[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Phân Gia 4
2024-11-13 23:43:09
Mấu chốt là bà ta muốn lão đại quay về thì ở trong nhà sẽ có nam nhân trưởng thành khỏe mạnh, cho dù bên phía Hồ Thủy Thanh nhiều người thì cũng không phát sinh ra chuyện gì được.
"Muốn đợi thì đợi thôi, vừa hay có thể đợi cha của bọn trẻ quay về rồi chúng ta cùng chia." Thủy Thanh ung dung đáp lại.
Mẹ Phạm và Tôn Kim Hoa sững sờ tại chỗ.
Lão nhị là người có học nên đầu óc nhanh nhạy, biết rõ trong nhà có bao nhiêu mẫu đất, biết rõ đất rừng nằm ở đâu. Làm sao có thể đợi lão nhị về mới chia được chứ?
"Không được, tối nay lão đại sẽ về còn lão nhị thì không biết bao giờ mới về, lão đại cũng là người có học, hắn biết chữ, phân gia có người biết chữ thì có thể viết khế ước, không cần phải đợi lão nhị.” Mẹ Phạm sống chết đưa ra quyết định.
“Trong nhà chỉ có bấy nhiêu thôi, có người biết đọc biết viết văn tự chưa đủ sao? Có lão nhị hay không thì có gì khác chứ? Chẳng lẽ lão nhị gia không tin tưởng chúng ta sao?” Tôn Kim Hoa cau mày, nghiêm nghị hỏi.
“Vậy mẹ và tẩu tử đều đồng ý chỉ cần có người biết đọc biết viết là được đúng không?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên, ôn nhu như ngọc, thanh thoát như nước.
Nghe được âm thanh đó, năm đứa trẻ không giấu được vui sướng trên mặt, vui vẻ hét lên: "Cha!"
Ban đầu mẹ Phạm và Phạm Kim Hoa hơi hoảng hốt nhưng cũng dần lấy lại bình tĩnh. Đặc biệt là mẹ Phạm khi nhìn thấy nhi tử của mình trở về thì bà ta cảm thấy như mình đã bị oan ức, nước mắt lã chã rơi xuống như mất tiền.
Bà ta nhanh chân bước ra sân nắm lấy tay nhị nhi tử rồi khóc lóc kể khổ.
Thủy Thanh thở dài.
Mẹ Phạm đúng là trời sinh biết diễn, bất cứ lúc nào muốn rơi nước mắt là có thể khóc được.
Nói cách khác nếu như bà ta sinh ra nhầm thời khác thì có thể nổi danh nhờ tài năng diễn xuất này.
Nàng ngước mắt lên nhìn người cha trong miệng năm đứa trẻ, cũng chính là “phu quân” trên danh nghĩa của nàng.
Hắn mặc một trường sam màu trắng như trăng sáng bằng vải thô, sau khi giặt đã chuyển sang màu trắng ngà, cổ áo, cổ tay áo và các góc áo đã bị sờn. Tuy nhiên nam nhân này có lông mày dài kiên định, người cao, vai rộng chân dài, dáng vẻ điềm tĩnh trang nghiêm, không hề có khí chất bần hàn.
Thủy Thanh thầm nghĩ, đây chính là cái gọi là "phúc hữu thi thơ khí tự họa" sao?
Lúc đó mẹ Phạm đang chỉ tội, lải nha lải nhải.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Muốn đợi thì đợi thôi, vừa hay có thể đợi cha của bọn trẻ quay về rồi chúng ta cùng chia." Thủy Thanh ung dung đáp lại.
Mẹ Phạm và Tôn Kim Hoa sững sờ tại chỗ.
Lão nhị là người có học nên đầu óc nhanh nhạy, biết rõ trong nhà có bao nhiêu mẫu đất, biết rõ đất rừng nằm ở đâu. Làm sao có thể đợi lão nhị về mới chia được chứ?
"Không được, tối nay lão đại sẽ về còn lão nhị thì không biết bao giờ mới về, lão đại cũng là người có học, hắn biết chữ, phân gia có người biết chữ thì có thể viết khế ước, không cần phải đợi lão nhị.” Mẹ Phạm sống chết đưa ra quyết định.
“Trong nhà chỉ có bấy nhiêu thôi, có người biết đọc biết viết văn tự chưa đủ sao? Có lão nhị hay không thì có gì khác chứ? Chẳng lẽ lão nhị gia không tin tưởng chúng ta sao?” Tôn Kim Hoa cau mày, nghiêm nghị hỏi.
“Vậy mẹ và tẩu tử đều đồng ý chỉ cần có người biết đọc biết viết là được đúng không?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên, ôn nhu như ngọc, thanh thoát như nước.
Nghe được âm thanh đó, năm đứa trẻ không giấu được vui sướng trên mặt, vui vẻ hét lên: "Cha!"
Ban đầu mẹ Phạm và Phạm Kim Hoa hơi hoảng hốt nhưng cũng dần lấy lại bình tĩnh. Đặc biệt là mẹ Phạm khi nhìn thấy nhi tử của mình trở về thì bà ta cảm thấy như mình đã bị oan ức, nước mắt lã chã rơi xuống như mất tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta nhanh chân bước ra sân nắm lấy tay nhị nhi tử rồi khóc lóc kể khổ.
Thủy Thanh thở dài.
Mẹ Phạm đúng là trời sinh biết diễn, bất cứ lúc nào muốn rơi nước mắt là có thể khóc được.
Nói cách khác nếu như bà ta sinh ra nhầm thời khác thì có thể nổi danh nhờ tài năng diễn xuất này.
Nàng ngước mắt lên nhìn người cha trong miệng năm đứa trẻ, cũng chính là “phu quân” trên danh nghĩa của nàng.
Hắn mặc một trường sam màu trắng như trăng sáng bằng vải thô, sau khi giặt đã chuyển sang màu trắng ngà, cổ áo, cổ tay áo và các góc áo đã bị sờn. Tuy nhiên nam nhân này có lông mày dài kiên định, người cao, vai rộng chân dài, dáng vẻ điềm tĩnh trang nghiêm, không hề có khí chất bần hàn.
Thủy Thanh thầm nghĩ, đây chính là cái gọi là "phúc hữu thi thơ khí tự họa" sao?
Lúc đó mẹ Phạm đang chỉ tội, lải nha lải nhải.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro