[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Ai Quay Về Rồi?...

2024-09-19 07:05:32

Tôn Kim Hoa không phục: “Tiểu thúc tử nói khó nghe quá, chẳng lẽ là đang trách máng Tam Trụ nhà ta à? Hơn nữa nó vẫn còn là đứa trẻ, nếu va trúng thì thế nào? Đều là trưởng bối, sao có thể chấp nhất một đứa trẻ chứ?”

Dù có cắn chết thì nàng ta vẫn cho rằng nó là đứa trẻ, việc trưởng bối so đo với một đứa trẻ là chuyện rất quá đáng.

Thậm chí Phạm Tiến còn không cau mày, hắn dùng đôi mắt sâu thẩm nhìn đại tẩu rồi nhẹ giọng nói: “Nếu người làm cha mẹ không dạy dỗ chúng thì đến lúc đó chúng sẽ phải gánh vác trách nhiệm, mà trách nhiệm lớn hơn thì người gánh vác chính là cha mẹ của chúng. Tỷ như một đứa trẻ lấy trộm tiền của tẩu, nếu nó không trả được thì tẩu nghĩ ai sẽ là người trả số tiền này cho tẩu?”

Tôn Kim Hoa đen mặt nhìn hắn, dùng giọng điệu ôn hòa rồi vô thức trả lời: “Đường nhiên là cha mẹ của nó trả tiền rồi.”

“Tẩu nói đúng đấy, chính là như vậy, Thủy Thanh nằm suốt một buổi sáng, rõ ràng là nàng ấy bị thương rồi, chúng ta là người một nhà thì sẽ không nói chuyện tiền bạc nhưng phải bồi thường.”

Nói đến đây thì Phạm Tiến dừng lại, hắn dùng đôi mắt đen nhìn Thủy Thanh. Lúc Thủy Thanh định lên tiếng thì hắn trực tiếp đi qua nàng rồi ôm lấy Nhị Nha, nhiệt tình hỏi: “Tinh Hồi, con là người thông minh, con nói xem bồi thường cho nương của con thế nào?”

Nhị Nha được khen thì tươi cười nói: “Nương của con chảy máu nhiều lắm, nhất định phải để nương bồi dưỡng thân thể mới được, trong nhà đáng ra có sáu mươi lăm quả trứng, vậy hãy lấy năm mươi quả cho nương của con bồi bổ đi, đúng rồi, trứng là của mọi người, đại bá còn hai cân đường nâu, dùng đường nâu hầm trứng thì sẽ rất tốt cho cơ thể.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đại bá nương không muốn bỏ tiền ra nhưng trứng và đường nâu là của chung nên chắc chắn đại bá nương sẽ mang ra để giải quyết chuyện này ổn tỏa.

Trong lòng Tôn Kim Hoa rỉ máu, hai cân đường đâu đó nàng ta mua còn không nỡ uống, thế mà họ muốn dùng nó để bồi bổ cho Hồ Thủy Thanh. Nàng ta xứng sao?

Lòng mẹ Phạm đau như dao cắt, năm mươi quả trứng có thể đổi được rất nhiều muối, dù có vào bụng bà ta thì cũng là để bồi bổ cho bà ta.

“Nếu như đại tẩu không muốn thì dùng tiền càng tốt.”

“Đúng, đúng, tiểu thúc tử nói đúng, chúng ta là người một nhà, không nên nói chuyện tiền bạc.” Tôn Kim Hoa sợ Phạm Tiến rút lại lời nói nên vội vàng đồng ý.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Số ký tự: 0