Lạnh Nhạt Ba Năm, Vừa Nhắc Đến Ly Hôn, Anh Chồng Cơ Trưởng Khóc Không Gượng Dậy Nổi
Chương 10
2024-11-25 20:19:51
Cô trừng mắt nhìn Cố Đình Hiên: "Cố Đình Hiên, ba năm trước là anh muốn ly hôn với tôi, bây giờ anh nói không ly hôn là không ly hôn được sao?"
“Lúc tôi để lại giấy thỏa thuận ly hôn đã nói với cô những gì, cô còn nhớ rõ chứ?”
Tim Khương Noãn đập thình thịch, cô đương nhiên là nhớ rõ.
“Tôi cho cô hai năm để suy nghĩ, nếu vượt quá thời hạn thì thỏa thuận này sẽ không còn hiệu lực.”
“Hôm qua tôi mới xem lại giấy thỏa thuận, vậy nên hiệp nghị này không còn giá trị nữa.”
Khương Noãn thực sự không hiểu việc anh đặt ra thời hạn ly hôn rốt cuộc có lợi ích gì?
Cứ như thể anh sợ cô đổi ý vậy?
“Được rồi, cho dù giấy thỏa thuận ly hôn đó không còn hiệu lực thì tôi vẫn muốn ly hôn với anh, dù sao ba năm trước…”
Lúc này điện thoại của Cố Đình Hiên reo lên.
Anh cúi đầu nhìn, thấy là cuộc gọi của Tô Vãn Tình liền tắt máy.
Ngay sau đó, điện thoại của trợ lý Hạ vang lên, trợ lý Hạ ấn tai nghe bluetooth để nghe, “Anh Lục.”
“Được, để tôi hỏi xem sao.”
“Giám đốc Cố, Tô tiểu thư với giám độc Lục và vài người bạn muốn chúc mừng anh nhậm chức, mời anh đến câu lạc bộ cao cấp Duyệt Tâm.”
Cố Đình Hiên lười biếng nói, “Tôi biết rồi.”
Đến khu biệt thự Shangri-La, Cố Đình Hiên dặn dò: “Khương Noãn, cô ở yên đây, sau này không có sự cho phép của tôi thì không được ngủ qua đêm ở bên ngoài.”
Thoáng chốc một luồng khí bá đạo ập đến.
Khương Noãn lười phản ứng lại lời cảnh cáo của anh, lập tức đi đến chỗ cửa ra vào.
Cô biết Cố Đình Hiên muốn đi gặp Tô Vãn Tình nên không hề ngạc nhiên khi anh không bước vào nhà.
Nhưng khi cô định lên giường, cô phát hiện trên giường còn rơi vài mảnh giấy nhỏ.
Anh thật sự không muốn ly hôn sao?
Làm sao có thể?
Cô kéo rèm cửa, nhìn thấy chiếc xe biến mất trong màn đêm.
Trợ lý Hạ hỏi: “Giám đốc Cố, chúng ta đến câu lạc bộ bây giờ sao?”
“Không đi.”
Anh nhíu mày, nói: “Cậu cảnh cáo nhà họ Tô một tiếng, dằn mặt họ đừng để Khương Noãn chịu uất ức, nếu không đừng trách tôi không nể mặt tình nghĩa giữa Tô gia và Cố gia.”
“Vâng, giám đốc Cố.”
“Vậy chúng ta về biệt thự?”
“Đến chung cư Thịnh Hằng.”
Cố Đình Hiên vừa dứt lời liền lập tức đổi ý, “Cậu lái xe đến biệt thự rồi tự về nhà đi.”
“Giám đốc Cố, thật ra anh có phải đã hiểu lầm phu nhân không, có lẽ…?”
Cố Đình Hiên liếc trắng Hạ Minh, lạnh lùng ngắt lời, “Cậu lắm lời quá.”
“Được rồi, tôi không nói nữa, nhưng anh đừng trừ tiền thưởng của tôi đấy.”
“Đúng rồi, vụ tai nạn xe hơi năm đó đã có tiến triển gì chưa?”
“Lúc đó chúng ta không điều tra ra được, bây giờ điều tra lại e là càng khó hơn.”
Cố Đình Hiên dứt khoát nói, “Dù khó khăn đến đâu tôi cũng phải tìm ra sự thật.”
“Vâng, giám đốc Cố.”
“Cái kẹp tóc vẫn chưa có tin tức gì sao?”
“Vẫn chưa, loại kẹp tóc này được làm thủ công càng khó điều tra.”
Cố Đình Hiên nhìn Hạ Minh rời đi, anh ngồi trong xe xem báo cáo mãi đến rạng sáng mới về phòng.
Khương Noãn ngủ say sưa trên giường, anh bất giác liếc nhìn cô.
Ngày hôm sau
Khương Noãn tỉnh giấc tự nhiên, thấy điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Lâm Vũ Thu.
Cô mới nhớ ra hôm nay phải đi làm thủ tục sang tên.
“Bà Lâm, bà đã đến trung tâm hành chính chưa?”
“Con gọi mẹ là gì?”
Khương Noãn lười biếng đáp: “Gọi là gì không quan trọng.”
“Bà đến chưa?”
“Ừ, mẹ đến rồi, con cứ từ từ, mẹ đợi ở đây.”
“Lúc tôi để lại giấy thỏa thuận ly hôn đã nói với cô những gì, cô còn nhớ rõ chứ?”
Tim Khương Noãn đập thình thịch, cô đương nhiên là nhớ rõ.
“Tôi cho cô hai năm để suy nghĩ, nếu vượt quá thời hạn thì thỏa thuận này sẽ không còn hiệu lực.”
“Hôm qua tôi mới xem lại giấy thỏa thuận, vậy nên hiệp nghị này không còn giá trị nữa.”
Khương Noãn thực sự không hiểu việc anh đặt ra thời hạn ly hôn rốt cuộc có lợi ích gì?
Cứ như thể anh sợ cô đổi ý vậy?
“Được rồi, cho dù giấy thỏa thuận ly hôn đó không còn hiệu lực thì tôi vẫn muốn ly hôn với anh, dù sao ba năm trước…”
Lúc này điện thoại của Cố Đình Hiên reo lên.
Anh cúi đầu nhìn, thấy là cuộc gọi của Tô Vãn Tình liền tắt máy.
Ngay sau đó, điện thoại của trợ lý Hạ vang lên, trợ lý Hạ ấn tai nghe bluetooth để nghe, “Anh Lục.”
“Được, để tôi hỏi xem sao.”
“Giám đốc Cố, Tô tiểu thư với giám độc Lục và vài người bạn muốn chúc mừng anh nhậm chức, mời anh đến câu lạc bộ cao cấp Duyệt Tâm.”
Cố Đình Hiên lười biếng nói, “Tôi biết rồi.”
Đến khu biệt thự Shangri-La, Cố Đình Hiên dặn dò: “Khương Noãn, cô ở yên đây, sau này không có sự cho phép của tôi thì không được ngủ qua đêm ở bên ngoài.”
Thoáng chốc một luồng khí bá đạo ập đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Noãn lười phản ứng lại lời cảnh cáo của anh, lập tức đi đến chỗ cửa ra vào.
Cô biết Cố Đình Hiên muốn đi gặp Tô Vãn Tình nên không hề ngạc nhiên khi anh không bước vào nhà.
Nhưng khi cô định lên giường, cô phát hiện trên giường còn rơi vài mảnh giấy nhỏ.
Anh thật sự không muốn ly hôn sao?
Làm sao có thể?
Cô kéo rèm cửa, nhìn thấy chiếc xe biến mất trong màn đêm.
Trợ lý Hạ hỏi: “Giám đốc Cố, chúng ta đến câu lạc bộ bây giờ sao?”
“Không đi.”
Anh nhíu mày, nói: “Cậu cảnh cáo nhà họ Tô một tiếng, dằn mặt họ đừng để Khương Noãn chịu uất ức, nếu không đừng trách tôi không nể mặt tình nghĩa giữa Tô gia và Cố gia.”
“Vâng, giám đốc Cố.”
“Vậy chúng ta về biệt thự?”
“Đến chung cư Thịnh Hằng.”
Cố Đình Hiên vừa dứt lời liền lập tức đổi ý, “Cậu lái xe đến biệt thự rồi tự về nhà đi.”
“Giám đốc Cố, thật ra anh có phải đã hiểu lầm phu nhân không, có lẽ…?”
Cố Đình Hiên liếc trắng Hạ Minh, lạnh lùng ngắt lời, “Cậu lắm lời quá.”
“Được rồi, tôi không nói nữa, nhưng anh đừng trừ tiền thưởng của tôi đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng rồi, vụ tai nạn xe hơi năm đó đã có tiến triển gì chưa?”
“Lúc đó chúng ta không điều tra ra được, bây giờ điều tra lại e là càng khó hơn.”
Cố Đình Hiên dứt khoát nói, “Dù khó khăn đến đâu tôi cũng phải tìm ra sự thật.”
“Vâng, giám đốc Cố.”
“Cái kẹp tóc vẫn chưa có tin tức gì sao?”
“Vẫn chưa, loại kẹp tóc này được làm thủ công càng khó điều tra.”
Cố Đình Hiên nhìn Hạ Minh rời đi, anh ngồi trong xe xem báo cáo mãi đến rạng sáng mới về phòng.
Khương Noãn ngủ say sưa trên giường, anh bất giác liếc nhìn cô.
Ngày hôm sau
Khương Noãn tỉnh giấc tự nhiên, thấy điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Lâm Vũ Thu.
Cô mới nhớ ra hôm nay phải đi làm thủ tục sang tên.
“Bà Lâm, bà đã đến trung tâm hành chính chưa?”
“Con gọi mẹ là gì?”
Khương Noãn lười biếng đáp: “Gọi là gì không quan trọng.”
“Bà đến chưa?”
“Ừ, mẹ đến rồi, con cứ từ từ, mẹ đợi ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro