[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Ai Quay Về Rồi?...
2024-11-13 23:43:09
“Tức phụ nhi tốt của ngươi sắp giết chết nương của ngươi rồi, đại tẩu của ngươi chỉ nói đùa là muốn bán Đại Nha đi nhưng nàng ta không bỏ qua, nàng ta được đằng chân lân đằng đầu. Lúc sáng Tam Trụ vô ý đụng phải nàng ta mà nàng ta nằm cả buổi sáng không chịu làm gì cả.”
“Ta chỉ dạy dỗ Đại Nha và Nhị Nha nhưng nàng ta lao ra ngoài làm ầm ĩ khiến cả thôn bu lại xem náo nhiệt. Nương và đại tẩu của ngươi bị sỉ vả, mất mặt đến mức không dám bước chân ra đường.”
"Vì ta không để Đại Nha và Nhị Nha ngồi vào bàn ăn mà nàng ta nổi giận đập vỡ bàn ăn. Đáng thương cho lão nương đây đến giờ vẫn còn nhịn đói đây này.”
Thủy Thanh không biết có phải là nàng tưởng tượng ra hay không, không những nàng cảm thấy “phu quân” trên danh nghĩa đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý sau khi nghe như vậy mà mẹ chồng của cô thật sự là có bản lĩnh thật, khả năng phân biệt đúng sai quá thần kỳ.
Chẳng trác nguyên chủ bị bà ta trấn áp hơn mười năm, gặp đủ mọi thứ trắc trở, thậm chí bị giết chết.
May mà ông trời có mắt mới để đến lượt nàng.
Dù là lý do gì đi nữa thì nàng cũng sẽ bắt mẹ Phạm và Tôn Kim Hoa trả cái giá thật đắt.
Cảm nhận được tâm trạng thất thường của mẹ mình nên Nhị Nha nhanh chóng an ủi mẹ: “Nương đừng giận.”
Thủy Thanh rất tò mò hỏi: “Năm đứa con không lo sao?”
Lúc nãy khi mẹ Phạm và Tôn Kim Hoa nói chuyện linh tinh thì nhìn năm đứa trẻ này lo lắng lắm.
Năm đứa trẻ đồng loạt lắc đầu rồi nhỏ giọng đáp lại: “Cha sẽ không tin đâu.”
Thủy Thanh mỉm cười, rõ ràng phản ứng của năm đứa trẻ này là hoàn toàn tin tưởng cha mình, hắn là một người cha đủ tư cách, ít nhất là người không hiếu thảo.
Nhưng mà tại sao năm đứa trẻ này không đủ cơm ăn áo mặc mà vẫn sống được…
“Bán Đại Nha là chuyện đùa sao? Nương, nương cảm thấy có buồn cười không?” Giọng nói dịu dàng dần trở nên trầm hơn, không còn chút ý cười nào.
Mẹ Phạm im lặng không trả lời.
“Nương lớn rồi nên nghĩ đó là chuyện buồn cười nhưng không có nghĩa là đứa trẻ mươi một tuổi cũng nghĩ như vậy.”
Sắc mặt của mẹ Phạm và Tôn Kim Hoa trở lên lạnh lùng.
“Tam Trụ khỏe mạnh, Thủy Thanh yếu ớt nên bị va phải thì chỉ có thể nằm cả buổi sáng, nếu đổi lại là nương thì e rằng hắn đã mất đi nửa cái mạng rồi, nương phải nghiêm khắc trừng phạt hắn, nếu không có một ngày nào đó đụng phải người khác thì có bao nhiêu tiền cũng không trả đủ.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ta chỉ dạy dỗ Đại Nha và Nhị Nha nhưng nàng ta lao ra ngoài làm ầm ĩ khiến cả thôn bu lại xem náo nhiệt. Nương và đại tẩu của ngươi bị sỉ vả, mất mặt đến mức không dám bước chân ra đường.”
"Vì ta không để Đại Nha và Nhị Nha ngồi vào bàn ăn mà nàng ta nổi giận đập vỡ bàn ăn. Đáng thương cho lão nương đây đến giờ vẫn còn nhịn đói đây này.”
Thủy Thanh không biết có phải là nàng tưởng tượng ra hay không, không những nàng cảm thấy “phu quân” trên danh nghĩa đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý sau khi nghe như vậy mà mẹ chồng của cô thật sự là có bản lĩnh thật, khả năng phân biệt đúng sai quá thần kỳ.
Chẳng trác nguyên chủ bị bà ta trấn áp hơn mười năm, gặp đủ mọi thứ trắc trở, thậm chí bị giết chết.
May mà ông trời có mắt mới để đến lượt nàng.
Dù là lý do gì đi nữa thì nàng cũng sẽ bắt mẹ Phạm và Tôn Kim Hoa trả cái giá thật đắt.
Cảm nhận được tâm trạng thất thường của mẹ mình nên Nhị Nha nhanh chóng an ủi mẹ: “Nương đừng giận.”
Thủy Thanh rất tò mò hỏi: “Năm đứa con không lo sao?”
Lúc nãy khi mẹ Phạm và Tôn Kim Hoa nói chuyện linh tinh thì nhìn năm đứa trẻ này lo lắng lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm đứa trẻ đồng loạt lắc đầu rồi nhỏ giọng đáp lại: “Cha sẽ không tin đâu.”
Thủy Thanh mỉm cười, rõ ràng phản ứng của năm đứa trẻ này là hoàn toàn tin tưởng cha mình, hắn là một người cha đủ tư cách, ít nhất là người không hiếu thảo.
Nhưng mà tại sao năm đứa trẻ này không đủ cơm ăn áo mặc mà vẫn sống được…
“Bán Đại Nha là chuyện đùa sao? Nương, nương cảm thấy có buồn cười không?” Giọng nói dịu dàng dần trở nên trầm hơn, không còn chút ý cười nào.
Mẹ Phạm im lặng không trả lời.
“Nương lớn rồi nên nghĩ đó là chuyện buồn cười nhưng không có nghĩa là đứa trẻ mươi một tuổi cũng nghĩ như vậy.”
Sắc mặt của mẹ Phạm và Tôn Kim Hoa trở lên lạnh lùng.
“Tam Trụ khỏe mạnh, Thủy Thanh yếu ớt nên bị va phải thì chỉ có thể nằm cả buổi sáng, nếu đổi lại là nương thì e rằng hắn đã mất đi nửa cái mạng rồi, nương phải nghiêm khắc trừng phạt hắn, nếu không có một ngày nào đó đụng phải người khác thì có bao nhiêu tiền cũng không trả đủ.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro