Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!
Ta Sẽ Mua Cho N...
2024-11-20 18:16:02
Tang Giác Thiển vui đến nỗi khoé mắt cong cong, lập tức chuẩn bị rời đi: “Tổng giám đốc Tạ, Quản lý Lý, ông Trần, vậy tôi xin phép cáo từ!”
Quản lý Lý đang thu dọn thỏi vàng, ông Trần đang nghiên cứu hộp, hai người chỉ ậm ừ một tiếng, thậm chí không dành cho Tang Giác Thiển một ánh mắt dư thừa nào.
Chỉ có Tạ Minh Thiện cười tươi ngăn nàng lại: “Cô Tang, chúng ta kết bạn wechat đi! Sau này nếu cô có thứ gì muốn bán, có thể liên hệ trực tiếp với tôi, giá cả tuyệt đối công bằng.”
Tang Giác Thiển có thể đoán được sau này những thứ cần bán chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều, kết bạn với Tạ Minh Thiện quả thực tiện lợi hơn.
Nghĩ vậy, nàng cũng không ngần ngại đáp: “Được thôi!”
Sau khi kết bạn, Tang Giác Thiển dứt khoát rời khỏi Tiệm trang sức Tạ Thị rồi lên xe trở về kho hàng.
Tang Giác Thiển nắm thời gian rất chuẩn, vừa về đến gần kho hàng thì người giao hàng đã gọi điện.
Mấy giờ tiếp theo, Tang Giác Thiển bận rộn giữa sáu kho hàng, thậm chí còn không có thời gian ăn trưa, cuối cùng cũng hoàn tất việc kiểm hàng, thanh toán số tiền còn lại.
Đến lúc này, nàng mới có thời gian mở Wechat ra xem qua, thì thấy Tạ Minh Thiện gửi cho nàng mấy tin nhắn.
— Cô Tang, nếu rảnh thì cùng nhau ăn trưa nhé?
— Cô Tang không trả lời à, đang bận gì sao? Nhớ nghỉ ngơi nhé.
— Cô Tang, có muốn uống trà chiều cùng nhau không?
Tang Giác Thiển đang nhíu mày nhìn ba tin nhắn này thì một tin mới lại vừa gửi đến.
— Cô Tang, tối nay cô có rảnh không? Có một buổi dạ tiệc từ thiện, người tham gia có thể mang đồ của mình đến đấu giá, số tiền thu được sẽ dùng làm từ thiện, cô có hứng thú đến xem không?
Dạ tiệc từ thiện? Làm từ thiện?
Tang Giác Thiển nhìn kho hàng đầy ắp hàng hóa, cười nhạt.
Chẳng phải hiện tại nàng cũng đang làm từ thiện sao?
Một mình nàng đang cứu giúp dân chúng toàn Đình Châu, ai có thể thiện hơn nàng đây?
Tất cả đồ đạc đều do nàng tự mua, tự tay mang đến.
Không chỉ không có trung gian kiếm lời, mà cũng chẳng ai có thể chiếm dụng tiền từ thiện.
Chẳng phải điều này còn có ý nghĩa hơn tham gia dạ tiệc từ thiện sao?
— Không rảnh.
Cất điện thoại xong, Tang Giác Thiển bắt đầu chất gạo vào không gian của mình.
Không gian này có chiều dài, chiều rộng và chiều cao đều là năm mét, dung lượng tương đương một căn phòng học.
Những thứ đặt trong không gian không chịu ảnh hưởng của trọng lực, nàng muốn đồ đạc dừng ở đâu thì nó sẽ dừng ở đó.
Bằng cách này, cũng có thể tận dụng được cả phía trên không gian.
Tang Giác Thiển cứ xếp hết thứ này đến thứ khác, nhét đầy không gian đến mức không thể nhét thêm, nhưng cũng chỉ chất được một nghìn ba trăm bao gạo.
Tuy nhiên, gạo lần này không phải là loại bao hai mươi cân, mà là bao năm mươi cân.
Một nghìn ba trăm bao gạo tương đương với sáu mươi lăm nghìn cân.
Hôm nay mang số này về cho Lý Quân Diễn, chắc cũng tạm thời giải quyết được vấn đề cấp bách của hắn rồi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tang Giác Thiển cũng tốt lên hẳn.
Kho hàng này lớn gấp đôi không gian của nàng, bên trong còn có đến hai phần ba diện vẫn đang tích chất đầy gạo.
Mà kho hàng này là kho nhỏ nhất trong sáu kho mà Tang Giác Thiển đã thuê.
Năm kho còn lại, một kho chứa đầy bột mì, một kho chứa mì ăn liền và mì khô, một kho chứa kem đánh răng, bàn chải, dầu gội, sữa tắm, xà phòng và nước giặt cùng các đồ dùng sinh hoạt khác. Cái kho nữa thì chứa khăn tắm và các loại vải với đủ màu sắc, chất liệu.
Kho còn lại cuối cùng là những món mà nàng đã hứa sẽ đưa cho Lý Quân Diễn: máy bộ đàm, đèn bàn và một lô bình lớn dung tích hai lít với chất lượng khá ổn.
Thời cổ đại mang theo nước ra ngoài không tiện, nhà có tiền thì dùng túi đựng nước, còn nhà không có tiền thì dùng ống tre.
Quản lý Lý đang thu dọn thỏi vàng, ông Trần đang nghiên cứu hộp, hai người chỉ ậm ừ một tiếng, thậm chí không dành cho Tang Giác Thiển một ánh mắt dư thừa nào.
Chỉ có Tạ Minh Thiện cười tươi ngăn nàng lại: “Cô Tang, chúng ta kết bạn wechat đi! Sau này nếu cô có thứ gì muốn bán, có thể liên hệ trực tiếp với tôi, giá cả tuyệt đối công bằng.”
Tang Giác Thiển có thể đoán được sau này những thứ cần bán chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều, kết bạn với Tạ Minh Thiện quả thực tiện lợi hơn.
Nghĩ vậy, nàng cũng không ngần ngại đáp: “Được thôi!”
Sau khi kết bạn, Tang Giác Thiển dứt khoát rời khỏi Tiệm trang sức Tạ Thị rồi lên xe trở về kho hàng.
Tang Giác Thiển nắm thời gian rất chuẩn, vừa về đến gần kho hàng thì người giao hàng đã gọi điện.
Mấy giờ tiếp theo, Tang Giác Thiển bận rộn giữa sáu kho hàng, thậm chí còn không có thời gian ăn trưa, cuối cùng cũng hoàn tất việc kiểm hàng, thanh toán số tiền còn lại.
Đến lúc này, nàng mới có thời gian mở Wechat ra xem qua, thì thấy Tạ Minh Thiện gửi cho nàng mấy tin nhắn.
— Cô Tang, nếu rảnh thì cùng nhau ăn trưa nhé?
— Cô Tang không trả lời à, đang bận gì sao? Nhớ nghỉ ngơi nhé.
— Cô Tang, có muốn uống trà chiều cùng nhau không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Giác Thiển đang nhíu mày nhìn ba tin nhắn này thì một tin mới lại vừa gửi đến.
— Cô Tang, tối nay cô có rảnh không? Có một buổi dạ tiệc từ thiện, người tham gia có thể mang đồ của mình đến đấu giá, số tiền thu được sẽ dùng làm từ thiện, cô có hứng thú đến xem không?
Dạ tiệc từ thiện? Làm từ thiện?
Tang Giác Thiển nhìn kho hàng đầy ắp hàng hóa, cười nhạt.
Chẳng phải hiện tại nàng cũng đang làm từ thiện sao?
Một mình nàng đang cứu giúp dân chúng toàn Đình Châu, ai có thể thiện hơn nàng đây?
Tất cả đồ đạc đều do nàng tự mua, tự tay mang đến.
Không chỉ không có trung gian kiếm lời, mà cũng chẳng ai có thể chiếm dụng tiền từ thiện.
Chẳng phải điều này còn có ý nghĩa hơn tham gia dạ tiệc từ thiện sao?
— Không rảnh.
Cất điện thoại xong, Tang Giác Thiển bắt đầu chất gạo vào không gian của mình.
Không gian này có chiều dài, chiều rộng và chiều cao đều là năm mét, dung lượng tương đương một căn phòng học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những thứ đặt trong không gian không chịu ảnh hưởng của trọng lực, nàng muốn đồ đạc dừng ở đâu thì nó sẽ dừng ở đó.
Bằng cách này, cũng có thể tận dụng được cả phía trên không gian.
Tang Giác Thiển cứ xếp hết thứ này đến thứ khác, nhét đầy không gian đến mức không thể nhét thêm, nhưng cũng chỉ chất được một nghìn ba trăm bao gạo.
Tuy nhiên, gạo lần này không phải là loại bao hai mươi cân, mà là bao năm mươi cân.
Một nghìn ba trăm bao gạo tương đương với sáu mươi lăm nghìn cân.
Hôm nay mang số này về cho Lý Quân Diễn, chắc cũng tạm thời giải quyết được vấn đề cấp bách của hắn rồi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tang Giác Thiển cũng tốt lên hẳn.
Kho hàng này lớn gấp đôi không gian của nàng, bên trong còn có đến hai phần ba diện vẫn đang tích chất đầy gạo.
Mà kho hàng này là kho nhỏ nhất trong sáu kho mà Tang Giác Thiển đã thuê.
Năm kho còn lại, một kho chứa đầy bột mì, một kho chứa mì ăn liền và mì khô, một kho chứa kem đánh răng, bàn chải, dầu gội, sữa tắm, xà phòng và nước giặt cùng các đồ dùng sinh hoạt khác. Cái kho nữa thì chứa khăn tắm và các loại vải với đủ màu sắc, chất liệu.
Kho còn lại cuối cùng là những món mà nàng đã hứa sẽ đưa cho Lý Quân Diễn: máy bộ đàm, đèn bàn và một lô bình lớn dung tích hai lít với chất lượng khá ổn.
Thời cổ đại mang theo nước ra ngoài không tiện, nhà có tiền thì dùng túi đựng nước, còn nhà không có tiền thì dùng ống tre.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro