Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!

Ta Sẽ Mua Cho N...

2024-11-20 18:16:02

Nhưng dù là loại nào đi nữa thì nước mang theo cũng không đủ nhiều, lại bất tiện.

Giá sỉ của bình lớn này chỉ mấy đồng một cái, chắc chắn lại còn bền, Tang Giác Thiển mua hẳn một lô lớn, đến lúc đó có thể phát cho mỗi dân chúng Đình Châu một cái, dùng cũng rất tiện lợi.

Khóa cửa kho xong, Tang Giác Thiển vui vẻ rời khỏi khu nhà kho, gọi xe đi đến cửa hàng bán xe điện, lấy chiếc xe điện của mình.

Lúc này mặc dù đã năm giờ chiều, nhưng vì là mùa hè, mặt trời vẫn còn treo cao trên bầu trời, thiêu đốt mặt đất.

Chiếc xe điện mà Tang Giác Thiển mua có mái che, cũng đỡ được phần nào ánh nắng.

Khi xe chạy trên đường, tốc độ không quá nhanh, cũng không có điều hòa, nhưng làn gió mát thổi tới cũng tạm đủ để dễ chịu.

Điều quan trọng nhất là Tang Giác Thiển có thể lái thẳng xe đến tận cửa tiệm tạp hóa mà không cần đổi xe giữa chừng, vô cùng thuận tiện.

Vừa đến trước cửa tiệm tạp hóa, Tang Giác Thiển còn chưa xuống xe, ông chủ cửa hàng văn hóa cổ phong bên cạnh đã mở cửa tiệm bước ra.

"Tiểu Tang à, hôm nay sao cháu lại không mở tiệm vậy? Mới tiếp quản tiệm tạp hóa được hai ngà mà đã không mở cửa rồi, thế này không ổn đâu! Trước kia lúc ông nội cháu còn ở đây, tiệm tạp hóa này mở quanh năm, mưa gió cũng không nghỉ. Giờ ông ấy giao tiệm lại cho cháu, cháu không thể phụ lòng ông ấy được."

Ông chủ ấy là người đàn ông ngoài bốn mươi, cao cao gầy gầy, trông văn nhã như một thầy giáo chứ không giống một tiểu thương.

Tang Giác Thiển mỉm cười: “Chú Chung, cháu đi mua xe điện, không có nó đi lại bất tiện lắm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cũng phải, ở Cổ Thành này ấy mà, không có xe nào tiện bằng xe điện. Tiểu Tang à, cháu nhìn ra vấn đề rồi đấy. À, sáng nay chị họ cháu có tới tìm cháu, thấy cháu không mở cửa, con bé ấy mắng mỏ ầm ĩ một hồi, còn định đập cửa, chú nói vài câu thì con bé ấy bỏ đi rồi. Cháu nhớ gọi hỏi xem có chuyện gì nhé.”

Tang Trân Trân đến đây à? Còn đập cửa nữa?

“Cháu biết rồi, cảm ơn chú nhé.”

“Ơn nghĩa gì đâu! Chú với ông cháu là hàng xóm lâu năm, xem như tri kỷ qua bao năm tháng. Giờ ông ấy về hưu hưởng phúc, giao tiệm cho cháu, đương nhiên chú sẽ giúp ông ấy trông nom một chút. Được rồi, bên ngoài nóng lắm, cháu vào trong nghỉ cho mát đi! Chú cũng về đây!”

“Vâng ạ!”

Tang Giác Thiển cười đáp lại một tiếng, mở cửa tiệm tạp hóa, bước vào.

Vừa vào trong, khuôn mặt của Tang Giác Thiển liền trầm xuống, lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Tang Trân Trân.

— Nếu còn dám đến đây đập cửa, tôi sẽ chặt tay cô. Không tin thì cứ thử xem.

Tin nhắn vừa gửi đi, Tang Trân Trân gọi điện thoại đến ngay lập tức.

Tang Giác Thiển ấn từ chối cuộc gọi.

Tang Trân Trân không gọi lại nữa, nhưng ngay sau đó lại gửi một đoạn tin nhắn thoại dài 59 giây.

Tang Giác Thiển khẽ cười khẩy, đóng khung chat lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tang Trân Trân đúng là có vấn đề về đầu óc nên mới gửi lắm lời thoại thế kia.

Chẳng lẽ Tang Trân Trân tưởng nàng sẽ nghe sao?

Nàng sẽ chẳng nghe đâu.

Khi đi qua băng chuyền, Tang Giác Thiển nhíu mày.

Thứ này vất vả lắm mới lắp đặt được, kết quả chỉ dùng được một lần.

Giờ có không gian rồi, có lẽ chẳng cần đến nó nữa, không biết nên xử lý sao đây.

Trong đầu suy nghĩ vậy nhưng bước chân Tang Giác Thiển vẫn không dừng lại, nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, mở toang cánh cửa đang khép hờ.

Lý Quân Diễn vẫn ngồi bên cửa sổ làm việc, bàn làm việc của hắn từ đặt ngang giờ chuyển thành dọc, để tiện khi cần di chuyển đồ đạc thì sẽ không bị vướng.

Tang Giác Thiển vừa đứng lại, Lý Quân Diễn đã đặt bút lông xuống, nhìn qua: “Tang cô nương, ngươi về rồi!”

“Ừ, ta về rồi.”

Tang Giác Thiển nhìn bút lông và nghiên mực, quay người lấy từ quầy ra một cây bút bi, đưa cho Lý Quân Diễn: “Đây là loại bút bên này, ngươi thử xem có dễ dùng không. Nếu thấy ổn, ta có thể mua cho ngươi vài cây.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!

Số ký tự: 0