nhanh như vậy."
Hầu Sâm nhìn thẳng vào anh ta: "Đế Long bị thương nặng như vậy, không có thực vật cấp S, căn bản không thể tỉnh lại!"
"Vâng, chúng tôi cũng nghĩ là không thể. Hôm qua mọi người đều rất lo lắng, sau đó nghĩ lại, có lẽ hôm qua giáo sư cố ý nói tình trạng của cậu ấy nặng như vậy?" Lục Xuyên cười giải thích.
Họ thật sự không ngờ Long Kỳ lại tỉnh lại nhanh như vậy, thậm chí còn có thể khôi phục hình người và rời khỏi phòng trị liệu.
Hầu Sâm biết rõ tình trạng của Long Kỳ, việc dùng thực vật cấp S cũng không thể giải thích rõ ràng, vì vậy Lục Xuyên đã đi trước một bước.
Hầu Sâm nhìn chằm chằm anh ta: "Chính là do các cậu đã dùng thực vật cấp S nên cậu ta mới tỉnh lại được."
"Giáo sư lại nói đùa rồi, các vị đến Bắc Châu đại lục, vất vả lắm mới mua được một cây thực vật cấp S, làm sao chúng tôi có thể dễ dàng mua được chứ."
Cuối cùng Hầu Sâm cũng hiểu, đối phương đã quyết định đổ công lao này cho khu Cao Giang. Thực vật cấp S chỉ là suy đoán của ông ta, hoàn toàn không có bằng chứng, nếu nói ra, cũng chỉ tự chuốc lấy sự chế giễu.
Thấy sắc mặt Hầu Sâm không tốt, Lục Xuyên vội vàng nói: "Tuy nhiên, tôi đến đây thật sự có việc rất quan trọng muốn bàn bạc với giáo sư."
Sau khi so sánh khu Tây Sa và khu Cao Giang, họ nhận thấy công nghệ và trình độ nghiên cứu liên quan đến thực vật của họ so với khu Cao Giang có sự chênh lệch rất lớn, ít nhất là mười năm.
Buổi chiều, An Trạch còn đặc biệt đến báo cáo với anh ta về tiến độ học tập của đứa nhỏ, đồng thời nói thẳng rằng nếu khu Tây Sa không thể cung cấp nguồn tài nguyên giáo dục chất lượng cao cho cô bé, thì chính là đang lãng phí tài năng của cô bé.
Vì vậy, sau khi thảo luận với Khu trưởng, họ nhất trí rằng, nhận được sự hỗ trợ của khu Cao Giang là điều tốt nhất cho đứa nhỏ.
Hai người đi vào một căn phòng riêng.
Hầu Sâm liếc nhìn anh ta: "Sao, cuối cùng cậu cũng định nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đã trồng ra cây thực vật đó?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro